Trên xa giá, tâm trạng của hoàng đế dường như cũng rất không tệ, dọc đường đi đã phê duyệt tấu chương suốt một canh giờ mà chỉ uống một ngụm nước, cuối cùng cũng phê xong tấu chương gửi vào trong hôm nay, duỗi người một cái rồi hỏi nội thị đã đến chỗ nào rồi, Đại Phóng Chu ở bên ngoài xe trả lời còn cách thành Trường An lộ trình một ngày.
Hoàng đế dặn y gọi Đạm Đài Viên Thuật đến, sau đó dựa vào khoang xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu Đạm Đài Viên Thuật lên xe, lúc hoàng đế mở trừng mắt trên tròng trắng lờ mờ có tia máu, nếu không ngủ còn tốt một chút, ngủ không đủ ngược lại còn càng có vẻ mệt mỏi.
"Đột nhiên trẫm nhớ đến một chuyện, tìm khanh thương lượng một chút." Hoàng đế ngồi thẳng người lên: "Qua thêm chưa đến một tháng nữa là ngày Sở hoàng đầu hàng trước đây, nhiều năm như vậy thật ra đánh giá về Sở của các đời tiên đế đều không thấp. Thời Thái Tổ, Sở hoàng ốm chết, Thái Tổ còn đích thân viết điếu văn... Thời Thái Tổ, phái người viết Sở Quốc Chí trong đó tuy đánh giá thấp Sở không đúng, nhưng đối với Sở hoàng cũng được tính là khách khí."
Đạm Đài Viên Thuật đột nhiên hiểu ra ý của hoàng đế, ông ta không muốn mất thể diện.
"Nhưng mà bệ hạ, bây giờ không giống trước đây, thời Thái Tổ, Thái Tông là Sở mới diệt, lôi kéo những sĩ tử hương thân có ảnh hưởng thời tiền Sở là việc cần thiết. Hiện giờ Sở đã diệt mấy trăm năm, nếu lúc này nhắc đến nữa, thần lo sẽ có những người vốn đã tâm niệm tiền Sở sẽ nhân cơ hội ngóc đầu."
"Trẫm biết, không cần để ý." Hoàng đế nói: "Cứ nói như vậy, trẫm săn thú ở bãi săn Hoa Lê, gặp một con mãnh hổ, trẫm tự đuổi theo, hổ lại ngậm kiếm Đế Vận của Sở hoàng kính hiến, trẫm thả hổ về núi, được Đế Vận quay về... Đây cũng coi như là ý trời, cho nên trẫm quyết định xây dựng một Sở Từ ở thành Thi Ân, đặt bài vị các đời Sở hoàng."
Đạm Đài Viên Thuật nghĩ mấy chữ mãnh hổ, Đế Vận, thả hổ về núi.
"Bỏ thả hổ về núi đi."
"Cũng được." Hoàng đế nói: "Nếu khanh cảm thấy không đáng ngại, trẫm sẽ bảo Đại Phóng Chu đi truyền chỉ, Nội các sao chép chỉ thông truyền thiên hạ, Hộ bộ phát tiền, Nội các trực tiếp phê là được."
"Thần cẩn tuân thánh chỉ."
Hoàng đế nhấc tay lên xoa xoa đuôi mày: "Trẫm cảm thấy gáy đau nhức từng cơn, sợ là khuyết giác quá nhiều, khanh đi nói với người của Nội các buổi chiều trẫm không làm việc gì, bảo bọn họ xem xét mà xử trí, trẫm ngủ nửa ngày."
Đạm Đài Viên Thuật chắp tay: "Thần tuân chỉ, thần lui xuống."
Ông ta ra khỏi xe ngựa, bảo Đại Phóng Chu đến xe ngựa của đại thần Nội các ở phía sau truyền chỉ, sau đó liếc nhìn cấm vệ chung quanh xa giá: "Trước sau hai xe kéo khoảng cách mười mét, bất cứ người nào cũng không được đến gần xa giá, lấy giáo của ta đến."
Không lâu sau, giáo lớn được đưa đến, Đạm Đài Viên Thuật tay phải cầm giáo lớn, đứng thẳng tắp trên xe ngựa hoàng đế, như một môn thần.
Đứng suốt một buổi chiều.
Sau một ngày rưỡi, xa giá của hoàng đế từ bãi săn Hoa Lê trở vể thành Trường An, trên đường lớn người đông đúc, cho dù chỉ nhìn đội ngũ của hoàng đế các bách tính cũng sẽ bồi hồi rất lâu.
Điều lạ là hoàng đế cũng không về thẳng cung Vị Ương, mà chạy thẳng đến thư viện Nhạn Tháp. Nghe nói mấy ngày trước có thích khách lẻn vào thư viện mưu đồ gây hại cho lão viện trưởng, đệ tử thư viện giết hơn trăm thích khách, hoàng đế không về cung mà trực tiếp đến thăm lão viện trưởng, thái độ đã rất rõ ràng.
Xa giá dừng lại ở bên ngoài thư viện, sau khi xuống xe hoàng đế xem chừng đã hồi phục tinh thần không tệ, lão viện trưởng dẫn theo trên trên dưới dưới thư viện hàng trăm người nghênh đón ở cửa, sau khi thấy hoàng đế ngoại trừ lão viện trưởng ra, toàn bộ đều quỳ xuống.
Lão viện trưởng có thể không quỳ, đây là chuyện hoàng đế đã nói rất nhiều lần.
"Sao béo vậy?" Hoàng đế nhìn thấy lão viện trưởng ngay giây đầu tiên đã hơi ngây người: "Mới có mấy ngày? Tiên sinh đã sắp có nọng rồi."
Lão viện trưởng cười: "Bệ hạ không ở thành Trường An, thần có thể lười biếng đến mấy ngày, sao có thể không béo? Mấu chốt là, tay nghề nấu ăn của tiểu tử Thẩm Lãnh kia thật sự không tệ."
Hoàng đế sờ sờ cái cằm phẳng của mình: "Bảo hắn buổi trưa đến làm cơm."
Lão viện trưởng bật cười: "Bệ hạ ăn ngán thì làm sao?"
Hoàng đế ngẫm nghĩ: "Vậy trẫm sẽ chiêu hắn làm ngự trù."
Lão viện trưởng: "Tướng quân tòng tứ phẩm làm ngự trù?"
Hoàng đế: "Nếu ăn ngon, vậy thì bãi chức tướng quân của hắn."
Thẩm Lãnh đứng trong đội ngũ nghênh đón nghe xong trong lòng có gì đó gào thét, nghĩ hay là sau này bỏ tài nấu ăn đi, thứ này vốn hại người không nhẹ. Trà gia đứng bên cạnh kéo kéo ống tay áo của hắn thấp giọng nói: "Nếu thật sự chiêu ngươi làm ngự trù, ngươi đem ta theo làm nhặt rau là được?"
Thẩm Lãnh nhìn Trà gia: "Lòng hại ta rõ ràng như vậy?"
Trà gia hừ một tiếng, bĩu môi.
Sau khi vào thư viện hoàng đế liền cùng lão viện trưởng đi bàn chuyện, không một ai được phép quấy rầy, thậm chí hai người nói những gì cũng không thể biết được. Mộc Chiều Đồng dẫn quần thần từ cung Vị Ương đến thư viện, ngược lại còn bị phơi nắng rất lâu.
Cho đến buổi trưa mới có ý chỉ truyền ra, nói là hôm nay hoàng đế sẽ dùng thiện ở thư viện, quần thần có thể lui, chỉ để lại mấy người đợi bệ hạ truyền gọi, Mộc Chiêu Đồng không có trong đó. Trong số nhưng người ở lại bao gồm Binh bộ thị lang Trần Xương Tại và Lại bộ thị lang Hà Tân Khuê, nghĩ thử xem cũng có thể biết, hoàng đế đây là muốn hỏi thử chuyện nghênh thân sắp xếp ra sao.
Cùng lúc này, tại Hà Tô đạo Bạch Tiểu Lạc đã để mất dấu người cần theo dõi.
Y cực kỳ phẫn nộ, không ngờ rằng cái tên Thất Đức này lại giảo hoạt như vậy, cố ý đi lòng vòng, rẽ ngang rẽ dọc liền mất tung tích, Bạch Tiểu Lạc dẫn người đuổi theo một người mặc áo tương đồng, nhưng phát hiện căn bản không phải là Thất Đức.
Thất Đức đã dán râu giả thay đạo bào, từ Hà Tô đạo rẽ vào Liên Sơn đạo. Núi Thanh Hoàn, thành Vân Lai, Liên Sơn đạo, đó mới là đích đến của gã ta.
Bạch Tiểu Lạc chẳng thể làm gì, hạ lệnh cho thủ hạ đi tìm kiếm tung tích của Thất Đức, bản thân y quay về thành Trường An ngay trong đêm. Y cũng không thể trì hoãn thời gian ở bên ngoài, không lâu sau đội ngũ nghênh thân sẽ phải xuất phát, y nhất định phải về.
Cuối cùng đội ngũ của Bạch Tiểu Lạc vẫn phát hiện một vài dấu vết, vội vã đuổi sang bên Liên Sơn đạo, men theo Đại Vận Hà chạy thẳng về phía, nhưng rất nhanh đã lại mất mục tiêu, một đám người trở nên mơ hồ.
Khoảng hai mươi mấy người tụ tập lại bàn bạc nên làm thế nào, liền ở Loan Thành gần Đại Vận Hà trong Liên Sơn đạo.
Chính là lúc buôn bán vắng khách, trong trà lâu này đột nhiên có hơn hai mươi người vào, lão bản lập tức cười tươi rói, những người này lập tức ném ra mười lượng bạc, bảo ông ta mang lên ít trà bánh rồi đừng làm phiền, đương nhiên lão bản vui muốn chết.
Ở chỗ cách trà lâu chưa đến hai trăm mét, ba hán tử mặc áo trắng sắc mặt nghiêm nghị đang nghe ngóng tin tức, một đạo nhân râu dài đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, ba người lập tức đề cao cảnh giác.
"Ta biết các ngươi là người của Lưu Vân Hội."
Đạo nhân râu dài vẫy tay, đưa ba người vào một con ngõ.
"Ta là Thất Đức, người các ngươi đang tìm."
Ba hán tử áo trắng này, một người sau lưng đeo một thứ rất mảnh rất dài, nhìn dáng vẻ giống như một thanh côn khoảng một mét, người bên cạnh hắn ta đeo một cái hộp gỗ sau lưng. Người của Lưu Vân Hội trong Đại Ninh cũng không thể rêu rao quá mức, cho nên binh khí tất nhiên không thể để lộ ra ngoài, trong hộp gỗ là kiếm hay đao cũng không thể phân biệt. Người cuối cùng nhìn như chẳng mang gì cả, chỉ là cánh tay phải nhìn hơi thô.
Lưu Vân Hội ngoài Đoạn Xá Ly ra còn có Phong Tuyết Nhận, sau khi Phong chết có người bổ sung vào, vẫn lấy tên Phong.
"Người ở trong trà lâu đều là kẻ thù của các ngươi, một mình ta không giết được nhiều như vậy." Thất Đức nói: "Ta vẫn phân biệt rõ có thể tín nhiệm ai, cho nên không lo lộ diện trước mặt các ngươi."
Một lát sau, Phong Tuyết Nhận lao thẳng vào trà lâu.
Thất Đức xoay người bỏ đi, biến mất trong biển người.
Trong bãi lau sậy ở một bên sông lớn trong Giang Nam đạo, những hán tử áo trắng đó cũng không thể uổng mạng.
Sau hai nén nhang, quan phủ Loan Thành nhận được tin tức nói trà lâu đã xảy ra chuyện, huyện thừa đích thân dẫn người đến, lúc đến nơi đã chỉ còn lại thi thể đầy đất, hai mấy thủ hạ của Bạch Tiểu Lạc đều chết hết, máu từ trên bậc thang chảy xuống như suối.
Bảy ngày sau, dưới núi Thanh Hoàn thành Vân Lai.
Thất Đức tìm đến một thôn nhỏ, cũng tìm được mấy người đó.
"Năm đó..."
Một lão phụ nhắc đến chuyện năm đó sắc mặt liền tái nhợt từng đợt, đó dường như là mộng yểm mà cả đời bà ta cũng không muốn nhắc đến nữa, nhưng Thất Đức đã đến, mang theo tín vật của Trân quý phi, bà ta không thể không nhớ lại buổi tối đáng sợ đó lần nữa.
Lúc đó Thất Đức không biết chuyện, bởi vì đêm đó có người muốn giết Trân quý phi, ông ta truy sát thích khách ra ngoài vương phủ, sau này nghĩ lại, đó chỉ là kế điệu hổ ly sơn, Trân phi nương nương tất nhiên biết sự tình nhưng lại không chịu nói với ông ta.
Lão phụ nhìn nhìn mấy người bên cạnh, người trẻ nhất cũng đã hai bên tóc mai hoa râm, họ đã sinh sống ở thôn nhỏ này hai mươi năm, Thất Đức đến đã phá vỡ sự yên tĩnh của họ, khiến họ tựa như thoáng chốc đã trở về trong câu chuyện máu chảy thành sông đó.
"Chuyện này... tuyệt không thể nhắc đến." Một lão phụ khác đột nhiên đứng lên nói: "Cho dù ngươi là người nương nương phái đến, chúng ta cũng không thể nói với ngươi, chuyện liên quan đến sống chết của nương nương."
Thất Đức: "Ngay cả ta cũng không thể nói? Các ngươi cũng không phải là không biết ta."
"Ai cũng không thể nói." Vị lão phụ phụ trách đỡ đẻ năm đó run lẩy bẩy đi ra ngoài cửa, cũng không biết bà ta muốn đi làm gì, bà ta vừa đi vừa nói: "Hai mươi năm rồi, mấy người chúng ta ở thôn nhỏ này sống giống như người câm điếc, năm đó nương nương sắp xếp cho chúng ta chạy đến nơi xa như vậy ẩn cư lánh thế, là hành thiện, coi như là đã tiếp mệnh hai mươi năm cho chúng ta, chúng ta nhớ ơn của nương nương."
Bà ta quay đầu lại liếc nhìn: "Nhưng chúng ta đều biết, nương nương chỉ là không nhẫn tâm, chứ không phải không động tâm giết chúng ta. Chuyện đó không phải tội nhỏ, hai mươi năm nay cũng coi như là tu hành, ngậm miệng thiền... Ta không nói, ngươi không nói, mọi người đều không nói, chính là công đức vô lượng, bởi vì nói ra thì sẽ có quá nhiều quá nhiều người chết, đó có thể phải diệt tam tộc, cũng có lẽ là cửu tộc."
Lão phụ nhân đi đến bên giếng: "Trở về thay ta khấu đầu với nương nương một cái, cứ nói ta cảm ơn nương nương thưởng mạng hai mươi năm, ta làm gương vậy... chuyện này, chấm dứt tại đây."
Sau khi nói xong liền chui vào trong giếng, Thất Đức giật mình, lúc lao đến bên giếng thì chỉ nhìn thấy người đã chìm xuống.
Quay đầu lần nữa, mấy lão phụ nhân ở trong phòng cũng đứng dậy: "Thất Đức tiên sinh, đừng hỏi chúng ta nữa."
Một lão phụ trong số đó lấy ra một cái lọ nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc chia cho những người khác: "Hai mươi năm an dật, khiến chúng ta biết nhân gian rất đáng giá, rất tốt đẹp, chúng ta cũng rõ trong lòng nương nương khổ sở, chuyện năm đó là chúng ta cam tâm tình nguyện, không phải bị bức ép. Quay về đi, nói với nương nương, chuyện đó... tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài."
Một lão phụ khác cười: "Thất Đức tiên sinh, cũng cảm ơn ngươi, chúng ta đã chuẩn bị chết hai mươi năm rồi, tưởng rằng ngươi sẽ đến rất sớm, kết quả là muộn như vậy mới đến, chúng ta hành thiện tích đức đều là để cầu phúc cho nương nương. Hai ngày trước chúng ta vừa mới đỡ đẻ cho con dâu của Chu gia, một khuê nữ bụ bẫm, thật tốt."
Sau khi nói xong bà ta ngửa cổ nuốt viên thuốc xuống.
Thất Đức đứng đó, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta vốn đến để giết người, nhưng kết cục như thế này, ông ta làm sao có thể bình tĩnh được?