Thất Đức đứng ở trong viện giống như một khúc gỗ, nhìn mấy thi thể của vị lão nhân kia trầm mặc rất lâu rất lâu, đúng ra mà nói ông ta đến để giết người, nếu là bình thường mà nói nếu người là do ông ta giết thì có thể tâm trạng cũng sẽ không phức tạp như thế, đó là một kiểu tín niệm xuất phát từ sự trung thành và bảo vệ đối với Trân phi. Ông ta có thể lấy cớ cho bản thân, mà bây giờ ông ta có một cảm giác tội lỗi sâu đậm.
Con người chính là vô liêm sỉ như vậy, khi tìm lý do cho tội ác tận hết sức lực.
Ông ta thật sự rất muốn biết đêm năm đó đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên không phải là vì Trân quý phi, bởi vì bản thân Trân quý phi biết.
Đêm hôm đó Trân phi sinh con, trong vương phủ có thích khách đột kích, Lưu Vương lại không ở trong phủ. Ngay trong một thời kì đặc biệt như vậy, gần như toàn bộ hộ vệ bên cạnh Lưu Vương không rời khỏi ông ta, và trên thực tế những ngày đó quả thật có rất nhiều sát thủ lẻn vào thành Vân Tiêu, thậm chí bao gồm người của phủ Đình Úy cũng muốn động thủ với Lưu Vương. Ai cũng biết đô đình úy khi đó là La Anh Hùng và đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng quan hệ thân mật, nếu Lưu Vương chết trước khi vào kinh, ngôi vị hoàng đế tất nhiên là của thế tử Lý Tiêu Nhiên.
Cho nên cùng ngày Lưu Vương vào kinh thành, đô đình úy La Anh Hùng liền bỏ chạy, đến nay tung tích không rõ.
Cho nên sau khi bệ hạ lên ngôi, lập tức sai Hàn Hoán Chi vào phủ Đình Úy, truy tra tung tích của La Anh Hùng.
Thất Đức ngồi xuống trong viện, cẩn thận sắp xếp những chuyện đêm đó một lần, mày nhíu càng lúc càng sâu.
Đúng lúc này ông ta bỗng nhiên mẫn tuệ cảm nhận được sát ý, lập tức đứng lên, đao đã ở trong tay.
Thẩm tiên sinh từ bên ngoài tiểu viện chậm rãi đi vào, sắc mặt âm trầm.
"Tâm Trân phi thật ác độc, tâm của ngươi cũng thật ác độc."
Thẩm tiên sinh nhìn những lão nhân nằm trên mặt đất kia, trong ánh mắt bắn ra sát ý.
"Không phải ta giết."
"Nhưng ngươi đã đến."
Đương nhiên Thẩm tiên sinh nhìn ra được trên người những vị lão nhân kia không có ngoại thương, ông cũng không xa lạ đối với Thất Đức, dù sao ban đầu ở trong vương phủ cũng đã gặp, ông biết Thất Đức giỏi dùng thủ pháp giết người thế nào.
"Sao ta có thể không đến?" Thất Đức thở dài một tiếng: "Đạo trưởng, không phải ông cũng tới sao?"
"Mục đích chúng ta tới khác nhau."
"Nhưng đạo trưởng ông không có nghĩ, ta tới, dù là không giết bọn họ, chỉ cần có người đến đây là bọn họ sẽ chết, ông tới, họ cũng sẽ chết, vị trong cung Diên Phúc kia phái người theo dõi chặt như thế, ông thật sự nghĩ là có thể lừa dối được?"
"Đó là chuyện chưa phát sinh." Thẩm tiên sinh tới gần từng bước một, Thất Đức đành phải lui về phía sau từng bước một: "Ta không ép hỏi họ, họ không muốn nói cho ta biết."
Thẩm tiên sinh dừng bước chân lại: "Nếu ngươi biết đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta có thể không giết ngươi, ngươi theo ta về kinh gặp bệ hạ, tất nhiên bệ hạ cũng sẽ không giết ngươi."
"Đạo trưởng, ông nghĩ quá đơn giản rồi." Thất Đức trầm mặc một lúc, đâm đao xuống mặt đất: "Ta không phải đối thủ của đạo trưởng, nếu cuối cùng không chết không ngừng thì cũng là ta chết... Ta cũng biết quý phi nương nương sai ta xuất cung là ta sẽ không trở về được nữa, nhưng chuyện này chưa làm rõ, người mà ta bảo vệ sẽ xảy ra bất trắc, ta sẽ chết không nhắm mắt."
Thẩm tiên sinh rất hiểu cảm giác này, ông cũng thường xuyên có.
"Ngươi cũng không biết?"
"Thật sự không biết." Thất Đức nhìn vào mắt Thẩm tiên sinh: "Đêm đó ta không ở vương phủ, đạo trưởng cũng không ở vương phủ, nhưng hôm nay ta và ông hai người đều lún sâu vào trong đó, mấy người bọn họ thà chết cũng không chịu nói cho ta biết đêm đó quý phi nương nương đã làm gì..."
Thẩm tiên sinh bỗng nhiên hiểu ra: "Ngươi không phải người của Trân phi."
Thất Đức biến sắc: "Ta... Hai mươi năm trước đã không phải rồi."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Nếu ngươi là người của Trân phi, như vậy thì ngươi căn bản không cần hỏi họ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần đến đây trực tiếp giết bọn họ hoặc là đi lòng vòng. Ngươi ở hoàng cung hai mươi năm bất động, cũng là bởi vì Trân phi đã có vài phần nghi ngờ đối với ngươi, nếu không thì cho đến ngày nay chuyện trở nên phức tạp, Trân phi cũng sẽ không để ngươi xuất cung, bởi vì người không có người nào có thể dùng."
"Phải." Thất Đức nói: "Ông tìm chân tướng cho bệ hạ, ta cũng vậy."
Thẩm tiên sinh im lặng.
Thất Đức nói: "Đêm hôm đó chỉ có mấy người bọn họ và quý phi nương nương biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng quý phi nương nương từ đầu đến cuối không chịu nói với ta, nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Lãnh, người vẫn sẽ không triệu kiến ta, cho nên trong lòng đạo trưởng hẳn là cũng có hoài nghi đúng không, nếu Thẩm Lãnh thật sự là con của quý phi và bệ hạ, quý phi nương nương hà tất sai ta tới giết họ?"
"Ngươi đi đi." Thẩm tiên sinh trầm mặc một lát sau đó nói: "Đừng về thành Trường An nữa."
Thất Đức hít sâu một hơi: "Ta còn về được sao? Ta trở về, tất nhiên quý phi nương nương sẽ nghĩ biện pháp giết ta, tất nhiên hoàng hậu sẽ nghĩ biện pháp giết ta, không mang chân tướng trở về, ta gặp bệ hạ cũng không có ý nghĩa gì."
Ông ta nhìn Thẩm tiên sinh: "Cho nên, không phải là ta tới giết họ."
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Lời của ngươi, ta không tin được bao nhiêu, nhưng ta cam đoan một điều, nếu ngươi về thành Trường An, ta tất giết ngươi."
Thất Đức xoay người rời đi: "Sớm muộn gì ta cũng về và mang theo chân tướng trở về."
Thẩm tiên sinh khẽ nhíu mày: "Đừng ép ta giết ngươi ngay bây giờ."
Thất Đức lắc đầu: "Ông sẽ không làm vậy, chung quy ông cũng là người của bệ hạ... Chúng ta không ngại nói cho rõ một chút, đêm đó nhất định là quý phi nương nương đã hạ sinh một đứa con trai, chuyện này không giấu giếm được, hơn nữa năm đó hoàng hậu đánh cắp một đứa bé cũng thực tế chắc chắn, trong đó xảy ra vấn đề gì chúng ta cũng biết đó mới là mấu chốt. Trong lòng ông thiên về hướng Thẩm Lãnh là con của bệ hạ, ta cũng tin tưởng chính là hắn, nhưng giá trị tồn tại của ta chính là hoài nghi tất cả, chính là phải điều tra rõ chân tướng."
Thẩm tiên sinh không nói câu nào.
Thất Đức tiếp tục nói: "Ta vẫn là câu nói kia, nếu quý phi nương nương thật sự ủy khuất, vì sao bà ta không dám nói? Bây giờ điều ta hoài nghi là, giữa bà ta và hoàng hậu nương nương căn bản không phải là không thể tương dung như vậy, mà là lợi dụng lẫn nhau."
Thẩm tiên sinh hừ một tiếng: "Uổng phí sự tín nhiệm của Trân phi đối với ngươi."
"Bà ta không tín nhiệm ta, ta cũng không phải người của bà ta, mà là người trong nhà bà ta, việc ta phải phụ trách không phải sinh tử của một mình quý phi nương nương, mà là tồn vong của toàn bộ gia tộc. Nếu năm đó quý phi nương nương đã làm chuyện gì sai, người chịu liên lụy là cả gia tộc. Ta nợ lão gia nhà ta một mạng, không phải nợ quý phi một mạng, chính bởi vì bệ hạ cũng biết điểm này cho nên năm đó mới tìm ta, cho nên quý phi nương nương mới không hoàn toàn tín nhiệm ta nữa. Ông cũng biết chúng ta khác với trong nhà hoàng hậu, chúng ta hèn mọn, mấy năm nay mới sống tốt hơn một chút mà thôi."
Thẩm tiên sinh thật dài thở ra một hơi: "Đi thôi."
Thất Đức lắc đầu: "Lòng ông đã không công chính nữa, ta sẽ nói với bệ hạ."
Thẩm tiên sinh: "Tùy ngươi."
Sau khi nói xong liền xoay người bỏ đi.
Thất Đức đứng ở đó rất lâu, thu đao lại, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên ông ta biết Thẩm tiên sinh mạnh cỡ nào, trước đây ở trong vương phủ Thẩm tiên sinh đã từng nói, luận võ nghệ mà nói trên thế giới này chỉ có một người có thể thoải mái đánh bại ông, ngoại trừ người kia ra, Thẩm tiên sinh không lo lắng bất cứ người nào ra tay, mà người này hiển nhiên không phải bản thân Thất Đức.
Ngay lúc ông ta xoay người muốn đi, đột nhiên phát hiện trong phòng lại có một người sống!
Trong nháy mắt lỗ chân của Thất Đức cũng nổ tung, hình giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.
Người trong phòng một thân áo đen mang khăn che mặt, ngồi xổm ở đó kiểm tra thi thể của mấy vị lão nhân kia. Y đã đến đây lúc nào Thất Đức hoàn toàn không phát hiện, cho nên Thất Đức xác định, nếu vừa rồi người này đánh lén mình, có thể ông ta đã chết rồi.
Nhưng mà người này không đánh lén, chỉ có thể chứng tỏ y có lòng tự tin vô cùng cường đại.
Hắc y nhân đứng lên dường như cũng thở dài một tiếng: "Ngươi nên biết những người này không thể chết được."
"Ngươi là ai?" Thất Đức hỏi.
"Người chết."
Câu trả lời của hắc y nhân lộ ra một luồng âm khí.
"Người chết?" Thất Đức nắm chặt trường đao: "Ta không ngại biến ngươi thành một người chết ngay bây giờ."
"Ngươi vẫn chưa có bản lĩnh đó, ngay cả Thanh Tùng cũng không có bản lĩnh đó."
Hắc y nhân thình lình hành động, y động Thất Đức cũng hiểu, trường đao giống như tấm lụa bổ ra, đao như lôi đình, một đao kia đã rất mạnh, cho dù là Thẩm Lãnh không có bị thương mà muốn đỡ được một đao kia cũng không dễ dàng, nếu hai người tử chiến thì cũng chưa biết ai sẽ biết. Trên thực tế, trong khắp cả Đại Ninh cũng không nhiều người có thể dễ dàng đỡ được một đao kia. Thẩm tiên sinh có thể giết Thất Đức, nhưng cũng không có nhẹ nhàng như vậy. Thẩm Lãnh thường xuyên sẽ dùng cấp bậc để phán định thực lực của đối thủ, từ một đến mười, nhưng cùng với sự hiểu biết của hắn càng ngày càng nhiều, bình định đối với cấp bậc cũng trở nên càng ngày càng cẩn thận, không hề nghi ngờ, mặc dù là trong quan niệm chỉ số võ lực hiện tại của Thẩm Lãnh, Thất Đức có thể bổ ra một đao kia cũng có thể từ chín trở lên, bởi vì Thẩm Lãnh nghĩ mình là mười.
Bộp một tiếng.
Tay của hắc y nhân bóp cổ Thất Đức, mà đao của Thất Đức thì vẫn còn ở giữa không trung.
"Ta nói rồi, ngươi không có bản lĩnh đó."
Tay của hắc y nhân hơi phát lực, dùng một cánh tay nhấc Thất Đức lên, mặt Thất Đức rất nhanh liền trở nên tím tái, hai chân đạp loạn xạ vài cái, đá vào ngực hắc y nhân kia, nhưng hắc y nhân lại tựa như một ngọn núi lớn, đầu gối của Thất Đức đập vào người y cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, y không chút sứt mẻ.
"Yếu."
Hắc y nhân lại phát lực lần nữa, mặt Thất Đức liền biến thành màu xanh tím, đâu còn có sức lực để cử động.
"Hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi ngoan ngoãn nói ra ta sẽ cho ngươi một sự thống khoái, nếu ngươi không nói, ta có rất nhiều phương pháp khiến ngươi sống không bằng chết."
Y buông cánh tay xuống, nhưng tay không rời khỏi cổ Thất Đức. Thất Đức hít thở một hơi bắt đầu ho khan kịch liệt, sau khi ho khan vài tiếng bỗng nhiên lùi nhanh về sau một đao chém về phía cổ họng hắc y nhân. Hắc y nhân hừ một tiếng, vẫn là tay kia chộp sang bên cạnh, vừa khéo nắm được thân đao, ngón tay phát lực, bẻ gãy trường đao rắc một tiếng, y cầm nửa thanh đao bổ xuống...
Cánh tay phải của Thất Đức bay lên không trung, máu phun như sương mù.
Hắc y nhân tùy tay ném nửa thanh đao xuống ép sát từng bước một, Thất Đức sắc mặt trắng bệch không ngừng lui lại sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được dăm ba bước mà thôi. Hắc y nhân từ sau lưng ông ta đuổi theo, một ngón tay điểm lên xương cột sống của ông ta, Thất Đức sấp về phía trước thật mạnh, nằm trên mặt đất run rẩy kịch liệt, giống như bị bệnh nhân động kinh phát bệnh.
Hắc y nhân ngồi xổm bên cạnh Thất Đức: "Đứa con mà năm đó Trân phi bị trộm đi, có phải Thẩm Lãnh hay không?" Hắc y nhân hỏi.
Thất Đức vẫn đang run rẩy, răng va vào nhau cạch cạch, ánh mắt ông ta oán hận nhìn hắc y nhân, miệng rặn ra mấy chữ: "Ta... biết ngươi là ai rồi... Ngươi là, ngươi là..."
Hắc y nhân có chút bất đắc dĩ, tháo khăn che mặt xuống cho Thất Đức nhìn mặt mình: "Không cần ngươi đoán nữa, ngươi cũng chưa từng gặp qua."
Thất Đức dường như liều mạng muốn dậy bóp chết hắc y nhân, nhưng cơ thể căn bản là không nghe sai bảo.
"Ta đã nói, ta có vô số biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết." Hắc y nhân ngữ khí bình thản nói: "Hơn nữa ta không vội."
Một tiếng phập khẽ vang lên, Thất Đức đã cắn đứt lưỡi của mình.
Hắc y nhân nhíu mày: "Bây giờ ta vội rồi."
Bàn tay y rơi xuống, bịch một tiếng, vỗ nát đầu Thất Đức.