Hắc y nhân quét mắt nhìn bốn phía một vòng, lại đeo khăn che mặt lên sau đó xoay người rời đi. Không bao lâu sau tựa như đã phát giác cái gì đó không ổn, Thẩm tiên sinh lại tiến vào tiểu viện này, sau khi nhìn thấy thi thể của Thất Đức sắc mặt lập tức âm trầm.
Trong lòng ông dâng lên một cảm giác vô cùng không tốt, giống như năm đó khi mang theo đứa bé kia rời khỏi thành Vân Tiêu, không biết có bao nhiêu người đuổi giết ông, không biết đã có ai, cho dù Thẩm tiên sinh tự tin đến đâu đi chăng nữa, cũng có một cảm giác vô lực khó lòng phòng bị.
Ông từng bị trọng thương.
Thẩm tiên sinh rất hiểu thực lực của Thất Đức. Ông ngồi xổm xuống nhìn nhìn vết thương của Thất Đức, rất dễ dàng có thể đoán được trước khi Thất Đức bị giết ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, thực lực của đối phương quá mức đáng sợ.
Sẽ là ai?
Thẩm tiên sinh đứng lên, lầm bầm nói một câu: "Triều đình thật sâu, giang hồ thật lớn."
Hắc y nhân cũng không có đi xa, mà đứng trên một cây đại thụ ở phía xa nhìn Thẩm tiên sinh ở bên này. Thẩm tiên sinh giống như có phát giác đột ngột quay đầu nhìn qua phía y nhưng lại không có nhìn thấy gì, hắc y nhân nháy mắt đã xuống đại thụ, rất nhanh liền biến mất vô tung.
Thành Trường An.
Cha con Lục Vương đã vào kinh. Lần này người phụ trách chủ yếu của đội ngũ nghênh thân là Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê, một nam nhân trung niên có danh tiếng không tồi trong triều đình, là nhân vật đứng thứ hai trong Lễ bộ, nhưng từ đầu đến cuối ông ta lại biểu hiện rất khiêm tốn, không tranh không giành không nổi bật, cẩn trọng làm việc, đối Lễ bộ thượng thư Lao đại nhân cho tới bây giờ đều là nói gì nghe nấy. Cũng không phải là ông ta không ôm chí lớn, mà là bởi vì ông ta biết mình căn bản không cần phải tranh giành cái gì, Lao đại nhân đã hơn sáu mươi tuổi, mà ông ta vừa mới đến bốn mươi tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai năm cái ghế Lễ bộ thượng thư là của ông ta, hà tất đi tranh đoạt cho thấy mình không thể diện.
Lục Vương Lý Thừa Hợp cũng nổi tiếng là quân tử khiêm tốn, hai quân tử khiêm tốn ở với nhau liền trở nên vô cùng thú vị. Hà Tân Khuê và Lục Vương trong phòng khách thương nghị chuyện đi tây cương, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười sang sảng, mà là hai nhân vật quan trọng của đội ngũ hộ vệ nghênh thân, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tất nhiên cũng không thể không đến, chỉ là hai người cũng không muốn nhúng tay những chuyện lễ nghi làm người ta đau đầu kia, dứt khoát ở trong viện nói chuyện phiếm.
Hàn Hoán Chi cũng đang ngồi trong phòng, nhưng thoạt nhìn ông ta càng không có hứng thú, chẳng qua thân là người phụ trách đội ngũ hộ vệ lần này nên ông ta không thể không ở đây. Nếu có thể lựa chọn ông ta thà trở về trong xe ngựa ngủ, ông ta vẫn luôn tin tưởng xe ngựa của mình là chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai đương thời.
Thế tử Lục Vương Lý Tiêu Thiện là một người trẻ tuổi rụt rè, gã nhỏ hơn thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên hai tuổi. Trước đây sau khi tiên đế băng hà, gã cũng là một trong những ứng cử viện mà Mộc Chiêu Đồng chú ý, sở dĩ Mộc Chiêu Đồng không lựa chọn gã là vì Mộc Chiêu Đồng xác định Lục Vương không dễ khống chế, so sánh mà nói loại người hiền lành như Tín Vương lại càng dễ điều khiển hơn. Mà khi đó Lục Vương dường như có suy nghĩ, mang theo con vào kinh đi đến nửa đường lại vòng về.
Nếu một người thật sự không có chút dục vọng nào, sẽ có tiếng giao du rộng rãi?
Bốn người trong phòng, Hàn Hoán Chi đang ngẩn người, Lý Tiêu Thiện ngồi nghiêm chỉnh biểu hiện đúng quy củ, Lục Vương và thị lang Hà Tân Khuê hai người càng nói chuyện càng hợp nhau, ngược lại dường như còn quên cả hai người kia.
Mạnh Trường An quay đầu lại liếc mắt nhìn trong phòng một cái, cười nói với Thẩm Lãnh: "Tương lai ngươi cưới vợ có phải cũng căng thẳng như vậy không."
Thẩm Lãnh nghĩ đến Trà gia sau đó có chút đắc ý: "Ta biết căng thẳng?"
Mạnh Trường An thở dài: "Chớ không phải ngươi thật sự tưởng là cưới Thẩm Trà Nhan sẽ không căng thẳng một chút nào?"
Thẩm Lãnh: "Vậy thì có gì mà căng thẳng."
Mạnh Trường An: "Đến lúc ngươi cưới hãy nói."
Thẩm Lãnh nói: "Đó còn không phải là chuyện bất cứ lúc nào ư."
Mạnh Trường An: "Bộ dạng vênh váo của người rất dễ ăn đòn."
Đúng lúc này thế tử Lý Tiêu Thiện từ trong phòng đi ra, thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy hai người lại có chút xấu hổ, tựa như đã quên trong viện còn có người. Nhìn dáng vẻ căng thẳng kia, giống như cả người cũng không được tự nhiên, không ngừng sửa sang lại y phục trên người.
"Thế tử điện hạ."
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vội vàng cúi đầu chắp tay.
"Hai vị tướng quân tuyệt đối đừng đa lễ." Lý Tiêu Thiện vội vàng đi đến đỡ hai người bọn họ: "Ta... Ta cũng không biết nói gì, vẫn mong hai vị tướng quân đừng bái tới bái lui, các ngươi bái ta, ta phải bái lại, đáp lễ lại sợ có cái gì không đúng về cấp bậc lễ nghĩa, rất căng thẳng."
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhau một cái cũng nhịn không được cười, vị thế tử điện hạ này là một người thật sự không kiêu ngạo, hơn nữa còn rất thật thà, điều này có quan hệ tới hoàn cảnh trưởng thành của gã. Phụ thân gã Lục Vương khéo léo mọi chuyện đều làm chu đáo, mẫu thân gã Lục Vương phi coi đứa con trai này như trân bảo, hai người giống như là nhốt đứa trẻ vào một lớp bảo hộ, không cho gã tiếp xúc với bất kỳ nguy hiểm nào và xấu xa nào, nhất là sau khi vào kinh thành đi vòng trở về.
Con cháu hoàng gia, thật sự rất ít người còn có thể giữ được sự đơn thuần như thế, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao bệ hạ lựa chọn gã.
"Ta phải làm những gì?" Lý Tiêu Thiện có chút ngại ngùng hỏi: "Phụ vương bảo ta đi ra cảm ơn hai vị tướng quân hộ tống dọc đường, ta... ta nên cảm ơn như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Việc nằm trong chức trách, thế tử điện hạ không cần khách khí."
Mạnh Trường An: "Nếu thế tử cảm thấy nói chuyện với chúng ta vẫn có chút không được tự nhiên, một bữa rượu là được rồi."
"Thật vậy sao?" Lý Tiêu Thiện quay lại liếc nhìn trong phòng, sau đó hạ giọng nói: "Phụ vương không cho ta uống rượu."
Mạnh Trường An: "Sớm muộn gì cũng phải uống, ngày điện hạ thành thân sẽ có rất nhiều người mời rượu, nếu như tửu lượng không tốt chỉ sợ không ứng phó được."
"Bây giờ luyện còn kịp không?"
"Kịp."
Thẩm Lãnh kéo Mạnh Trường An một cái: "Quá đáng rồi đó."
Mạnh Trường An lắc đầu mỉm cười.
Lý Tiêu Thiện như chợt nhớ tới gì đó, chạy về trong phòng cúi đầu với phụ thân gã: "Hài nhi mới tới Trường An muốn tìm hiểu phong thái đô thành một chút, phụ vương, con có thể mời Thẩm tướng quân và Mạnh tướng quân ở bên ngoài đồng du với con không?"
"Đi đi, đi đi, có hai vị tướng quân đồng hành, ta cũng không có gì phải lo lắng." Lục Vương cũng không nghĩ nhiều gì, đứng dậy đi đến ngoài cửa chắp tay: "Làm phiền hai vị tướng quân."
Hai người vội vàng đáp lễ, Lý Tiêu Thiện có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Sau khi ra khỏi Thượng Tân Các Lễ bộ ba người men theo đường cái đi về phía trước, vị thế tử điện hạ này thật sự là bị cha mẹ nhốt trong lồng quá lâu, sau khi ra ngoài giống như thay đổi thành một người khác, hận không thể mọc cánh bay đi.
"Chúng ta đi uống rượu đi." Lý Tiêu Thiện rất nghiêm túc nói: "Ta không muốn ngày đại hôn bị mất mặt."
Mạnh Trường An: "Ta dẫn ngài đến một chỗ."
Thẩm Lãnh muốn ngăn cũng không ngăn được.
Ba người liền đến tửu lâu bên cạnh thư viện, dù sao cũng là của Lưu Vân Hội, cũng không cần lo lắng gì nhiều. Gọi một ít rượu và thức ăn, Lý Tiêu Thiện sai người đóng cửa phòng lại, nghĩ không thể để người ngoài nhìn thấy được, lỡ như nói cho cha gã biết thì làm sao.
Gã rất cẩn thận bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, lập tức giật mình: "Khó uống quá."
Mạnh Trường An bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Uống rượu mà càng chậm, càng cảm thấy cay."
Lý Tiêu Thiện lập tức học bộ dạng của Mạnh Trường An uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó liền ho khan, đây vẫn không phải rượu mạnh, nhìn bộ dạng ho khan đến nỗi mặt đỏ bừng kia, quả thật là lần đầu tiên uống.
"Nóng quá." Lý Tiêu Thiện xoa xoa ngực: "Cảm giác bên trong có một ngọn lửa đang cháy."
Gã lại rót cho mình một chén, lại uống một hơi cạn sạch.
Sau một nén nhang, Lý Tiêu Thiện kéo tay Mạnh Trường An nói: "Ta đã nói với ngươi, phụ vương ta đối tốt với ta, chỉ cần ta có yêu cầu, hữu cầu tất ứng, ngươi muốn cái gì cứ việc nói với ta, ta đều tặng cho ngươi."
Thẩm Lãnh cười khổ lắc đầu.
Mạnh Trường An hỏi: "Ta thấy lần này Lục Vương mang đến cực ít tùy tùng, Lục Vương lại quan tâm đến điện hạ như vậy, chẳng lẽ trong nhà không có hộ vệ thân tín?"
"Có chứ." Lý Tiêu Thiện nói: "Lúc ta ở nhà xuất hành ít nhất có mấy chục người bảo vệ, chỉ là phụ vương nói đến Trường An không thể như vậy nữa, phải giản dị một chút, cũng phải khiêm tốn, gặp người phải tươi cười, không thể lỗ mãng gây họa."
Mạnh Trường An lại hỏi: "Thế tử điện hạ đừng khoác lác, mấy chục người bảo vệ ngài kia là cao thủ giang hồ được mời tới hay là người trong quân?"
Thẩm Lãnh bỗng nhiên hiểu ra ý của Mạnh Trường An.
Lý Tiêu Thiện nói: "Ta không biết, ta chỉ biết bọn họ ai ai cũng mặt lạnh, không dễ chơi chút nào."
Mạnh Trường An gật gật đầu: "Vậy có phải quân vệ trong vương phủ rất nhiều không?"
"Không có không có!" Lý Tiêu Thiện khoát tay một cái: "Quân vệ trong nhà ta chỉ có hơn trăm người."
Mạnh Trường An thở phào nhẹ nhõm: "Thế tử điện hạ hôm nay ngài đã uống không ít, nếu uống thêm, chúng ta dễ ăn nói với Lục Vương."
Thế tử khoát tay: "Sợ gì ông ấy?"
Thẩm Lãnh ôm mặt.
Lý Tiêu Thiện nói: "Nếu ông ấy mắng, mắng, mắng các ngươi, ta sẽ đi nói cho mẹ ta biết."
Thẩm Lãnh lại ôm mặt.
Mạnh Trường An: "Điện hạ, thật sự không thể uống nữa."
Lý Tiêu Thiện nói: "Các ngươi không biết, phụ vương sợ mẹ ta nhất, trước khi đến, phụ vương nói thân thân thân..."
Mạnh Trường An kéo Lý Tiêu Thiện lại: "Đừng nói nữa điện hạ."
Lý Tiêu Thiện giãy ra: "Phụ vương nói bản thân mình đến Trường An cũng phải giao tế, bảo mẹ ta cho ông ấy thêm chút bạc, mẹ ta bảo ông ấy rửa rửa, rửa chân mới được, phụ vương ta liền rửa chân cho mẹ ta!"
Mạnh Trường An thầm nghĩ mấy chữ "thân" đó của ngươi dọa chết ta rồi.
Nhưng như vậy xem ra, vị Lục Vương này cũng là một người đáng yêu.
Kính trọng thê tử, che chở con trai, nam nhân như vậy cũng không đến mức xấu lắm.
"Các ngươi muốn biết cha ta giấu tiền riêng chỗ nào không?" Lý Tiêu Thiện ngay cả phụ vương cũng không gọi nữa, mở miệng là một tiếng cha ta. Gã kéo tay Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh: "Ta biết ở đâu, bây giờ ta sẽ đưa các ngươi đi, lấy ra cho các ngươi xem, đều ở trong phòng ta, trong phòng ta có một con ngựa gỗ ta cưỡi hồi nhỏ, bạc của cha ta đều giấu ở trong bụng ngựa gỗ."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đừng để hắn uống nữa, nếu uống nữa, tội của chúng ta lớn rồi."
Mạnh Trường An vội vàng vẫy tay bảo tiểu nhị đi thông báo phòng bếp làm một bát canh giải rượu, tiểu nhị nhìn thấy Lý Tiêu Thiện như vậy cũng biết là uống say thật rồi, vội vàng chạy ra ngoài.
Thẩm Lãnh thở dài: "Tiểu Mạnh à, lần này gây phiền phức rồi, một mình ngươi gánh."
Mạnh Trường An: "Yên tâm đi, bệ hạ nếu hỏi, ta liền nói ngươi so với ta rót hắn còn nhiều hơn chút."
Thẩm Lãnh: "Rút kiếm đi."
Lý Tiêu Thiện nằm úp trên bàn rầm một tiếng: "Đừng... đừng đánh nhau, đánh nhau không tốt."
Mạnh Trường An: "Không đánh không đánh, chúng ta đùa thôi."
Lý Tiêu Thiện mơ mơ màng màng nói: "Rất nhiều rất nhiều năm trước, trong vương phủ có người đánh nhau, rất nhiều người đánh nhau, cha ta mẹ ta tưởng là ta không nhìn thấy... Nhưng ta đã nhìn thấy, thật sự, thật sự rất đáng sợ, máu, khắp nơi đều là máu."
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời biến đổi sắc mặt.
"Năm ấy, ta mới sáu tuổi thôi."
Lý Tiêu Thiện lẩm bẩm một câu rồi ngủ.
Chuyện hoàng gia à.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhau một cái, khi đó, sợ chính là lúc Mộc Chiêu Đồng cực lực cử Lý Tiêu Nhiên kế thừa ngôi vị hoàng đế, chuyện không muốn người khác biết, Mộc Chiêu Đồng còn làm bao nhiêu chuyện, ngoại trừ chính lão ta ra thì sợ là ai cũng không thể nói rõ ràng. Nhưng chính là bởi vì như thế Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều bừng tỉnh, Mộc Chiêu Đồng thật sự không có quân bài khác? Lúc trước lão có thể vươn tay xa như vậy, dám động thủ với bệ hạ ở thành Vân Tiêu, động thủ với cha con Lục Vương, vậy đã đủ chứng tỏ, Mộc Chiêu Đồng người này ẩn giấu rất nhiều thứ!