Phủ đại học sĩ.
Mộc Chiêu Đồng đi ra khỏi thư phòng nhìn nhìn tinh không vạn lí bên ngoài, nghĩ tới người năm đó chuyện năm đó, không tự chủ được mà cảm khái một tiếng. Năm lão ta ở trong triều nhất gia độc đại, bệ hạ băng hà, cả triều văn võ lại cộng thêm Tô hoàng hậu cũng đều nhìn sắc mặt lão ta, đó chính là khoái ý nói một không nói hai.
Lão bằng hữu cũng là đối thủ - Lộ Tòng Ngô bị lão ta chèn ép đến mức không ra khỏi thư viện, chỉ có thể làm một người dạy học, không cam lòng không tình nguyện nhưng cũng không làm gì được. Bây giờ thực sự là thời thế thay đổi, bệ hạ hiện giờ đối với Lộ Tòng Ngô là nói gì nghe nấy, chỉ thiếu mỗi nước một cước đá văng lão ta đi.
Đâu có ba mươi năm?
Một nam nhân trung niên từ trong thư phòng cùng đi ra, nhìn tướng mạo cũng chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng hai tóc mai đã hoa râm, tuổi thật sợ là lớn hơn bên ngoài không ít.
Y đứng ở phía sau Mộc Chiêu Đồng, tựa như đặt mình trong trong bóng râm.
"Bệ hạ tìm ngươi lâu như vậy, thế mà ngươi lại luôn ở thành Trường An."
"Ngươi nói bệ hạ nào?" Nam nhân trung niên giọng nói thanh lãnh: "Trong lòng ta chỉ có một bệ hạ, người ngồi trên ghế rồng hiện giờ kia chẳng qua là người soán quyền thôi."
"Ngươi nói chuyện hay vẫn không lưu đường thoát như trước kia."
"Nếu hắn bắt ta, sẽ để lại đường thoát sao?"
Mộc Chiêu Đồng quay người: "La Anh Hùng, hai mươi năm nay ngươi trốn ở góc nào trong thành Trường An? Hàn Hoán Chi đã tìm ngươi hai mươi năm, ta cũng đã tìm ngươi hai mươi năm."
"Ngươi không cần biết... Hàn Hoán Chi, vô danh tiểu bối mà thôi, về phần ngươi, đã là người già nua không có nanh vuốt, muốn giấu giếm ông cũng dễ dàng, người ta muốn tìm thì chân trời góc biển cũng không trốn được, ta không muốn bị tìm thấy thì Đại La Kim Tiên cũng không nhìn thấy ta."
Người đứng sau lưng Mộc Chiêu Đồng chính là đô đình úy La Anh Hùng của phủ Đình Úy trước đây. Có người so với La Anh Hùng thì Hàn Hoán Chi quả thực chính là một hòa thượng nhân từ. Đại bộ phận thủ đoạn hình phạt trong phủ Đình Úy hiện giờ đều là La Anh Hùng nghĩ ra, lão nhân còn ở trong phủ Đình Úy đến bây giờ hễ nhớ tới La Anh Hùng vẫn có thể run rẩy trong lòng.
"Ngươi đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, không phải là tới tìm ta ôn kỷ niệm chứ."
"Giữa ta và ngươi, có kỷ niệm gì?" La Anh Hùng hừ một tiếng: "Năm đó ngay cả một việc nhỏ như vậy mà ngươi cũng không làm được, ký ức của ta đối với ngươi ngoại trừ bất mãn ra cũng không có cái gì khác."
"Việc nhỏ?" Mộc Chiêu Đồng bỗng nhiên nổi giận: "Bùi điên chín ngàn Đao Binh chặn ngang ngoài thành Trường An, người ta chọn vào thế nào? Đạm Đài Viên Thuật mang lệnh bài đi, cấm quân không ai có thể động đến, ngươi bảo ta làm sao?"
La Anh Hùng nói: "Là bản thân ngươi dao động không vững thôi, chí hướng của ngươi và lá gan của ngươi không đối xứng."
Mộc Chiêu Đồng mấp máy môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
"Hai mươi năm nay ta vẫn luôn nhìn ngươi, ở chỗ ngươi không nhìn thấy ta để nhìn ngươi, nhìn ngươi từ một con dã thú biến thành một con chuột. Lý Thừa Đường dạy dỗ ngươi thật tốt, ngươi bây giờ, đã quên từng nắm quyền lợi trong tay là mùi vị gì rồi nhỉ."
"Ngươi thì mạnh hơn ta chỗ nào?" Mộc Chiêu Đồng nói: "Bệ hạ dù thế nào đi nữa cũng sẽ không trực tiếp bãi đại học sĩ Nội các của ta, bề ngoài còn phải nể mặt ta vài phần, ngươi thì sao? Trốn chui trốn lủi, giống nhau ma, đô đình úy từng phong quang vô hạn, hiện tại ngay cả quang minh chính đại đi trên đường cái cũng không dám."
La Anh Hùng cười cười: "Vậy có phải ta cần chúc mừng đại học sĩ, học được làm người cụp đuôi hay không?"
Mộc Chiêu Đồng sắc mặt phát lạnh: "Nếu ngươi đến để chế giễu ta, vậy thì ngươi có thể đi rồi."
La Anh Hùng giơ tay lên bầu trời, mặt trời phía sau bàn tay liền mất đi ánh sáng.
"Ngươi còn nhớ, cảm giác một tay che trời trước đây không?" Y hỏi.
Mộc Chiêu Đồng không đáp.
"Ta vẫn chưa tuyệt vọng, đương nhiên ngươi cũng không thể tuyệt vọng." La Anh Hùng nói: "Hiện tại cơ hội lại tới rồi, một cơ hội rất khó có được, cơ hội do Lý Thừa Đường tự đưa ra... Lục Vương Lý Thừa Hợp đã vào Trường An, năm đó hắn cũng muốn mang con trai vào kinh, việc này tất cả mọi người vẫn chưa quên, nếu đột nhiên Lý Thừa Đường bị giết, Lý Thừa Hợp bị đẩy rớt đài, sự tình sẽ trở nên thú vị."
"Ấu trĩ." Mộc Chiêu Đồng lạnh lùng nói: "Bây giờ và trước đây có thể so sánh với nhau? Lúc trước bệ hạ không có con nối dõi cho nên việc chúng ta muốn làm có thể quang minh chính đại đi làm, hiện tại thì sao? Bệ hạ sớm đã lập thái tử rồi, cho dù bệ hạ xảy ra bất ngờ gì, ngươi cho là còn có thể tuỳ tiện chọn một người như khi đó?!"
"Ta chỉ cần hắn chết." La Anh Hùng: "Chắc ngươi rất rõ ràng, ta muốn hắn chết, đó là ý của bên trên."
Sắc mặt Mộc Chiêu Đồng chợt tái đi: "Cuối cũng ta cũng biết hai mươi năm nay ngươi trốn ở chỗ nào rồi."
"Biết thì thế nào?" La Anh Hùng nói: "Hai mươi năm trước ngươi đã thất bại, ta cũng đã thất bại, bên trên cũng đã thất bại... Lúc trước giao cục diện cho ngươi, nhưng ngươi lại là kẻ vô tích sự, người cho ngươi hai mươi năm sống tốt không phải Lý Thừa Đường, mà là ta."
"Như vậy không hề có ích đối với Đại Ninh!"
"Đại Ninh sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, thái tử nên lập vị thì lập vị, ngươi nên phụ chính thì phụ chính, chuyện còn lại không cần phải ngươi làm. Nếu không phải năm đó ngươi luôn miệng thề thốt nói dựa vào một mình ngươi là có thể ổn định đại cục, dựa theo cách của ta thì có thua liểng xiểng như vậy?"
"Ngươi chính là một tên điên!"
Mộc Chiêu Đồng xoay người căm tức nhìn La Anh Hùng.
"Ngươi mới biết sao?" La Anh Hùng khẽ nhếch khóe miệng lên, hàn ý tỏa ra: "Ta tưởng hai mươi năm trước ngươi đã biết ta là một kẻ điên rồi... Hôm nay ta không sẽ ngại nói cho ngươi biết thêm một ít. Thất Đức sẽ chết, hắn không mang tin tức gì trở lại cả, bất kể Thẩm Lãnh có phải con trai của Lý Thừa Đường hay không cũng phải chết, nhưng không phải hiện tại. Sau khi Lý Thừa Đường chết, lời gièm pha trong phủ Lưu Vương năm đó lại bị gợi ra, ngươi nghĩ hậu cung còn có thể an ổn sao? Trân phi kia vốn là một người xuất thân ti tiện, không tới phiên ả nói chuyện, mà Dương hoàng hậu còn có mặt mũi nào đi mẫu nghi thiên hạ."
Vai Mộc Chiêu Đồng không tự chủ được run lên: "Quá mạo hiểm, ta sẽ không hợp tác với ngươi."
"Không cần ngươi hợp tác, ta chỉ thông báo với ngươi một tiếng." La Anh Hùng đi qua bên cạnh Mộc Chiêu Đồng: "Chuyện sẽ phát triển dựa theo ta đã lên kế hoạch, Lý Thừa Đường sẽ chết, thái tử sẽ lập vị, mà người giết chết Lý Thừa Đường tất nhiên ta có biện pháp dẫn lên trên người Lục Vương, đến lúc đó Lục Vương cũng sẽ chết, chuyện về sau nữa thì bây giờ ngươi không cần biết, sau khi chuyện đến bước đó tự nhiên ngươi sẽ hiểu."
Y vỗ vỗ vai Mộc Chiêu Đồng: "Chuẩn bị sẵn đi, tiếp tục làm đại học sĩ Nội các của ngươi, đệ nhất phụ chính đại thần."
La Anh Hùng cứ đi như vậy, không kiêng dè gì cả, y dán râu lên mặt trước khi từ cửa sau của phủ đại học sĩ đi ra, sau khi ra ngoài khí chất toàn thân liền thay đổi hoàn toàn, một lão già lưng còng run rẩy bước đi, ai có thể nhìn ra y từng là đô đình úy khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.
Trên Đại Vận Hà.
Thẩm tiên sinh ngồi thuyền về Trường An cảm thấy sống lưng lạnh toát từng đợt, cảm giác cực kỳ bất an của hai mươi năm trước lại trở lại.
Năm đó ông mang theo đứa trẻ ra khỏi thành Vân tiêu thành bị đuổi giết dọc đường, tối thiểu ông còn xác định đó là người do hoàng hậu phái tới, dù cho đến tận bây giờ ông cũng chưa làm rõ tại sao hoàng hậu lại đưa đứa bé kia cho ông.
Ngồi ở trên thuyền Thẩm tiên sinh cố gắng nhớ lại, khiến bản thân tập hợp tất cả manh mối.
Thứ nhất, năm đó quả thực hoàng hậu đưa cho ông một bé trai.
Thứ hai, hoàng hậu cho ông đứa trẻ hẳn là bảo ông xử lý, nhưng ông không làm, cho nên hoàng hậu phái người đuổi giết.
Thứ ba, hoàng hậu có một vạn biện pháp tự xử lý đứa bé kia, tại sao nhất quyết giao cho ông?
Thứ tư, sau khi Trân phi biết con của mình bị trộm đi, tại sao không phái người giành lại? Bà tuy xuất thân hèn mọn, nhưng trong nhà là người trong giang hồ, phụ thân bà rất có danh vọng trên giang hồ, chỉ là không được lên mặt trên mà thôi. Với năng lực của phụ thân bà muốn tìm một đám cao thủ giang hồ cướp đoạt cũng không phải việc gì khó, tại sao từ đầu đến cuối vẫn ẩn nhẫn?
Thứ năm, phụ thân của Trân phi đã chết, mẫu thân cũng đã chết, nhưng trong nhà bà cũng không phải lực lượng gì cũng không có, rết trăm chân chết mà không cương, không thể nào nhiều năm như vậy mà phụ thân bà không có một chút sắp xếp nào.
Sau khi sắp xếp những điều này Thẩm tiên sinh phát hiện thật ra không thu hoạch được một chút gì cả, điều trước kia biết đến và chuyện bây giờ biết gộp lại cũng không vén được mây mù, ngược lại còn càng khó bề phân biệt thêm.
Ông xác định hiện tại trên thuyền này có một cặp mắt đang nhìn mình, đó là một cao thủ tuyệt đối, bản thân chưa chắc có phần thắng, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định trực tiếp ra tay như vậy, mà chỉ là theo dõi. Thẩm tiên sinh đoán người kia đang theo dõi mình là không muốn để ông lại đi tiếp xúc với cái gì, lại đi tra cái gì nữa, người kia thậm chí còn không cố ý che giấu hành tích của mình, thường làm cho Thẩm tiên sinh có thể phát giác được một chút ít, thế nhưng lại tìm không thấy y.
Trong giang hồ này, Thẩm tiên sinh vốn tưởng rằng cũng chỉ một Sở Kiếm Liên có thể khiến ông không có nắm chắc, hiện tại xem ra giang hồ sâu hơn xa ông tưởng tượng, người này đột nhiên xuất hiện, tại sao hai mươi năm trước đều chưa từng phát hiện?
Hoàng hậu, Mộc Chiêu Đồng, thế tử Lý Tiêu Nhiên... Thẩm tiên sinh đều nghĩ đến những người này một lượt, nhưng lại phát hiện không thể nào là những người này phái tới. Nếu là người của hoàng hậu, vậy lúc trước hoàng hậu nà tất đi tìm sát thủ như Diêu Đào Chi? Nếu như là người của Mộc Chiêu Đồng, Thẩm Lãnh cũng đã sớm gặp nguy hiểm rồi. Về phần thế tử Lý Tiêu Nhiên, nếu bên cạnh hắn ta có cao thủ như vậy, tất nhiên Sở Kiếm Liên sẽ sớm nhắc nhở mình.
Còn có bàn tay khác?
Thành Trường An.
Tuần Trực ngồi trong trà lâu ở góc đối diện sơn trang Hạo Đình nhìn lão bản nương bận trước bận sau, cảm thấy bà ta quả nhiên là người có vài phần tư sắc, người như vậy không nên bị cuốn vào vũng nước đục, tương lai cho bà ta một cuộc sống an ổn thái bình cũng tốt.
Nghĩ đến đây trong đầu Tuần Trực bỗng nhiên xuất hiện cái gì đó, như là một tia sáng chợt lướt qua, nhưng ông ta không có bắt lấy.
Đó là cái gì?
Ông ta đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ngựa xe như nước trên đường cái, Đại Ninh thịnh thế này à, có bao nhiêu người khát vọng quyền lực tối cao.
Không ổn.
Tuần Trực loáng thoáng cảm nhận được, ông ta là người của hoàng hậu, bắt đầu từ năm đó hoàng hậu mời ông ta vào cung dạy thái tử học, ông ta đã lựa chọn một con đường cực kỳ có tính khiêu chiến, chỉ có như vậy, ông ta mới có thể chứng minh năng lực của mình. Ông ta cảm thấy chuyện phát sinh mấy năm nay đều là hoàng hậu đang làm đòn bẩy, chính xác mà nói là ông ta đang làm đòn bẩy. Những thủ đoạn giống như chơi đồ hàng của thế tử Lý Tiêu Nhiên, không có ông ta âm thầm thúc đẩy thì căn bản chỉ là một trò cười.
Ảo giác, đều là ảo giác.
Tuần Trực nhíu mày.
Hoàng hậu không phải đòn bẩy, thậm chí ngay cả hoàng hậu cũng là người bị đẩy đi. Lúc nghĩ đến đây trong nháy mắt liền có một cảm giác thất bại trào lên rất mãnh liệt trong lòng Tuần Trực. Nếu hoàng hậu là con rối, ông ta há lại không phải? Chỉ là bao gồm cả hoàng hậu và ông ta, đều không nghĩ bản thân mình là rối, còn tưởng là mình điều khiển.
Dưới lầu, một lão già lưng còng đi vào trong sơn trang, Tuần Trực cảm thấy y hơi quen mặt, nhớ ra đó là người giữ cửa trong sơn trang.
Lão nhân kia quay đầu lại liếc nhìn lên trên lầu một cái, mắt mờ đục.
Tuần Trực mỉm cười với y, lão nhân cũng cười cười, tiếp tục run rẩy bước đi.