Điều khiến Thẩm Lãnh không ngờ là, lần này đi tây cương nghênh thân, một kỳ chiến binh thủy sư kia của hắn cũng được đưa vào danh sách. Lúc nhận được tin tức này Thẩm Lãnh quả thực muốn bay lên trời. Một kỳ chiến binh kia của hắn đã ở trong thành Trường An nghĩ ngơi chỉnh đốn một thời gian, ai nấy cũng nín nhịn đến mức gần như sắp nổ tung rồi, sau khi ý chỉ của bệ hạ truyền đạt xuống bọn họ gần như đều muốn bay lên.
Trở lại trong quân doanh của mình, Thẩm Lãnh cảm thấy mình bước đi có kiểu phong cách của Lưu Vân Hội.
Diêu Vô Ngấn đi theo phía sau Thẩm Lãnh thì vẻ mặt căng thẳng, y tỉ mỉ với bất cứ một thay đổi biểu cảm nào trên mặt mình, tự nói với mình giờ này khắc này y chính là một tiểu nhân vật vừa mới vào binh doanh, có một chút hèn mọn và hưng phấn.
Thẩm Lãnh dường như quên sự hiện hữu của y, chỉ khi nhìn thấy Trần Nhiễm bọn họ mới tuỳ ý giới thiệu một chút liền đi qua, điều này làm cho Diêu Vô Ngấn hơi hụt hẫng. Y nhìn ra được tình cảm giữa Thẩm Lãnh và đám thủ hạ, tự nói với mình trong một thời gian ngắn sau này điều phải làm được là trở thành người cùng đường với những người này.
"Thức ăn ở thành Trường An không tồi đó." Thẩm Lãnh nhìn nhìn đám thủ hạ tựa như đều mập hơn một chút: "Có quên huấn luyện không?"
Trần Nhiễm cười nói: "Mọi người đều duy trì cường độ huấn luyện lúc ở thủy sư, không có một ngày nào bỏ."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Lần này đi tây cương nghênh thân, chúng ta chính là thể diện của Đại Ninh, có thể sẽ gặp được một số chuyện rất nguy hiểm, cũng có thể sẽ trở lại một đường thông suốt. Vẫn là câu nói kia, ta mang bao nhiêu người các ngươi đi, thì dốc hết sức lực mang bấy nhiêu người trở lại."
Hắn liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Lần này đi có thể ứng phó với tình huống cũng rất phức tạp, có những người sẽ trăm phương nghìn kế làm cho chuyện vui này không thành, chỉ một việc chúng ta phải làm, đó chính là không đồng ý."
"Vâng!"
Mọi người giơ nắm tay phải lên.
Thẩm Lãnh cười cười: "Được rồi, lời đứng đắn đã nói xong, dặn dò thêm vài câu..."
Trần Nhiễm: "Không đứng đắn?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nghe đồn cô nương Tây Vực đều rất xinh đẹp, các ngươi chú ý chút."
Trần Nhiễm: "Nếu như họ chết cũng muốn đuổi theo chúng ta thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Vậy ta sẽ thiến các ngươi."
Trần Nhiễm: "..."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Thiến các ngươi nhiều người như vậy dường như rất tốn thời gian, nếu không thì trước khi lên đường ta báo danh cho các ngươi, thống nhất vào tịnh sự phòng trong cung, bên đó tay nghề tốt, nghe nói có thể xuống đất đi bộ ngay trong ngày, ba ngày là có thể hành động như thường, chúng ta nhiều người tổ đội đi, phỏng chừng thu phí còn có thể giảm giá nữa."
Trần Nhiễm nhìn xuống, dưới đũng quần lạnh toát.
"Làm một cuộc diễn tập trước, coi như một trò chơi."
Thẩm Lãnh bảo Vương Khoát Hải nằm trên bàn: "Hắn là thám báo của chúng ta, mang về rất tin tức quan trọng, nhưng thân bị trọng thương cần chữa trị, ta là y quan, Trần Nhiễm ngươi lại đây, ngươi chính là gian tế quân địch trà trộn trong chúng ta, có lẽ thật sự sẽ có người trà trộn vào trước khi ngênh thân, trong tình huống như vậy, ngươi xử trí như thế nào? Không thể để cho Vương Khoát Hải nói ra tin tức của các ngươi."
Diêu Vô Ngấn đứng ở một bên cúi đầu theo bản năng, y cảm thấy lời này là Thẩm Lãnh cố ý nói cho y nghe.
Vương Khoát Hải nằm ở kia: "Đừng nói, hắn cũng rất giống."
Trần Nhiễm: "Thân phận của ta thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Trợ thủ của ta đi, cùng ta cứu chữa cho hắn."
Hai người đứng ở bên cạnh Vương Khoát Hải giả vờ cứu chữa, Trần Nhiễm đột nhiên giả vờ cầm đao đâm về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngây ra: "Ngươi làm gì thế?"
Trần Nhiễm: "Xin lỗi, tuy rằng ta rất kính trọng ngươi, nhưng ta không thể để ngươi cứu sống hắn, ta là người nằm vùng..."
Thẩm Lãnh: Ta hiểu lời ngươi nói, nhưng ngươi đâm ta làm gì, ngươi đâm hắn ấy..."
Vương Khoát Hải phụt một tiếng: "Tướng quân sao đâu, ta có thể sẽ chết cười."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Nhân tài, làm phiền ngươi đưa vị huynh đệ mới này đi làm quen một chút, ta còn có việc phải về trước, duy trì huấn luyện không được lười biếng, ngày kia lên đường, ngày mai ta sẽ qua nói rõ công việc cụ thể."
"Vâng!"
Mọi người đứng nghiêm.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Diêu Vô Ngấn: "Đi theo Trần đội chính làm quen mọi người một chút."
Diêu Vô Ngấn vội vàng gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn.
Sau khi rời đi Thẩm Lãnh trở lại sơn trang Hạo Đình, sau khi vào cửa, lão nhân canh cửa vẫn gật đầu nở nụ cười với hắn, Thẩm Lãnh mỉm cười ý bảo sẽ trực tiếp vào cửa. Sau khi đi vào mấy bước bỗng nhiên quay đầu lại, chú ý tới trà lâu ở góc đối diện kia. Trước kia hắn đã nhìn thấy nhưng không có để ý, vừa rồi trước khi vào cửa nhìn thấy mấy quan viên Bộ binh cười cười nói nói đi về hướng trà lâu thì hắn để ý thêm, dường như loáng thoáng nhìn thấy có người đứng ở cửa sổ lầu hai trà lâu, lúc hắn nhìn lên thì người nọ liền xoay người đi mất.
"Lão bá." Thẩm Lãnh hỏi người canh cửa: "Trà lâu ở phía đối diện dường như kinh doanh không tồi?"
"Lão bản nương đẹp."
Người canh cửa cười, vẻ mặt ngươi biết đấy.
Thẩm Lãnh tùy tiện hỏi một câu: "Ông ở đây năm rồi?"
Người giữ cửa trầm tư: "Không nhớ được, đến đây sớm hơn lão La vài năm, lần sau ta phải hỏi hắn một chút mới được, tên đó hình như là ba năm trước mới đến?"
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, mình cũng đã gặp người canh cửa tên là lão La kia vài lần, dường như là một lão nhân rất chất phác, có thể làm người canh cửa ở sơn trang Hạo Đình đều là lão binh, lão binh không có nhà để về.
Thẩm Lãnh lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đặt vào tay lão nhân: "Lão bá ngày mai lúc thay ca trên đường đi ông giúp ta mang đến một ít thịt chín, số tiền còn lại để ở chỗ ông, khi nào ta cần ông giúp ta mang đồ ta sẽ nói cho ông biết, tiền dùng hết rồi cứ nói cho ta biết một tiếng là được."
Người canh cửa vội vàng gật đầu, cũng không có nghĩ nhiều, chờ sau khi Thẩm Lãnh đi rồi mới bừng tỉnh, vị tướng quân thủy sư trẻ tuổi này làm sao lại có thể ở trong sơn trang rất lâu? Tiền này, chính là cho y, vì thế hốc mắt hơi ươn ướt.
Khi Thẩm Lãnh vào cửa thì thấy Trà gia đang ở trêu hắc ngao, nàng thò tay ra chỉ chỉ lên trên, hắc ngao lập tức nhảy dựng lên, thế mà lại có thể có cao bằng nửa thân cây, móng vuốt lớn bám lên cây rồi leo lên hai, ba mét, sau đó xoay người rơi xuống, vững vàng đáp xuống đất, nhìn bộ dạng rất hưng phấn.
Thẩm Lãnh cười hỏi: "Đây là huấn luyện nó làm gì?"
Trà gia nói: "Tương lai sau khi chúng ta thành thân, nếu ngươi chọc ta giận ta sẽ đánh ngươi, nhưng ngươi lại không nỡ đánh ta, đành phải chạy, chạy lên trên cây thì làm sao, hắc ngao sẽ đón ngươi xuống dưới."
Thẩm Lãnh: "Tỷ đúng là mưu tính sâu xa."
Trà gia đưa vai: "Ngươi đây không phải đáp án tiêu chuẩn."
Thẩm Lãnh: "Sao ta lại chọc cho tỷ tức giận chứ?"
Trà gia dùng vai đụng phải hắn một cái: "Gần đây không ở trong thủy sư, bản lĩnh dỗ ta của ngươi cũng yếu đi một chút, xem ra đây không phải là bản lĩnh của ngươi nhỉ, là Trang tướng quân dạy ngươi?"
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ bộ dạng nghiêm trang nói lời mùi mẫn của một người nghiêm khắc như Trang Ung, sợ hãi lắc lắc đầu.
"Chuẩn bị một chút, ngày kia khi lên đường tỷ cũng đi theo."
"Thật?" Trà gia lập tức vui vẻ: "Ngươi xác định?"
Thẩm Lãnh: "Ngũ phẩm có thể mang gia quyến, ta tòng tứ phẩm rồi."
Trà gia chạy vào trong phòng dọn đồ, Thẩm Lãnh nhìn nhìn cái chăn đơn phơi trong viện, vẫn còn ẩm.
Đúng lúc này Hàn Hoán Chi chậm rãi từ bên ngoài đi tới, hắc ngao lập tức dựng thẳng tai lên, Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn hắc ngao một cái: "Sao hình như lại lớn hơn một chút rồi, lớn nữa là có thể vồ hổ báo."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ngài cho là hiện tại nó không thể?"
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn tiểu viện một cái: "Lần trước đến ta đã nhìn thấy cái chăn này phơi ở kia, sao vẫn còn phơi nữa, đã hơn nửa tháng rồi nhỉ."
Thẩm Lãnh: "..."
Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi nhếch lên: "Ồ..."
Thẩm Lãnh: "Nói chính sự."
Hàn Hoán Chi ngồi xuống ghế đá ở trong viện: "Lưu Vân Hội gửi tin về nói người do bọn họ phái đi chung đường với Thẩm tiên sinh đều bị giết."
Thẩm Lãnh sắc mặt tái đi.
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Thẩm tiên sinh không sao, Phong Tuyết Nhận của Lưu Vân Hội đi theo, lúc ở Giang Nam đạo Thẩm tiên sinh đã gặp bọn họ, nói cho bọn họ biết nói còn có chuyện khác cần xử lý tạm thời không trở về Trường An. Ngươi đừng lo, Phong Tuyết Nhận phái người về đưa tin, ba người bọn họ đồng hành cùng Thẩm tiên sinh."
Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm: "Kẻ giết người?"
"Giỏi dùng kiếm." Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng ngươi biết, chưa chắc là thật sự giỏi dùng kiếm."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Có thể chúng ta đã đánh giá thấp Mộc Chiêu Đồng."
Hàn Hoán Chi: "Là ngươi đã đánh giá thấp lão."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nghe nói ngươi mới nhận một tên thân binh?"
Thẩm Lãnh nói: "Một người thú vị."
"Thú vị cỡ nào?"
"Người muốn giết ta mà không vội giết ta, đi theo ta đi, cũng có thể câu được thêm mấy con cá."
Thẩm Lãnh nghĩ lúc mình và người trẻ tuổi bán bánh nướng kia gặp mặt lần thứ hai, hỏi hắn tại sao mua lò nướng của lão Hà, nhưng Thẩm Lãnh và lão Hà kia từng tán gẫu, lão Hà căn bản không họ Hà.
Hàn Hoán Chi trầm mặc một lúc rồi nói: "Gần đây ngươi cẩn thận nhiều một chút, dường như ta dần dần mò được một sợi dây, hoặc là nói một bàn tay. Chuyện tra được lúc ở Bình Việt đạo dính dáng tới nguyên quốc sư Nam Việt, quốc sư đã chết thì chuyện không được nhắc đến nữa, sau này ta tra được nữ tử tên Dương Bạch Y có lẽ là người của thế tử Tín Vương, chỉ là còn không có chứng thực, thế tử Tín Vương không có thủ đoạn cao minh như vậy, người bố cục tất nhiên không phải hắn, cũng sẽ không phải..."
Hàn Hoán Chi vốn định nói ra hai chữ hoàng hậu, nghĩ nghĩ, nhưng không nói ra.
"Ngươi là mấu chốt." Hàn Hoán Chi đứng lên vỗ vai Thẩm Lãnh: "Rất mấu chốt."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"
Hàn Hoán Chi: "Đợi Thẩm tiên sinh trở về, có thể sẽ nói cho ngươi biết."
Sau khi nói xong xoay người đi ra ngoài, lại quay lại liếc nhìn cái chăn vắt trên dây phơi: "Hai người các ngươi như vậy... thú vị không?"
Thẩm Lãnh: "Đi thong thả không tiễn."
Hàn Hoán Chi đi vài bước lại đứng lại, quay đầu lại rất nghiêm túc hỏi Thẩm Lãnh một câu: "Nếu, cho ngươi một lựa chọn, lựa chọn nhất định phải đối mặt, là chọn Thẩm Trà Nhan và Thẩm tiên sinh, hay là đại phú đại quý, ngươi chọn như thế nào?"
"Phú quý cỡ nào?"
"Phú quý đến mức không cho phép ngươi lấy nàng ta."
"Nhỏ như vậy à, tính gì là phú quý." Thẩm Lãnh nhún vai: "Phú quý đến mức ta muốn làm gì thì làm mới là hấp dẫn, phú quý đến mức muốn làm gì thì làm, tại sao không cưới nàng?"
Hàn Hoán Chi cười: "Thú vị."
Sau khi nói xong ông ta rời khỏi tiểu viện, Thẩm Lãnh không nhịn được khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trà gia vừa mới từ trong phòng đi ra, phát hiện sắc mặt Trà gia không biết tại sao lại hơi khó coi, hơi trắng nhợt.
Thẩm Lãnh đi qua nắm tay Thẩm Trà Nhan: "Đừng nghe ông ta nói hươu nói vượn, trên thế giới này nào có nhiều lựa chọn nhàm chán như vậy."
Trà gia hỏi: "Nếu thật sự có thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Sao nào, tỷ đây là không muốn chọn ta?"
Khóe miệng Trà gia hơi cong lên, bỗng nhiên hôn một cái lên mặt Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nói: "Nếu không thì hôm nay hai ta liền bái đường đi, ta sợ đêm dài lắm mộng."
Trà gia: "Nhưng tiên sinh không ở đây."
Thẩm Lãnh: "Chúng ta vẽ một người treo ở đó?"
Trà gia: "Hình như có chút không cát lợi, tiên sinh trở lại sẽ treo hai người chúng ta ở đó."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ, cũng đúng.
"Vậy thì chờ tiên sinh trở lại đi."
Trà gia ừ một tiếng: "Chuyện bái đường quan trọng như vậy, không thể tuỳ tiện, nhưng mà..."
Thẩm Lãnh sáp lại: "Nhưng cái gì?"
Trà gia bỗng nhiên đỏ mặt, trợn trừng mắt lườm Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi mặt dày!"
Thẩm Lãnh đơ mặt: "Ta làm sao?"
Trà gia: "Ngươi còn hỏi? Quá mặt dày."
Nói xong liền vào phòng, đóng cửa phòng bịch một tiếng.
Thẩm Lãnh tựa vào khung cửa nghĩ, thế này là tại sao?