Đại Ninh năm Thiên Thành thứ mười chín, giữa hè, đội ngũ đi tây cương nghênh thân ùn ùn ra khỏi Trường An.
Cũng chính là ngày này, nam cương có chiến báo tới kinh thành, đề đốc thủy sư Trang Ung đã nắm bắt toàn cảnh Điệu quốc, Nam Lý quốc ở sát bên Điệu quốc phái người đưa tới hàng thư thuận biểu, đồng ý xưng thần với Đại Ninh, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh long nhan đại duyệt, tuyên bố khao thưởng tam quân, Trang Ung thêm tam đẳng công.
Chiến tướng Hải Sa suất quân từ Điệu quốc đánh vào hướng bắc Cầu Lập, phá địa bốn trăm dặm, bệ hạ tưởng thưởng Hải Sa làm tướng quân tòng tam phẩm, thêm Viễn Uy Hầu.
Tây Vực Thổ Phiên quốc gả công chúa vào Đại Ninh, nam cương định Điệu quốc phá Cầu Lập khiến Nam Lý cúi đầu xưng thần, tin tốt liên tiếp truyền đến, làm cho các bách tính trong cả thành Trường An đều sục sôi, mặc dù nói Đại Ninh đối ngoại chiến tranh thắng lợi theo các bách tính thấy là chuyện đương nhiên, nhưng nhiều chuyện tốt như vậy gộp lại với nhau vẫn khiến người ta kích động.
Bệ hạ đích thân đưa đội ngũ nghênh thân ra khỏi cổng thành, các bách tính quỳ lạy bên đường, thịnh huống chưa bao giờ có.
Tuy rằng phẩm cấp của Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê thấp hơn Hàn Hoán Chi, nhưng dù sao cũng là chủ quan lần này, cho nên mọi việc lấy ông ta đầu, kiểu tính cách của Hàn Hoán Chi sao lại có thể sẽ tranh đoạt, ông ta chỉ ước gì trên đường đi thanh nhàn tự tại.
Ngồi trên chiếc xe ngựa thoải mái thứ hai Đại Ninh thoải mái nhàn nhã đi đường, Hàn Hoán Chi cảm thấy rất tốt đẹp, nếu người trong xe ngựa bớt đi một ít thì càng tốt đẹp hơn. Thẩm Lãnh cảm thấy xe ngựa của Hàn Hoán Chi thoải mái, vì thế chui đi vào, Thẩm Lãnh vào được thì Trà gia tất nhiên cũng vào được, sau đó Mạnh Trường An cũng vào, tuy rằng bốn người ngồi trong xe vẫn rộng rãi, nhưng đối với Hàn Hoán Chi mà nói ngồi đương nhiên không thoải mái bằng nằm.
Hàn Hoán Chi vân vê một cặp hạch đào trong tay, Thẩm Lãnh muốn sang xem thử, cặp quả hạch đào này đã có màu hổ phách, lại có một cảm giác gần như trong suốt.
"Hàn đại nhân đã xoay hạch đào này bao lâu?"
"Một ngày." Hàn Hoán Chi bình thản nói: "Trước khi ra khỏi Trường An muốn ra ngoài đi đường sẽ không có chuyện gì làm, vì thế đến xưởng lưu ly đi lòng vòng, tuỳ tiện mua một cặp, suýt nữa thì đã quên, hôm nay mới nhớ ra."
"Nghe nói những thương nhân ở xưởng lưu ly Trường Tồn rao giá trên trời, cặp hạch đào này của đại nhân sợ là giá trị xa xỉ."
"Ta mặc quan phục phủ Đình Úy đi."
"Ồ..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Hóa ra còn có tác dụng này."
Hắn lấy ra miếng thiết bài thiên bạn mà Hàn Hoán Chi đưa cho rồi nói với Trà gia: "Ở sơn trang lúc chúng ta đi mua rau, người bán hàng rong nói gì cũng không chịu bớt một chút, sớm biết vậy cho hắn xem thiết bài thiên bạn này thì tốt rồi."
Hàn Hoán Chi: "Nếu ngươi dùng nó để đi chợ trả giá, chi bằng trả lại cho ta."
Thẩm Lãnh cười, nhìn cặp hạch đào kia: "Tỉ lệ này, có vẻ cũ lắm rồi."
Hàn Hoán Chi: "..."
Trên đường đi thật sự cũng không có chuyện đặc biệt gì phát sinh, Kinh Kỳ đạo cách tây cương thật ra cũng không tính là xa lắm. Trong Kinh Kỳ đạo đi hơn mười ngày, sau khi ra khỏi Kinh Kỳ đạo liền vào Sơn Bắc đạo, lại đi hơn mười ngày nữa có thể đến đại doanh tây cương trọng giáp, cũng có thể thăm tây phủ võ khố.
Sau khi ra khỏi thành Trường An đi chếch về hướng tây nam, mười bốn ngày sau là vào khu vực các dãy núi, Tần Lĩnh liên miên bất tận ở ngay tại trước mắt.
Dựa theo kế hoạch, mười lăm ngày có thể đến Tần Môn Quan, Tần Môn Quan là môn hộ phía tây Kinh Kỳ đạo Đại Ninh, qua Tần Môn Quan đi về hướng đông gần như chính là vùng đất bằng phẳng, khinh giáp kỵ binh chỉ cần bảy ngày có thể chạy đến thành Trường An, nói thì đơn giản, nhưng trên đường đi muốn chạy qua nói dễ hơn làm. Đừng nói tây cương trọng giáp và tây phủ võ khố đặt ở biên cảnh, cho dù là có thể qua đây tiến vào Tần Môn Quan, Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo còn cao hơn, kiên cố hơn cả Tần Lĩnh.
Sau khi ra khỏi Tần Môn Quan phải đi một đoạn khe núi rất dài, chỗ hẹp nhất tuy rằng cũng có thể chứa hơn mười người xếp hàng ngang mà đi, nhưng hai bên vách đá cực cao, giống như đao gọt rìu đục, nhìn lên trên chính là nhất tuyến thiên (1).
Nhưng đây cũng không phải nơi hiểm yếu nhất, Tần Lĩnh có thế uốn lượn, trong núi khác cũng có kỳ cảnh nhất tuyến thiên, nhưng dài nhất không quá vài ba dặm mà thôi. Con đường khe sâu sau khi ra khỏi Tần Môn Quan này được gọi là nhất tuyến thiên ba mươi sáu dặm, phải đi qua ba mươi sáu dặm mới có thể đi ra ngoài, nhưng đi ra ngoài cũng không có nghĩa là an ổn rồi, đoạn phía sau mới là lộ trình nguy hiểm nhất.
Ra khỏi nhất tuyến thiên thì đường nằm ở một bên vách núi, bên trái là vách đá phẳng lì giống như dao cắt đậu hũ, bên phải chính là vách núi. Lúc trước khi tu sửa con đường này, Sở quốc sửa bốn mươi mấy năm cũng chưa sửa xong, sau khi Đại Ninh lập quốc lại sửa gần ba mươi năm mới sửa xong, quyết định tạc ra đường núi dài hai mươi mấy dặm, nhưng nếu không có con đường này, từ tây cương đến thành Trường An sẽ phải đi thêm hơn nửa năm, vòng qua nửa Tần Lĩnh mới được.
Khi Sở làm con đường này, nghe nói bốn mươi năm tổng cộng đã chết trên vạn người, lúc đầu là các thợ thủ công treo trên vách núi đục từng chút một, mỗi ngày đều sẽ có người vô ý rơi xuống dưới. Khi Ninh sửa nửa đoạn sau trong ba mươi năm đã chết gần bốn ngàn người, từng có người nói, hiện tại người đi trên con đường này, mỗi bước chân nhấc ra là đại biểu đi qua cuộc đời của một người.
Chỉ là hai mươi mấy dặm, tổng cộng bảy mươi mấy năm, hơn một vạn người chết ở nơi này.
Vách đá bên trái chỗ cao nhất có thể đến vài trăm mét, chỗ thấp cũng đến ba mươi mấy mét, lúc xe đi qua nghiền đá vụn trên đường, âm thanh phát ra dường như có thể chui vào trong đầu người.
Dân bản xứ sẽ nói với người ngoài buổi tối đừng tới đây, dù cho đường không phải là chật vật nhưng cũng sẽ có nguy hiểm, con đường này quá tà dị, có lẽ sẽ có oan hồn kéo người xuống làm bạn.
Lúc Thẩm Lãnh bọn họ đi đến chỗ này nghỉ chân quan sát, đứng ở bên phải đường nhìn xuống sẽ làm lòng người sợ hãi.
"Năm đó là trả thù lao cao mới có người bằng lòng đến cược mạng." Hàn Hoán Chi thở dài: "Nghe nói lúc ấy thợ thủ công đến đây mở đường đều sẽ ký khế ước sinh tử năm năm, năm năm không chết, nếu không phải nhận được một số bạc lớn, sau khi về nhà, hắn sống bao lâu, trong nhà hắn liền không cần nộp thuế bất lâu. Ta nghe nói có một nhóm người đã ở đây làm đủ ba mươi năm, lúc đến là thiếu niên hăng hái, lúc trở về đã hai tóc mai hoa râm, về quê nhà đã không còn ai nhận ra..."
Ông ta thở ra một hơi dài: "Không phải sức của đại quốc, không thể bình thiên tiệm."
Mấy người đứng ở vách đá nhìn núi kia, sơn sắc kia, tâm trạng đều trở nên nặng nề.
Hàn Hoán Chi nói: "Lúc trước quan viên Công bộ, Hộ bộ giám tạo con đường này tổng cộng có mười ba người, ba người chết ở đây, một người tàn tật, chín người còn lại có hai vị Công bộ thượng thư, một vị Hộ bộ thượng thư, một vị đại học sĩ Nội các, đó là chuyện trong những năm Khai Niên thời Thái Tông Đại Ninh, cách nay đã mấy trăm năm... Một lát nữa là trời đã tối, đội ngũ cắm trại ở ngay tại nhất tuyến thiên, sáng sớm ngày mai lại đi nửa đoạn đường này."
Đúng lúc này có một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi từ phía sau chạy tới, nhìn thấy nàng ta là mọi người liền thấy nhức đầu. Nha đầu kia tên là Lý Phàm Nhi, là con gái của Lục Vương Lý Thừa Hợp, muội muội của thế tử Lý Tiêu Thiện, lúc trước ở thành Trường An Thẩm Lãnh đã gặp nàng ta vài lần nhưng cũng không thân quen. Ai biết sau khi nghe nói Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chuốc say đại ca của mình, nàng ta chạy đến hưng sư vấn tội, nàng ta thấy khuôn mặt lạnh kia của Mạnh Trường An đã sợ, nhưng mặt Thẩm Lãnh hiền hơn một chút, vì thế nàng ta cảm thấy Thẩm Lãnh dễ nói chuyện, nhất quyết đòi Thẩm Lãnh sau này dẫn nàng ta ra biển xem như tạ tội cho ca ca nàng ta, cũng không biết là logic ở đâu ra.
Một đứa trẻ bị nuông chiều hư mà thôi, Trà gia cũng chẳng thèm so đo.
Chỉ là mấy ngày gần đây nàng ta càng ngày càng quấn Thẩm Lãnh, không phải là bảo Thẩm Lãnh dẫn nàng ta rời khỏi đội ngũ đi săn thú, thì là bảo Thẩm Lãnh dạy nàng ta múa đao. Thẩm Lãnh đùn đẩy nói Mạnh Trường An đao pháp rất tốt, nàng ta đã đi tìm một lần, Mạnh Trường An liền thật sự nghiêm khắc dạy nàng ta luyện đao, chỉ một nén nhang là nàng ta đã sợ, tay đau nhức, cánh tay đau nhức, thề không bao giờ đi tìm Mạnh Trường An nữa.
Nghĩ đến tiểu nha đầu này quấn lấy Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An cũng không ảnh hưởng gì. Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An đều là tân quý trong quân, chưa đến hai mươi tuổi đã phong bá, làm quan tới tòng tứ phẩm, trong mấy chục năm tới hai người bọn họ chỉ cần không chết, trong triều tất nhiên hiển quý, không chừng sẽ là đại tướng quân một phương. Người khôn khéo như Lục Vương Lý Thừa Hợp, căn bản không cần đi chỉ điểm thêm gì, tiểu cô nương đang là lứa tuổi sùng bái anh hùng, nghe chuyện của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vài lần là cảm thấy đó mới là nam nhân thật sự.
Trà gia nhìn thấy Lý Phàm Nhi chạy đến, khóe miệng liền hơi nhếch lên: "Tiểu muội muội mê luyến ngươi đến rồi."
Thẩm Lãnh thở dài, Mạnh Trường An ngửa đầu nhìn trời.
Thế tử Lý Tiêu Thiện đuổi theo sát phía sau, hai cánh tay đưa ra phía trước giống như sợ búp bê sứ rơi vỡ vậy: "Muội chạy chậm một chút, đường không bằng phẳng."
"Không cần huynh quan tâm, muội bảo Thẩm Lãnh đỡ muội."
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Vậy thì muội coi mình là nam nhân là được."
"Muội đừng tùy hứng như vậy."
"Cứ tùy hứng đó, huynh đi nói với phụ vương đi."
Trà gia vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Hôm nay thật tươi tắn, hơn nữa trông cũng đáng yêu xinh đẹp, là khảo nghiệm."
Thẩm Lãnh buông thõng tay xuống: "Nếu không thì ta giải quyết nàng ta?"
Trà gia phụt cười một tiếng: "Quân tử nhất ngôn?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Hay là ngươi đi dạy nàng ta luyện đao đi."
Mạnh Trường An lạnh nhạt dửng dưng: "Ta thì không sao, chỉ là nàng ta không chịu."
"Thẩm Lãnh!"
Lý Phàm Nhi nhảy đến trước mặt Thẩm Lãnh, lại theo bản năng liếc nhìn Trà gia cao hơn nàng ta gần nửa cái đầu, lại nhìn hắc ngao đang ngồi xổm phía sau Trà gia, vốn đã nhảy qua rồi, lại giật lùi về sau: "Đưa... đưa ta đi bắt châu chấu được không?"
Đôi mắt to tròn kia sáng lấp lánh, lúc nói chuyện còn mang theo vài phần đáng thương.
Thẩm Lãnh: "Trong cỏ có rắn."
Lý Phàm Nhi sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên bắt đầu có ý thoái lui, ngẫm nghĩ lại cắn răng: "Huynh dẫn ta đi, ta sẽ không sợ."
Thẩm Lãnh: "Ta còn có việc quân vụ phải làm, Trần Nhiễm, cho ngươi một nhiệm vụ, đưa huyện chúa điện đi xuống bắt châu chấu."
Trần Nhiễm mặt mũi trắng bệch: "Ta..."
Thẩm Lãnh buông thõng tay xuống: "Kẻ trái lệnh trảm."
So với lúc nói giải quyết Lý Phàm Nhi còn có khí thế hơn.
Trần Nhiễm còn chưa nói gì, Lý Phàm Nhi đã dậm chân: "Ta không cần hắn đưa ta đi, hắn không đẹp, huynh đẹp."
Lý Tiêu Thiện kéo nàng ta lại: "Muội đừng quậy phá, Thẩm tướng quân còn có quân vụ quan trọng phải xử trí, sao có thể đi chơi cùng muội, nếu muội muốn bắt châu chấu thì ta đi cùng muội, về trong khe núi nhất tuyến thiên, trong bụi cỏ có rất nhiều."
Trần Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiểu cô nương dường như lại ngán nhìn người trong nhà, so sánh Trần Nhiễm và Lý Tiêu Thiện một chút, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: "Vậy Trần đội chính đưa muội đi là được, muội không cần huynh đi cùng, huynh ngốc, lần trước để huynh giúp muội đi bắt bướm, bản thân huynh lại ngã sấp mặt."
Lý Tiêu Thiện xấu hổ cười cười: "Người có trượt chân ngựa có trượt vó, đó chẳng qua là ta không cẩn thận."
Thẩm Lãnh nghiêm trang nói: "Vậy để Trần đội chính cùng huyện chúa điện đi xuống, Trần đội chính biết bắt châu chấu."
Trần Nhiễm hạ giọng nói: "Tình huynh đệ thì sao?"
Thẩm Lãnh sầu bi: "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục..."
Lý Phàm Nhi đi một bước quay đầu ba lần: "Vậy Thẩm tướng quân, ta và Trần đội chính đi bắt châu chấu trước, làm xong việc rồi tới tìm ta được chứ?"
Mạnh Trường An vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý thay Thẩm Lãnh: "Được."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Tình huynh đệ thì sao?"
Mạnh Trường An quay đầu nhìn khoảng không sầu bi: "Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục."
Lúc bọn họ nói chuyện, cách đội ngũ chừng hơn tám chín dặm, mấy hắc y nhân đứng trên vách đá ở một bên giơ thiên lý nhãn nhìn sang bên này. Kẻ cầm đầu hạ giọng phân phó: "Tin tức nói chiếc xe thứ năm là của Lục Vương Lý Thừa Hợp cùng thế tử Lý Tiêu Thiện, chiếc xe ngựa màu đen thứ tư ở phía trước chính là của Hàn Hoán Chi. Trước khi Lý Tiêu Thiện chưa đón được công chúa Thổ Phiên quốc thì không thể giết hắn, mục tiêu là Hàn Hoán Chi."
Trên vách núi có mấy tảng đá lớn lung lay như muốn rơi xuống, chỉ là cọc gỗ chèn vào ngăn cản, nếu rơi xuống dưới, xe ngựa cũng có thể bị đập nát vụn.
(1) do hai bên vách đá cao và hẹp, đứng ở dưới nhìn lên bầu trời hẹp và dài như một sợi chỉ nên gọi là nhất tuyến thiên.