Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 304 - Chương 304: Cứu Ta, Đừng Qua Đây

Chương 304: Cứu ta, đừng qua đây Chương 304: Cứu ta, đừng qua đây

Ban đêm trong khe núi có vẻ thanh lãnh vô cùng, cho bây giờ còn là giữa mùa hè, Thẩm Lãnh đặc biệt lấy ra một bộ quân phục cho Trà gia, ở bên ngoài lại thêm một bộ y phục, nhưng bị gió thổi qua khe núi cũng cảm thấy khí lạnh nhập vào cơ thể, còn có một cảm giác u ám.

Trà gia ngồi bên cạnh xe ngựa, Thẩm Lãnh lấy áo choàng của mình khoác lên vai cho nàng: "Lát nữa quân trướng có thể dựng xong, vào trong lều sẽ đỡ hơn một chút."

Đống lửa trước mặt làm cho nửa phần thân thể phía trước hơi ấm áp, phía sau lưng vẫn bị gió lạnh thổi có chút không khoẻ. Thẩm Lãnh để Trà gia tựa vào vai mình, dùng người hắn cản gió lạnh cho nàng, hai người ngồi sát gần nhau, chớ nói lúc này nơi này, ngay cả giá lạnh ở bắc cương cũng không sợ.

"Ngươi đừng dựa vào huynh ấy!"

Lý Phàm Nhi không biết từ đâu xuất hiện, trong tay còn cầm một xâu châu chấu dùng cỏ đuôi chó để xiên, vốn đang cười ha ha, nhìn thấy Trà gia dựa vào ngực Thẩm Lãnh, sắc mặt lập tức tái đi.

"Ta lấy thân phận huyện chúa Đại Ninh mệnh lệnh cho ngươi."

Nàng ta giơ ngón tay lên chỉ vào mặt Trà gia.

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Ngón tay của cô nếu không rời đi, ta sẽ bẻ nó cho cô."

Lý Phàm Nhi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tại sao huynh che chở cô ta như vậy?"

"Liên quan gì đến cô?"

Mới đầu Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy Lý Phàm Nhi hơi tùy hứng, cũng không chán ghét, hiện tại lòng chán ghét nổi lên, hắn làm sao quản nhiều như vậy?

Lý Phàm Nhi không dám tiếp tục chỉ vào Trà gia nữa, nhưng lại nổi giận với Thẩm Lãnh nói: "Ta không cho cô ta ngồi cạnh huynh."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Nhân lúc ta còn có thể giữ khách khí, cô có thể đi rồi."

Lý Phàm Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh, lại quay sang trừng mắt với Trà gia: "Ta biết ngươi thích huynh ấy, nhưng như vậy không có nghĩa là sau này huynh ấy sẽ ở bên ngươi. Tuy rằng ta quen biết huynh ấy muộn hơn ngươi, nhưng ta cam đoan, ta thích huynh ấy hơn ngươi, hơn nữa... Ngươi có thể cho huynh ấy cái gì? Ta là con gái của thân vương Đại Ninh, nếu huynh ấy cưới ta, tương lai tất nhiên một bước lên mây..."

Nàng ta còn chưa nói xong, Thẩm Lãnh độy nhiên tóm lấy cánh tay của nàng ta ném người ra ngoài.

Mọi người chung quanh vốn dĩ đều cảm thấy hơi lúng túng đều sửng sốt... Đó là ái nữ của Lục Vương, người của hoàng tộc, sao Thẩm tướng quân lại nói ném là ném ngay được?

Chỉ là không đợi Lý Phàm Nhi ngã xuống đất, hai tên hộ vệ của vương phủ một trước một sau chạy đến, một tên thò tay ra đỡ được Lý Phàm Nhi từ giữa không trung, một tên chắn trước người giơ tay ra chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ngươi to gan!"

Thẩm Lãnh cũng không thèm liếc mắt nhìn gã ta một cái, nhặt hai khúc củi bỏ vào trong đống lửa hỏi Trà gia: "Ta thấy lều trại đã xong rồi, muốn vào nghỉ ngơi một chút không?"

Khóe miệng Trà gia hơi cong lên, đứng lên hoạt động hai cánh tay một chút: "Lần sau ta tự làm là được, dù sao trên người ngươi cũng có quân chức, nếu như triều đình trách tội xuống thì ngươi không dễ gánh vác, nếu ta tự làm, cùng lắm thì ta có thể chạy."

Thẩm Lãnh: "Ta tranh quân chức là để cưới tỷ, cho nên nếu không liên quan đến tỷ, quân chức quan trọng sao?"

Tên hộ vệ vương phủ bị gạt sang một bên giận dữ, vẫn chỉ vào Thẩm Lãnh: "Thẩm Lãnh, ngươi tuy là tướng quân chiến binh, nhưng ngươi đừng quên ngươi là thần!"

Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi là đã quên buông tay xuống như thế nào, ta có thể giúp ngươi."

Mười mấy tên hộ vệ vương phủ ở đằng sau chạy tới, vây quanh Thẩm Lãnh và Trà gia một vòng, tên hộ vệ cầm đầu tên là Đàm Tương Đồng, nhìn Thẩm Lãnh lạnh lùng nói: "Ngươi vô lễ với điện hạ, bây giờ ta phải dẫn ngươi về giải thích với vương gia."

Hắn ta vừa nói xong, một vòng chiến binh chung quanh đã vây lại, từng chiếc liên nỏ bưng lên nhắm thẳng vào những tên hộ vệ vương phủ kia. Thẩm Lãnh chậm rãi đi đến trước mặt tên hộ vệ chỉ ngón tay vào mình, người nọ theo bản năng lui về sau, tuy nhiên cố vớt vát thể diện không chịu bỏ ngón tay xuống, Thẩm Lãnh càng đi càng gần, ngón tay của gã ta liền đâm lên ngực Thẩm Lãnh.

"Bắt lấy hắn!" Trần Nhiễm một tiếng hét to: "Hắn tập kích tướng quân!"

Vương Khoát Hải mang theo mấy thân binh xông lên, mười mấy tên hộ vệ vương phủ chuẩn bị động thủ nhưng bị một vòng liên nỏ chĩa vào nên cũng không dám vọng động. Vương Khoát Hải đi lên, bàn tay to lập tức túm lấy cổ tên hộ vệ chỉ vào Thẩm Lãnh ấn xuống một cái: "Tập kích tướng quân chiến binh Đại Ninh, bây giờ ta ngươi bắt, nếu ngươi phản kháng, đánh chết theo quân luật Đại Ninh!"

Đàm Tương Đồng giận dữ nói: "Người của ta tập kích hắn chỗ nào?"

Trần Nhiễm hừ một tiếng: "Người của ngươi vừa rồi đã đánh trúng tướng quân chúng ta, ngươi không nhìn thấy?"

"Đó là đánh sao? Đó rõ ràng là Thẩm Lãnh tự đụng vào!"

Thẩm Lãnh nắm tay Trà gia đi về phía lều trại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đàm Tương Đồng một cái: "Khuyên ngươi một câu, đừng có đùa quá trớn, ngươi không được, đừng có chơi mặt dày, ngươi cũng không được."

Mạnh Trường An mang theo một đội chiến binh đi nhanh đến, tay ấn lên chuôi đao, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ rút đao.

Hàn Hoán Chi chậm rãi đi đến, đám thủ hạ muốn tiến lên khuyên bảo một chút, Hàn Hoán Chi giơ tay ra cản lại: "Không có chuyện của các ngươi."

Mạnh Trường An đi đến trước mặt Đàm Tương Đồng, cũng không nói, chỉ đi lên phía trước từng bước một, Đàm Tương Đồng chỉ có thể lui về phía sau, nhưng Mạnh Trường An lại không có ý dừng lại. Đàm Tương Đồng lui càng ngày càng xa, chân lảo đảo suýt ngã, cho đến khi hắn ta lui ra ngoài chừng hơn mười mét thì Mạnh Trường An mới dừng lại, nhìn Đàm Tương Đồng sắc mặt trắng bệch, vẫn chẳng nói câu nào.

"Các ngươi làm cái gì vậy! Sao có thể không có quy củ như thế?!" Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê từ đằng xa chạy đến, nghiêm mặt nói với Mạnh Trường An: "Sao có thể vô lễ với người của vương gia như thế, Mạnh tướng quân, ngươi còn không lui về?!"

Mạnh Trường An từ từ quay đầu nhìn về phía Hà Tân Khuê, trong khoảnh khắc đó, Hà Tân Khuê cảm giác có một thanh trường đao lạnh lẽo gác lên cổ mình, ông ta cũng không tự chủ được lui về sau một bước.

Mạnh Trường An hừ một tiếng trong lỗ mũi, tràn ngập vẻ khinh thường.

Mấy ngày nay Hà Tân Khuê và Lục Vương Lý Thừa Hợp gần như ngày ngày cũng ở cạnh nhau, hai người quan hệ thân mật rất nhanh chóng, ông ta lại đã nhận không ít lợi lộc từ Lục Vương, tất nhiên muốn đứng ra nói chuyện cho người của Lục Vương, nhưng ánh mắt kia của Mạnh Trường An quá lạnh, quá đáng sợ, Hà Tân Khuê không dám nói tiếp nữa. Đừng nói một văn nhân như ông ta, bao nhiêu thám báo Hắc Vũ giết người như ngóe ở bắc cương cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Mạnh Trường An.

"Thẩm Lãnh!" Lý Phàm Nhi đứng sau lưng mấy tên hộ vệ nói: "Nói với nữ nhân đó, ta nhất định sẽ đánh bại cô ta, ta phải chứng minh ta thích huynh hơn cô ta!"

Mạnh Trường An xoay người đi đến bên cạnh tên hộ vệ vừa rồi chỉ vào Thẩm Lãnh, một cú đấm giáng lên đầu người kia, một quyền này trực tiếp đánh người chết ngất , nếu không phải đã thu lực, một quyền này có thể trực tiếp đánh chết người.

"Mang cô ta tránh xa một chút, ta không muốn nói lần thứ hai." Mạnh Trường An xoay người nhìn về phía Đàm Tương Đồng: "Nếu không người kế tiếp chính là ngươi."

Đàm Tương Đồng mấp máy môi muốn cãi cố nhưng không nói ra.

Đúng lúc này Lục Vương Lý Thừa Hợp vội vội vàng vàng chạy tới, thế tử Lý Tiêu Thiện theo sát phía sau.

"Sao lại thế này?"

Lục Vương đi đến trước mặt Lý Phàm Nhi, nhìn con gái khóc đến lê hoa đái vũ hỏi một câu.

"Thẩm Lãnh hắn gạt con!" Lý Phàm Nhi giơ tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh, sau đó ném mạnh xâu châu chấu trong tay xuống đất: "Hắn đã hứa làm xong quân vụ rồi sẽ tìm con, nhưng hắn lại cùng nữ nhân đó ôm ôm ấp ấp, mặt dày! Hắn không biết xấu hổ, nữ nhân đó cũng không biết xấu hổ!"

Thẩm Lãnh vốn đã đi ra ngoài mấy bước liền dừng lại, đột nhiên xoay người.

Cái nhìn ấy, Lý Phàm Nhi lập tức sợ tới mức trốn sau lưng Lục Vương, đây không phải là đe dọa, mà là sát ý, sát ý chân chính.

Đương nhiên Lục Vương cảm nhận được cơn giận trong ánh mắt Thẩm Lãnh, ông ta lập tức cười:

"Trẻ con không hiểu chuyện, Thẩm tướng quân tuyệt đối đừng để bụng, bổn vương sẽ mang nó về quản thúc chặt hơn, Thẩm tướng quân chớ trách."

Thẩm Lãnh không để ý, xoay người nắm tay Trà gia: "Về đi, gió lớn."

Thế tử Lý Tiêu Thiện đứng ở đó có chút không biết làm sao, gã biết tính tình của muội muội mình, từ nhỏ đã được nuông chiều cho nên điêu ngoa tùy hứng. Nàng ta mới quen biết Thẩm Lãnh bao lâu, tất nhiên không có thật sự thích gì, chỉ là một kiểu dục vọng chiếm hữu. Nàng ta chỉ cảm thấy Thẩm Lãnh là món đồ chơi mới của nàng ta, đồ chơi đương nhiên chỉ có thể là của riêng ta, say nắng ở lứa tuổi mười lăm mười sáu cộng thêm thói quen muốn làm gì thì làm, cho nên mới làm ra chuyện mất mặt như thế.

Nhưng nếu chuyện này lan truyền đi ra ngoài, sau này thanh danh của Lý Phàm Nhi sẽ thảm cỡ nào? Đó không chỉ là muội muội mất thể diện, cha gã Lục Vương cũng mất thể diện, thậm chí hoàng tộc cũng bị mất thể diện.

Dù sao cũng là nữ hài tử, còn là con gái của thân vương.

Thẩm Lãnh đưa Trà gia vào trong lều rồi xoay người đi ra, Trà gia biết lúc này mình không nói là tốt nhất, chỉ dịu dàng mỉm cười với Thẩm Lãnh.

Lý Tiêu Thiện xấu hổ cười cười đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Muội muội ta không hiểu chuyện, ngươi đừng quá để bụng, ngươi thay ta nói lời xin lỗi với Trà Nhi cô nương, là muội muội ta không đúng, nhưng mà... Thẩm tướng quân, có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi một chút, muội muội ta nói ra những lời đó trước mặt nhiều người như vậy, lan truyền ra ngoài thì thật sự không dễ nghe, ta biết tình cảm của ngươi và Trà Nhi cô nương rất tốt, nhưng cũng không thể không để ý đến thể diện của muội muội ta. Hiện giờ tính ra, ta đành phải đi cầu phụ vương ta, để ông ấy sau khi trở về xin bệ hạ tứ hôn, ngươi lấy muội muội ta làm chính thất, Trà Nhi cô nương làm thiếp, chuyện liên quan đến thể diện hoàng tộc..."

"Cút." Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Lý Tiêu Thiện một cái: "Nói thêm nữa một chữ nữa, ngươi sẽ càng mất thể diện."

Lý Tiêu Thiện sững sờ đứng kia, lập tức lại nổi giận, nhưng gã thật sự không dám tiếp tục nói nữa.

Ngày hôm sau đội ngũ lên đường như bình thường, mọi người đều giả vờ như không biết chuyện phát sinh trong đêm qua. Thẩm Lãnh và Trà gia lên xe ngựa của Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi chỉ cười chứ không nói, Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn ông ta một cái, Hàn Hoán Chi nhún vai vẻ vô tội.

Đội ngũ men theo đường vách núi đi lên phía trước, chiếc xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi là bắt mắt nhất. Đúng lúc này Lục Vương phái người đến mời Thẩm Lãnh qua nói chuyện, nói là tạ lỗi vì chuyện đêm qua, Thẩm Lãnh cũng không tiện từ chối, xuống xe đi về phía sau. Hắn mới đi ra ngoài không bao xa thì Lý Phàm Nhi liền đuổi theo nhảy lên xe ngựa của Hàn Hoán Chi, ngồi ở trong xe ngựa tức giận trừng mắt lườm Trà gia, vẻ mặt thị uy.

Trà gia nhìn nàng ta một cái, cảm thấy thật ấu trĩ.

Thẩm Lãnh nhíu mày, xoay người trở về muốn vào trong xe, đúng lúc này từ giữa không trung đột nhiên có một tảng đá lớn rơi xuống, tốc độ cực nhanh, rơi xuống ầm ầm.

Biến cố này đến cực đột ngột, ai cũng không ngờ đến!

Thẩm Lãnh hét to một tiếng vội xông lên phía trước, xa phu của Hàn Hoán Chi nghe được tiếng hét kéo mạnh dây cương sang bên cạnh, xe ngựa đi lệch một chút, tảng đá lớn không có trực tiếp đập lên khoang xe, nhưng đập vào một bên khoang xe, xe ngựa lập tức đổ nghiêng sang một bên. Ngựa kéo xe sợ tới mức lao về phía trước nhưng lại kéo thùng xe sang bên vách núi, xa phu ra sức giữ chặt dây cương nhưng một tảng đá lớn rơi xuống, trực tiếp đập ngựa thành thịt nát, khoang xe mắc kẹt bên bờ vực chòng chành lắc lư.

Thẩm Lãnh liền đỏ mắt, lao nhanh đến.

Khoang xe vỡ ra, Hàn Hoán Chi mỗi tay giữ một nữ hài muốn lao ra, một trận tên nỏ từ trên vách đá dựng đứng bắn đến, Hàn Hoán Chi vốn đã sắp nhảy ra lại không thể không lui về mượn cái khoang xe không lành lặn để ngăn cản tên nỏ, khoang xe này chế tạo cực kỳ chắc chắn, tảng đá lớn có thể phá được, nhưng tên nỏ không thể phá.

Ba người này vừa động, xe ngựa lắc lư dữ dội hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi từ vách núi xuống.

"Thẩm Lãnh mau tới cứu ta!" Lý Phàm Nhi lớn tiếng gọi.

"Lãnh Tử ngươi đừng qua đây!" Giọng Trà gia khàn khàn.

Bình Luận (0)
Comment