Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 305 - Chương 305: Ba Chữ

Chương 305: Ba chữ Chương 305: Ba chữ

Hắc ngao từ trong khoang xe tàn khuyết không lành lặn xông ra ngoài, giữa không trung xoay chuyển sang cắn khoang xe, bốn chân đạp trên mặt đất ra sức kéo trở về, tên nỏ đánh đến, liên tục mấy mũi tên đâm vào người hắc ngao, nhưng nó lại nhất quyết không chịu há miệng ra.

Cùng lúc đó, thiết trảo trên vỏ con dao săn nhỏ Thẩm Lãnh bắn ra giữ lấy khoang xe, Thẩm Lãnh hai tay cầm vỏ dao, hai cánh tay nháy mắt liền tơi tả, băng vải trên cánh tay hắn thượng nứt ra xoẹt xoẹt xoẹt.

"Chó chết, đừng nhả ra!" Lý Phàm Nhi gào thét một tiếng.

Bộp!

Trà gia tát Lý Phàm Nhi lăn sang một bên, nửa bên mặt của Lý Phàm Nhi lập tức sưng phồng lên, nàng ta sợ hãi nhìn về phía Trà gia: "Ngươi lại dám đánh ta?"

Trà gia nhìn nàng ta: "Đánh ngươi, là vì ta vẫn không quen giết người."

Hàn Hoán Chi cởi áo choàng của mình xuống quăng ra ngoài, áo choàng xoay tròn bay ra ngoài.

"Đi!"

Hàn Hoán Chi hô nhỏ một tiếng, lập tức túm lấy mắt cá chân Lý Phàm Nhi lôi nàng ta ra, Trà gia thì lao qua dừng lại bên cạnh hắc ngao: "Đi!"

Hắc ngao nhìn thấy Trà gia đi ra, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, chấn động đến mức khe núi tựa như cũng rung lên.

Bịch một tiếng, khoang xe vỡ vụn, xe ngựa rơi xuống vách núi.

Thẩm Lãnh lăn ra phía sau, trên thiết trảo dính một miếng gỗ.

Hàn Hoán Chi ngẩng đầu nhìn mấy tên hắc y nhân ở chỗ cao, ánh mắt phát lạnh, ông ta hít sâu một hơi, chân nhún một cái, người giống như đạn pháo bay thẳng về phía trước, đến giữa không trung tay bám lên vách núi tiếp tục đi lên. Mấy mũi tên nỏ bắn đến, hai chân của ông ta đạp lên chỗ lồi lên trên vách núi lao chéo ra, tên nỏ đều bắn vào khoảng không.

Liên tục bảy tám lần ở mượn lực trênvách núi vu hồi lên trên, không ngờ Hàn Hoán Chi lại lên đến vách đá cao ba mươi mấy mét, mấy tên hắc y nhân đại kinh thất sắc.

Thẩm Lãnh tiến lên đỡ vai Trà gia: "Tỷ không sao chứ?"

Trà gia lắc đầu, nhìn mấy mũi tên trên lưng hắc ngao gần như đã găm một nửa vào trong cơ thể, mắt đỏ dữ dội.

Thẩm Lãnh một tay ôm lấy hắc ngao lui về sau cực nhanh: "Theo sát ta."

Trà gia ở phía sau Thẩm Lãnh, hắc ngao miệng phát ra tiếng ư ử, tựa như đang nói với Trà gia rằng không sao.

Còn con gái của Lục Vương – Lý Phàm Nhi thì ngã ngồi trên mặt đất, không có ai để ý tới.

Lục Vương Lý Thừa Hợp và thế tử Lý Tiêu Thiện ở xe ngựa phía sau được hộ vệ bảo vệ lui về phía sau, nhìn thấy con gái một mình ngã ngồi bên vách đá khóc lóc, Lục Vương cắn chặt răng nhưng lại không đi qua.

Trần Nhiễm dẫn theo một đội chiến binh giơ tấm chắn đi đến, xách Lý Phàm Nhi lên lui về phía sau. Lý Phàm Nhi muốn giằng tay Trần Nhiễm ra: "Ngươi buông ta ra! Mấy tên khốn khiếp các ngươi, ai cũng muốn ức hiếp ta."

Trần Nhiễm lập tức buông tay ra: "Như cô mong muốn."

Các chiến binh xếp thành trận liệt giơ tấm chắn thoái lui tới bên vách đá, đứng áp chặt vào vách đá, ai cũng không biết bên trên liệu còn có tảng đá lớn rơi xuống hay không, nơi hiểm yếu thế này, một khi bị đá đập trúng thì quả quyết không có còn khả năng sống.

Lý Phàm Nhi bị ném lại giữa đường, mắng chửi một lúc thì thấy thật không có người để ý tới mình, tự đứng lên chạy tới phía cha con Lục Vương, vẻ mặt ủy khuất.

Lục Vương thấy con gái chạy về, đi qua ôm con không ngừng trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, phụ vương ở đây, sẽ không để cho bất cứ người nào xúc phạm tới ngươi."

Thế tử Lý Tiêu Thiện nhìn cảnh này, bỗng nhiên có chút bi ai.

Trên vách núi.

Hàn Hoán Chi tiến lên từng bước một, liên nỏ trong tay mấy tên hắc y nhân đã bắn hết tên, bọn họ nhìn nhau, thế mà lại không người nào dám động thủ, gần như đồng thời xoay người bỏ chạy, nhưng mới xoay người đã nhìn thấy một tướng quân tuổi còn trẻ cầm hắc tuyến đao đứng chặn ở đó rồi.

Mạnh Trường An đi lên cũng không chậm hơn Hàn Hoán Chi bao nhiêu, chỉ là Hàn Hoán Chi thu hút lực chú ý của mọi người.

"Xông lên!"

Hắc y nhân cầm đầu hô một tiếng sau đó lao về phía Mạnh Trường An, theo hắn ta thấy thì Hàn Hoán Chi thật đáng sợ, không dám đối chiến trực diện, cho nên đương nhiên là lựa chọn Mạnh Trường An... Khi hắn ta ý thức được bản thân mình sai thì đã quá muộn rồi.

Mạnh Trường An chém một đao xuống, hắc y nhân rõ ràng nhìn thấy Mạnh Trường An xuất đao, biết rất rõ ràng chỉ cần mình né sang một bên có thể khiến một đao kia thất bại, hắn ta đều biết, nhưng chỉ là phản ứng không kịp, bởi vì một đao kia quá nhanh, quá ác, quá bá đạo.

Đao hạ.

Phập một tiếng, cánh tay phải của hắc y nhân kèm theo gần một nửa bên vai bị một đao chém rụng. Không đợi hắc y nhân có phản ứng gì, Mạnh Trường An đá một cước vào ngực đối phương, người nọ ngửa người về sau, mà đao của Mạnh Trường An quét qua, hai chân hắc y nhân từ đầu gối trở xuống đồng thời bị chặt đứt, đừng nói muốn chạy, đi cũng không đi nổi.

Ở một bên khác, Hàn Hoán Chi kiếm nhập độc xà, một kiếm một người. Hôm đó ở bãi săn Hoa Lê ông ta không phải đối thủ của Sở Kiếm Liên, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là kiếm của Hàn Hoán Chi không đáng sợ, trên đời này, Sở Kiếm Liên vốn là độc nhất vô nhị.

Kiếm rất nhanh rất ác, mỗi một kiếm đều đâm trúng nhưng lại cố tình sẽ không giết chết người, kiếm thứ nhất đâm xuyên vai phải của hắc y nhân trước mặt, kiếm xoay nửa vòng trong bả vai, nửa trên thân bên phải xem như không động đậy được.

Kiếm tiếp theo đâm xuyên đùi của hắc y nhân thứ hai, đao của hắc y nhân vừa mới giơ lên, kiếm của Hàn Hoán Chi đã rời khỏi người hắn ta.

Dưới vách núi.

Thẩm Lãnh lấy thuốc trị thương ra, tay giữ hắc ngao: "Sẽ hơi đau, đừng nhúc nhích."

Hắc ngao kêu hai tiếng ư ử, tựa như đã nghe hiểu lời Thẩm Lãnh vậy.

Thẩm Lãnh lấy chủy thủ ra cạo lông đen chung quanh chỗ bị trúng tên, một bàn tay ấn lên lưng hắc ngao, tay còn lại cầm tên nỏ bất ngờ ra, hắc ngao đau đến mức run lên nhưng thật sự không động đậy, bốn chân đều đang run rẩy nhưng vẫn cố sức chịu đựng.

Thẩm Lãnh rút tên nỏ ra đổ thuốc trị thương lên trên vết thương, sau đó dùng băng vải quấn lại. Ước chừng khoảng một nén nhang mới rút hết năm mũi tên trên sau lưng hắc ngao, rửa sạch vết thương bôi thuốc băng bó.

Hắc ngao nằm sấp ở đó, chờ sau khi Thẩm Lãnh băng bó xong cho nó, cái đầu khổng lồcủa nó rúc vào ngực Thẩm Lãnh cọ qua cọ lại.

Thẩm Lãnh nhẹ nhàng xoa đầu hắc ngao: "Không sao, sẽ khỏi nhanh thôi."

Hắc ngao nhếch khóe miệng lên, giống như đang cười.

Tay của Trà gia cũng đặt trên đầu hắc ngao, hắc ngao cọ cọ trong lòng bàn tay hai người, dường như quên cả đau.

Bịch bịch hai tiếng, hai cỗ thi thể từ trên vách đá rơi xuống, đập lên một trận khói bụi.

Không bao lâu, Hàn Hoán Chi và Mạnh Trường An từ trên vách núi xuống. Các binh sĩ dùng cung tiễn bắn dây thừng lên, sau khi cột xong bọn họ dùng dây thừng trượt xuống dưới, thuận tiện mang về mấy người còn sống, chỉ là nhìn sống cũng không thoải mái lắm, hoặc là gãy tay gãy chân, hoặc là trên người toàn là lỗ máu.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Sao làm chết hai người?"

Hàn Hoán Chi liếc nhìn phía sau, người của phủ Đình Úy đã áp giải mấy người còn sống xuống.

"Không cần nhiều như vậy." Hàn Hoán Chi thản nhiên trả lời.

Thẩm Lãnh nhíu mày, Hàn Hoán Chi lập tức hiểu ý của Thẩm Lãnh, nhìn sang bên phía Lục Vương, Thẩm Lãnh nhìn sang theo Hàn Hoán Chi tầm nhìn của, phát hiện Lục Vương cũng đang nhìn về phía bọn họ.

"Đạo lý?" Thẩm Lãnh hỏi hai chữ.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không cần?"

Thẩm Lãnh xoay người đi về phía Lục Vương: "Để ta đi."

Hàn Hoán Chi ngây ra: "Ngươi nên nghĩ cho mình một chút."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Ta chính là đang suy nghĩ cho mình."

Mạnh Trường An đi đến đứng bên cạnh Hàn Hoán Chi, nhìn nhìn Thẩm Lãnh: "Hắn đi làm gì?"

Hàn Hoán Chi trầm mặc một lát, khóe miệng nhếch lên: "Dọa người."

Mạnh Trường An khẽ nhíu mày: "Dọa người, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Cho nên ngươi là Mạnh Trường An, dũng quan tam quân, còn hắn là Thẩm Lãnh, đặt hắn trong đội ngũ chiến binh, hắn chính là tướng quân, đặt hắn ở phủ Đình Úy, hắn có thể là đô đình úy."

Mạnh Trường An: "Ý của Hàn đại nhân là, hắn mạnh hơn ta?"

Hàn Hoán Chi vẫn chưa trả lời, Mạnh Trường An lầm bầm nói: "Vậy thì mạnh thôi."

Hàn Hoán Chi vốn tưởng rằng người có tính cách như Mạnh Trường An làm sao lại dễ dàng thừa nhận bản thân không bằng người khác, nhưng bây giờ xem ra, bất kể là ai nói Thẩm Lãnh mạnh hơn gã, căn bản là không kích thích gã được.

Lý Phàm Nhi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi tới bên này, lập tức giãy ra khỏi cánh tay phụ thân nàng ta, đứng ở đó nhìn Thẩm Lãnh la lớn: "Ngươi còn biết đến thăm ta? Ta không sao, sống hay chết cũng không liên quan tới ngươi, ta không cần ngươi thăm ta! Cũng không cần sự quan tâm giả tạo của ngươi!"

"Tránh ra." Thẩm Lãnh nhìn nàng ta một cái: "Cô cản đường của ta."

Lục Vương biến sắc: "Thẩm tướng quân, dù Phàm Nhi nói chuyện có chút không quy củ, nhưng nó..."

Thẩm Lãnh ngước mắt lên: "Đừng nói với ta là nàng ta vẫn còn trẻ con gì đó, đó là con của vương gia ngài chứ không phải con của ta, nếu con của ta như vậy, có thể ta sẽ cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác."

"Nếu như, ngài không muốn để con của ngài mất mặt thì bảo nàng ta tạm thời rời khỏi chỗ này. Nếu như, ngài không muốn để ngài mất mặt trước mặt con mình, tốt nhất là mau bảo nàng ta rời đi."

Lục Vương ánh mắt phát lạnh: "Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

Thẩm Lãnh sáp lên phía trước, nói nhỏ bên tai Lục Vương: "Vương gia là không muốn an ổn cưới cưới con dâu vào cửa? Mấy tên thích khách trên vách núi là người của ai? Hàn đại nhân đã bắt mấy người còn sống, cho nên bọn họ có thể là người của bất cứ người nào phái tới, Hàn đại nhân hy vọng bọn họ là do ai phái tới, phủ Đình Úy sẽ có biện pháp làm cho bọn họ biến thành là người đó phái tới."

Lục Vương lui về phía sau một bước: "Ngươi dám uy hiếp bổn vương?"

"Thu hồi miệng của ngài lại đi." Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Nếu ngài đã muốn mất mặt trước mặt con của ngài, ta sẽ giúp ngài... Về Đại Ninh mà nói, ta là thần, nhưng ngài cũng không phải quân, có phải sắm vai người khiêm tốn đã lâu đến mức ngay cả bản thân mình cũng lừa không? Hàn đại nhân không trực tiếp đến tìm ngài nói chuyện, là vì ông ấy phải nghĩ đến mặt mũi của bệ hạ, dù sao ngài cũng là huynh đệ của bệ hạ. Xin vương gia nhớ một câu, bệ hạ cần chính là một người cưới Thổ Phiên quốc công chúa vào cửa, người này là thế tử, không phải phụ thân của thế tử cũng không phải muội muội của thế tử, ngoại trừ bản nhân thế tử ra, đều không quan trọng."

Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên: "Đây là lần đầu tiên ta uy hiếp người khác, có thể khá lạ lẫm, nếu vương gia cảm thấy có chút không thích ứng, vậy thì nhịn đi... Dù cho ngài là thân vương... Ta là một người sống vì niềm vui. Mỗi một lần thắng lợi trên chiến trường đều khiến ta vui vẻ, ở nhà từng nụ cười của Thẩm Trà Nhan đều khiến ta vui vẻ, rất quan trọng nhưng cũng không thể nói chính là toàn bộ, còn có một vài niềm vui khác."

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lục Vương: "Giết người nên giết, cũng sẽ khiến ta vui vẻ."

Lục Vương tức giận run cả vai, vẻ tức giận trong ánh mắt gần như cũng có thể tràn ra ngoài.

Thế tử Lý Tiêu Thiện lại bất ngờ đứng ở một bên chẳng nói câu nào, chỉ là sắc mặt khó coi muốn chết.

"Đây là lần cuối cùng." Thẩm Lãnh xoay người đi trở về: "Xin ngài tin tưởng ta, ta không phải một người hoàn toàn không có lòng phản kháng với hai chữ thân vương bởi vì trên người có quân chức tước vị, ở Đại Ninh hai chữ này không dọa được quân nhân, nhất là không dọa được ta."

Thẩm Lãnh đi về phía Trà gia, còn Lục Vương vẫn đứng đó không ngừng run rẩy.

Ông ta nhìn thấy Hàn Hoán Chi đi về phía bên này, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ngươi đã nhìn thấy, hắn lại dám uy hiếp bổn vương!"

Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Nhìn thấy rồi."

Nói xong ba chữ đó liền sượt qua vai Lục Vương đi thẳng đến chỗ thế tử Lý Tiêu Thiện: "Thế tử, kể từ hôm nay ngươi cùng ta ngồi một chiếc xe."

Lục Vương rõ ràng thoáng cứng đờ.

Hàn Hoán Chi chậm rãi nói: "Hắn uy hiếp rất lạ lẫm cũng rất vụng về, thật sự rất không có mỹ cảm."

Ông ta nhìn vào mắt Lục Vương: "Thật ra không cần nói nhiều lời như vậy đâu, chỉ ba chữ là đủ rồi."

Ông ta lại đi ngang qua bên cạnh Lục Vương lần nữa: "Đừng tìm chết."

Bình Luận (0)
Comment