Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 306 - Chương 306: Nhược Điểm Của Hoàng Đế

Chương 306: Nhược điểm của hoàng đế Chương 306: Nhược điểm của hoàng đế

Diêu Vô Ngấn nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Lãnh ra tay túm lấy khoang xe ngựa, y ghi nhớ trong lòng, vết thương của Thẩm Lãnh cũng không có ảnh hưởng đến chiến lực của hắn, hắn còn có một món đồ rất kỳ lạ, có thể bắn ra dây xích sắt rất mảnh.

Dọc đường đi Diêu Vô Ngấn đều đang tìm kiếm cơ hội xuống tay, y không muốn kéo dài thêm nữa, nếu vết thương của Thẩm Lãnh khỏi hoàn toàn, dù cho hiện tại y nhận được cơ hội đến gần người thì cũng không có chắc chắn mười phần.

Y đi qua lều của Thẩm Lãnh, sau đó cầm đao đứng ở chỗ cách đó không xa.

Y là thân binh, phải làm tốt việc một tên thân binh nên làm.

Một căn lều ở chỗ xa phát sáng, y nhìn thấy Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê chui vào, mà đó là lều của Lục Vương Lý Thừa Hợp.

Khoảng một nén nhang sau Hà Tân Khuê từ trong lều đi ra, cũng không biết hữu tâm hay vô ý mà liếc nhìn về phía lều của Thẩm Lãnh. Tuy rằng màn đêm đã sắp buông xuống, nhưng Diêu Vô Ngấn mẫn tuệ phát giác được trong ánh mắt của Hà Tân Khuê không có thiện ý. Diêu Vô Ngấn là một sát thủ, y xác định bản thân tuyệt sẽ không nhìn lầm, dù cho đây không phải là nhìn, mà là cảm giác.

Sau khi Hà Tân Khuê ra ngoài thì thống lĩnh hộ vệ của Lục Vương - Đàm Tương Đồng cũng vào lều, còn có một gã hộ vệ đi theo phía sau hắn ta, thoạt nhìn thái độ khiêm tốn, nhưng sau khi Đàm Tương Đồng lập tức lui sang một bên, nhường vị trí cho người vào phía sau. Người vào sau vốn đang cúi đầu, giây phút ngẩng đầu lên, mắt ưng khiến người ta sợ hãi.

Người này nhìn có thể cũng gần năm mươi tuổi, là kiểu người ngay lần đầu nhìn thấy y tuyệt đối sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, quá là bình thường, chỉ cần y không để lộ bản tính trong mắt của mình, ai cũng sẽ không để ý đến y.

"Hàn Hoán Chi đã nghi ngờ?"

Sai khi người nọ đi vào Lục Vương lập tức hỏi một câu.

Hộ vệ khoát tay, Đàm Tương Đồng lập tức đi buông màn che cửa lều xuống, sau đó đứng ở cạnh cửa, gần như là dán sát vào lều nghe âm thanh bên ngoài, nếu có người tới gần hắn ta có thể phát hiện ngay lập tức.

"Là người của ngươi ngu xuẩn, đương nhiên ngươi càng ngu xuẩn hơn." Hộ vệ ngồi xuống: "La đại nhân đã dặn rất rõ ràng, nhưng người của ngươi làm quá sơ sài."

Lục Vương sắc mặt trầm xuống: "Ta vốn không có ý làm chuyện này, là các ngươi bức ép ta."

"Cho nên ngươi cố ý làm sơ sài như vậy?" Hộ vệ hừ một tiếng: "Đừng tưởng là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cố ý để cho Hàn Hoán Chi đem lòng sinh nghi, hà tất giả vờ phẫn nộ bất lực như vậy trước mặt ta? Chỉ cần Hàn Hoán Chi nghi ngờ ngươi là sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, như vậy ngươi còn có lý do để không làm việc sau đó nữa. Vương gia... ngươi cũng biết thủ đoạn của La đại nhân, hay là ngươi muốn nhìn thấy thứ gì đó của vương phi mà chúng ta vạn dặm xa xôi đến thì mới bằng lòng phối hợp tốt? Hao tài tốn của, còn thương tâm hao tổn tinh thần."

"Các ngươi dám!" Lục Vương giận dữ nói: "Nếu vương phi xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt gì."

"Sợ chết ta rồi." Hộ vệ cười lạnh: "Ngươi biết ta là ai, ta là Thương Ưng, danh Ưng Khuyển của phủ Đình Úy hai mươi mấy năm trước vẫn chưa bị thế nhân lãng quên đâu. Lục Ngao ở trong vương phủ chăm sóc vương phi, ta ở đây bảo vệ vương gia, La đại nhân đối đãi với ngươi thật sự tốt..."

Đàm Tương Đồng xoay người nhìn về phía Thương Ưng: "Ngươi đừng quá phận, cùng lắm thì ta đồng quy vu tận với ngươi."

"Ngươi?" Thương Ưng cười khinh miệt: "Ngươi kém quá nhiều, vẫn không xứng."

Đàm Tương Đồng vừa cử động, Lục Vương khoát tay: "Nghe hắn nói xong."

Thương Ưng gật gật đầu: "Đây mới là thái độ nên có, ta đã nói với ngươi rõ ràng chuyện La đại nhân sắp xếp như thế nào... Hàn Hoán Chi nhất định phải chết, hắn chết rồi, tương lai La đại nhân mới có thể về phủ Đình Úy, hoàng đế ở trong thành Trường An hẳn phải chết không thể nghi ngờ, con trai của ngươi đã cưới công chúa Thổ Phiên quốc trở lại vừa lúc có thể đăng cơ xưng đế, chúng ta cũng sẽ diệt trừ thái tử. Trong tình huống như thế này, Mộc Chiêu Đồng sẽ đứng ra nói với mọi người, Đại Ninh không thể một ngày không có vua, vừa hay người thích hợp nhất chính là thế tử điện hạ, vừa hay lại ở ngay trong thành Trường An, quá hoàn mỹ."

Lục Vương trầm giọng nói: "Nhưng từ đầu đến cuối các ngươi không chịu nói cho ta biết, các ngươi giết chết bệ hạ như thế nào."

"Đây không phải là chuyện ngươi nên biết." Thương Ưng nói: "La đại nhân ở thành Trường An bố cục hai mươi năm, mọi sự đã chuẩn bị, hơn nữa ngươi nên xác định một chuyện, những hộ vệ bên cạnh hoàng đế căn bản không đủ để sợ, thực lực của La đại nhân mạnh cỡ nào ta cũng không cần nhiều lời, người duy nhất có thể làm cho đại nhân để ý chỉ là một Đạm Đài Viên Thuật thôi... Ngươi

vẫn nên dựa theo kế hoạch mà làm cho tốt, thế tử phải nhanh chóng tạo quan hệ với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An một chút, nhất là Mạnh Trường An."

Lục Vương thở ra một hơi thật dài: "Ta đã thế chấp tính mạng thân gia cho các ngươi rồi."

Thương Ưng hơi nhướn mày: "Ai mà không phải?"

Y đứng lên sửa sang lại y phục một chút: "Đừng nữa đùa giỡn ngươi kia vài phần tiểu tâm tư, người của phủ Đình Úy am hiểu nhất là nhìn thấu lòng người, nếu còn để cho ta biết ngươi lắc dao động bất định, ta sẽ thay Thẩm Lãnh làm việc hắn không dám làm, Thẩm Lãnh có câu nói rất đúng... Thế tử còn sống là được, phụ thân của thế tử cùng muội muội của thế tử, không có bao nhiêu phân lượng."

Trước khi rời khỏi lều y lại quay đầu lại: "Nói thêm một câu nữa, tại sao đột nhiên Thổ Phiên lại muốn gả một vị công chúa sang đây? Tại sao là thế tử cưới vị công chúa này?"

Sau khi nói xong câu đó y vén màn che cửa lều lên đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lập tức lại biến thành một tên hộ vệ bình thường khiêm tốn kính cẩn nghe lời, không bắt mắt, bất cứ người nào cũng sẽ không đề phòng một người như vậy, cũng sẽ không cảm thấy một người như vậy có sự uy hiếp gì.

"Vương gia." Sau khi Thương Ưng ra ngoài Đàm Tương Đồng lập tức đi đến bên cạnh Lục Vương hạ giọng nói: "Lời của những người này, không lời nào đáng tin cả, vương gia phải cẩn thận... Hiện giờ sức khống chế của bệ hạ đối với Đại Ninh vượt qua bất cứ một vị đế vương nào trước đây. Đây chỉ là một thời kỳ rung chuyển tất sẽ xuất hiện, bệ hạ phải thu hồi quyền hành khắp nơi, khó tránh khỏi sẽ có rung chuyển, cho nên sẽ có người cảm thấy là thời cơ có thể lợi dụng... Nhưng mà nói dễ hơn làm."

Lục Vương thở dài: "Ngươi rất rất thấu triệt đó."

Ông ta dựa người về phía sau: "Nhưng ta có cách nào? Nói ra ta là một thân vương, huynh đệ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, nhưng trên thực tế ngươi cũng thấy đó, ngay cả người như Thẩm Lãnh cũng dám uy hiếp ta, hoàng quyền càng nặng, huynh đệ hắn lại càng hèn mọn. Hai mươi năm trước ta muốn đánh cược một lần, Mộc Chiêu Đồng chặn trước mặt của ta, hiện tại Mộc Chiêu Đồng đã sắp bị bệ hạ tước hết quyền lực rồi, ông ta không ngăn được ta."

Ông ta ngẩng đầu: "Hai mươi năm trước con trai ta đã có cơ hội trở thành đế vương."

Đàm Tương Đồng vẫn cảm thấy quá điên cuồng quá mạo hiểm, đó là hoàng đế bệ hạ đó.

Lục Vương nhìn về phía hắn ta: "Ngươi biết gian nan nhất là gì không?"

Đàm Tương Đồng lắc đầu.

Lục Vương cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình: "Gian nan nhất không phải là ngươi phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, mà là... Ngươi không có lựa chọn."

Ở một bên khác.

Thẩm Lãnh từ trong lều đi ra, Diêu Vô Ngấn lập tức đứng nghiêm hành lễ: "Tướng quân."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ra dáng rồi đó."

Diêu Vô Ngấn cười cười có chút ngượng ngùng: "Dù sao cũng phải học tập đàng hoàng."

Thẩm Lãnh nhìn y một cái, cũng cười cười, sau đó đi về phía lều của Hàn Hoán Chi, Diêu Vô Ngấn nhìn lưng của Thẩm Lãnh, nghĩ nếu lúc này ra tay thì mình có thể trốn thoát không? Cuối cùng y từ bỏ ý niệm trong đầu, đây là quân doanh, bốn phía đều là thủ hạ của Thẩm Lãnh, y không trốn thoát được.

Sau đó y quay đầu lại liếc nhìn lều, nữ nhân của Thẩm Lãnh ở trong lều.

Trong lều của Hàn Hoán Chi không đốt đèn, ông ta chỉ ngồi yên trong bóng tối, sau khi bước vào Thẩm Lãnh ngây người: "Cho nên thật ra ta rất không thích phủ Đình Úy."

Hàn Hoán Chi nhắm mắt nói: "Chỉ cần bệ hạ thích là được."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nếu ngài là ai gặp cũng yêu, cũng rất đáng sợ."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi tới là hỏi chuyện Lục Vương?"

Thẩm Lãnh: "Tại sao ông ta phải làm như vậy?"

Hàn Hoán Chi trầm mặc một lúc: "Nếu ta biết tại sao ông ta làm như vậy thì sẽ không tổn thất xe ngựa của ta, ngươi cũng biết, ta yêu xe ngựa của ta cỡ nào."

Thẩm Lãnh nghe ra hàn trong ý câu nói này.

Hàn Hoán Chi mở mắt: "Mặc kệ tại sao ông ta làm như vậy, nhưng ông ta đã làm, hơn nữa còn làm rất sơ sài, ông ta không thể ngờ được chúng ta sẽ bắt được người sống, không thể ngờ được người sống sẽ nói ra là ông ta làm chủ, giải thích hợp lý duy nhất chính là ông ta hy vọng ta biết."

Thẩm Lãnh: "Ông ta muốn cho ngài biết có người đang bức ép ông ta?"

Hàn Hoán Chi: "Không quan trọng, bất kể là có người ép buộc ông ta hay là ông ta tự nguyện, cuối cùng vẫn là ông ta làm, ông ta đã hủy xe ngựa của ta."

Đây là lần thứ hai Hàn Hoán Chi nhắc tới xe ngựa của ông ta.

"Ngài định...?" Thẩm Lãnh hỏi.

Hàn Hoán Chi lại nhắm mắt lại: "Ta đang nghĩ, người mong ta nhất chết là ai?"

Thẩm Lãnh lại hỏi: "Là ai?"

Hàn Hoán Chi khẽ thở dài: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta làm sao biết được, nhiều như vậy."

Hàn Hoán Chi giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày: "Cũng là bởi vì quá nhiều... Ai gặp cũng thích có là tính gì."

Ông ta lại còn có một chút đắc ý: "Ai gặp cũng hận mới ghê gớm."

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Hoàng đế ngồi ở trong Tứ Mao Trai, cũng không đốt đèn, ông ta ngồi trong bóng tối, thích ứng với bóng tối.

lúc Đạm Đài Viên Thuật từ bên ngoài tiến vào cũng giật mình, theo bản năng thò tay ra sờ thắt lưng, sau đó mới nhớ ra gặp bệ hạ là không thể mang đao.

"Có phải trẫm đã nóng vội hay không?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.

Đạm Đài Viên Thuật lắc đầu: "Hai mươi năm rồi, không tính vội."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Có lẽ không phải tất cả mọi người hiểu trẫm, nhất thành bất biến (1) tốt cỡ nào? Đại Ninh nhất thành bất biến cũng là người khổng lồ, người khổng lồ tùy tiện là có thể làm cho các nước chung quanh thần phục. Đạm Đài, có phải trong lòng khanh cũng sẽ nghĩ, trẫm làm rất tuyệt không?"

"Binh quyền vốn nên là của bệ hạ, tứ phương đại tướng quân chỉ là người quản lý binh quyền cho bệ hạ."

"Trận rung chuyển sắp tới rồi." Hoàng đế mở mắt: "Trẫm đã chuẩn bị hai mươi năm cho trận rung chuyển này, trẫm muốn xem thử, trận rung chuyển này lớn cỡ nào."

Đạm Đài Viên Thuật cúi đầu: "Không lớn hơn một bàn tay của bệ hạ."

Khóe miệng hoàng đế hơi cong lên: "Gần đây thế nào vậy, Hàn Hoán Chi biết nịnh hót, khanh cũng học được..."

Ông ta đứng lên duỗi hai cánh tay một chút: "Tây cương sắp xếp xong chưa?"

"Sắp xếp xong rồi." Đạm Đài Viên Thuật nói: "Mật chỉ đã gửi đến, nhanh hơn đội ngũ nghênh thân khoảng chừng gần một tháng, phỏng chừng lúc này đội ngũ nghênh thân cũng chỉ mới qua đường đèo, vẫn chưa vào thảo nguyên Khả Tẩm."

Hoàng đế thở phào một hơi: "Khúc nhạc đệm mà thôi, không đáng để lo. Trẫm từng nói, là bất luận chuyện gì ở bên ngoài Đại Ninh đều không đủ để khiến trẫm lo lắng, cho dù là Hắc Vũ, trẫm chỉ để ý chuyện ở trong Đại Ninh, một nữ nhân một vở kịch, trẫm đã cùng ả hát hai mươi năm, ả không giác ngộ, trẫm đang cho ả cơ hội sửa đổi, về phần người khác, trẫm sẽ không có tâm trạng cùng hát hí khúc, trẫm cũng không quan tâm."

Đạm Đài Viên Thuật hiểu ý của hoàng đế, Đại Ninh này là Đại Ninh của bệ hạ, rất nhiều người vẫn chưa làm rõ điểm này.

Nhược điểm duy nhất của bệ hạ, chính là không muốn gánh tiếng xấu.

"Phụ hoàng khi đó, đã chết mấy huynh đệ?" Hoàng đế hỏi.

Đạm Đài Viên Thuật không dám đáp.

"Trẫm thì một người cũng không nỡ động, chắc bọn họ đã nhìn rõ điểm này rồi." Hoàng đế bỗng nhiên cười cười: "Cũng xem như là có một người biết chơi, nhưng trò chơi này vẫn không đủ lớn."

Thổ Phiên quốc, tại sao đột nhiên lại gả một công chúa sang đây?

(1) nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment