Thẩm Lãnh hỏi Hàn Hoán Chi: "Bọn họ không sợ thiên sang bách khổng của Đại Ninh này o ép?"
Hàn Hoán Chi trả lời nói: "Mấy năm trước bệ hạ từng hỏi ta, thiên hạ này có lớn hay không, ta trả lời là rất lớn, nhưng bệ hạ nói... Thiên hạ này có nhiều đất có thể mở rộng lãnh thổ như vậy, trong ngoài cộng lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho một mình trẫm o ép, đâu còn có chỗ để người khác o ép."
Sau khi nói xong Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái như có thâm ý: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang o ép Đại Ninh?"
Thẩm Lãnh nhíu mày.
Hàn Hoán Chi cười cười: "Là bệ hạ đang chữa bệnh cho Đại Ninh."
Sau khi thay một chiếc xe ngựa khác tâm trạng của Hàn Hoán Chi vẫn luôn không tốt, ông ta rất nhớ xe ngựa của mình, mặc dù không có nhắc đến hai chữ "xe ngựa" với Thẩm Lãnh nữa, nhưng Thẩm Lãnh nhìn ra được, Hàn Hoán Chi chỉ là đang đợi thời gian đó.
Sau khi ra khỏi Tần Lĩnh đội ngũ liền vào thảo nguyên Khả Tẩm, đây là một vùng đồng cỏ đông tây hẹp nam bắc rất dài, đồng cỏ này kéo dài chạy thẳng đến tận phương bắc, nối liền với vùng thảo nguyên thật sự dê bò khắp nơi ở phương bắc, vùng đất rộng lớn đó chính là nhà của nữ nhân của Hàn Hoán Chi, hiện giờ nữ tử đã an ổn trên ngôi vị đại ai cân kia có thể cũng đang nhớ ông ta.
Cỏ ở thảo nguyên Khả Tẩm không thích hợp để chăn thả, vùng thảo nguyên này có hai phần ba là nhân lực trồng ra. Sa mạc bên ngoài tây cương giống như là ác ma không gì không thể cắn nuốt. Gió là quân tiên phong của ác ma, gió đến là sa mạc sẽ đến, mấy trăm năm trước sa mạc khiến đồng cỏ thành hoang vu với tốc độ hơn mười dặm mỗi năm. Sau khi Đại Ninh lập quốc, hoàng đế khai quốc tuyên bố phải làm hai việc lớn ở tây cương... Thứ nhất, thông đường đèo mà Sở chưa sửa xong, thứ hai, trị lý hoang mạc.
Bách tính của ba quận mười hai huyện tây cương được động viên, đã bắt đầu trị lý chiến tranh sa mạc, kẻ thù của trận chiến này là thiên nhiên, nhưng mà mặc kệ kẻ thù là ai, cường đại hay không, cuối cùng người đánh thắng đương nhiên là Đại Ninh, chỉ có thể là Đại Ninh.
Dùng mất gần hai mươi mấy năm, bách tính của ba quận mười hai huyện này kiên quyết biến hoang mạc thành đồng cỏ, tuy rằng không thích hợp để chăn thả, nhưng lại thành công ngăn cản bước chân sa mạc xâm lược Trung Nguyên.
Lác đác có thể nhìn thấy đàn dê bò nhỏ trên thảo nguyên, thoải mái nhàn nhã.
Mặc dù là như vậy, Lý Phàm Nhi cũng hết sức hưng phấn. Từ trong núi lớn liên miên đi nhiều ngày đột nhiên trống trải, lại có thể nhìn thấy dê bò, nàng ta giống như lập tức liền quên sự không thoải mái trước đó, vui thích lao vào trong thảo nguyên nhìn dê bò ăn cỏ, nàng ta cảm thấy dê bò rất mới lạ, dê bò cảm thấy nàng ta thật ngốc nghếch.
Quan viên quận huyện địa phương đến nghênh đón, cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng.
Các cô nương trên thảo nguyên mặc trang phục dân tộc xoay vòng, kỹ thuật múa tuyệt đẹp và không mất đi sự hào sảng, cũng cũng chỉ có nhi nữ thảo nguyên mới có thể múa ra phong thái như vậy, rượu sữa, trà sữa, còn có từng nồi từng nồi thịt dê, thịt bò hầm bốc khói sôi ùng ục ùng ục.
Quan viên quận huyện địa phương không thể không cẩn thận ứng đối, dù sao trong đội ngũ nghênh thân cũng có một vị thân vương, một vị thế tử, một vị huyện chúa, còn có đô đình úy phủ Đình Úy, Lễ bộ thị lang, cùng với vài vị tướng quân tứ phẩm, ngũ phẩm. Chưa nói cả nhà thân vương, chỉ nói quân hàm phẩm cấp của Thẩm Lãnh bọn họ cũng cao hơn những quan viên địa phương này nhiều.
Trần Nhiễm đứng ở phía sau Thẩm Lãnh nhìn cô nương thảo nguyên vừa múa vừa hát kia thở dài: "Trong Đại Ninh, chín mươi sáu tộc, chín mươi lăm dân tộc giỏi ca múa."
Thẩm Lãnh: "Các ngươi cũng có thể nhảy vào, nhưng không được phép quấy rầy cô nương nhà người ta."
Trần Nhiễm nghĩ nghĩ: "Thôi đừng, ta sợ các cô nương cướp ta về."
Phó tướng Vương Căn Đống là một người thành thật, nghĩ đến tin đồn nghe được lúc trước, không nhịn được hỏi một câu: "Ta nghe nói trên thảo nguyên này ngày nóng tối lạnh, hiện tại thời tiết đang đẹp, qua thời gian nữa có thể lạnh đến mức không thò tay ra được, lúc đánh rắm có thể nhìn thấy một làn khói trắng từ trong quần phun ra."
Trần Nhiễm nghĩ nghĩ hình ảnh đó, thật đẹp.
Mạnh Trường An ngồi ở bên cạnh Thẩm Lãnh không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, liệu trên thảo có lạnh đến mức đánh rắm cũng có thể nhìn thấy hay không thì gã không biết, dù sao ở bắc cương là có... Đã nửa năm chưa trở về bắc cương rồi, thật sự hơi nhớ.
Ăn uống no đủ, đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày ở trên thảo nguyên sau đó tiếp tục đi, cuối cùng khoảng chừng hơn một tháng đã đến nơi đóng quân của tây cương Trọng Giáp.
Phượng Hoàng Đài.
Mọi người nói tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu là người ổn trọng nhất trong tứ phương đại tướng quân, không tùy tiện nói cười, đọc đủ thứ thi thư, phong cách hành sự có nề nếp. Còn có người nói Đàm Cửu Châu là người võ nghệ kém nhất trong bốn vị đại tướng quân, thậm chí khả năng ông ta không biết võ nghệ, cách nói này cũng không phải tin đồn vô căn cứ, nghe đồn Đàm Cửu Châu lãnh binh hai mươi lăm năm, chưa ai từng thấy ông ta ra tay.
Nhưng bất kể nói thế nào, Trọng Giáp mà ông ta huấn luyện cũng đã làm cho Tây Vực thần phục.
Nhân lúc Lục Vương bọn họ và đại tướng quân Đàm Cửu Châu hàn huyên, Trần Nhiễm hạ giọng hỏi Thẩm Lãnh: "Dương đại ca đã rất lâu chưa gặp, trước đó đã hỏi ngươi, ngươi cũng không chịu nói, ta hơi lo lắng."
Có rất ít người chú ý tới bên cạnh Thẩm Lãnh thiếu một Dương Thất Bảo.
"Huynh ấy không sao." Thẩm Lãnh vẫn không chịu nói: "Không bao lâu nữa là ngươi sẽ gặp huynh ấy."
Sự sắp xếp kế tiếp cũng rất trình tự hóa, bữa tiệc nghênh đón buổi trưa rất thịnh soạn, sau đó là đại tướng quân dẫn đám người Lục Vương đi thăm đại doanh tây cương Trọng Giáp, sắp xếp của ngày hôm sau là sẽ đi tây phủ võ khố tham quan huấn luyện tân binh, Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An bọn họ tất nhiên là phải đi theo.
Bên ngoài biên giới tây cương.
Thủ lĩnh của một đội ngũ hành thương kiểm lại nhân số một chút, phát hiện thiếu sáu bảy người, vì thế tức giận: "Ta đã nói rồi, tuy rằng ta đã nhận bạc của các ngươi, bảo vệ sự an toàn của các ngươi, nhưng nếu các ngươi không nghe theo sắp xếp của ta, tự ý rời khỏi đội, chết thì chết. Đất Tây Vực này có nhiều giặc cỏ, còn lâu mới thái bình như trong Đại Ninh, hơn nữa bão cát sắp đến rồi, ta khẳng định không đợi những người tẩu tán."
Các thương nhân còn lại kiểm tra thì phát hiện thủ hạ của mình không thiếu một người, là một nhóm người vào đội ngũ hành thương ở giữa đường đã biến mất, sáu bảy người kia nhìn cũng không giống là người làm buôn bán, ở nơi bao la rộng lớn này, mất người mà muốn tìm cũng không tìm được.
Ở chỗ cách đội ngũ hành thương chừng bảy tám dặm, Dương Thất Bảo kéo khăn lụa che miệng mũi xuống, ghé lên cồn cát nhìn đội ngũ đông đảo ở phía xa đang đến.
"Quả nhiên không ngoài tướng quân sở liệu."
Người gã mang theo đều là thám báo thủ hạ của Thẩm Lãnh, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
"Thổ Phiên quốc chẳng qua là tống thân mà thôi, hà tất lao sư động chúng như thế?" Một tên thân binh buông thiên lý nhãn xuống: "Nhìn đội ngũ liên miên bất tận, số lượng không dưới mười vạn."
"Nếu không chỉ có một lộ này thì sao?" Dương Thất Bảo hừ lạnh một tiếng: "Tiễn một khuê nữ xuất giá, cần dùng đến đại quân mấy chục vạn sao? Trước đó có tin tình báo nói, ba tiểu quốc Tây Vực gần Đại Ninh bị Thổ Phiên ức hiếp, ba nước cùng Thổ Phiên đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm, các ngươi nhìn xem, đại quân Thổ Phiên quốc cứ đi xuyên qua tiểu quốc này trắng trợn như vậy, đâu phải bộ dạng đối địch."
"Chúng ta có thể trở về rồi." Dương Thất Bảo từ trên cồn cát trượt xuống: "Mau chóng gửi tin tức về Đại Ninh."
Xa xa trong đại quân Thổ Phiên quốc, một hán tử nhìn cường tráng giống như Vương Khoát Hải ngồi trên lưng lạc đà lười biếng giống như sắp ngủ, hắn ta không mặc giáp trụ, y phục trên người cũng mặc lôi tha lôi thôi, sau lưng đeo một thanh loan đao.
"Tháp Mộc Đà." Một người tướng quân Thổ Phiên quốc nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi cười nói: "Ngươi tỉnh táo lên, sắp đến Ninh quốc rồi."
"Có gì cần ta tỉnh táo chứ?" Tháp Mộc Đà nheo mắt hừ một tiếng: "Ta cũng thật muốn biết cái gọi là tây cương Trọng Giáp ghê gớm cỡ nào, người Ninh tự đại, vẫn luôn nói lục chiến vô địch, đó là chưa từng gặp phải đại quân Thổ Phiên ta."
"Ngươi đừng có lỗ mãng." Tướng quân Thổ Phiên quốc tên là Quát Thiện nói: "Bệ hạ và quốc sư đã căn dặn không chỉ một lần, chúng ta không phải là đến khai chiến với Đại Ninh."
"Xem tâm trạng đã." Tháp Mộc Đà duỗi lưng một cái: "Lỡ như tâm trạng tốt, sẽ đánh hạ Đại Ninh để dâng cho bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể mắng ta?"
Quát Thiện cười ha ha: "Đến lúc đó tuỳ chọn mấy công chúa của Ninh quốc làm vợ nhỏ cho ngươi, tùy ý ngươi chơi."
Tháp Mộc Đà sáng mắt lên: "Ta nghe nói nữ tử người Ninh ai cũng dịu dàng, da trắng nõn nà, còn nói bọn họ nói chuyện nhẹ nhàng, chinh phục cực có khoái ý, nghĩ mà xem, nếu thật sự là nhỏ gầy như vậy, hẳn là chơi rất thú vị, chỉ sợ không cẩn thận một chút là làm chết luôn."
"Ha ha ha ha." Quát Thiện cười to.
Đúng lúc này chợt nghe một hồi tiếng tù và, đó là cảnh báo của thám báo.
"Chuyện gì?"
Quát Thiện giơ thiên lý nhãn lên nhìn xa xa, giữa các cồn cát, có mấy bóng đen phóng ngựa đi xa.
"Không cần để ý, mấy tên giặc nhãi mà thôi." Quát Thiện buông thiên lý nhãn: "Chí một đội trăm người ra ngoài, lấy đầu của mấy tên giặc nhãi đó về cho ta."
Cùng với một tiếng gào thét, một đôik kỵ binh trăm người đuổi theo hướng rút lui của Dương Thất Bảo bọn họ.
Tây cương Đại Ninh.
Nơi tây cương Trọng Giáp đóng quân tên là Phượng Hoàng Đài, nhưng còn cách biên cương phía tây chừng bốn trăm dặm, đội ngũ nghênh thân phải dừng lại ở Phượng Hoàng Đài, cho đến khi đội ngũ tống thân bên phía Thổ Phiên quốc tới gần biên giới sẽ đi qua cũng không muộn. Dựa theo ước định cùng Thổ Phiên quốc, đội ngũ tống thân sẽ đến biên thành Thạch Tử Hải của Đại Ninh.
Vị trí của thành Thạch Tử Hải rất đặc biệt, bên ngoài biên thành chính là chỗ giáp giới của Hoắc Thác quốc và Xa Trì quốc. Trong ba nước thì Hoắc Thác quốc lớn nhất, Xa Trì quốc nhỏ nhất, nhưng sau lưng Xa Trì quốc còn có một Thiếp Hộ quốc. Vốn dĩ ba nước kiềm chế lẫn nhau, nhưng gần đây bởi vì Thổ Phiên gây sự, thái độ của ba nước có chuyển biến, bề ngoài nhìn đã vặn xoắn thành một sợi dây thừng.
Liên minh ba tiểu quốc này phái sứ thần đi Đại Ninh, ý đồ khuyên bảo hoàng đế bệ hạ đừng đồng ý thỉnh cầu của Thổ Phiên quốc, bọn họ lo lắng một khi Thổ Phiên liên hôn cùng Đại Ninh, đợi sau này đến lúc Thổ Phiên thôn tính tiêu diệt ba nước thì Đại Ninh sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Tóm lại, nhìn bề ngoài chính là như vậy đấy.
Thạch Tử Hải là một tòa thành đá, trong đó có một ngàn hai trăm lính đóng quân, người lãnh binh, tên là Bạch Tiểu Ca.
Bạch Tiểu Ca đứng ở trên tường thành nhìn ra phía xa, có một đội thám báo từ ngoài thành trở về, cổng thành mở ra, thám báo phóng ngựa vào thành, một lát sau, đội chính thám báo liền bước nhanh lên tường thành, chạy đến phía sau người Bạch Tiểu Ca khom lưng cúi đầu: "Tướng quân, đại quân của Thổ Phiên quốc đã sắp đến rồi, xuyên qua Hoắc Thác quốc mà đến, xem ra chuyện ba nước liên hợp cầu viện Đại Ninh là giả, nên lập tức báo lên."
Bạch Tiểu Ca ồ một tiếng, lười nhác khoát tay: "Ngươi xuống đi, ta sẽ báo lên cho đại tướng quân."
"Đúng rồi tướng quân." Đội chính thám báo nói: "Chúng ta cải trang xâm nhập quốc nội Hoắc Thác, lúc phát hiện tung tích đại quân Thổ Phiên quốc, còn phát hiện một đội ngũ thám báo khác cũng ở phụ cận, tuy là giả trang hành thương, nhưng thuộc hạ nhìn ra được, tác phong đó hoàn toàn chính là thám báo của Đại Ninh chúng ta."
"Còn có người khác?" Bạch Tiểu Ca ánh mắt lạnh đi: "Ở phương vị nào?"
Đội chính thò tay ra chỉ về hướng tây nam: "Bên kia, chậm hơn thuộc hạ một chút, hẳn là qua nửa canh giờ nữa sẽ trở lại, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc bọn họ cũng đến Thạch Tử Hải chúng ta để về Đại Ninh, chỉ không biết là huynh đệ của bên nào."
Bạch Tiểu Ca ừ một tiếng: "Ngươi đi xuống đi."
Chờ đội chính thám báo đi rồi, Bạch Tiểu Ca vẫy tay: "Triệu tập đội thân binh, theo ta xuất thành."
Khóe miệng của gã nhếch lên, lộ rõ hàn ý.