Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 308 - Chương 308: Cũng Chỉ Như Vậy

Chương 308: Cũng chỉ như vậy Chương 308: Cũng chỉ như vậy

Một đội kỵ binh ước chừng trên dưới năm mươi người rời khỏi thành Thạch Tử Hải, chạy về hướng Dương Thất Bảo bọn họ lui về, binh sĩ biên quân bên trong thành Thạch Tử Hải đều có chút nghi hoặc, tướng quân mang theo đội thân binh đi làm gì?

Đội chính thám báo vừa mới trở về trước đó đi lên tường thành nhìn thoáng qua, phát hiện phương hướng tướng quân đi là phương hướng mình trở lại, nghĩ hẳn là đi đón đám huynh đệ thám báo không biết là của đội ngũ nào kia, nhưng mà, tại sao chỉ đem theo đội thân binh?

Hắn ta có chút nghi hoặc nhưng cũng không có để ý.

Nếu như Hàn Hoán Chi ở đây thì sẽ suy nghĩ thêm một ít, tại sao trước đó Bạch Tiểu Ca vừa mới điều nhiệm tướng quân biên quân thành Thạch Tử Hải, lúc đến có mang theo đội thân binh. Tại sao cửa tiến cảnh của đội ngũ tống thân lần này, cũng là lựa chọn thành Thạch Tử Hải?

Sau đó ông ta có thể sẽ còn suy nghĩ, đại tướng quân Trọng Giáp có biết chuyện này hay không.

Biên quân tất nhiên không phải ai ai cũng là trọng giáp, đương nhiên đại tướng quân cũng sẽ không phải là chuyện gì cũng đều phải sắp xếp cụ thể, nhưng giá trị tồn tại của Hàn Hoán Chi chính là hoài nghi tất cả, cho nên phủ Đình Úy mới đáng sợ.

Cách thành Thạch Tử Hải khoảng chừng hơn bốn năm dặm, Dương Thất Bảo cho các huynh đệ dừng lại.

"Bản đồ."

Thủ hạ lập tức mở bản đồ ra. Bản đồ là dọc đường vừa đi vừa vẽ, làm thủ hạ của Thẩm Lãnh duy trì thói quen như vậy cũng sẽ không có gì là lạ.

Dương Thất Bảo ngồi xổm xuống nhìn kỹ một chút: "Cách Thạch Tử Hải không đến năm dặm nữa."

Một gã thám báo hỏi: "Đi Thạch Tử Hải trở về?"

"Không đi."

Dương Thất Bảo đứng dậy, giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra xa, đã có thể nhìn thấy được đội trăm người truy kích bọn họ, bên kia chỗ cát vàng cuộn lên, đó là đằng đằng sát khí.

"Nhưng không đi Thạch Tử Hải, chúng ta sẽ phải đi thêm hơn mười dặm đến biên thành kế tiếp, đi tiếp nữa chính là chỗ giao giới của Hoắc Thác quốc và Xa Trì quốc, nếu đi xuyên qua rất phiền phức, hơn nữa, giáo úy, ta nghĩ biên quân Hoắc Thác quốc sẽ chặn chúng ta lại."

"Vậy cũng không thể đi Thạch Tử Hải." Dương Thất Bảo sửa sang lại trang bị trên người một chút: "Tướng quân trong thành Thạch Tử Hải kia họ Bạch."

Gã hô một tiếng: "Lên ngựa, đi hướng nam, đi Hoả Hạc."

Thành Hỏa Hạc là một tòa biên thành phía nam thành Thạch Tử Hải, khoảng cách ước chừng sáu mươi dặm.

"Giáo úy, kỵ binh Thổ Phiên quốc mang theo đang đổi ngựa, ngựa của chúng ta đã chạy không nhanh rồi, sáu mươi dặm đường, căn bản không có khả năng chạy tới."

"Tướng quân từng nói, người họ Bạch tây cương đều không đáng tin."

Dương Thất Bảo vừa muốn hạ lệnh đi thì thấy phía sau một đội kỵ binh gào thét chạy đến, nhân số cũng chỉ mấy chục người.

"Người đón chúng ta đến rồi!"

Các thám báo lập tức hưng phấn, dưới tình huống như vậy mà nhìn thấy chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh, nhìn thấy quân giáp chiến binh màu đen kia sẽ có một cảm giác thân thiết không thể ức chế.

"Đi!" Nhưng sắc mặt Dương Thất Bảo lại biến đổi: "Không ổn, nếu như là tới đón chúng ta, không có khả năng chỉ có mấy chục người này."

Sau khi nói xong liền lên ngựa đi nhanh, sáu bảy thám báo theo gã lao về phía nam, tuy rằng những thám báo này cũng có hoài nghi đối với quân lệnh của Dương Thất Bảo, nhưng bọn họ sẽ không nghi ngờ cũng sẽ không kháng cự, đây chính là quân nhân, giáo úy nói không vào Thạch Tử Hải, vậy thì không vào Thạch Tử Hải.

"Các huynh đệ phía trước đợi đã, chúng ta đến đón các ngươi về."

Phía sau truyền đến từng tiếng hô, ngữ khí rất gấp.

Ở chỗ xa hơn chút, đội trăm người của Thổ Phiên quốc nhìn thấy bên Đại Ninh có quân kỳ phấp phới, ngược lại cũng không dám tiếp tục liều lĩnh, cách biên thành Ninh quốc đã rất gần, hơn nữa không thể để cho người Ninh biết đại quân Thổ Phiên quốc đã đến, cho nên bọn họ đợi một lúc sau đó chậm rãi lui về.

Bạch Tiểu Ca trong lòng nổi giận khi thấy mấy người kia không dừng lại, hừ một tiếng: "Xem các ngươi có thể đi bao xa."

Ngựa của Dương Thất Bảo bọn họ đã mệt nhọc không chạy được quá nhanh, mà chiến mã của Bạch Tiểu Ca bọn họ sức lực đầy đủ hơn, không quá một nén nhang sau khoảng cách của song phương cũng đã kéo lại gần, Dương Thất Bảo quay đầu lại liếc nhìn, kỵ binh biên quân phía sau đã tháo cung cứng sau lưng xuống, đâu phải là người đến đón, rõ ràng là đến giết người.

"Quả nhiên Tướng quân không có nói sai, người họ Bạch không một ai đáng tin."

Dương Thất Bảo thấy ngồi trên chiến mã đã mệt mỏi, tháo tay nải đeo trên lưng xuống ném cho thân binh bên cạnh. Đó là bản phác thảo bản đồ bọn họ đã vẽ dọc đường đi, để ngừa bất trắc, trên người mỗi người đều mang một phần, gã ném phần mình giữ ra: "Mang về cho tướng quân! Các huynh đệ, đi đường bình an, gặp tướng quân thì thay ta nói một tiếng, Dương Thất Bảo không phải loại hèn nhát, không làm hắn mất mặt."

Nói xong câu đó đột nhiên kéo dây cương, chiến mã lập tức dựng người lên.

Dương Thất Bảo dừng lại, tay phải rút hắc tuyến đao buộc sau lưng ra, tay trái tháo liên nỏ xuống, đối diện với năm mươi tinh kỵ đã ập đến như gió.

Phía sau gã, sáu bảy thám báo ra sức giữ chặt chiến mã, người nào người nấy đều đã quay lại.

Dương Thất Bảo xoay người mắng một câu: "Cút hết cho ta!"

Một tên thám báo tháo liên nỏ xuống, nhún vai vẻ không sao cả: "Lần đầu tiên, không sợ giáo úy mắng ta."

Những người khác bật cười: "Nếu giáo úy mắng phải tranh thủ nhanh một chút, cũng đừng lặp đi lặp lại chỉ là vài câu đó, mắng đến nỗi chúng ta cũng không sợ gì, ai mà không biết tính tình của giáo úy?"

"Còn mắng hay không mắng? Nếu mắng thì làm mau, không mắng, giáo úy hạ lệnh đi."

"Giáo úy hạ lệnh đi!"

Dương Thất Bảo chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực, không nhịn được bật cười ha ha: "Được, vậy hãy để cho đám chó con thông đồng với kẻ thù bên ngoài này xem thử, chiến binh của thủy sư Đại Ninh chúng ta đánh trận như thế nào, bọn chúng có trang bị mà chúng ta không có, nhưng bọn chúng không xứng mặc bộ chiến giáp kia!"

"Nỏ!" Dương Thất Bảo hét to một tiếng.

"Vâng!"

Sáu bảy người đồng thời bưng liên nỏ lên, bọn họ không có cung tiễn, bắn cung cự ly xa hơn liên nỏ nhiều, cho nên bọn họ mới xếp hàng xong, mũi tên lông vũ phía đối diện đã bắn sang, âm thanh vù vù vù là sát ý xé rách không khí, nếu đứng yên bất động, tất nhiên bị bắn chết bắn bị thương.

"Xông lên!"

Dương Thất Bảo ra lệnh một tiếng, áp thấp người trên lưng ngựa giục ngựa tiến lên, sáu bảy thám báo cũng giống như thế, nửa thân trên của tất cả bọn họ đều dán chặt trên người ngựa, từng mũi từng mũi tên bay lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ. Di chuyển với tốc độ cao như vậy, chiến binh phía đối diện tuy rằng kỹ thuật bắn không tầm thường nhưng không quá dễ nhắm bắn, hai bên đều đang chạy nhanh, khoảng cách của song phương rất nhanh đã kéo gần đến trong tầm bắn của liên nỏ.

"Đổi nỏ!"

Bạch Tiểu Ca hô một tiếng, dẫn đầu tháo liên nỏ xuống bắn ra ngoài, năm mươi kỵ binh dàn ngang đội ngũ, như vậy mới có thể phát huy ra ưu thế về số lượng liên nỏ, ở nơi mênh mông này, đừng nói năm mươi người dàn hàng tiến về phía trước, dù là đại quân mười vạn cũng có thể dàn hàng ngang được.

Thế nhưng Dương Thất Bảo lại chậm chạp không hạ lệnh đánh trả, chỉ nằm sấp trên lưng ngựa cố sức ép thấp người, không có mệnh lệnh của gã, các thám báo cũng đều như thế, đột nhiên mũi tên nỏ phía đối diện không còn nữa, Dương Thất Bảo lập tức ngồi thẳng lên: "Bắn!"

Bảy thám báo khác cũng bưng liên nỏ lên, một trận bắn tỉa, tên nỏ bến đối diện đã bắn hết, lại không kịp nằm sấp xuống, trong nháy mắt đã có sáu bảy người bị bắn ngã xuống, trong đó có hai tên mắt cá chân còn vướng trên bàn đạp, bị chiến mã kéo lê đi về phía trước, tiếng kêu rên lập tức nổ tung.

Dương Thất Bảo bọn họ một mạch bắn hết liên nỏ, ngắm phía chính diện mà bắn, trận liệt chữ nhất của năm mươi người hình thành đã bị đánh ra một lỗ hổng, gã mang theo thám báo lao tới, đi lướt qua người của Bạch Tiểu Ca.

Bạch Tiểu Ca nổi giận, cưỡng ép kéo chiến mã quay đầu lại.

Sau khi tiến lên Dương Thất Bảo bọn họ lại không có lập tức trở về nữa, mà nhân cơ hội này kéo giãn khoảng cách, nhanh chóng đổi hộp nỏ trong liên nỏ, người của Bạch Tiểu Ca cũng đang làm chuyện như vậy, bọn họ phương thức tác chiến giống nhau, được huấn luyện không khác nhau lắm, đổi hộp nỏ cho liên nỏ, nhanh một giây chính là sinh tử.

Vừa rồi sau khi người của Bạch Tiểu Ca bắn hết hộp nỏ còn chưa kịp đổi thì tên nỏ của Dương Thất Bảo bọn họ đã nghênh diện mà đến, đành phải nằm sấp né tránh, lúc này đổi hộp nỏ lại chậm một chút, một trận tên nỏ từ phía trước bay đến, không kịp trốn tránh lập tức lại ngã xuống tận mấy người.

"Các ngươi một tên cũng đừng hòng đi!"

Bạch Tiểu Ca thấy thân binh của mình đã có hơn mười người bị bắn ngã, lửa giận xông thẳng lên não.

Gã ta tưởng là đối phương sẽ chạy về phía trước mãi, kết quả là đối phương sau khi bắn hết hộp nỏ lại vòng trở lại, lần này nhắm vào bọn họ không còn là tên nỏ, mà là từng thanh từng thanh hoành đao tinh chế Đại Ninh sáng như tuyết.

"Giết!"

Dương Thất Bảo hét to, đầu tàu gương mẫu.

Bạch Tiểu Ca giơ tay ra tháo trường sóc của mình xuống: "Giết hết."

Đội ngũ của hai bên lao vào nhau ầm ầm, Bạch Tiểu Ca một giáo đâm thẳng ngực vào Dương Thất Bảo, binh khí của Dương Thất Bảo ngắn, nếu muốn chế địch chỉ có thể đến gần người, trong nháy mắt giáo lớn đâm tới thì một đao chém xuống, keng một tiếng, đè thấp ngọn giáo.

Gã hai chân rời ngựa bay lên không, trước khi ngọn giáo nâng lên hai chân đạp vào giáo lớn lao về phía trước, một đao quét ngang thẳng đến cổ họng Bạch Tiểu Ca.

Bạch Tiểu Ca chỉ có thể ném trường sóc, ngã ngửa người về phía sau né tránh một đao kia.

Nhưng một đao này cũng không trông cậy giết được gã ta.

Lúc Dương Thất Bảo rơi xuống hắc tuyến đao quét ngang ra đã biến thành đâm thẳng xuống, mượn quán tính hạ xuống của mình đâm một đao vào cổ ngựa. Sau khi rơi xuống đất hai cánh tay gã ép xuống thật mạnh, đao trực tiếp cắt đứt nửa bên cổ ngựa, con ngựa kia ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã gục xuống, đầu ngựa ngoẹo sang một bên.

Bạch Tiểu Ca ngã lăn xuống, thuận thế rút hắc tuyến đao ra.

Đao pháp của Dương Thất Bảo bình thường đến cực điểm, đó chính là đao pháp mà mỗi một chiến binh Đại Ninh đều phải luyện, cương mãnh, trực tiếp, không có một động tác nào dư thừa, nhưng chỉ là chiến trận đao bình thường nhất này, đã được gã phát huy uy lực tới cực hạn.

Thẩm Lãnh đã từng nói, võ nghệ của Dương Thất Bảo không thua hắn.

Bạch Tiểu Ca là tướng dưới tay Mạnh Trường An bại, trong khi trọng thương, Mạnh Trường An vẫn có thể đánh bại, gã ta làm sao có thể so sánh với Thẩm Lãnh?

Dương Thất Bảo chém xuống từng đao từng đao một, chém vụn ngạo khí của kẻ được nuôi dưỡng trong thư viện - Bạch Tiểu Ca thành mảnh nhỏ. Nếu gã ta sớm biết một thám báo bình thường đã đánh giỏi như thế thì sẽ không tự đại như vậy. Gã ta cũng đâu biết, người biến thái dưới trướng Thẩm Lãnh đâu chỉ có một mình Dương Thất Bảo.

"Mẹ nó, sớm biết ngươi yếu như vậy, vừa rồi lão tử hà tất tráng liệt như vậy."

Nghĩ đến vừa rồi mình muốn một mình ngăn cản đội ngũ, Dương Thất Bảo liền tức điên, một cước đạp bay Bạch Tiểu Ca ra ngoài. Ngay từ đầu, từ đao đầu tiên hai người tiếp xúc, Bạch Tiểu Ca đã không hề đánh trả, Dương Thất Bảo thế như hung hổ, Bạch Tiểu Ca ngoại trừ không cam lòng ra thì là lòng sợ hãi dâng lên.

Không đợi Bạch Tiểu Ca đứng lên, Dương Thất Bảo một cước giẫm lên ngực gã ta, trường đao đặt trên cổ gã ta: "Dừng tay lại hết cho lão tử!"

Lúc này thủ hạ của Bạch Tiểu Ca mới chú ý tới tướng quân nhà mình không ngờ lại bị đánh bại, hơn nữa còn bại nhanh như vậy, nhanh đến mức bọn họ còn chưa kịp đánh chết một người.

Hổ điên Dương Thất Bảo, đánh kẻ thù không lưu tình, không cần biết ngươi là ai, đều là kẻ thù.

Bạch Tiểu Ca bỗng nhiên chú ý tới, giày chiến trên chân Dương Thất Bảo giẫm lên ngực mình có biểu thị của thủy sư Đại Ninh, đó là một chiếc mỏ neo!

"Các ngươi là người của thủy sư?"

Gã nhớ ra, thủy sư ở nam cương xa mấy vạn dặm, tất nhiên không có khả năng phái người đến bên này, chỉ một kỳ chiến binh thủ hạ của Thẩm Lãnh ở có trong thành Trường An, trong nháy mắt một sự xấu hổ liền chiếm cứ toàn bộ trong óc, người cũng trở nên không bình tĩnh.

"Thẩm Lãnh?!"

Mặc dù gã ta chưa từng gặp Thẩm Lãnh, nhưng trong giang sơn này, nơi nơi người người đều từng nói đến cái tên này, nghiễm nhiên chính là chiến thần thế hệ mới của Đại Ninh, làm sao gã ta có thể chịu phục? Có thể phục một Mạnh Trường An cũng là bị đánh cho phục, đương nhiên gã ta sẽ không thừa nhận bản thân mình không bằng Thẩm Lãnh.

"Ngươi là người của Thẩm Lãnh?" Gã ta không lý trí hỏi một câu.

"Phải thì thế nào?" Dương Thất Bảo hỏi lại.

Bạch Tiểu Ca trầm mặc một lúc, lại không lý trí hỏi một câu: "Sợ là hắn cũng không phải đối thủ của ngươi?"

"Võ nghệ của tướng quân nhà ta cũng chỉ như vậy." Khóe miệng Dương Thất Bảo giương lên: "Đánh như ta, nhiều nhất bảy tám người mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment