Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 311 - Chương 311: Thảm Quá

Chương 311: Thảm quá Chương 311: Thảm quá

Sau khi ra ngoài Bạch Tiểu Lạc cúi đầu bước nhanh rời đi, sau khi trở lại doanh phòng của mình đổi lại y phục của mình. Hiện giờ y vẫn chỉ là một giáo úy, luận phẩm cấp mà nói cũng không phải một người rất nổi bật, cấp bậc này của y, không cùng đại tướng quân Đàm Cửu Châu đi tây phủ võ khố là quá mức bình thường, huống hồ y họ Bạch.

Sau khi thay y phục y nhàn nhã pha một ấm trà, sau đó ngồi ở cửa nhìn mây cuốn mây bay bên ngoài.

Tô hoàng hậu tưởng là bà ta đều nắm giữ tất cả.

Cái rắm ấy.

Không thể nắm giữ một tấc, đừng đi mưu một thước.

Bạch Tiểu Lạc nhìn nhìn viện tử lớn này, thật sự rất lớn. Viện tử mà Lục Vương ở quy cách tất nhiên cao nhất, sạch sẽ rộng rãi, nhưng trong viện này, trong trong ngoài ngoài, đại bộ phận đều là người của y, mấy kẻ không phải thì vừa rồi cũng đã chết.

Hộ vệ bên cạnh Lục Vương là người Lục Vương mang đến, nhưng cấm quân bên cạnh Lục Vương là người Bạch Tiểu Lạc mang đến, đương nhiên bề ngoài những cấm quân này khẳng định không thuộc y quản, dù sao y vẫn chỉ là một giáo úy còn chưa có chỗ đứng.

Tuần Trực tiên sinh nói, người trong cấm quân, mới là tấm thẻ có phân lượng nhất.

Bạch Tiểu Lạc không thích bộ dạng thần thần thánh thánh của Tuần Trực, như là cái gì cũng có thể nhìn thấu triệt, trên đời nào có người cái gì cũng có thể nhìn thấu triệt, thật sự đều có thể đó thì chính là thần rồi... Trên đời vốn không có thần, vì thế Bạch Tiểu Lạc tự nhiên nghĩ tới câu mà các bách tính thường nói, trên đời nếu không có thần, người gần với thần là bệ hạ.

Y nhíu mày, cảm giác mình nghĩ đến câu này rất không thú vị.

Trước khi đội ngũ nghênh thân ra khỏi thành Trường An vài ngày, Tuần Trực tiên sinh đã nhìn thấy một bàn tay, nếu đã nhìn thấy, làm sao lại còn thờ ơ.

Trà không thể quá ba nước, quá rồi là vô vị, Bạch Tiểu Lạc uống trà xong tính toán thời gian một chút chắc cũng gần đến lúc rồi, vì thế vẫy tay, tất cả cấm quân trong đại viện này đại bộ phận đều đi đến, chỉ có người ở trên tường cao là không thể khinh động.

Sau một nén nhang, người trên tường cao quay đầu lại khua cánh tay một cái, Bạch Tiểu Lạc sửa sang lại y phục của mình một chút sau đó quỳ xuống ở trước cửa phòng Lục Vương: "Mời Lục Vương ra ngoài diễn kịch."

Cấm quân đều quỳ xuống.

Trong một gian phòng khác, thế tử Lục Vương nhìn tất cả điều này, run cầm cập

Gã đang hận, hận bản thân bất tài, gã liều mạng bịt miệng Lý Phàm Nhi, nói với nàng ta là phải chịu đựng, nếu không chịu đựng thì chính là chết, con người chỉ có sống mới có hy vọng. Mấy người mặc phục sức cấm quân đứng bên cạnh hai người bọn họ, hạ giọng khuyên một câu: "Diễn kịch cho tốt, nếu không cha ngươi chết, mẹ ngươi chết, cả nhà ngươi chết."

Lục Vương đã thay một bộ y phục đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Bạch Tiểu Lạc quỳ gối ở cửa mà lại còn có tâm tư cười: "Người trẻ tuổi, thật sự đáng sợ."

Bạch Tiểu Lạc cúi đầu: "Tạ vương gia khen ngợi, nhưng người nên trở về sắp vào cửa rồi, vương gia cần phải điều chỉnh cảm xúc một chút."

Đúng lúc này, đại tướng quân Đàm Cửu Châu mang theo Thẩm Lãnh bọn họ bước nhanh vào, vừa mới trở lại đã nghe nói Lục Vương bị tập kích, bọn họ lập tức chạy tới đây.

Vào cửa, bọn họ liền nhìn thấy Lục Vương đá một cước vào khuôn mặt đẹp đẽ đến mức khó tin của Bạch Tiểu Lạc.

"Đám phế vật các ngươi!"

Lục Vương sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là sợ, cũng phẫn nộ.

Ông ta cúi người giơ tay túm lấy cổ áo của Bạch Tiểu Lạc lớn tiếng nói: "Bệ hạ sắp xếp các ngươi bảo vệ sự an toàn của bổn vương, ban ngày ban mặt mà các ngươi lại có thể để cho thích khách vào cửa? Nếu không có cận vệ của bổn vương liều chết đánh chết thích khách, bổn vương cũng đã chết rồi!"

Sau khi quát xong lại ghé sát vào bên tai Bạch Tiểu Lạc: "Khuôn mặt này của ngươi thật là đẹp, ta đặc biệt muốn đạp, thật sự không nhịn được."

Khóe miệng Bạch Tiểu Lạc mang ý cười, đưa lưng về phía Thẩm Lãnh bọn họ, cho nên y cũng không sợ nụ cười của mình có chút âm độc.

"Vương gia có thể đạp một cước nữa thử xem."

"Vậy thì đạp một cước nữa." Lục Vương đột nhiên đẩy ngã Bạch Tiểu Lạc, Bạch Tiểu Lạc vội vàng quỳ trở lại, thế là Lục Vương liền đạp cước thứ hai: "Phế vật!"

Bạch Tiểu Lạc thật sự không nhúc nhích, bị một cước đạp ngã.

Đàm Cửu Châu bước nhanh đến ngăn cản Lục Vương một chút:

"Vương gia, chuyện này là thế nào?"

Tất nhiên Lục Vương đã nghĩ kỹ phải nói thế nào, sau khi ông ta nói xong đương nhiên Đàm Cửu Châu phải thỉnh tội, bởi vì đây là Phượng Hoàng Đài của Đàm Cửu Châu, thích khách vào viện tử của Lục Vương, đó không chỉ là cấm quân thất trách, cũng là ông ta thất trách.

"Không trách đại tướng quân." Lục Vương thở hổn hển mấy hơi thở, giống như là tâm trạng cuối cùng cũng bình phục lại một ít: "Thích khách kia là sáng sớm đã trà trộn vào trong cấm quân, cho nên bổn vương mới tức giận như thế, thích khách này cũng rất giảo hoạt, biết đại tướng quân không ở đây vì thế muốn nhân cơ hội động thủ, chỉ là đáng tiếc mấy tên hộ vệ của ta... Làm phiền đại tướng quân sắp xếp một chút, bổn vương phải hậu táng bọn họ."

Đàm Cửu Châu cúi đầu: "Ta sẽ đi sắp xếp ngay."

Thẩm Lãnh đứng ở một bên, cảm thấy giáo úy cấm quân kia bị đạp hẳn là rất đau, khuôn mặt kia nhìn đã sưng phồng lên, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy khuôn mặt kia nhìn rất đẹp, đế giày của Lục Vương để lại dấu vết rất rõ ràng trên mặt y, nửa bên mặt bị đạp trúng sưng phù, mắt cũng không mở ra được, cho nên đó là một kiểu đẹp chật vật.

"Một nam nhân, sao có thể nhìn đẹp như vậy?" Thẩm Lãnh tán thưởng một câu.

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Lục Vương cũng có thật sự hạ chân được."

Khuôn mặt đẹp như thế, bị đạp đến mức suýt nữa thì phá tướng, tất nhiên đáng tiếc.

Trần Nhiễm từ bên ngoài vội vã vào, hạ giọng nói bên tai Thẩm Lãnh mấy câu cái gì, Thẩm Lãnh nhướn đầu lông mày, xoay người rời đi.

Trong rừng, Thẩm Lãnh nhìn thi thể những thủ hạ của mình, đều là một kích mất mạng, bao gồm cả Bạch Tiểu Ca kia cũng giống như vậy, vết thương đều ở trên cổ. Thẩm Lãnh cũng có thể nhìn ra đó là kiếm thương, càng nhìn, mắt hắn càng đỏ.

Kẻ giết người, giỏi dùng kiếm.

Hàn Hoán Chi từng nói, kẻ giỏi dùng kiếm, chưa chắc thật sự giỏi dùng kiếm.

Mạnh Trường An vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Trước tiên chôn cất các huynh đệ đã."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nếu người giết huynh đệ ta là người cùng phe Bạch Tiểu Ca, như vậy hẳn là hắn vẫn ở Phượng Hoàng Đài."

Hắn hỏi Trần Nhiễm: "Dương đại ca đâu?"

"Huynh ấy về trong doanh trước, các huynh đệ mang về một ít bản đồ vẽ tay, huynh ấy vội về chỉnh sửa lại muốn giao cho tướng quân, ta... vẫn chưa nói cho huynh ấy biết."

"Đi nói cho huynh ấy biết đi, bảo huynh ấy cũng tới đưa tiễn các huynh đệ."

Thẩm Lãnh cởi bỏ giáp trụ, xé một mảnh trên áo vải bố màu trắng ở bên trong, buộc lên cánh tay phải.

Mạnh Trường An khuyên một câu: "Lục Vương là tới nghênh thân, ngươi cánh tay buộc lụa trắng, không đẹp."

"Ừm." Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Vậy thì buộc bảy ngày."

Mạnh Trường An không nói gì nữa, xé một mảnh áo trắng quấn lên cánh tay phải: "Ta cùng ngươi."

"Chuyện tiếp theo có thể sẽ không dễ giải thích." Hàn Hoán Chi từ phía sau chậm rãi đi tới: "Thám báo của ngươi đã chết, Bạch Tiểu Ca cũng đã chết, Dương Thất Bảo lại không thể lộ diện, hắn cũng không cách nào giải thích, Bạch Tiểu Ca không chết thì ta có thủ đoạn khiến hắn nhận tội, nhưng ta lại không có cách làm cho một người chết chứng minh các huynh đệ của ngươi trong sạch."

"Không thể chứng minh, bọn họ cũng là người trong sạch." Thẩm Lãnh cúi người cõng một cỗ thi thể lên: "Bọn họ đã bỏ mạng vì Đại Ninh."

Trần Nhiễm bọn họ lần lượt cõng một cỗ thi thể lên đi vào trong thành, tướng quân không sợ, bọn họ cũng không sợ.

Phượng Hoàng Đài.

Đàm Cửu Châu sắc mặt có chút âm trầm, ông ta nhất định phải âm trầm.

"Người chết là thám báo của ngươi?"

"Phải." Thẩm Lãnh trả lời.

"Tại sao còn có tướng quân ngũ phẩm Bạch Tiểu Ca của biên thành Thạch Tử Hải?"

"Không biết."

"Người của ngươi chắc là ngươi sắp xếp đi ra ngoài?"

"Phải."

Đàm Cửu Châu hít sâu một hơi: "Đội đốc quân, bắt Thẩm Lãnh."

Hàn Hoán Chi cất bước tiến lên: "Đại tướng quân, việc này, giao cho phủ Đình Úy đi."

Lục Vương ngồi bên cạnh nhíu mày: "Bổn vương vừa mới bị thích khách tập kích, thủ hạ của Thẩm tướng quân lại chết ở bên ngoài, còn có một vị tướng quân biên thành, hai chuyện này thật sự không có liên hệ gì?"

Thẩm Lãnh giương mắt nhìn Lục Vương, rất nghiêm túc phối hợp một câu: "Vương gia nói là, người ám sát vương gia là người của ta?"

Lục Vương hừ một tiếng: "Bổn vương đương nhiên sẽ không đoán bừa, chỉ là cảm thấy hơi quá trùng hợp, khó đảm bảo không phải có người muốn ám sát bổn vương, sau khi phát hiện chuyện thất bại, giết người diệt khẩu."

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Tuy rằng gượng ép, nhưng cũng tính là hợp lý."

Lục Vương: "Cho nên?"

Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía Hàn Hoán Chi, giơ tay ra: "Gông xiềng đâu?"

Hàn Hoán Chi đi tới tháo hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh xuống: "Trước khi phủ Đình Úy định tội cho ngươi, ngươi vẫn là tướng quân, tướng quân không cần đeo gông xiềng... Nhưng bắt đầu từ hôm nay, một kỳ chiến binh dưới trướng Thẩm tướng quân, không thể có tiếp xú với tướng quân nữa."

Ông ta nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Ta cảm thấy, tướng quân Mạnh Trường An có thể tạm thời thay quyền chỉ huy."

Lục Vương đột nhiên đứng lên: "Ai không biết Mạnh Trường An và hắn quan hệ tốt nhất? Hàn Hoán Chi, ngươi nói như vậy, khó tránh khỏi có bao che!"

Mạnh Trường An đứng ở đó ngữ khí bình thản nói: "Lục Vương cảm thấy, ngài có thể sắp xếp quân vụ sao?"

Lục Vương ngẩn ra.

Đàm Cửu Châu gật gật đầu: "Vậy thì Mạnh tướng quân tạm thay quyền đi, Thẩm tướng quân, vẫn ủy khuất ngươi theo Hàn đại nhân trở về trước, ta tin tưởng ngươi sẽ không làm việc vi phạm quân luật quốc pháp, cũng tin tưởng Hàn đại nhân sẽ cho ngươi một công đạo, cho vương gia một công đạo."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Tạ ơn đại tướng quân tín nhiệm."

Ông ta quay đầu lại: "Dẫn Thẩm tướng quân đi."

Cổ Lạc tiến lên nhận lấy bội đao của Thẩm Lãnh mà Hàn Hoán Chi đưa cho gã, đi theo sau Thẩm Lãnh ra ngoài, ra khỏi cửa liền đeo đao trở lại thắt lưng choThẩm Lãnh. Lục Vương nhìn thấy sắc mặt lập tức trắng bệch: "Đây là ý gì? Người của phủ Đình Úy các ngươi đây là ý gì?"

Hàn Hoán Chi đi ra ngoài: "Thần cũng không biết hắn có ý gì, cái này trở về chất vấn."

Ngoài cửa.

Bạch Tiểu Lạc sưng nửa bên mặt đứng ở đó, nhìn nhìn dải lụa trắng trên cánh tay phải Thẩm Lãnh, sau đó hít sâu một hơi, cũng xé từ trên y phục một mảnh cột vào cánh tay phải. Y nhìn Thẩm Lãnh đi qua trước người mình: "Bạch Tiểu Ca là ca ca của ta, huynh ấy và người của Thẩm tướng quân chết cùng một chỗ, nếu phủ Đình Úy không cho một công đạo, sau này ta còn phải làm phiền Thẩm tướng quân cho ta một công đạo."

Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, nhìn nhìn khuôn mặt kia của Bạch Tiểu Lạc: "Viện trưởng nói ngươi trông xinh đẹp, quả nhiên xinh đẹp."

Bạch Tiểu Lạc nhíu mày: "Ngươi có ý gì."

Thẩm Lãnh bước đi: "Bớt đau buồn."

Hắn đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Lạc một cái: "Ngươi nói có kỳ quái hay không, thám báo của ta đều chết hết, ca ca ngươi cũng chết, nhưng mười mấy tên thân binh thủ hạ của ca ca ngươi lại không có một người nào chết."

Ánh mắt Bạch Tiểu Lạc lạnh đi.

Thẩm Lãnh thở dài: "Hay là không đủ xinh đẹp."

Đương nhiên những thân binh của Bạch Tiểu Ca không thể chết được, nếu bọn họ chết, ai chứng minh thám báo của Thẩm Lãnh bắt bọn họ ở Thạch Tử Hải? Vì thế, chuyện xưa liền có chứng nhận, tướng quân Bạch Tiểu Ca mang theo thân binh ra ngoài đón bọn họ, nhưng không ngờ bị bọn họ đánh lén, đến mức bắt sống, thậm chí bọn họ còn có thể nói, người của Thẩm Lãnh bức bách bọn họ ám sát Lục Vương.

"Không hay rồi!" Xa xa có người gào lên: "Cháy rồi!"

Trong viện tử người của phủ Đình Úy ở bén lửa, rất nhanh đã bùng cháy , hỏa thế hừng hực, người không thể đến gần.

Hàn Hoán Chi hỏi: "Chỗ nào cháy?"

"Một gian phòng trống, trước đó chưa dùng qua."

"Ồ, một gian phòng trống mà thôi, không tổn thất thứ gì là được."

"Trong phòng có khoảng bốn mươi người, vừa mới nhốt vào."

Cổ Lạc thở dài: "Thảm quá."

Hàn Hoán Chi ngừng một chút, gật đầu: "Quả thật rất thảm."

Bình Luận (0)
Comment