Trong phòng vẫn hơi tối như trước, giống như là để chăm sóc Thẩm Lãnh, tốt xấu gì cũng kéo hai tấm rèm che cửa sổ ra, lửa bên ngoài đã tắt, trong phòng có một thứ mùi tro tàn không thể tránh khỏi, nước hắt lên lửa, sự ương ngạnh cuối cùng của lửa chính là mùi.
"May mắn không có người đi xem thử trong phòng kia rốt cuộc có bao nhiêu thi thể."
Hàn Hoán Chi nhìn nhìn ra bên ngoài, trở lại ngồi xuống ghế: "Tốt xấu gì thì những người đó còn hữu dụng, giết hết quá đáng tiếc."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Giúp ta sắp xếp tang lễ cho các huynh đệ của ta."
Hàn Hoán Chi: "Mạnh Trường An sẽ làm tốt."
Thẩm Lãnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cửa sổ đang đóng, cho nên không nhìn thấy gì cả, trong ánh mắt hắn có chút trống rỗng.
"Đây không phải bộ dạng lúc đầu tòng quân ta muốn nhìn thấy."
"Vậy thì giỏi vãi lên."
Hàn Hoán Chi hiếm khi nói một câu khá thô tục.
"Ngươi giỏi vãi, tất cả những gì ngươi nhìn thấy đều sẽ biến thành bộ dạng mà ngươi muốn nhìn thấy."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Đại Ninh còn phải bao lâu nữa mới có thể trị tốt?"
"Lâu là năm năm, ngắn thì hai năm." Hàn Hoán Chi uống một ngụm trà: "Qua năm sau bệ hạ sẽ đi nam cương, sau đó là đông cương, sau khi đi qua cả hai nơi này, bệnh của Đại Ninh đã trị đến gốc rồi, nhưng mà khỏi bệnh rồi cũng sẽ suy yếu một thời gian, bồi bổ cũng sẽ không sao."
"Năm năm." Thẩm Lãnh lại hít sâu lần nữa: "Dường như hơi dài."
"Bệ hạ gấp hơn ngươi." Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng gấp không thể giải vấn đề, cấp tắc sinh loạn, loạn tắc sinh bại. Việc bệ hạ muốn làm có tỷ lệ thắng chín ngàn chín trăm chín mươi chín phần trăm, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Cho nên bệ hạ vẫn đang đi từng bước một, mỗi một bước đều là đã suy nghĩ kỹ, có thể ngươi sẽ hoài nghi, sao bệ hạ có thể tính toán không kẽ hở? Bệ hạ, chính là có thể."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nói chút về chuyện của ngươi đi, kẻ bên cạnh ngươi hẳn là một quân cô kỳ, có lẽ là muốn thả dây dài , ngươi định xử trí như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Hiện tại tâm trạng ta đặc biệt không tốt."
"Sau đó thì sao?"
"Ta đã bị ngài nhốt lại." Thẩm Lãnh lại nhìn về phía cửa sổ đang đóng kia: "Ta muốn ra ngoài, không có cửa."
Hàn Hoán Chi ồ một tiếng: "Quả thật không có cửa."
Chỗ ở của Lục Vương.
Bạch Tiểu Lạc ngồi, Lục Vương đứng.
Bạch Tiểu Lạc giơ tay lên sờ sờ nửa bên mặt sưng vù của mình, thở dài một tiếng: "Bị người khác đánh vào mặt, luôn phải đánh trả vào mặt mới được, nhưng bây giờ mặt của vương gia ngài không thể khó nhìn được, dù sao cũng sắp cưới con dâu, thể diện quan trọng, cho nên..."
Y đột nhiên xông ra ngoài, nháy mắt đã đến vị trí Lý Phàm Nhi đang đứng cách đó không xa, bộp một tiếng, một cái bạt tai trên mặt Lý Phàm Nhi, cơ thể gầy nhỏ của Lý Phàm Nhi trực tiếp bị tát bay ra ngoài.
"Vương gia không thể đánh, thế tử không thể đánh, nhưng trong lòng ta lại có cơn tức, đành phải đánh kẻ râu ria."
Thế tử Lý Tiêu Thiện đỡ Lý Phàm Nhi dậy, trong ánh mắt đều là thù hận: "Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Bi ai ở chỗ..." Bạch Tiểu Lạc đi đến trước mặt Lý Tiêu Thiện: "Các ngươi ngay cả dũng khí đồng quy vu tận cũng không có."
Lý Tiêu Thiện mấp máy môi, nhưng thật sự một chữ cũng không nói ra được.
Đúng thế, bọn họ không có dũng khí đồng quy vu tận.
"Ngoan ngoãn chờ đón tân nương tử của ngươi đi, nghe nói là một cô nương có tiêu chí, mặc dù ta chưa gặp qua, nhưng đã đi Thổ Phiên, đã hỏi vài người, đều nói công chúa điện hạ thật sự rất đẹp, hồng nhan thường bạc mệnh... Giống như, nữ nhân đó của Thẩm Lãnh."
Tay của Bạch Tiểu Lạc vỗ vỗ trên vai thế tử: "Có lúc ta cảm thấy những người thân phận cao quý các ngươi thật đáng thương. Bệ hạ tuy không giống mấy vị đế vương Đại Ninh trước kia, một khi đăng cơ, hoặc là trước khi đăng cơ, luôn muốn khai đao với các huynh đệ của mình, nhưng ông ta ác hơn. Bệ hạ khiến cho những người có huyết thống hoàng tộc các ngươi trở nên hèn mọn, kính ngươi thì các ngươi là vương gia thế tử, không kính, các ngươi cũng chẳng là gì. Bệ hạ chỉ để lại cho những người các ngươi một thân phận tôn quý, trừ cái này ra, các ngươi không có cái gì nữa cả."
"Quân vệ vương phủ không thể hơn trăm người, còn không bằng một kẻ làm thần tử, ngẫm lại xem đạo phủ đại nhân của hai mươi đạo Đại Ninh, trong phủ của ai không có mấy trăm hộ vệ."
Bạch Tiểu Lạc ngẩng đầu lên: "Đế vương gia, luôn vô tình."
Cha con Lục Vương không nói câu nào.
Bạch Tiểu Lạc lấy ra một thanh chủy thủ đưa cho Lý Tiêu Thiện: "Giữ cái này."
"Làm gì?!"
"Giết vợ." Bạch Tiểu Lạc cười cười: "Đừng sợ, chỉ là một kiểu thủ đoạn dự phòng, trong tình huống bình thường, sao ta lại bảo thế tử điện hạ làm việc tàn nhẫn như thế? Đó là giết vợ đó, sẽ bị thiên lôi đánh... Nhưng công chúa Thổ Phiên cũng phải chết, nếu không chết thì sự tình sẽ không tiếp tục được. Tô hoàng hậu sắp xếp Thổ Phiên giúp bà ta diễn kịch, vậy thì ta sẽ khiến cho chuyện này giả thành thật, công chúa chết rồi, đại quân Thổ Phiên mấy chục vạn kia cũng không thể khóc lóc trở về."
"Các ngươi muốn hủy Đại Ninh?!" Lục Vương bỗng nhiên nổi giận.
"Đại Ninh không hủy được, Đại Ninh lớn như vậy." Bạch Tiểu Lạc: "Đau thì sẽ có, qua đi là tốt rồi."
Y đi ra ngoài: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày kia đội ngũ tống thân của Thổ Phiên quốc có thể đến nơi, phải ăn mặc cho thật đẹp mà đi đón tân nương tử, nhớ còn phải vui vẻ nữa."
Y mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời sáng lạn, chói mắt y hơi đau.
Trà gia ngồi ngẩn người ở trong viện, tiểu viện này là Đàm Cửu Châu cố ý sắp xếp để chăm sóc nàng và Thẩm Lãnh, dựa theo quy củ đương nhiên Thẩm Lãnh phải ở trong doanh phòng. Trước đó Hàn Hoán Chi đã đến, nói nàng không cần lo lắng, Thẩm Lãnh không có bất cứ phiền phức gì, Trà gia tin tưởng lời Hàn Hoán Chi nói, chỉ là nàng cảm thấy mình có chút bất lực, học được nhiều như vậy nhưng cũng không thể giúp được gì.
Hai tên thân binh đứng ở cửa viện, một người tên là Lý Thành, một người tên là Thịnh Diêu.
Lý Thành là một lão binh, bắt đầu đi theo Thẩm Lãnh từ khi hắn là giáo úy, Thịnh Diêu thì không phải vậy, đương nhiên y không thể nói với Thẩm Lãnh rằng mình tên là Diêu Vô Ngấn, tuy rằng cái tên Diêu Vô Ngấn này cũng là giả, y tên Diêu Tiểu An. Lúc phụ thân y đặt tên cho y nói tiểu phú tức an, nhưng cho đến khi y nhà tan người vong, trong nhà y cũng chưa từng sống cuộc sống tiểu phú, đừng yêu cầu xa vời, ngay cả tiểu an cũng không có.
Thịnh Diêu quay lại liếc nhìn thiếu nữ đang ngẩn người trong viện kia, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Nữ hài kia thật sự rất đẹp, mấy ngày này luôn là nhìn thấy nàng từ xa xa, càng nhìn lại càng thấy phải đó chính là nữ hài mà mình thường xuyên ảo tưởng nên xuất hiện trong sinh mệnh của mình, không làm ra vẻ yểu điệu, xinh đẹp giống như đóa hoa dại thi thoảng có thể nhìn thấy trên sườn núi đất đỏ ở quê nhà y.
Y theo bản năng sờ sờ chuôi đao, nghĩ nếu sau khi mình giết Thẩm Lãnh, có thể mang nàng đi hay không? Nên dùng cách gì khiến nàng không hận mình, thậm chí sau này sẽ cam tình nguyện cùng mình trải qua nửa đời người?
Lúc nghĩ đến đây Thịnh Diêu không tự chủ được lắc đầu, mình đây là làm sao vậy... Y thầm lớn tiếng tự nói với mình trong lòng, ngươi muốn làm người vượt qua Diêu Vô Ngấn, ngươi muốn trở thành thích khách mạnh nhất từ trước tới nay, sao có thể suy nghĩ lung tung những chuyện này?
Nếu không thì, làm một người tốt?
Trong đầu y lại xuất hiện một ý niệm đáng sợ trong đầu, ngay sau đó hình ảnh y giết người trong bến thuyền quan bổ Giang Nam đạo liền xuất hiện, đệ đệ của Sa Trai, lão bản và đầu bếp của quán rượu nhỏ, sau đó lại nghĩ tới cả nhà người bán bánh nướng trong thành Trường An...
Người tốt?!
Đúng lúc này Hàn Hoán Chi mang theo vài người đến, Thịnh Diêu vội vàng thu tâm trạng lại, đứng nghiêm hành lễ.
"Đại tướng quân lo lắng một mình Trà Nhi cô nương sẽ có chút không thích ứng, cho nên an bài một thị nữ đến ở cùng nàng ta."
Hàn Hoán Chi chỉ chỉ một tiểu nha đầu vóc dáng không cao bên cạnh mình, nhìn bộ dạng cũng chỉ là mười bốn mười lăm tuổi, ngoại trừ biểu hiện trên mặt có chút không tự nhiên ra, không có bất cứ vấn đề gì, nàng ta cúi đầu, tựa như có chút xấu hổ khi gặp người khác... Tất nhiên Thịnh Diêu không tiện nhìn chằm chằm người ta nhiều, nghiêng người tránh ra: "Mời vào."
Tiểu nha đầu kia dường như thở phào một cái, thật sự là một người thẹn thùng, bộ dạng cúi đầu hình như còn có chút căng thẳng.
"Trà Nhi cô nương, mấy ngày nay cô ta sẽ ở cùng ngươi, có chuyện gì căn dặn cô ta là được."
Hàn Hoán Chi dặn dò một câu, Trà gia đứng lên gật đầu: "Đa tạ Hàn đại nhân."
Hàn Hoán Chi lại rảnh rỗi hàn huyên mấy câu rồi lập tức rời đi, Thịnh Diêu một lần nữa đứng thẳng người, cố nhịn dục vọng quay đầu lại nhìn Trà Nhi cô nương, y đã phát giác được Lý Thành luôn nhìn mình, giống như là phát hiện ra gì đó.
Cô nương vừa tới kia tên là Thường Nhi quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt lóe lên.
Sau khi vào phòng Trà gia liền nhìn về phía kiếm của mình, Thường Nhi cô nương đi theo phía sau nàng vào cửa, cũng nhìn nhìn thanh kiếm kia: "Đừng nhìn nữa, nếu ta đã là người được Hàn Hoán Chi mang đến, ngươi không tin ta, cũng nên tin tưởng ông ta."
Trà gia hỏi: "Hàn đại nhân đưa ngươi đến đây làm gì?"
"Có thể, là vì ta nên đến, chỉ có thể là ta đến."
Thường Nhi ngồi xuống, đâu giống một thị nữ.
Nàng ta nhìn ngoài cửa sổ: "Mấy người Trung Nguyên các ngươi thích chơi tâm kế nhất, nhưng lần này ta cũng không mâu thuẫn, rất tốt."
Trà gia nghe không hiểu.
Đêm.
Lúc Hàn Hoán Chi trở lại phòng nhìn thấy Thẩm Lãnh vẫn đang ngẩn người, ông ta biết quá trình trưởng thành của một nam nhân tất nhiên là gian khổ, gian khổ đến mức rất nhiều người đi đến nửa đường đã bắt đầu hoài nghi lúc mục tiêu ban đầu, thậm chí sẽ hoài nghi toàn bộ thế giới, cuối cùng hoài nghi chính mình.
"Ai bảo ngươi không phải là vì chính ngươi?" Hàn Hoán Chi ngồi xuống: "Ta không giỏi tâm sự với người khác, nhất là lúc không phải thẩm vấn... Lúc thẩm vấn cũng không phải tâm sự, mà là đả kích, có muốn ta nói vài lời đả kích nghe một chút không?"
Thẩm Lãnh cười: "Nói đi."
"Thế giới này chỉ có hai mặt."
"Chính tà?"
Hàn Hoán Chi liếc Thẩm Lãnh liếc mắt một cái: "Ấu trĩ... trắng đen."
Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Có lẽ những lời ta nói với ngươi hoàn toàn không thích hợp với ngươi, chúng ta vốn dĩ không phải là một kiểu người, nhưng đả kích à... đại khái có vài lời, người như thế nào, tâm như thế nào cũng có thể đả kích."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi nghĩ mình quang minh không?"
Thẩm Lãnh cẩn thận suy nghĩ, không biết trả lời như thế nào.
"Ngươi tuy thời thiếu niên nghèo túng, nhưng sau này có Thẩm tiên sinh giúp ngươi, ngươi vào thủy sư, có Trang Ung giúp ngươi, những điều này vốn là chỗ không quang minh trong mắt người khác, dù ngươi nghĩ mình lấy được hàm tướng quân bằng bản lĩnh, nhưng vẫn có rất nhiều người nghĩ ngươi không quang minh."
Hàn Hoán Chi nói: "Theo ta thấy, thế giới rất đơn giản, không phải đen thì là trắng... Ngươi đang hoài nghi bản thân, cảm thấy cái này và bổn ý của mình càng ngày càng xa, vậy thì ngươi rời đi."
Khóe miệng ông ta nhếch lên: "Vừa không rời đi, vừa già mồm cãi láo, có phải rất ghê tởm hay không?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Quả nhiên rất đả kích."
Hàn Hoán Chi cười: "Lấy thêm một ví dụ cho ngươi, Mộc Chiêu Đồng có phải một chính khách hay không?"
"Phải."
"Lão viện trưởng thì sao?"
Thẩm Lãnh không phản bác được.
Lão viện trưởng đương nhiên cũng phải.
"Ngươi có thể phân chính tà không?"
Hàn Hoán Chi liền hỏi, Thẩm Lãnh không thể đáp.
"Nào có chính tà, chỉ có trắng đen." Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng tại sao ngươi cảm thấy lão viện trưởng là một người tốt?"
Khi Thẩm Lãnh còn đang suy nghĩ sâu xa, Hàn Hoán Chi cười nói: "Cái này cũng cần suy nghĩ lâu như vậy? Bởi vì lão viện trưởng vốn là một người tốt."
Ông ta nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi cũng là một người tốt, ngươi sẽ làm tốt hơn lão viện trưởng."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngài... có hứng thú làm một nghề phụ gì đó hay không? Ví dụ như vào trong quân ta giảng đạo lý lớn nhân sinh, làm tri tâm Hàn thúc thúc."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Gọi một tiếng thúc thúc, có thể sẽ khiến ta tổn thọ."