Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 313 - Chương 313: Tiểu An

Chương 313: Tiểu an Chương 313: Tiểu an

Thẩm Lãnh cảm thấy tò mò, tại sao một tiếng Hàn thúc thúc lại làm Hàn Hoán Chi tổn thọ.

Tất nhiên Hàn Hoán Chi sẽ không nói, ông ta nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Thẩm Lãnh thì biết ngấy mấy câu nói đả kích đó của mình có tác dụng, sau đó ngẩn người một chút, mình đã thay đổi lúc nào?

Trước kia ông ta đâu có có hứng thú nhân sinh đạo sư gì.

Đó là một chuyện vô vị cỡ nào, quy hoạch tương lai cho người khác.

Nhưng mà, tại sao hiện tại lại có một chút cảm giác thành tựu nhỏ?

"Hiện tại có thể nói chuyện khác rồi."

Hàn Hoán Chi phát hiện tâm thái Thẩm Lãnh đã tốt hơn, bản thân cũng nhẹ nhõm không ít.

"Người chết trong phòng Lục Vương, không phải người của hoàng hậu."

Hàn Hoán Chi vừa nói câu này ra khỏi miệng đã hơi hối hận, ông ta sợ Thẩm Lãnh hỏi, tại sao hoàng hậu lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?

Lúc trước thi thoảng nhắc đến, ông ta đã hối hận rồi.

"Hoàng hậu..."

"Hoàng hậu chỉ là hy vọng thái tử sớm ngày đăng cơ, ngươi cũng biết đó, đây đã là tội lớn."

Hàn Hoán Chi nói vội một câu, đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài: "Trời tối đen rồi."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đúng thế, trời tối đen rồi."

Bên ngoài tiểu viện chỗ Trà gia ở, Thịnh Diêu đã trực một ngày nhìn nhìn tên thân binh thay ca cho mình, vốn định lắc đầu từ chối, nhưng lại quá mức rõ ràng, đành phải nhường lại vị trí, y theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn trong viện, đèn đuốc không sáng, trên cửa có hư ảnh yểu điệu.

Lý Thành hỏi một tiếng: "Còn không về?"

Thịnh Diêu vội vàng cười: "Về, cả ngày nay chân ta đã sắp không trụ được rồi, sau khi trở về phải tắm một cái."

Lý Thành nhìn y một cái, không nói thêm gì nữa.

Thịnh Diêu đi lên phía trước, Lý Thành ở phía sau y bỗng nhiên nói một câu: "Trà Nhi cô nương thật sự rất xinh đẹp."

"Đúng thế, rất xinh đẹp."

Thịnh Diêu trả lời một câu theo bản năng, sau đó trong lòng giật thót một cái.

Lý Thành đi nhanh lên phía trước vượt qua Thịnh Diêu, Thịnh Diêu nhìn bóng dáng kia, cảm thấy hắn ta đang cười nhạo mình, tựa như muốn nói ngươi có tư cách gì? Đó là nữ nhân của tướng quân, ngươi ngay cả tư cách nhìn thêm vài lần cũng không có. Y tựa như nhìn thấy Lý Thành xoay đầu lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn y, nói với y rằng ngươi chẳng qua là một con cóc thôi, ngẩng đầu nhìn thấy thiên nga, chẳng lẽ còn có thể bay cùng thiên nga?

"Ta có!" Thịnh Diêu bỗng nhiên gào lên một tiếng.

Lý Thành quay đầu lại: "Ngươi có cái gì?"

Vẻ mặt mờ mịt.

Thịnh Diêu vội vàng lắc đầu: "Ta chỉ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện... Trước đó lúc ta đi nhà vệ sinh đã để quên đồ ở đó, ta đi lấy, ngươi về trước đi."

Lý Thành ồ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều.

Thịnh Diêu thở ra một hơi thật dài, nghĩ bây giờ mình làm sao vậy, nghi thần nghi quỷ... Trước đó hẳn là Lý Thành không có ý gì khác, nhưng y lại cảm thấy là có ý khác, lúc này mới được bao lâu? Chẳng qua là từ thành Trường An đến Phượng Hoàng Đài mà thôi, trên đường đi cũng không có tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Trà Nhan, nhưng lại bị nàng ảnh hưởng đến mức độ này.

Hoặc là mang nàng đi?

Hoặc là giết nàng?

Thịnh Diêu đứng ở đó trầm mặc một hồi lâu, rốt cục vẫn không nhịn được mà đi trở về, muốn đến bên ngoài tiểu viện tử kia liếc mắt nhìn thêm một cái, chỉ là liếc mắt nhìn, trong đầu có chút mờ mịt cũng không biết sau đó đã nghĩ những gì, chỉ cảm thấy nơi này cảnh này, người ngồi bên cạnh Trà Nhi cô nương là mình mới đúng, ôm vai Trà Nhi cô nương, ngửi mùi hương của nàng, cùng nhau thưởng thức trăng sáng, càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy Thẩm Lãnh mặt mũi xấu xí.

Y không dám đi đến cửa chính, chỗ đó có thân binh của Thẩm Lãnh thủ hộ. Tất nhiên y sẽ không để hai tên chiến binh vào mắt, y sợ là bản thân mình không nhịn được.

"Không phải chỉ là một tướng quân tòng tứ phẩm à?" Trong bóng tối, Thịnh Diêu hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ ta không thể?"

Cũng không biết tại sao, y càng nghĩ càng cảm thấy Trà Nhi cô nương không có thích Thẩm như vậy Lãnh, chỉ là nghĩ Thẩm Lãnh là một tướng quân thôi, tìm một chỗ tốt nương tựa, nếu như thế, chẳng lẽ bản thân y không có thể cho?

Thật ghê tởm.

Y còn nghĩ đến, nhất định là Thẩm Lãnh đã sớm bức bách nàng rồi.

Câu chuyện trong đầu Thịnh Diêu càng lúc càng thái quá, nhưng y lại càng nghĩ càng cảm thấy mình phỏng đoán hợp lý, đâu còn sự bình tĩnh mà một thích khách nên có. Thật sự không nhịn được y liền nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, thật cẩn thận tới gần cửa sổ, áp sát vào kia nghe hai nữ tử trong phòng nói chuyện.

"Nhìn ngươi lo lắng như vậy, là vì Thẩm tướng quân kia bị nhốt?" Thiếu nữ tên Thường Nhi hỏi.

Thịnh Diêu nghe được câu này trong lòng chợt căng thẳng, y bức thiết đích muốn biết câu trả lời của Trà Nhi cô nương.

"Không phải lo lắng, ở chỗ Hàn đại nhân cũng không có gì để lo lắng, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến..."

Trà gia chậm rãi thở ra một hơi: "Hắn luôn đạp chăn, nghĩ chắc lúc này đã ngủ rồi, hắn vóc dáng cao, luôn thích kéo chăn lên trên trùm kín mặt, nhưng hai chân lại lộ ra."

Thịnh Diêu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ chỉ là chăn thôi.

Sau đó trong lòng liền nhói đau, trong nháy mắt sát khí liền tràn ra, y quay đầu lại nhìn về phía chỗ ở của Hàn Hoán Chi, gần như không nhịn được muốn tiến lên, cắn môi cưỡng ép bản thân đừng động đậy.

"Nam nhân, đâu có một người nào đáng tin." Thường Nhi cô nương hừ một tiếng: "Làm nữ nhân, dựa dẫm vào càng nhiều, càng tổn thương."

"Đó là bởi vì gặp sai người."

Giọng của Trà gia hơi thấp, Thịnh Diêu không thể không dùng sức mà nghe, cứ sợ quên cái gì đó. Y cảm thấy Trà Nhi cô nương nên mắng Thẩm Lãnh mới đúng, hận hắn thì càng tốt.

"Đúng sai là có lựa chọn, chọn tới chọn lui không chừng cuối cùng vẫn là sai."

Thường Nhi vẫn là ngữ khí lạnh nhạt dửng dưng này.

Trà gia cười: "Đúng thế, nhưng ta không có lựa chọn khác."

Vốn là một câu rất hạnh phúc, Thịnh Diêu ở trên nóc nhà nghe xong lại lập tức kích động, nghĩ quả nhiên như thế, quả nhiên là như thế, không có lựa chọn khác... Chẳng lẽ câu này còn chưa đủ để chứng minh là Trà Nhi cô nương bị bức bách?

Trong đầu y lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh khi Trà Nhi cô nương bị Thẩm Lãnh làm nhục, lửa giận trong lòng liền cháy thêm mãnh liệt hơn.

Lúc này Thịnh Diêu đâu còn nhớ mình nên làm gì, mục tiêu là gì, chỉ nghĩ nên mau chóng cứu Trà Nhi cô nương ra khỏi biển lửa mới đúng, cô nương thanh thuần đáng yêu như vậy, sao có thể bị loại người như Thẩm Lãnh ngày ngày tra tấn?

Y là người trẻ tuổi, khi Diêu Đào Chi tìm được y cũng chỉ là đứa trẻ choai choai, sau một thời gian ngắn dạy y thì Diêu Đào Chi rời đi, y liền nhốt mình lại chăm học khổ luyện, nghĩ cho dù không thể đại quý cũng phải đại phú, làm quan tốt có thể lưu danh sử sách, làm thích khách mà làm tốt chẳng lẽ lại không được? Đừng quên, trên sử sách còn có thích khách liệt truyện.

Vốn dĩ trong thế giới của y là không có nữ nhân.

Hiện tại đã có rồi.

Y hít sâu một hơi, lúc ấy đã làm một quyết định ngu xuẩn nhất, y muốn từ trên nóc nhà nhảy xuống, lớn tiếng nói với Trà Nhi cô nương sau này để ta bảo vệ nàng, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi tên khốn kiếp đó, ta sẽ giết hắn, cho nàng tự do, sau này chúng ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, trời cao đất rộng, nàng nói núi thì là núi, nàng nói biển thì là biển.

Nhưng đúng lúc này y đột nhiên cảm nhận được có chút không đúng, quay phắt đầu lại liền nhìn thấy có người ngồi trên nóc nhà, nhìn y giống như là rất hứng thú.

Giờ khắc này, da đầu Thịnh Diêu gần như đều nổ tung.

"Ngươi thở phì phò, hình như là đang tức giận?"

Người ngồi ở nóc nhà làm sao có thể là người khác, chỉ có thể là Thẩm Lãnh.

Hàn Hoán Chi nói, kẻ bên cạnh ngươi hẳn là quân cô kỳ, có lẽ muốn thả dây dài, ngươi xử trí như thế nào? Thẩm Lãnh trả lời hiện tại tâm tình ta đặc biệt không tốt, nhưng đã bị ngài nhốt lại, muốn ra ngoài cũng không có cửa.

Không có cửa, có cửa sổ.

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi nằm sấp trên nóc phòng của ta, tại sao còn muốn tức giận? Là vì cảm thấy mái ngói trên nóc phòng của ta không đủ thoải mái sao?"

Thịnh Diêu vội vàng đứng lên: "Tướng quân... Ta là lo lắng cho sự an toàn của Trà Nhi cô nương, gần đây nơi này không yên ổn, Lục Vương vừa mới bị tập kích, ta nghĩ những kẻ xấu kia có thể sẽ còn đến..."

"Diễn không tồi." Thẩm Lãnh chỉ chỉ trong viện: "Xuống dưới nói chuyện đi."

Thịnh Diêu chỉ có thể nhảy xuống, Thẩm Lãnh xuống theo, hướng ra cửa khoát tay: "Đóng cửa lại, các ngươi không nhìn thấy ta."

Hai tên thân binh gác ở cửa tiện tay đóng cửa lại, gật đầu: "Không có không có, chúng ta đều không nhìn thấy tướng quân."

Thẩm Lãnh đi tới chỗ bậc cửa ngồi xuống, hướng vào trong phòng nói một câu: "Có một ngày sáng sớm ta thức dậy đi giày không vào, phát hiện trên chân phủ bốn năm đôi tất... Ta vốn tưởng rằng ta chân thối hun tỷ ngạt thở, tỷ phải nhịn chết chân của ta, còn nói ta ác độc, hóa ra là sợ chân ta lạnh."

Trà gia ở trong phòng hừ một tiếng: "Ta không cần ngủ à? Còn phải đắp chăn cho ngươi bao nhiêu lần."

Thẩm Lãnh: "Cảm ơn đại ca, vậy lần sau có thể đi tất tương đối nhỏ ở trong hay không? Cái rộng ở bên ngoài, khá hợp lý."

Trà gia: "Tiểu huynh đệ ngươi yêu cầu nhiều quá đó."

"Ra ngoài đi dạo một chút?"

Thẩm Lãnh giơ tay ra, thế là liền có một bàn tay từ trong phòng vươn ra kéo hắn.

"Là chuyện của bọn họ rồi."

Thẩm Lãnh đứng dậy, cô nương tên Thường Nhi ở phía sau Trà gia cùng đi ra ngoài.

"Không phải Hàn Hoán Chi nói phải đợi một thời gian sao?"

Thường Nhi hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong viện, nhìn nam nhân từng cho là không bằng con kiến trước mặt này, trong khoảnh khắc đó, Thịnh Diêu... Diêu Tiểu An cuối cùng cũng nhận ra nàng ta là ai từ trong ánh mắt, lúc này mới chợt hiểu, tại sao trước đó khi nàng ta gặp mình cứ luôn cúi đầu, đâu phải là thẹn thùng gì.

Thường Nhi kéo mặt nạ trên mặt xuống, khuôn mặt kia làm cho Diêu Tiểu An chấn động trong lòng.

Đó là một khuôn mặt chỉ có thù hận.

Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia đi ra ngoài, Trà gia vẫn không hiểu chuyện là thế nào, nhưng có thể nhìn ra được, giữa Thường Nhi cô nương và gã thân binh tên Thịnh Diêu, nhất định có thâm cừu đại hận gì đó.

"Đệ đệ của ta đang đợi ngươi xuống dưới quỳ trước đệ ấy."

Lúc Thẩm Lãnh đi qua bên cạnh ả ta đã nói: "Vốn dĩ quả thật là muốn chờ một thời gian, nếu như hắn là một sợi dây câu, dù sao cũng phải kéo ra được bàn tay phía sau sợi dây câu, nhưng mà bây giờ không cần nữa."

"Ngươi đã biết bàn tay kia rồi?"

"Không phải, tiện nội quá xinh đẹp, ta sợ bị người khác nhớ thương lâu, sẽ có nguy hiểm."

Trà gia nhướn lông mày.

Thẩm Lãnh đã đến cửa, kéo cửa ra, hai tên thân binh ở ngoài cửa đứng nghiêm, Trà gia ở phía sau cùng đi ra ngoài. Thẩm Lãnh đứng thẳng người đi ra ngoài ở trước mặt thủ hạ, cố sức biểu hiện ra uy nghiêm khí độ của bản thân, Trà gia thật sự giống như một người vợ nhu thuận đi theo phía sau, cửa đóng lại, người đi xa, Thẩm Lãnh bỗng nhiên ngồi xổm xuống: "Ta đây là vượt ngục ra ngoài thăm tỷ đó, xuống tay nhẹ chút."

Tay của Trà gia hạ xuống, bóp vai Thẩm Lãnh nhẹ nhàng xoa: "Tiện nội phải không."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cắn răng dùng sức trả lời: "Phải!"

Bướng bỉnh, kiêu ngạo.

Nhưng Trà gia lại cười: "Vậy lúc không có người thì ta còn là đại ca ngươi hay không?"

"Phải!"

"Đại ca ngươi mệt rồi, đã lâu không có cõng."

Thẩm Lãnh cõng Trà gia lên: "Cõng ba dặm, thấp hơn ba dặm là ta không cõng, làm ăn quá nhỏ không đáng làm, cõng ba dặm hôn một cái, không thể trả giá."

Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh trở lại chỗ ở của Hàn Hoán Chi, cõng Trà gia trở về.

Không ngờ Hàn Hoán Chi vẫn chưa ngủ, sau khi thấy Thẩm Lãnh trở về nhíu mày: "Ngươi vượt ngục ra ngoài, chính là để cõng nàng ta đi chơi?"

Thẩm Lãnh: "Nếu không thì sao?"

Hàn Hoán Chi: "Ta tưởng ngươi nói cao sâu khó lường như vậy, là muốn đi giết người."

Thẩm Lãnh: "Giết người rất vô vị."

Hắn muốn nói tiện nội chơi rất vui, không dám.

Cửa tiểu viện kéo ra kêu két một tiếng, Sa Trai có bốn năm lỗ máu trên người chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn phía trăng sáng, khóe miệng nhếch lên: "A đệ, tỷ đã báo thù cho đệ rồi."

Đi lên phía trước năm bước, quỳ rạp xuống đất.

Trong viện, Diêu Tiểu An nằm ngửa trên mặt đất cũng đang nhìn trăng sáng, không biết tại sao liền nghĩ đến mấy mẫu đất cằn cỗi trong nhà lúc nhỏ. Có một năm thu hoạch tốt, y ngồi ở hai bờ ruộng hỏi a cha rằng tại sao cha cười vui vẻ như vậy, a cha nói, năm nay thu hoạch tốt, nếu sau này hàng năm đều thu hoạch tốt, có thể tích lũy tiền cho con cưới một người vợ xinh đẹp, tuy rằng sẽ không tiểu phú, nhưng sẽ tiểu an.

Khi đó y nghĩ, vợ có ích lợi gì? Còn phải thêm một miệng ăn.

Bình Luận (0)
Comment