Thẩm Lãnh phát hiện mình càng ngày càng không có kiên nhẫn, cái lưỡi câu ở bên cạnh đó nên để mặc y tồn lưu một thời gian nữa mới đúng, chỉ là sau khi bất chợt đã hiểu đây là ván cờ của hoàng hậu, hắn liền cảm thấy có chút mất hứng thú. Chuyện của hoàng hậu, Hàn Hoán Chi bảo hắn đừng quản, cũng không phải chuyện hắn nên quản, ý là, không quan hệ với ngươi.
Tuy rằng Hàn Hoán Chi không nói rõ nhưng Thẩm Lãnh cũng không ngốc, nếu đã không quan hệ với ngươi, vậy còn giữ người này lại có ý nghĩa gì.
Cuối cùng đội ngũ tống thân của Thổ Phiên quốc cũng đã tới, có lẽ bởi vì có tin tức đã bị để lộ ra ngoài, hiển nhiên bên kia đã làm tốt chuẩn bị, không định che che lấp lấp nữa, mà cho đại quân ba mươi vạn dàn hàng ngang ở bên ngoài thành Thạch Tử Hải, những gì Dương Thất Bảo bọn họ nhìn thấy, quả nhiên không phải toàn bộ.
Thạch Tử Hải chỉ là một tòa thành nhỏ, ngày bình thường chỉ có một ngàn hai trăm biên quân, chủ tướng không ở đây, đại quân Thổ Phiên quốc ở bên ngoài lao đến giống như sóng triều, sau khi bày trận đông nghịt ở ngoài thành, biên quân trong thành khó tránh khỏi sẽ có chút không yên.
Dù sao cũng cách quá xa.
Mọi người thương nghị một chút, giáo úy chính lục phẩm Vương Trường Đức bởi vì lớn tuổi nhất, uy vọng cao nhất, tạm thời trở thành quan chỉ huy của biên thành, ông ta nhìn đại quân đông nghịt bên ngoài, ngón tay hơi run.
"Giáo úy, phải làm sao?" Có người hỏi.
"Kích trống, lâm chiến!" Vương Trường Đức nắm chặt trường đao: "Không có phải làm sao, địch tới gần bên ngoài cương thổ Đại Ninh, giết không tha!"
"Rõ!"
Một ngàn hai trăm danh biên quân ở trên tường thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, từng cỗ từng cỗ máy bắn nỏ đã nhắm ra ngoài thành, đó là đại sát khí, trọng nỗ to bằng cả cánh tay bắn ra, có thể xiên đám người trên một đường thành kẹo hồ lô.
Tiếng trống trận vang lên tùng tùng tùng, trường đao của các binh sĩ gõ vang trên tấm chắn phối hợp với trống trận.
Tuuuu!
Trong đại quân Thổ Phiên quốc truyền ra tiếng tù và, bộ binh của bọn họ bắt đầu di động lên phía trước, từng phương trận một thoạt nhìn giống như miếng đậu hũ.
Vương Trường Đức quay lại liếc nhìn: "Kéo cao chiến kỳ của Đại Ninh thêm một chút!"
Ông ta nhìn ra bốn phía chung quanh: "Các huynh đệ, ta đã năm mươi tuổi rồi, làm giáo úy được mười một năm, cách hàm tướng quân luôn kém một tia như vậy, làm xong trận hôm nay, lão tử chết sống cũng phải làm một tướng quân!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Ngoài thành, tướng quân Thổ Phiên quốc Quát Thiện giơ thiên lý nhãn hướng lên tường thành nhìn một lúc, buông thiên lý nhãn cười lạnh: "Người Ninh chiến lực như thế nào không biết, nhưng cũng không phải nhút nhát, bọn họ có câu nói như thế nào nhỉ, châu chấu đá xe?"
Tháp Mộc Đà cười ha hả: "Muốn cưới công chúa điện hạ của nhà ta, nào có dễ dàng như vậy."
"Chuẩn bị tiến công!" Quát Thiện rút loan đao ra: "Làm dáng cũng phải làm cho đủ, cho những người Ninh ở trên tường thành kia sợ đái ra quần đi!"
Đúng lúc này lại có từng đợt tiếng tù và vang lên, chiến binh giáp đen từ phía sau thành Thạch Tử Hải chậm rãi đi đến, giống như một con trường long, chiến kỳ đỏ sẫm tung bay bên trên đội ngũ, giống như ngọn lửa vờn quanh bên cạnh nộ long.
"Người của chúng ta đến rồi!"
"Viện binh đến rồi!"
Thủ quân trên tường thành lập tức kích động, kêu gào lên.
Trong đại quân, Thẩm Lãnh nhìn về phía Đàm Cửu Châu: "Tuy rằng đáng lẽ ti chức vẫn ở phủ Đình Úy tiếp nhận thẩm vấn, nhưng hôm nay lâm chiến, vẫn mong đại tướng quân cho ti chức một cơ hội, một trận chiến này nếu không đánh, ti chức cảm thấy có lỗi với chiến giáp trên người."
Đàm Cửu Châu còn chưa nói gì, Lục Vương sắc mặt trắng nhợt: "Ngươi đừng quên mình vẫn là thân mang tội, đâu có tư cách lãnh binh?"
Giữa đường không thoải mái, cuối cùng vẫn sẽ không dễ dàng quên đi.
Hàn Hoán Chi ở bên cạnh lỡ đãng ý nói: "Thẩm tướng quân có phải thân mang tội hay không, phủ Đình Úy vẫn chưa có định luận, cho dù là có, cũng phải đợi sau khi về thành Trường An, trải qua phủ Đình Úy cùng Thận pháp ti Bộ binh liên hợp thẩm tra định tội, vương gia, tội này không tới ngài định."
Lục Vương hừ một tiếng: "Nếu hắn thật sự tư thông với Thổ Phiên, đến mức biên giới gặp nạn, ta xem các ngươi ai có thể gánh được trách nhiệm này."
"Để ta đi." Đàm Cửu Châu thản nhiên nói: "Ta là tây cương đại tướng quân, trách gì cũng là ta gánh."
Ông ta chỉ về phía trước: "Thẩm tướng quân, mang người của ngươi đến tiếp viện thành Thạch Tử Hải trước, trọng giáp di động chậm chạp, khinh kỵ đi trước."
"Vâng!"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An, khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên, hai người đầu tàu gương mẫu dẫn theo hơn một ngàn chiến binh thủy sư xông lên phía trước, cùng bọn họ đồng thời xông về phía trước còn có ít nhất hơn một vạn khinh kỵ, đó là chiến binh của tây cương. Tướng cầm đầu là tướng quân tây cương kỵ binh Lôi Ngạnh, một quân hơn vạn kỵ binh dưới trướng ông ta chia làm mười kỳ, một kỳ hơn một ngàn người. Trong những người này, người xông lên trước nhất chính là một tướng quân trẻ nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, râu quai nón, thân hình cao lớn, Thẩm Lãnh nhớ trước đó lúc giới thiệu đã nghe qua tên của người này... Bành Trảm Sa.
"Mở cửa đông, sơ tán bách tính trong thành."
Chính tứ phẩm kỵ binh tướng quân Lôi Ngạnh lớn tiếng hô một câu, cửa đông của thành Thạch Tử Hải lập tức mở ra, ít nhất một ngàn năm sáu trăm bách tính trong thành ra ngoài cửa đông tránh chiến dưới sự chỉ huy của biên quân, không đợi bách tính ra ngoài, hậu viện cũng không vào thành được.
Thẩm Lãnh bọn họ xuống ngựa, một lão già tóc bạc trắng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tướng quân, cẩn thận đó."
"Tướng quân, các ngài phải bảo trọng đó."
"Tướng quân, chúng ta rút đi trước, chờ đánh xong chúng ta lại trở về, trong tửu quán có trữ rượu, tuỳ ý uống."
Người đi về phía đông như dòng sông, Thẩm Lãnh đội mũ sắt lên đầu, đi ngược dòng người về phía trước.
"Đến chúng ta rồi."
Dân lui, binh tiến.
Hai đội vạn người bên phía Thổ Phiên quốc di động về phía trước tạo áp lực, đội ngũ cách thành Thạch Tử Hải càng lúc càng gần.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An lên tường thành trước nhất, nhìn đại quân bên ngoài tiến đến như thủy triều, Mạnh Trường An thò tay ra lấy cung cứng trong tay một gã chiến binh bên cạnh, lắp một mũi tên lông vũ, hai cánh tay phát lực, mũi tên lông vũ bắn nhanh ra ngoài giống như sao băng.
Vù một tiếng!
Mũi tên lông vũ đâm trên mặt đất, cách tên binh sĩ Thổ Phiên quốc ở phía trước nhất cũng chỉ ba tấc mà thôi.
"Kẻ vượt qua tiễn, chết!"
Mạnh Trường An hét to một tiếng, thủ quân trên tường thành lại gõ vang chiến giáp một lần nữa.
"Trong thành vị nào làm chủ?"
Lặc cần Thổ Phiên quốc chậm rãi giục ngựa tiến về phía trước, đám thủ hạ hướng lên thành gào to một câu, tuy rằng tiếng Trung Nguyên bập bẹ, nhưng âm thanh lại rất to.
Lặc cần chính là vương, đệ đệ hoàng đế Thổ Phiên quốc Húc Nhật Minh Đài, Khoát Ca Minh Đài.
Người Ninh nghe tên của người Thổ Phiên chỉ thấy loạn cào cào mà còn khó đọc, có người dựa theo phát âm của tên chuyển hóa thành văn tự Trung Nguyên, không ngờ được là ai đề xuất đầu tiên, mấy chữ Húc Nhật Minh Đài ngược lại cũng có vài phần khí thế.
Khoát Ca Minh Đài là lục đệ của hoàng đế Thổ Phiên, thái độ làm người hung hãn, thiện chinh chiến.
"Có dám phái người ra ngoài nói chuyện hay không?!"
Y căn dặn vài câu, thủ hạ lập tức lại lớn tiếng hô lên: "Nếu các ngươi chỉ dám như rùa rụt cổ trong mai rùa, chúng ta đành phải đánh vào cổng thành nói chuyện với các ngươi, nếu các ngươi còn có chút dũng cảm, hãy phái người ra!"
Thẩm Lãnh quay đầu lại theo bản năng hỏi một câu: "Tướng quân trong thành đâu?"
Mạnh Trường An nhìn hắn một cái.
Thẩm Lãnh mới sực tỉnh, chỉ là lâm chiến có chút hưng phấn trong lúc nhất thời đã quên mất.
"Mở cửa thành." Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ngươi chỉ huy."
Mạnh Trường An lại nhìn hắn một cái.
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi ra ngoài."
Mạnh Trường An xoay người đi xuống dưới, Thẩm Lãnh quay đầu lại phân phó một câu: "Dương Thất Bảo, Vương Khoát Hải, dẫn đội ngũ cùng Mạnh tướng quân ra ngoài thành."
Hắn nhìn nhìn bốn phía: "Đi tìm cho ta một cái cung thiết thai đến đây."
Mạnh Trường An mang người ra khỏi cổng thành, kỵ mã đã đến phía đối diện, tất cả cung tiễn thủ của đối phương đều nhắm sang, cùng với gã di chuyển, cung nỏ rậm rạp cũng di động theo, nhưng Mạnh Trường An lại như không nhìn thấy.
Đến trước quân, lặc cần Khoát Ca Minh Đài liếc mắt đánh giá Mạnh Trường An từ trên xuống dưới một cái: "Ngươi là người nào?"
Mạnh Trường An không để ý.
Khoát Ca Minh Đài nhíu mày: "Chớ nói bổn vương không nói rõ trước, công chúa điện hạ Thổ Phiên ta gả vào Ninh quốc, hoàng đế bệ hạ cảm thấy vô cùng lo lắng, nghe nói người cưới công chúa nhát gan vô quyền, chỉ có tiếng không có miếng mà thôi. Hoàng đế bệ hạ trọng tín tất nhiên sẽ không bội ước, nhưng suy nghĩ cho công chúa, không muốn công chúa chịu khổ, cho nên vẫn mong hoàng đế bệ hạ Ninh quốc các ngươi, tại nơi gần Thổ Phiên, vạch ra phạm vi ngàn dặm làm lãnh địa công chúa, trong vòng lãnh địa công chúa, tất cả đều do công chúa làm chủ, nếu không thể đồng ý, mà chúng ta cũng sẽ không hủy hôn phá hủy thanh danh của công chúa, vậy thì đành phải để đại quân Thổ Phiên ta chọn một miếng đất ở Ninh quốc các ngươi làm lãnh địa công chúa."
Mạnh Trường An vẫn không lên tiếng.
"Ngươi câm điếc hả?" Y giận dữ hỏi.
Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Không cần đi xin chỉ thị của bệ hạ, ta cũng có thể đồng ý với ngươi, Đại Ninh sẽ chọn ra một miếng đất để thế tử cùng công chúa sinh sống."
Ánh mắt Khoát Ca Minh Đài lóe sáng: "Nơi nào?"
"Kim Trướng Vương Đình."
Kim Trướng Vương Đình là đô thành Thổ Phiên.
Khoát Ca Minh Đài còn muốn nói gì nữa nhưng Mạnh Trường An đã thúc ngựa trở về: "Chỉ là cần chờ một chút thời gian, vẫn chưa đánh hạ được."
"Cản hắn lại cho ta." Khoát Ca Minh Đài hét to một tiếng.
Một tên dũng sĩ thủ hạ của y giục ngựa chạy về phía trước, thò tay ra chụp vào lưng Mạnh Trường An, đúng lúc này chân trời dường như có thứ gì đó lóe sáng lên, một luồng lưu quang dán sát Mạnh Trường An bay tới, đâm lên ngực người Thổ Phiên phập một tiếng, ngực người Thổ Phiên gắn hộ tâm kính, lực của một mũi tên này, vỡ kính giết người.
Mạnh Trường An cũng không quay đầu lại, dẫn người đi vòng trở về.
"Giết bọn chúng!"
Khoát Ca Minh Đài giận dữ.
Tất cả cung nỏ đều giơ lên.
Đúng lúc này, chiến mã gào thét lao tới, hơn vạn khinh kỵ từ bên cạnh lao đến, người cầm đầu chính là tây cương kỵ binh Uy Dương tướng quân Lôi Ngạnh.
Một trận mũi tên lông vũ này nếu bắn ra, song phương tất chiến.
"Dừng!"
Một lão già bên cạnh Khoát Ca Minh Đài bỗng nhiên hét to một tiếng, những binh lính kia tựa hồ cực kỳ sợ hãi lão ta, vội vàng thu cung nỏ lại, kỵ binh của Đại Ninh giống như một con sông lớn vòng qua, đón Mạnh Trường An bọn họ trở về.
Kỵ binh vòng qua một chút, chiến mã gần như là đi sượt qua người binh lính quân đội Thổ Phiên quốc ở hàng trước nhất, như cuồng phong cuốn đất.
Lão già trùm mũ đen che kín đầu và mặt ở bên cạnh Khoát Ca Minh Đài nói nhỏ vài câu, Khoát Ca Minh Đài hừ một tiếng đó khoát tay, hai đội vạn người chậm rãi lui về về sau. Trong quân Thổ Phiên quốc, tướng quân tên là Tháp Mộc Đà kia nổi giận, thò tay ra lấy một cái cung, lắp tên bắn về phía trên tường thành, mũi tên này lực độ vô cùng lớn, bay thẳng về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh cầm hắc tuyến đao trong tay, đao như tấm lụa.
Bộp một tiếng, mũi tên kia bị Thẩm Lãnh một đao chém rụng.
"Tháp Mộc Đà!"
Khoát Ca Minh Đài sắc mặt giận dữ, Tháp Mộc Đà buông cung xuống, ở trên lưng ngựa cúi người.
Mạnh Trường An dẫn theo đội ngũ trở về thành, lúc này đại tướng quân Đàm Cửu Châu đã dẫn quân tiến vào Thạch Tử Hải.
"Người Thổ Phiên chẳng qua là thăm dò." Mạnh Trường An chắp tay: "Đại tướng quân định đoạt."
Đàm Cửu Châu thản nhiên nói: "Đại Ninh chưa bao giờ dễ dàng động binh."
Nếu là người ngoài tất nhiên hiểu được, Đại Ninh cũng sẽ không dễ dàng khai chiến.
Nhưng tất cả đám người Thẩm Lãnh bọn họ đều cười.
Đại Ninh chưa bao giờ dễ dàng động binh, động rồi thì sẽ không dễ dàng thu.
Động rồi lại không đánh, rất không thú vị.