Tây cương có chuyện tây cương, gọi là quốc sự.
Thẩm tiên sinh đang bận chuyện của ông, gọi là gia sự.
Sau khi ra khỏi Liên Sơn đạo tiến vào Giang Nam đạo, sau đó đi vào Hà Đông đạo, Thẩm tiên sinh đi lung tung tựa như không có mục đích, chỉ là không dừng lại, vẫn cứ đi, cho nên người đi theo ông cũng trở nên mê mang, không rõ rốt cuộc ông muốn làm những gì.
Ở quận Thượng Thủy, Hà Đông đạo cuối cùng Thẩm tiên sinh cũng không đi vô định nữa, sau khi vào huyện Ngụy thi thoảng dừng lại hỏi thăm cái gì đó, vì thế người đi theo ông liền bám theo càng chặt hơn, có chút bí mật, nếu có thể điều tra ra là tốt nhất. Đối với Tô hoàng hậu mà nói, liên quan đến chuyện xấu mà Dương hoàng hậu làm ở trong phủ Lưu Vương năm đó, tất nhiên có chứng cớ, có chứng nhân mới có thể có sức thuyết phục hơn.
Tiểu Thượng Trang huyện Ngụy, một thôn bình thường đến cực điểm, nằm ở bình nguyên phía bắc sông Nam Bình, đồng hoang mấy ngàn dặm, nếu như nói cả vùng Giang Nam đạo chống đỡ thuế má từ tơ lụa vải vóc Đại Ninh, như vậy thì Hà Đông đạo chính là kho lương của phương bắc.
Đã giữa tháng chín, giữa hè vừa mới qua, thu hoạch vụ thu sắp đến.
Thẩm tiên sinh đi bộ trên quan đạo, hai bên chính là từng ruộng từng ruộn hoa màu lớn, ngô đã vàng, cao lương đã căng mẩy, nhìn thôi cũng khiến người ta vui sướng.
Trong Tiểu Thượng Trang có một tiệm tạp hóa, phần lớn thời gian đều là phụ nhân trông coi, nam nhân xuống ruộng làm việc, nếu thật sự bận quá, nam nhân chột một con mắt, cụt một chân ở tiệm rèn bên cạnh sẽ sang hỗ trợ. Người trong thôn đều biết, lão bản nương của tiệm tạp hóa thể nhược đa bệnh, trượng phu thương bà ta, không để bà ta sinh con, bởi vì lang trung nói nếu bà ta mang thai thì hơn phân nửa sẽ chết.
Trong thôn cũng có tin đồn, nói một nữ nhân nếu ngay cả sinh con cũng không thể, còn có ý nghĩa gì?
Lão bản nương luôn áy náy, trước mặt người ngoài cũng không ngóc đầu lên được, nhưng bà ta lại không chịu nói với trượng phu, nhưng mà những lời này bà ta không nói cũng sẽ truyền đến tai trượng phu bà ta, vì thế trượng phu liền vác cuốc đi đánh nhau, ai từng nói xấu vợ ông ta, ông ta liền đánh đến tận cửa. Qua nhiều năm như vậy, trong thôn gần như là nhà nào ông ta cũng từng đánh, chỉ có thợ rèn và ông ta tốt nhất.
Nông phu cũng không kiện toàn, tay phải thiếu bốn cả ngón tay, đều tăm tắp. Ông ta tự nói là lúc nhỏ giúp cha ông ta cắt cỏ không cẩn thận không thu tay lại, bốn ngón tay bị dao cầu cắt đứt, cha ông ta đã khóc rất lâu, ngẫm mà xem, nhất định là phải khóc rất lâu.
Vào chiều tối, nông phu và thợ rèn sẽ thường xuyên mỗi người một cái ghế đẩu ngồi ở cửa tiệm tạp hóa uống rượu, phần lớn thời gian đều chỉ có một đĩa lạc, một đĩa đậu hũ sợi, hiếm thấy ăn thịt, không phải bởi vì không thích ăn, chỉ là vì nông phu keo kiệt.
Nông phu ở trong thôn nhân duyên không tốt, tiệm tạp hóa buôn bán cũng chỉ bình thường, ông ta phải tiết kiệm một chút, mỗi tháng đều đảm bảo đi làm một bộ y phục mới cho vợ ông ta. Vợ ông ta không xinh đẹp, bởi vì thể nhược cho nên còn rất gầy, sắc mặt vàng như nến, thế nhưng nông phu lại đối đãi với bà ta như thiên tiên.
Cảm thấy trên đời nữ tử nhiều vô số kể, cộng lại cũng không bằng một mình vợ ông ta.
Nông phu chính là một người như vậy, đã đánh nhau với mỗi một hộ trong thôn, nhưng nếu như nhà ai cần hỗ trợ, ông ta đều sẽ không mời tự đi. Nhà hàng xóm dựng nhà mới, ông ta lẳng lặng qua chọn đất một ngày, đợi đến lúc ăn cơm thì trở về nhà, hàng xóm cảm thấy ngại nên chạy sang mời ông ta uống rượu mới phát hiện ông ta đang ngồi xổm ở cửa nhà mình bưng một bát mỳ suông ăn ngon lành. Người vợ gầy gò vàng như nến kia thì nhìn ông ta cười, hỏi ông ta muốn thêm một miếng dưa muối hay không.
Bởi vì cuộc sống không được tốt lắm, tiệm thợ rèn buôn bán không tốt, số tiền kiếm được đa số đều cho nông phu vay, thợ rèn đều nhớ rõ ràng mỗi một khoản, mấy năm nay cộng lại, ít nhất cũng đã sáu, bảy lượng bạc.
Nông phu đã rất già rồi, đã gần đến năm mươi tuổi.
Thợ rèn nhìn còn già hơn, chỉ bởi vì xấu hơn, tuổi tác chắc hẳn xấp xỉ không chênh lệch bao nhiêu.
Thẩm tiên sinh vào Tiểu Thượng Trang vừa đi vừa hỏi, lúc tìm được tiệm tạp hóa thì thợ rèn đang tập tễnh một chân giúp lão bản nương dọn hàng. Sau khi Thẩm tiên sinh nhìn thấy người què lại hơi ngơ ngẩn, sắc mặt trở nên bi thương.
Thợ rèn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Thẩm tiên sinh thì ngây người ra.
Sau đó cười, quay đầu nói với lão bản nương tiệm tạp hóa đi gọi nam nhân nhà ngươi trở lại, có khách từ xa đến, trong nhà còn bạc không? Không có thì sang nhà ta lấy, cắt một chút thịt về, phải là loại ba chỉ, mỡ nạc đan xen.
Hôm đó tiệm tạp hóa đóng cửa, thôn dân đi ngang qua ngửi thấy mùi lẩu hiếm hoi, không tự chủ được mà cười, thầm nghĩ chớ không phải người nhà này có hỉ sự gì? Nhưng người nhà đó, có thể có hỉ sự gì.
Lúc chiều nông phu đã uống rượu sắc mặt hơi đỏ trực tiếp che tiệm tạp hóa bằng tấm ván gỗ, đựng tất cả số kẹo trong tiệm vào trong túi tặng cho từng nhà từng hộ, nhà ai cũng có trẻ con, mỗi một đứa trẻ đều có thể được nhận.
Chúng nhân nói hỉ, hỏi chẳng lẽ là nương tử nhà ngươi có thai rồi?
Nông phu chỉ cười không đáp, tính tình vẫn cổ quái như trước.
Trước khi ra khỏi cửa, đều dặn dò mỗi người một tiếng, đêm nay đừng ra ngoài.
Đêm đó, người thợ rèn què từ trong phòng mình đi ra, mặc một bộ bì giáp đặc biệt uy phong, đã nhiều năm không mặc, nhưng mỗi ngày đều sẽ lau chùi cho nên rất sạch sẽ. Ông ta ném giấy vay nợ của nông phu mượn bạc mấy năm nay vào trong lò lửa, dập lửa, tay trái cầm gậy tay phải cầm đao.
Lúc trưa nông phu ngoại lệ cho thê tử uống rượu, nhân lúc thê tử ngủ say, nhốt thê tử ở trong phòng, ông ta cầm cuốc đào một cái hố ở trong viện, đào ra một cái rương gỗ, lấy từ bên trong ra một bộ bì giáp, một cây đao, lấy nước lau bì giáp, rồi lại mài đao.
Sau khi trăng lên không lâu, thợ rèn và nông phu đứng trên đường cái, Thẩm tiên sinh hướng tới hai người bọn họ cúi đầu lạy thật sâu.
"Mỗi năm vương gia đều phái người đưa bạc đến trong nhiều năm như vậy, chúng ta đều giữ lại, chỉ là không dùng, không thể dùng." Thợ rèn liếc mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái: "Mắt của ta là người Hắc Vũ đâm mù, chân là người Hắc Vũ chém đứt, nếu bồi thường cũng nên là người Hắc Vũ bồi thường ta, không dám dùng tiếp tế hàng năm của vương gia, ta còn có hai tay một chân, nuôi sống bản thân được."
Nông phu áy náy: "Ta đã nợ ngươi không ít."
Thợ rèn bĩu môi: "Ngươi tay phải bốn cả ngón tay cụt như thế nào?"
Nông phu im lặng không nói.
Năm đó Lưu Vương còn trẻ, bọn họ cũng còn trẻ, bắc đánh Hắc Vũ, bọn họ liền xông lên bên cạnh Lưu Vương.
Thợ rèn bị chém đứt một chân ngã xuống đất, còn chưa đứng lên đã lại bị một mũi tên bắn trúng hốc mắt, đau đớn không thể đứng dậy. Người Hắc Vũ đến, loan đao hạ xuống nhắm thẳng vào đầu ông ta, nông phu một tay đẩy thợ rèn ra, bốn cả ngón tay phải đồng loạt bị chém đứt, ông ta cắn răng nhào tới, tay trái cầm đao cắt đứt cổ họng người Hắc Vũ.
Ông ta vốn là dùng song đao.
Thợ rèn: "Không cần nữa."
"Không cần mà lúc trước ngươi còn muốn ký sổ?"
"Lúc trước cũng không nói không cần."
Thẩm tiên sinh đột nhiên cảm thấy mình đã sai, ông không nên đến đây.
Hai người bọn họ vốn được Lưu Vương nuôi ở vương phủ, sau này Lưu Vương vào kinh thành, bọn họ không từ mà biệt.
Đúng lúc này, dưới ánh trăng, trên đường dài, hắc y nhân kia chậm rãi đi đến, bất ngờ tháo cái khăn đen trên mặt xuống, tựa như hết sức khinh thường ba đối thủ như vậy, thoạt nhìn hắn ta hẳn là cũng không nhỏ tuổi, hai tóc mai đã hơi bạch.
"Ta còn tưởng ngươi đang tìm nhân chứng của chuyện xấu trong phủ Lưu Vương năm đó, nghĩ vậy liền đi theo ngươi, ngươi đã tìm được cái gì thì là ta đã tìm được cái đó, hóa ra ngươi lại tìm giúp đỡ, nhưng mà, thứ ngươi tìm là cái gì đây?"
Hắn ta nhìn nhìn người thợ rèn què, lại nhìn nhìn nông phu cụt ngón tay.
"Buồn cười không?" Thợ rèn thở dài: "Đời này ta ghét người khác xem thường ta."
Nông phu gật đầu: "Ta biết, năm đó ta nói ngươi xấu, ngươi đã đánh gãy một cái răng của ta."
Ông ta nhe răng cười, thiếu mất một cái răng cửa, cho nên cười lên cũng có hơn vài phần không khí vui vẻ.
Thợ rèn chống gậy đi lên phía trước, gậy chính là một cái chân khác của ông ta. Ông ta dùng trường đao đập lên giáp ngực của mình, dường như rất hưởng thụ cảm giác này: "Ngươi nhận ra bộ y phục này không? Bì giáp này là kiểu dáng của chiến binh Đại Ninh ba mươi năm trước, lần trước có chiến binh đi qua, ta đã nhìn thấy bì giáp hiện tại của bọn họ, thật xấu."
Nông phu cũng đi lên phía trước: "Thẩm tiên sinh là người của vương gia, chúng ta cũng là người của vương gia, cho nên chúng ta chính là người một nhà, muốn giết ông ấy, sợ là ngươi không biết người làm binh đánh nhau như thế nào."
Hắc y nhân cười ha ha: "Đều là cái dạng này rồi, các ngươi còn cái gì để kiêu ngạo? Bì giáp ba mươi năm trước vẫn chưa mục đã không tệ rồi, hoành đao của ba mươi năm trước đã gỉ sét chưa? Còn chiến binh..."
Hắn ta bước nhanh về phía trước: "Họ Thẩm kia, ngươi tìm hai người như vậy giúp đỡ ngươi, điều ta có thể nghĩ đến, cũng chỉ là ngươi sợ sau khi mình chết xuống địa ngục sẽ tịch mịch. Hắn là một tên què, kia là một kẻ cụt tay, ngươi là kẻ ngốc, thật sự là xứng, không phải ta xem thường những người từng làm binh các ngươi, đừng nói các ngươi cụt tay cụt chân, khi các ngươi hoàn hảo không tổn hao gì cũng không được!"
Ánh trăng này, thật sáng.
Thẩm tiên sinh rút kiếm, kiếm quấy nhiễu ánh trăng, càng sáng hơn.
Ông có thể dạy ra đồ đệ như Trà gia và Lãnh Tử, lúc trước có thể một mình bảo vệ đứa trẻ vạn dặm bất lưu hành, năm, sáu phần mười cao thủ trong phủ Lưu Vương từng được ông chỉ điểm, đủ để chứng tỏ sức mạnh của ông.
Nhưng Thẩm tiên sinh không tự tin, bởi vì ông bị bệnh, ông đã già rồi, cũng bởi vì ông cảm nhận được người đối diện kia mạnh cỡ nào, cái chết của Thất Đức đã nói lên điểm này, cho nên Thẩm tiên sinh mới đến Tiểu Thượng Trang. Vốn dĩ dọc đường còn có Phong, Tuyết, Nhận đi theo, nhưng giữa đường Phong, Tuyết, Nhận bị người của hoàng hậu đuổi theo vây công, không thoát thân được, để không liên lụy đến Thẩm tiên sinh, chỉ có thể dụ kẻ thù sang hướng khác.
Thẩm tiên sinh không có nhiều bằng hữu, nhất là gần hai mươi năm tuyệt tích trên giang hồ.
Nhưng có những người, hơn nửa đời người chưa từng gặp mặt, chỉ cần lộ ra thân phận phủ Lưu Vương, đó chính là bằng hữu.
Hắc y nhân rút đao: "Ta sẽ không để ngươi chết, nếu ta đã lộ mặt, ta sẽ chỉ khiến cho ngươi nửa sống nửa chết, dù sao cũng cần ngươi dẫn ta tiếp tục đi điều tra chuyện đó... Kẻ giết người lưu danh, hai tên kia nhất định phải chết, nhớ kỹ, ta là phó đô đình úy phủ Đình Úy Ngôn Thiêm."
"Thủ hạ của La Anh Hùng."
Thẩm tiên sinh sắc mặt lạnh đi, kiếm xuất.
Nhưng mà vô địch.
Sau một nén nhang, Thẩm tiên sinh gãy kiếm, kiếm của ông không phải kiếm tốt, phần lớn thời gian ông đối địch cũng không cần kiếm tốt gì.
Cánh tay trái của ông bị bẻ gãy, trên cánh tay phải có một lỗ máu, Ngôn Thiêm không đả thương chân của ông, bởi vì hắn ta còn cần Thẩm tiên sinh đi đường, tiếp tục đi điều tra.
Người thợ rèn què ngã ngồi trên mặt đất, trên cái chân lành lặn kia cũng có lỗ máu, gần như gãy xương, cũng may mà không gãy xương, nhưng ông ta đã không đứng dậy nổi, vì thế một bàn tay chống đấy di chuyển về phía trước, đao còn trong tay thì sẽ không lui.
Trên ngực nông phu có vết thương chữ thập, hai đao kia đều trúng, gần như mở phanh bụng. Ông ta kéo tay áo ghìm chặt vết thương, nhét chỗ ruột lòi ra vào trong, trong tay ông ta cũng vẫn còn đao, cũng sẽ không lui.
"Quả nhiên đều là kẻ ngốc."
Ngôn Thiêm cúi đầu nhìn nhìn vết thương trên người mình, Thẩm tiên sinh một kiếm đâm vào ngực hắn ta, gần như đâm xuyên qua, nhưng bị hắn ta tránh né yếu hại, một đao chém trên vai hắn ta, gần như chặt đứt xương bả vai, một đao trên cánh tay trái hắn ta, còn dính một lớp da.
"Ta đã đánh giá thấp các ngươi."
"Là ngươi đã đánh giá thấp người làm binh." Người què vẫn đang chuyển về phía trước: "Người Hắc Vũ, người nào không hung hơn ngươi?"
"Chết đi."
Ngôn Thiêm bước nhanh qua, một bước ba mét, một cước trúng giữa mặt người thợ rèn què, một cước này đạp thợ rèn lăn ra sau, lăn tròn đi rất xa, nhưng đao vẫn ở trong tay.
Nông phu chém một đao, Ngôn Thiêm xuất kiếm đâm trúng vai phải nông phu, vừa đâm vừa xoay, vai phải nát xương, đao liền vô lực buông xuống, một cước nữa trúng ngực nông phu, nông phu trượt về sau, phía sau lưng đập mạnh lên ván cửa, ván cửa vỡ vụn.
Thẩm tiên sinh kiếm gãy đến, nhưng kiếm tới nửa đường thì Thẩm tiên sinh ho khan kịch liệt, người mềm nhũn gục trên mặt đất. Ngôn Thiêm một cước giẫm lên gáy Thẩm tiên sinh day qua day lại vài cái: "Các ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"
Bịch!
Ngôn Thiêm bị nện một cú vào gáy, người lảo đảo về phía trước, trong đầu vang lên tiếng ong ong, cú đập này nặng nề, hắn ta ôm gáy nhìn nhìn, trên mặt đất có một cục gạch xanh.
Bốn phía xuất hiện rất nhiều người, bách tính của Tiểu Thượng Trang, cầm trong tay cuốc, liềm, gạch, gậy, cuốc cào, bát và đũa.
Người đàn bà chanh chua năm đó từng mắng thê tử nông phu giơ chổi lên, giống như đại tướng giương đao: "Đến thôn chúng ta ức hiếp người, muốn chết hả?"
Ngôn Thiêm nổi giận, vừa muốn tiến lên, bảy tám cục gạch xanh ném đến, hắn ta múa đao bổ ra, vết thương trên người càng lúc càng chảy nhiều máu, một đánh ba vốn là đã là cực hạn, sau gáy trúng một đòn nghiêm trọng khiến hắn ta choáng váng, chung quy cũng không né tránh được tất cả, lại một cục gạch xanh đập lên mặt, mũi trào máu.
"Một bầy kiến hôi, các ngươi biết ta là ai không?!" Hắn ta nhấc đao gầm lên.
Bịch!
Một cái cuốc đập vào gáy hắn ta, da tróc thịt bong.
"Ta chọc mắt ngươi."
Người đàn bà chanh chua lấy cây chổi chọc lên mặt Ngôn Thiêm, trên chổi còn có chút cứt gà.
"Kẻ ngốc của thôn chúng ta cũng là của thôn chúng ta, ngay cả chúng ta cũng không ức hiếp, ngươi dám ức hiếp?" Đứa trẻ choai choai vẫn luôn đuổi theo ở phía sau nông phu gào kẻ ngốc, gào suốt hai năm mà nông phu cũng không đánh nó giơ cái ná lên: "Kẻ ngốc là người tốt!"
Bộp!
Cục đá đập vào răng cửa Ngôn Thiêm, môi vỡ, răng cửa cũng rớt.
Nông phu ngồi dựa vào tường, xoạng chân, há miệng thở dốc: "Không phải... đã nói với các ngươi, đêm nay đừng ra ngoài sao? Sao lại không nghe?"
Tiểu tử choai choai cầm bá kia bóc một viên kẹo nhét vào miệng nông phu: "Ngọt lắm, mẹ nói lần sau đến tiệm của ông mua nhiều một chút."
Nó nhìn bộ bì giáp bị rách trên người nông phu: "Ông đã từng đi lính?"
Nông phu hất cằm lên: "Giáo úy!"
"Mẹ nói lúc ông đánh nhau rất ngốc."
"Đó là ta sợ đánh chết các ngươi."
"Khoác lác, nhìn ông bị người ta đánh thành dạng gì rồi." Tiểu tử choai choai đứng lên: "Ta đi đánh giúp ông nhé, ta biết đánh nhau hơn ông."