Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 316 - Chương 316: Bằng Hữu

Chương 316: Bằng hữu Chương 316: Bằng hữu

Ba cỗ xe ngựa rời khỏi Tiểu Thượng Trang, người đánh xe là hán tử mặc áo trắng, đến chậm một chút nhưng cuối cùng vẫn là đến, xe ngựa đi không gấp, e sợ người bị thương bị xóc nảy.

"Ngô sắp thu hoạch rồi." Một hán tử đã hói nửa đầu nhìn xe ngựa đi xa: "Để ta đến giúp nhà hắn thu hoạch."

"Tiệm thợ rèn quên khóa cửa rồi, ta đi khóa cửa một chút."

"Thu hoạch vụ thu khó tránh khỏi sẽ sót lại một ít trong ruộng, cha bọn trẻ, sau khi giúp nhà hắn thu xong hãy thu của chúng ta, nhìn cho kỹ, đừng để sót."

Một đám lão bách tính tiễn ra cửa thôn, nhìn xe ngựa đi xa.

"Hóa ra hai người bọn họ đều là xuất thân chiến binh."

"Năm đó ta không nên nói xấu vợ hắn sau lưng."

Bọn họ nhìn xe ngựa đi xa, sau đó xoay người về nhà.

Bảy tám ngày sau, cây ngô trong trong đã được thu về, chồng chất ở cửa nhà nông phu, có người dùng củi gỗ cắm một vòng hàng rào vây lại, một lão hán qua đường đổ chỗ ngô của nhà mình trong cái giỏ đang đeo trên lưng vào đống ngô dưới đất: "Lỡ như hắn về cảm thấy ít, không tìm được toàn bộ số ngô sót trong ruộng, ta cho thêm một giỏ, miễn cho hắn oán giận người của Tiểu Thượng Trang chúng ta tay chân không sạch sẽ."

Thành Trường An.

Ba cỗ xe ngựa chậm rãi đi vào cổng thành, cổng thành có một đội cấm quân mặc thiết giáp đứng chờ. Xe ngựa không đến hiệu thuốc bắc Bảo Chi Đường nổi tiếng nhất ở thành đông theo kế hoạch định sẵn, mà được cấm quân trực tiếp đưa vào hoàng cung, gần như nửa số người của viện Thái Y đều đang chờ ở cửa điện Bảo Cực, một nửa thái y khác không tới là vì đang trong ngày nghỉ, nhưng cũng đã đang trên đường đến rồi.

Điện Bảo Cực nằm ở phía sau chính điện cung Vị Ương, là nơi hoàng đế sinh hoạt hàng ngày, đây là nhà của hoàng đế.

"Về nhà rồi."

Hoàng đế vươn tay ra vén màn xe ngựa lên, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt suy yếu trắng bệch của Thẩm tiên sinh, vết thương trên người ông đã được xử lý, nhưng trên đường đi xóc nảy, thoạt nhìn người đã rất không tốt.

"Tham..."

Thẩm tiên sinh còn chưa nói xong, hoàng đế lại vươn hai cánh tay ra trực tiếp bế Thẩm tiên sinh lên, thị vệ bên cạnh muốn động thủ cũng không kịp, bế Thẩm tiên sinh rời khỏi xe ngựa, hoàng đế xoay người: "Đi đón cả hai người bọn họ xuống, nhẹ tay chân một chút."

Mắt Thẩm tiên sinh hơi đỏ lên: "Tạ... Bệ hạ, thần có thể đi, để thần tự đi đi."

"Đi chết khanh à?"

Hoàng đế trừng mắt lườm ông một cái, bước nhanh vào điện Bảo Cực, trong điện Bảo Cực đã được dọn dẹp, đặt ba cái giường, các ngự y chạy chậm đi theo phía sau hoàng đế, đều đang suy đoán người bị thương có thể khiến cho bệ hạ tự bế vào rốt cuộc là ai? Nhưng mặc kệ là ai, hoàng đế bế cũng đã đủ để chứng tỏ vấn đề rồi.

Hoàng đế đặt Thẩm tiên sinh trên giường, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, nhường chỗ cho ngự y: "Trị, không trị khỏi trẫm sẽ trị các khanh."

Hoàng đế rất ít khi không nói đạo lý, hoàng đế đương nhiên phải nói đạo lý, ngự y trị không khỏi tất nhiên không phải là không tận lực, nhưng bây giờ hoàng đế không muốn nói đạo lý.

Mấy ngự y vội vàng tiến lên, mở băng vải trên người Thẩm tiên sinh ra, sau đó có mấy người sắc mặt liền thay đổi... Trên người Thẩm tiên sinh vết thương mới vết thương cũ dày đặc, nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi trong lòng, thậm chí bọn họ có chút không hiểu, một người đã bị thương quá nhiều lần như vậy, còn có vết thương ở chỗ yếu hại, sao lại không chết?

"Bệ hạ, thần có chuyện muốn nói."

"Nhịn." Hoàng đế trừng mắt: "Trị thương trước."

Ông ta liếc nhìn qua nông phu là người thứ hai được mang tới: "Ngươi lợi hại, không cần bạc của trẫm đúng không?"

Nông phu cười khổ: "Vương gia... Không, bệ hạ..."

"Nằm đó cho trẫm, trị thương xong rồi tính sổ với các ngươi." Ông ta nhìn về phía người thứ ba vào cửa: "Ngươi giỏi lắm, què chân càng bản lĩnh hơn?"

Thợ rèn cười, cười cười rồi lại khóc.

Sau nửa canh giờ, đề điểm lão ngự y Vương Phong Hoa của viện Thái Y khom người đi đến bên cạnh hoàng đế, hạ giọng nói: "Ngoại thương thì trước đó chẩn trị băng bó còn đỡ, vết thương cũng đã rửa sạch, thần hỏi ông ta là ai rửa sạch, ông ta nói là tự rửa... Vết thương của hai người bị thương khác cũng là ông ta rửa sạch, đã dùng thuốc. Thần không hiểu, ông ta có nghị lực lớn cỡ nào, trong tình huống bị thương thành như vậy còn có thể tự cứu cũng có thể cứu người, thật không thể tin nổi."

"Nói trọng điểm."

"Chúng thần tất sẽ toàn lực cứu trị, giữ được mạng của ông ta chắc hẳn không phải là vấn đề."

"Trẫm muốn không phải là chắc hẳn, mà là nhất định phải."

"Vâng, thần tuân chỉ."

"Khanh còn có gì muốn nói, muốn nói lại thôi, giống thầy thuốc gì chứ!"

"Bệ hạ... Điều thần lo lắng không phải vết thương mới của ông ta, vết thương mới dễ trị, vết thương cũ khó trừ... Trước kia ông ta đã bị thương quá nhiều, số lần nhiều, vết thương nhiều, lúc xử lý cũng rất vội vã, thoạt nhìn có vết thương từng bị nhiễm trùng, hẳn là lúc mới bị thương không kịp khử trùng, sau này tuy rằng dùng thuốc không tệ nhưng ảnh hưởng khá lớn, hơn nữa hẳn là có một thời gian rất dài đói rét đã bị thương nội phủ, vốn hẳn là một người thân thể vô cùng tốt, hiện tại đã đang suy yếu... ngày càng sa sút."

"Khanh nói rõ ràng."

"Thần, thần nói là, sau này ông ta nên tận lực tránh động võ, có thể không hoạt động thì không hoạt động, tĩnh dưỡng mấy năm, có lẽ còn có thể từ từ phục hồi một chút, nếu lại bị thương nữa, thần... thần bất lực."

"Đi điều trị." Hoàng đế đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm tiên sinh, nhìn nhìn vết thương khắp người Thẩm tiên sinh: "Những vết thương này đều là bị sau khi rời khỏi thành Vân Tiêu năm ấy?"

"Đại bộ phận là đúng."

"Còn nhớ ai đã đả thương khanh?"

"Người đả thương thần, phần lớn cũng đã chết."

"Trị thương cho tốt, lát nữa trẫm đưa khanh đi gặp người."

"Gặp ai vậy bệ hạ?"

"Lát nữa khanh sẽ biết."

Hoàng đế đi ra ngoài điện Bảo Cực, đứng ở đó liên tục hít sâu mới ngăn được sát ý trong lòng. Ông ta biết Thẩm Tiểu Tùng không dễ dàng, lần trước lúc gặp Thẩm Tiểu Tùng ông ta không nói một lời nào, hôm nay sau khi rồi gặp hoàng đế mới biết sự không dễ dàng đó là không dễ dàng cỡ nào.

Trước kia hoàng đế cũng từng nói với Hàn Hoán Chi, người như Thanh Tùng, làm sao lại chịu thiệt?

Ông ta giơ tay lên lau khóe mắt, hoàng đế đứng ở cửa đại điện thân hình thẳng tắp, vất vả nhiều năm như vậy cũng không có làm cho ông ta cong lưng, bởi vì ông ta chưa bao giờ quên mình là một quân nhân, quân nhân, thì phải ngồi có bộ dạng của ngồi, đứng có bộ dạng của đứng.

Mấy thị vệ đại nội mặc cẩm y màu xanh đậm bước nhanh đến, người dẫn đầu thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhìn khí chất cũng có thể biết cũng là xuất thân quân võ, mấy người bước nhanh đến, giống như bay trên mặt đất vậy.

Người này là thống lĩnh thị vệ cung Vị Ương - Vệ Lam, đến trước mặt hoàng đế quỳ một gối xuống: "Bệ hạ, bên kia đã bao vây rồi."

"Lát nữa trẫm sẽ đi." Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Trẫm vốn muốn xem thử có bao nhiêu người không an phận, đợi rồi lại đợi, chính là muốn xử lý sạch sẽ một lần cho xong, là bọn họ không chịu để trẫm đợi, vậy thì trẫm sẽ theo tâm ý của bọn họ."

Vệ Lam thoáng nhìn vào trong điện Bảo Cực: "Là... đạo trưởng?"

"Khanh vào xem một chút đi, một thân bản lĩnh trò giỏi hơn thầy của khanh, đừng quên đều là ông ta dạy."

"Thần tuân chỉ."

Vệ Lam đứng dậy, bước nhanh vào điện Bảo Cực.

Một canh giờ sau, viện Thái Y đề điểm Vương Phong hoa thật cẩn thận đi đến phía sau hoàng đế, cúi đầu nói: "Bệ hạ, việc hiện tại chúng thần có thể làm đều đã làm rồi, ba người tạm thời không lo tính mạng, nhưng thật sự cần thời gian dài tĩnh dưỡng mới được. Thần thỉnh chỉ, đưa ba người bọn họ đến viện Thái Y, cũng tiện chăm sóc bất cứ lúc nào."

"Cử ở điện Bảo Cực, các khanh thay phiên nhau trực, mỗi ngày không dưới ba người ở đây."

"Thần tuân chỉ."

Hoàng đế xoay người, chỉ chỉ vào Thẩm tiên sinh: "Khiêng giường của ông ta lên, đi cùng trẫm."

Chính điện cung Vị Ương, quần thần đều ở đây, bọn họ không biết hôm nay hoàng đế làm sao, vội vàng triệu tập quần thần, nhưng bọn họ đã đứng ở đại điện chừng hai canh giờ vẫn không thấy hoàng đế đến, một số người già đã có chút chống đỡ hết nổi, người cứ lắc lư.

Đứng đầu Nội các đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tất nhiên đứng ở đội ngũ phía trước nhất, chỉ cảm thấy hai chân nhức mỏi, mấy lần đều gần như sắp ngã xuống nhưng vẫn chống đỡ được. Hành động khác thường của hoàng đế hôm nay làm cho lão ta cảm thấy cực kỳ bất an.

Hoàng đế chưa từng trêu đùa quần thần như vậy, chỉ có thể chứng tỏ hoàng đế rất tức giận, vô cùng tức giận.

"Bệ hạ đến!"

Đúng lúc này, chất giọng the thé của tổng quản nội thị Đại Phóng Chu kia vang lên, quần thần lập tức phấn chấn tinh thần đứng vững, sau đó đồng loạt cúi người, nhưng bệ hạ không phải là vào từ sau điện, mà là trước điện.

Tám thị vệ khiêng một cái giường lớn, đi rất vững vàng. Thẩm tiên sinh nằm ở trên giường cũng bất an giống như những triều thần kia. Ông không biết hoàng đế muốn làm gì, nhưng ông biết như vậy không tốt, nếu ông xuất đầu lộ diện như vậy thì sau này còn làm sao đi điều tra ngầm được nữa?

"Đứng mệt rồi chứ?"

Hoàng đế đi lên đài cao, nhìn chung quanh một vòng.

"Không mệt."

Lúc quần thần trả lời, ít ít nhiều nhiều cũng có chút oán khí.

"Hôm nay trẫm triệu tất cả các khanh đến, là muốn giới thiệu một người với các khanh, tránh cho trẫm không cho các khanh thấy đã hạ chỉ thưởng ông ta, các khanh sẽ còn đoán già đoán non trong lòng, sau này cũng như thế, các khanh muốn biết gì thì trực tiếp tới hỏi trẫm, tất nhiên trẫm sẽ nói cho các khanh biết."

Ông ta chỉ chỉ Thẩm tiên sinh nằm ở trên giường.

"Ông ta, đều đi qua nhìn khuôn mặt này xem, tất cả đều đi."

Mộc Chiêu Đồng trong lòng phát run, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi khổng lồ đi qua đầu tiên, quần thần đi theo phía sau lão ta, giống như một con rắn dài lần lượt đến nhìn Thẩm tiên sinh. Thật ra tuyệt đại bộ phận mọi người không biết Thẩm tiên sinh là ai, cho dù đã nghe qua cái tên Thanh Tùng đạo nhân nhưng đều chưa gặp qua, ngay cả Mộc Chiêu Đồng cũng chưa từng gặp, dù sao thì trước khi hoàng đế vào kinh, Thẩm tiên sinh cũng đã rời khỏi phủ Lưu Vương.

"Đều nhớ rồi chứ?"

"Đã nhớ rồi."

"Ông ta vốn là một đạo nhân, bản lĩnh lớn nhất là chiếm lợi không chịu thiệt thòi, một chút bộ dạng đạo nhân nên có cũng không có, nhưng ông ta có bản lĩnh, các khanh cũng biết bên cạnh trẫm có Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân, còn có rất nhiều rất nhiều lão nhân trong phủ khi trẫm là Lưu Vương, đều là ông ta dạy. Ông ta dạy rất tạp, bảo vệ người khác như thế nào, giết người như thế nào, buôn bán như thế nào, dịch dung như thế nào, thậm chí là gạt người như thế nào, còn có cả thuật trộm cắp, có phải các khanh cảm thấy bất nhập lưu hay không? Trẫm nói cho các khanh biết, vừa rồi trẫm đã cho Vương Phong Hoa viện Thái Y đếm qua, trên người ông ta có chín mươi chín vết thương, mỗi một chỗ đều là bị thương vì trẫm!"

Ai còn dám nói bất nhập lưu?

"Năm đó Trương chân nhân núi Long Hổ đi ngang qua thành Vân Tiêu, trẫm cùng Trương chân nhân đồng du, trên đường đi Trương chân nhân cùng ông ta luận đạo, càng luận về sau, Trương chân nhân cởi giày đánh ông ta... Nói lời ông ta nói không phải đạo, là mặt dày."

Có người không nhịn được bật cười, lại mau chóng nhịn xuống.

"Nhưng hai ngày sau, Trương chân nhân chạy tới đòi người với trẫm, nói muốn đưa ông ta về núi Long Hổ, nhận làm đệ tử quan môn, thậm chí còn đề xuất, bằng lòng để ông ta trở thành chân nhân núi Long Hổ đời kế tiếp."

Tất cả mọi người không cười nữa.

Hoàng đế thoáng thở ra một hơi: "Trẫm cũng không sẽ quá phận hứa cho một người vinh hoa phú quý, quá phận, sẽ bị thương, biết đủ hay không, mới là độ."

Ông ta dừng lại một chút: "Nhưng hôm nay thứ trẫm cho quá mức một chút... Bắt đầu từ ngày hôm nay, trong Đại Ninh, người này muốn làm gì trẫm đều bao, ăn cơm, mua y phục, mua nhà, cho dù là đi thanh lâu, trẫm cũng móc bạc cho ông ta, trẫm không phong quan cho ông ta, bởi vì ông ta không muốn làm quan, nhưng trẫm cho phép ông ta cưỡi ngựa trong thành Trường An, gặp trẫm đeo đao, tự do ra vào cung Vị Ương."

Đô ngự sử Ngự sử đài đột nhiên ngẩng đầu, hoàng đế nhìn sang, đô ngự sử lại cúi đầu.

"Nói thêm một câu nặng một chút, trẫm không thể có bằng hữu, nhưng trẫm cũng cần bằng hữu, ông ta... chính là bằng hữu của trẫm!"

Bình Luận (0)
Comment