Điện Bảo Cực.
Hoàng đế ngồi trên ghế liếc nhìn hai người dùng thuốc xong đã ngủ, tầm mắt trở lại trên người Thẩm tiên sinh: "Trẫm cứ luôn muốn làm người tùy hứng, vốn tưởng rằng làm hoàng đế là có thể tùy hứng, sau này mới biết, còn không tự tại khoái hoạt bằng lúc ở thành Vân Tiêu."
Thẩm tiên sinh cười: "Bệ hạ nói lời này, có thể đóng thành sách gửi đến phủ Tín Vương, giao cho thế tử Lý Tiêu Nhiên đọc."
Hoàng đế trừng mắt liếc ông một cái: "Trước kia miệng khanh còn có chút kín đáo, sao hai mươi năm sau càng già càng không đứng đắn?"
Thẩm tiên sinh nghĩ nghĩ, bản thân mình bắt đầu không đứng đắn từ khi nào, cuối cùng thở dài, còn không phải bởi vì Thẩm Lãnh.
"Lần này đã tra được cái gì?"
"Không tra được gì, nhưng thần phát hiện, người động thủ với thần là nguyên phó đô đình úy phủ Đình Úy Ngôn Thiêm, nếu cơ thể thần không có vấn đề, cũng không đến mức bị ép thành như vậy. Ngẫm lại xem, lúc trước sau khi bệ hạ vào kinh, phủ Đình Úy từ trên xuống dưới ít nhất hơn trăm người chạy trốn vô tung tích, hiện tại đã xuất hiện, sợ là có mưu đồ."
"Trẫm biết."
Hoàng đế nhìn nhìn ra bên ngoài, thống lĩnh thị vệ Vệ Lam lập tức bước vào.
"Bệ hạ, tiên sinh." Vệ Lam cúi người lạy, sau đó đứng thẳng người nói: "Thần đã hoàn toàn bao vây cung Trường Thái của Tô hoàng hậu, thẩm vấn nội thị và cung nữ trong cung Trường Thái thì biết được, mấy năm nay La Anh Hùng vẫn luôn ẩn nấp trong cung Trường Thái, mấy năm trước đã ra ngoài, ở trong sơn trang Hạo Đình làm người giữ cửa, nhưng trước khi thần dẫn người bao vây cung Trường Thái thì La Anh Hùng đã chạy trốn, thần lại phái người đi sơn trang Hạo Đình, nói là La Anh Hùng đã ba ngày chưa từng đến."
"Nhìn xem." Hoàng đế cười cười tự giễu: "Chung quy trẫm cũng không phải là cái gì cũng có thể nắm trong tay. La Anh Hùng ẩn nấp dưới mí mắt trẫm hai mươi năm, thế mà trẫm lại không biết... Nhưng cũng không phải là trẫm tự trách, trẫm thật sự muốn cho Tô hoàng hậu an độ quãng đời còn lại, cho nên chưa từng đi quấy rầy."
Vệ Lam tiếp tục nói: "Thần đã phái người đuổi theo tra, phủ Đình Úy cũng đã phái người ra ngoài, người của Lưu Vân Hội sẽ điều tra trên ám đạo, chỉ cần La Anh Hùng lộ diện, nhất định sẽ tìm được."
"Hẳn là hắn không ở thành Trường An nữa rồi." Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Đó là một con hồ ly già, nhất định đã cảm nhận được gió hướng không đúng."
Vệ Lam cúi đầu: "Thần cáo lui trước."
Hoàng đế khoát tay: "Đi nghỉ ngơi đi, sắp xếp người trực là được, La Anh Hùng vẫn chưa đến mức dám trực tiếp giết vào điện Bảo Cực, với hoàng huynh mà nói, La Anh Hùng là một thần tử tốt."
Vệ Lam lên tiếng, nhưng sau khi ra ngoài cũng không đi, cầm đao đứng ở cửa điện Bảo Cực.
"Người khanh dạy ra, một trong người trẻ tuổi trẫm thưởng thức nhất." Hoàng đế cười cười: "Năm đó người trẻ tuổi trải qua tay khanh dạy dỗ ra, phần lớn đều có thể một mình đảm đương một phía, Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân thì không cần phải nói, mấy người khác cũng đều tận chức, thông văn hạp trẫm phân bố khắp thiên hạ, chín phần đều ở trong tay bọn họ."
"Lúc trước thần chỉ là tuỳ tiện nghĩ vậy, không ngờ được bệ hạ đã làm hoàn thiện như vậy."
"Đầu óc khanh tốt." Hoàng đế kéo chăn lên cho Thẩm tiên sinh: "Năm đó khi ở trong vương phủ, bao nhiêu chuyện không thể hiểu rõ, đều là những điểm khác lạ của khanh giải quyết, còn nhớ chân nhân núi Long Hổ đánh giá khanh như thế nào không?"
"Phía trước hay phía sau?" Thẩm tiên sinh cười: "Phía trước nói thần già mồm át lẽ phải, lưu manh vô lại, còn lấy đế giày đánh thần... Phía sau lại nói thần tâm thông cửu khiếu nhưng ngộ đạo lớn, còn muốn nhận thần làm đệ tử."
"Lúc ấy tại sao khanh không đồng ý?"
"Núi Long Hổ khổ lắm, có địa vị, nhưng không có tiền." Thẩm tiên sinh nghiêm túc nói: "Có địa vị cũng là địa vị trong Đạo tông, tuy rằng chân nhân cũng là quốc sư Đại Ninh, nhưng hàng năm không hỏi quốc sự cũng không dám hỏi, chỗ đó không có tiền đồ, thanh quy giới luật lại nhiều, nghĩ thôi đã thấy vô vị."
Hoàng đế thở dài: "Nếu năm đó khanh không đi, trẫm nghĩ, Lưu Vân Hội chính là khanh giúp trẫm trông coi."
Thẩm tiên sinh lập tức tò mò: "Diệp Lưu Vân kinh tài tuyệt diễm, thả ra cũng đủ để đảm nhiệm phong cương đại lại, tại sao bệ hạ lại để hắn đi tạo một Lưu Vân Hội?"
"Bởi vì..."
Hoàng đế hơi nghiêng đầu sang một bên, dường như có chút ngại ngùng, trên thế giới này còn có chuyện gì có thể làm cho hoàng đế hơi nhăn nhó?
"Năm đó trẫm... Khụ khụ, năm đó trẫm đã làm ra vẻ..."
Lời này từ miệng hoàng đế nói ra, Thẩm tiên sinh gần như ho khan đến mức vỡ vết thương.
"Trẫm mới lên đại bảo, Hộ bộ tới hỏi trẫm, bổng lộc của quần thần điều chỉnh như thế nào, trẫm chia bổng lộc làm ba mươi sáu bậc, trên có trẫm dưới có tiểu lại, đều dựa theo ba mươi sáu bậc này do Hộ bộ phát ngân. Lúc trẫm ấy nghĩ, trẫm phải làm một tấm gương tốt, vì thế trẫm đã nói, trẫm lấy bậc ba... Lúc ấy bách phế đãi hưng, có thể tiết kiệm chút nào thì tiết kiệm chút ấy, trẫm nghĩ nếu như mình lấy bậc ba, ai dám lấy nhiều hơn? Quả nhiên bọn họ là không dám."
Hoàng đế lắc lắc đầu: "Ai biết được, không đủ tiền tiêu..."
Thẩm tiên sinh phì một tiếng, cười đến mức đau cả xương sườn.
"Trẫm đâu biết, làm hoàng đế tiêu bạc cũng phải bắt tay vào làm, tốt xấu gì ban thưởng ra ngoài một chút bạc đã tiêu hết rồi, đến mức độ có một thời gian trẫm còn phải keo kiệt, thật sự không phải là cách, vì thế lúc ấy trẫm liền hỏi Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân, phải làm sao? Trẫm nhớ, gọi hai người bọn họ đến, bổn ý là muốn hỏi xem ai chịu đến phủ Đình Úy."
"Có thể trẫm đã hỏi hơi nông cạn một chút." Hoàng đế ho khan vài tiếng: "Trẫm hỏi, làm sao để kiếm tiền nhanh?"
Thẩm tiên sinh cũng ngây người: "Bệ hạ thật sự hỏi như vậy?"
"Thật sự." Hoàng đế cười nói: "Hàn Hoán Chi nói, Đại Ninh đều là của bệ hạ, bệ hạ còn cần tiền làm gì? Nếu muốn dùng, bảo Hộ bộ trực tiếp phát khoản từ quốc khố không phải là được sao?"
"Diệp Lưu Vân nói như thế nào?"
"Diệp Lưu Vân nói, kiếm tiền nhanh, vào ám đạo."
"Phụt..."
Hoàng đế cũng cười: "Lúc ấy trẫm liền vỗ bàn, trẫm đường đường là hoàng đế Đại Ninh lại lăn lộn ám đạo? Xây dựng xã đoàn? Truyền ra ngoài rất dọa người, nhưng trẫm lại không muốn nghèo, vì thế đã cho Diệp Lưu Vân đi, dù sao chủ ý là hắn nghĩ ra, vậy thì hắn đi làm, làm tốt thì trẫm tài nguyên dồi dào, làm không tốt... cũng là lỗi của hắn."
Ông ta dừng lại một chút, hạ giọng nói bên tai Thẩm tiên sinh: "Đừng nói, lăn lộn ám đạo kiếm tiền thật vui."
Thẩm tiên sinh cười đến sốc hông, nghĩ còn tiếp tục cười nữa là vết thương của mình thật sự sẽ vỡ ra, vì thế dùng sức ngưng cười, nhưng càng ngưng lại càng muốn cười, nằm ở trên giường cũng run rẩy.
"Tính cách hai người bọn họ, một người linh hoạt một người đoan chính, vậy thì người linh hoạt đi trên ám đạo đi, người đoan chính đến phủ Đình Úy. Sau này phát hiện hóa ra ám đạo cũng không phải trò đùa ấu trĩ như trẫm tưởng, Lưu Vân Hội chính là phủ Đình Úy thứ hai, thậm chí có nhiều khi còn có tác dụng lớn hơn phủ Đình Úy một chút." Hoàng đế cười một lúc: "Lúc ở thành Vân Tiêu vẫn là tốt, đã bao lâu rồi trẫm không tán gẫu với người khác như vậy."
Thẩm tiên sinh trầm mặc: "Hôm nay ở trên đại điện bệ hạ nói thần là bằng hữu của bệ hạ, không ổn đâu."
"Quản gì ổn hay không ổn." Hoàng đế nói: "Trẫm là cửu ngũ chi tôn, nói là làm ngay, lời nói ra chính là pháp, trẫm có thể thu về?"
Thẩm tiên sinh cười cười liền rơi lệ, phát hiện mình thật là già rồi.
"Sau này bớt đánh nhau đi." Hoàng đế nói: "Chuyện đó khanh tạm thời đừng đi tra nữa, thật ra trẫm cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu quả thật truyền chuyện đó ra ngoài, trẫm có thể xử trí như thế nào? Đừng nói chuyện năm đó vẫn chưa rõ ràng, rõ ràng rồi thì cũng chạy không thoát khỏi hoàng hậu đã làm chuyện ác, Trân phi cũng không thành thực, trẫm cảm thấy mất mặt... Nếu Thẩm Lãnh thật sự là con trai của trẫm, còn không bằng để nó làm tướng quân, mạnh hơn làm hoàng tử, chung quy trẫm cũng không thể giao thiên hạ cho nó."
Thẩm tiên sinh biết đây là chuyện tất nhiên, làm tướng quân tay nắm thực quyền, nếu là một hoàng tử thì sao? Hiện giờ thái tử đã định, không có lỗi gì lớn đến mức không thể tha thứ, hoàng đế cũng không thể tùy tiện phế bỏ thái tử, huống hồ thân phận của Thẩm Lãnh còn nghi vấn, triều thần tất nhiên sẽ tranh luận, cho dù hoàng đế có bồi thường cho Thẩm Lãnh, chẳng lẽ sẽ giao thiên hạ Đại Ninh cho một đứa trẻ lưu lạc chưa bao giờ được bồi dưỡng đúng đắn?
"Thái tử tuy rằng không nên thân, không có tài khai cương thác thổ, nhưng thủ thành là đủ rồi, việc khai cương thác thổ, trẫm làm là được... Về phần tai hoạ ngầm của Đại Ninh hiện tại, trẫm cũng sẽ giải quyết hết trước khi nó đăng cơ, đến lúc đó Đại Ninh thiên hạ thanh bình, tứ hải vô địch, bắc không còn nỗi lo ma nguyệt, nam không còn họa hải cương, đông tây thái bình vô sự."
"Lúc trẫm còn, việc nên làm đều đã làm, Đại Ninh sẽ bị khoét mất một miếng thịt lớn, sẽ rất đau, có một người chủ thủ thành cũng là chuyện tốt, giữ vững giang sơn xã tắc của Đại Ninh, các bách tính đều nói hy vọng Đại Ninh thiên thu vạn thế, nào có dễ dàng như vậy... Khanh biết đó, Sở năm trăm năm mà diệt, trước Sở là Tần, một trăm năm đã diệt rồi, sự cường thịnh của Tần vượt qua Sở, trước nữa là Chu tuy rằng lâu dài nhưng cũng không quá tám trăm năm, những nơi đã bắt đầu ảnh hưởng tới Đại Ninh, trẫm từng đao từng đao cắt hết đi, đắp lên thuốc, tương lai khi thái tử cởi bỏ băng vải, Đại Ninh đã khỏi hẳn rồi." Hoàng đế thoáng thở ra một hơi: "Trẫm, không thể không suy nghĩ nhiều một chút."
Thẩm tiên sinh đã hiểu: "Vậy thì thần vĩnh viễn sẽ không nói với Thẩm Lãnh những chuyện này."
"Trẫm thích đứa trẻ đó." Hoàng đế đứng lên, nhìn nhìn hai người kia quả thật đã ngủ say, lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu không nói với nó, trong lòng nó không phiền nhiễu, trong lòng thái tử, cũng không phiền nhiễu."
Thẩm tiên sinh ừm một tiếng, đây đã là kết cục tốt nhất rồi, không phải sao.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Không nhắc đến những chuyện này nữa, dù sao cũng còn dài lâu, trước mắt có chuyện phải hỏi khanh, sau khi thương thế của khanh khỏi rồi thì muốn đi đâu? Trẫm giúp khanh suy nghĩ hai chỗ có thể đi. Lựa chọn thứ nhất là thư viện. Lão viện trưởng đã nhiều lần nói muốn về nhà an độ tuổi già, chỉ còn chờ trẫm chữa khỏi bệnh của Đại Ninh, cuối cùng lão muốn lui xuống, khanh tiếp nhận vị trí viện trưởng, trẫm nói khanh được thì khanh được, dạy dỗ đệ tử, khanh không kém lão viện trưởng."
"Thứ hai, đi Lưu Vân Hội, Diệp Lưu Vân cũng nên thả ra ngoài rồi, với thủ đoạn của khanh, Lưu Vân Hội sẽ chỉ càng tốt hơn." Ông ta nhìn về phía Thẩm tiên sinh: "Khanh muốn đi chỗ nào?"
"Thần... Muốn ở nhà dỗ trẻ con."
"Hửm?" Hoàng đế ngẩn ra.
"Không phải hoàng tử cũng tốt." Thẩm tiên sinh khóe miệng mang cười: "Nếu nó là hoàng tử, sẽ có thêm rất nhiều quy củ trói buộc, cưới vợ cũng không tự do, thần đã quen hai đứa con ở bên cạnh, cho nên thần xin bệ hạ ân chuẩn, tương lai Thẩm Lãnh và Trà Nhi có con, thần sẽ ở nhà giúp bọn chúng trông trẻ, hẳn là một chuyện rất tốt đẹp."
Ông nhìn về phía hoàng đế: "Không biết thế nào, càng lão, càng ham tốt đẹp."
Hoàng đế trầm mặc rất lâu rất lâu, gật đầu: "Nếu khanh thật lòng như thế, vậy thì trẫm đồng ý với khanh, cũng... đồng ý với hai đứa nhóc đó."
"Tạ bệ hạ." Thẩm tiên sinh thở ra một hơi thật dài: "Không tra nữa, sau này không tra nữa."