Bên ngoài thành Thạch Tử Hải, đại doanh Thổ Phiên quốc.
Lặc cần Khoát Ca Minh Đài vẻ mặt u sầu, nhìn về phía lão già ngồi ở bên cạnh mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết nên nói thế nào. Đại quân ba mươi vạn đã bị chặn ở bên ngoài tiểu thành Thạch Tử Hải hơn mười ngày, lương thực tiêu hao mỗi một ngày đều không phải là con số nhỏ. Những chuyện này để sang một bên, mấu chốt là bên phía người Ninh không có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng nào, chớ nói chuyện cắt đất ra, hiện tại dù là công chúa điện hạ muốn vào cửa cũng không dễ dàng, nếu hao tổn đến cuối cùng, Thổ Phiên có thể sẽ rơi mang danh xấu bội bạc, còn không thu hoạch được gì.
Quá thua lỗ.
"Bên phía người Ninh vẫn chưa có tin tức đến sao?"
Cuối cùng Khoát Ca Minh Đài vẫn lựa chọn một điểm vào khá nhu hòa để hỏi, dù sao người ngồi ở bên cạnh y chính là quốc sư Thổ Phiên quốc, trước khi tuyên bố đối ngoại y không có trong danh sách sứ giả tống thân, quốc sư đích thân đến, đủ để chứng tỏ sự coi trọng của Thổ Phiên quốc đối với chuyện này.
Bởi vì bên phía người Ninh chính là đứng đắn đáp ứng, chỉ cần thành công, ngàn dặm đất cắt ra từ Sơn Nam đạo thuộc về Thổ Phiên quốc.
Bên phía Thổ Phiên quốc tin chắc không nghi ngờ, chỉ là bởi vì hai người.
Thứ nhất, là người ngầm tìm Thổ Phiên quốc đàm phán lần này là hoàng hậu của Đại Ninh, thứ hai, chính là quốc sư.
Quốc sư họ Tô.
Quốc sư cũng chưa từng nói, hoàng hậu mà hắn ta nói là tiền hoàng hậu.
Đến tận bây giờ, trong Ninh quốc ai cũng không ngờ, quốc sư của Thổ Phiên quốc ở ngoài tây cương Đại Ninh xa xôi ngàn dặm lại là một người Ninh, còn là thân đệ đệ của tiền hoàng hậu Đại Ninh.
"Sợ là đã xảy ra vấn đề rồi."
Quốc sư tháo mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, đâu giống người hơn bốn mươi tuổi, nhìn dung mạo ít nhất cũng sáu mươi tuổi.
Hắn ta tên là Tô Thao Lược, hai mươi năm trước sau khi hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Viễn chết bất đắc kỳ tử liền viễn độn tha hương.
Tỷ tỷ của hắn ta có dã tâm mà không có gan, hắn ta có gan cũng có dã tâm, nhưng cuối cùng lại không thể không trốn ở nước khác tha hương hai mươi năm. Chuyện năm đó hắn ta cảm thấy mình đã chuẩn bị cực ổn thỏa, hơn nữa xuống tay cũng cực quả quyết, hoàng đế đã chết, tỷ tỷ Tô hoàng hậu lâm triều nghe chính sự, hắn ta ít nhất cũng là đại tướng quân hoặc là đại học sĩ Nội các... Nhưng bây giờ thì sao, tuy rằng hắn ta đã quý vi quốc sư Thổ Phiên, nhưng theo hắn ta thấy, Thổ Phiên quốc mặc dù ở trong các nước Tây Vực cũng được xem là tương đối mạnh, nhưng và so với Đại Ninh, Thổ Phiên chỉ là một chữ thổ.
Thật con mẹ nó thổ.
Hắn ta đã dùng thời gian một năm trở thành môn khách của nguyên quốc sư Thổ Phiên quốc Hạo Lân Hải, dùng thời gian ba năm để khiến cho Hạo Lân Hải có cái nhìn khác đối với hắn ta, tiến cử hắn ta cho hoàng đế Thổ Phiên quốc, lại dùng thêm thời gian ba năm làm cho Hạo Lân Hải mất đi quyền thế, hắn ta đã trở thành quốc sư thế hệ mới.
Theo hắn ta thấy, mưu kế của hắn ta dùng với những người Thổ Phiên quốc này, đó là đại tài tiểu dụng.
Cũng may, hai mươi năm sau, cuối cùng hắn ta cũng lại tìm được cơ hội.
Trong thành Trường An có người tìm đến, là thủ hạ của La Anh Hùng, nói là hiện giờ Đại Ninh loạn trong giặc ngoài, hoàng đế Lý Thừa Đường tự chơi với lửa, tứ phương đại tướng quân đã sinh lòng oán niệm đối với hoàng đế, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng càng là hận hoàng đế thấu xương, nếu như đã thao tác tốt rồi, chuyện năm đó chưa thành, tất có thể thành.
"Quốc sư, trước khi đến ngài đã nói cực chắc chắn, không có vấn đề gì, hiện giờ..."
"Mọi sự trên đời, không có vạn toàn." Tô Thao Lược trầm mặc một lúc rồi nói: "Đợi thêm một vài ngày, nếu trong thành Trường An sự thành, tin tức sẽ đến, sự bại, tin tức cũng sẽ đến."
"Sự bại thì sao?"
Khoát Ca Minh Đài sắc mặt lạnh đi, y không có tín nhiệm người Ninh này giống như hoàng huynh. Xét đến cùng thì Tô Thao Lược là một người Ninh, hiện giờ sự tình liên quan đến Đại Ninh, ai biết được liệu hắn ta có cố ý làm một vở kịch hay không, làm cho Thổ Phiên tổn thất thảm trọng.
"Quốc sư nên biết, sở dĩ ba nước Xa Trì quốc, Hoắc Thác quốc, Thiếp Hộ quốc có thể phối hợp, là chúng ta đã hứa cho ưu đãi, nếu bọn họ không nhận được ưu đãi, khó bảo đảm bọn họ sẽ không quay đầu đi giúp Ninh quốc... Quốc sư từ trước đến nay tính toán kín kẽ, cũng không thể một chút sách lược dự bị cũng không nghĩ tới chứ."
"Diệt Xa Trì." Quốc sư trầm mặc một lát rồi nói: "Chuyện này ta đã nói với bệ hạ nhiều lần, Xa Trì quốc gần Thổ Phiên nhất, đại quân ba mươi vạn tất nhiên không thể không công mà lui, với oai lãnh binh của lặc cần, dẫn hùng quân diệt Xa Trì nhiều nhất không cần thời gian một tháng."
"Đúng thế."
Nghe thấy quốc sư khen, trong lòng Khoát Ca Minh Đài lập tức vui vẻ.
"Ta lãnh binh tác chiến nhiều năm chưa từng thất bại, một Xa Trì nho nhỏ ta cũng không để vào mắt." Khoát Ca Minh Đài hỏi: "Nhưng, vậy còn chuyện với Ninh quốc?"
"Tạm thời đừng nghĩ nữa." Quốc sư nói: "Bây giờ lặc cần có thể phân binh ra ngoài ngay, để lại mười vạn người ở đây, đại quân phân binh triệt thoái về sau ngay trong đêm, người Ninh sẽ không phát hiện, ta dùng kế nghi binh làm cho người Ninh tưởng là đại quân ba mươi vạn đều ở đây, đến lúc đó lặc cần đã diệt Xa Trì quốc, lần này Xa Trì cũng coi như là phản bội Ninh quốc, người Ninh tất sẽ không cứu. Ngày lặc cần rút quân về, mang theo oai đắc thắng, chỉ huy quân sang hướng bắc lại diệt Hoắc Thác, sau đó trọng binh đóng ở hai nơi này, người Ninh cũng không thể làm gì được."
"Công chúa điện hạ thì sao?"
Khoát Ca Minh Đài nghĩ tới tiểu nha đầu kia, sắc mặt có chút không vui.
Tiểu nha đầu kia ngưỡng mộ văn hóa người Ninh, thuở nhỏ theo quốc sư học tập, nói tiếng Ninh còn lưu loát hơn nói quốc ngữ Thổ Phiên, mở miệng ngậm miệng là chi hồ giả dã, nói có sách mách có chứng, ai nghe cũng không hiểu. Thổ Phiên quốc từ trên xuống dưới, chỉ có nàng ta thật sự rất mong đợi cũng rất vui mừng đối với việc gả vào Ninh quốc, theo nàng ta thấy Ninh quốc hẳn là sự tồn tại mà khắp nơi đều đẹp như thiên quốc.
"Ta đi tìm nàng ta nói chuyện." Quốc sư đứng dậy: "Bây giờ lặc cần có thể đi phân công quân vụ, để Tháp Mộc Đà lại, các tướng lĩnh như Quát Thiện thì lặc cần có thể mang đi hết."
"Cũng được." Khoát Ca Minh Đài đứng dậy: "Vậy thì làm theo sách lược của quốc sư, lấy được hai nước Xa Trì và Hoắc Thác, ngày về Kim Trướng Vương Đình cũng sẽ không xám mặt."
Quốc sư cúi người bái một cái, rời khỏi đại trướng lặc cần sau đó đi tới phía đại trướng công chúa điện hạ, vừa đi vừa sắp xếp từ ngữ trong đầu... Công chúa tên là Nguyệt Châu Minh Đài, nhiều năm trước xin hắn ta đặt cho một cái tên người Ninh, tên Minh Đài Uyển Ninh, nàng ta không thích, quyết xóa hai chữ Minh Đài đi, tự chọn một cái họ... Mộ, mộ trong ngưỡng mộ.
Mộ Uyển Ninh.
Người đã mười sáu tuổi rồi, mặc dù đơn thuần thanh tịnh, nhưng chuyện gì cũng có chủ kiến, thậm chí quốc sư có chút hối hận không nên dạy nàng ta nhiều như vậy, cho nên tư tưởng của nàng ta vượt qua người Thổ Phiên, thậm chí còn cao xa hơn cả hoàng đế Thổ Phiên quốc phụ thân nàng ta.
Nàng ta thật sự một lòng muốn đi Đại Ninh, muốn xem thử Đại Ninh không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, giang sơn vạn dặm cẩm tú mà quốc sư miêu tả.
Quốc sư thở dài, bản thân mình cuối cùng vẫn là người Ninh, xét đến cùng trong xương tủy vẫn không thể quên được điểm tốt của Đại Ninh, cho nên khi giảng cho Mộ Uyển Ninh về Đại Ninh, đều là nói chỗ tốt đẹp, nhưng trên đời nào có gì tốt đẹp tuyệt đối. Vậy nhưng lúc này nếu hắn ta lại đến trước mặt Mộ Uyển Ninh nói thiên quốc mà chính miệng hắn ta miêu tả ra thành địa ngục, tất nhiên nàng ta cũng sẽ không tin.
Chờ ở bên ngoài đại trướng công chúa một lát, thị nữ thiếp thân của công chúa, Tịnh Hồ cô nương mỉm cười từ trong đại trướng đi ra, lấy lễ của người Ninh tương kiến, người bên cạnh công chúa đều bị công chúa ảnh hưởng, ngày thường nói tiếng Ninh hành lễ Ninh, luôn lấy phương thức người Ninh sinh hoạt.
"Quốc sư mau mời vào, điện hạ đã đợi quốc sư nhiều ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng đến."
Tiểu cô nương Tịnh Hồ không đẹp lắm, nhưng nàng ta có một đôi mắt sáng ngời, cười như trăng lưỡi liềm, trong veo như hồ nước, bởi vì cặp mắt kia quá đẹp, đẹp đến mức đủ khiến cho người ta không để ý đến mấy chỗ tàn nhang nho nhỏ trên mặt nàng ta, cũng không để ý đến làn da hơi thô ráp của nàng ta.
"Thần tham kiến công chúa điện hạ."
Sau khi vào cửa quốc sư lập tức thi lễ, công chúa Mộ Uyển Ninh giống như một con chim sẻ từ trên chăn lông bay đến bên cạnh hắn ta, hai cánh tay đỡ cánh tay hắn ta: "Tiên sinh không cần xa lạ như vậy, ta đã nói rồi, tiên sinh không cần hành lễ với ta, bởi vì ông là tiên sinh, tiên sinh nói người Ninh tôn sư trọng đạo, đương nhiên ta không thể phá hỏng quy củ."
"Công chúa..."
Quốc sư mấp máy môi, chỉ cảm thấy miệng đắng chát.
"Có thể, đã xảy ra vài vấn đề."
"Cái gì?" Mộ Uyển Ninh biến sắc: "Vấn đề gì?!"
Ngữ khí cũng gấp gáp hơn.
Trong lúc nhất thời quốc sư không biết giải thích thế nào, chỉ ngây người đứng ở đó, sắc mặt của công chúa cũng càng khó coi hơn: "Có phải bởi vì phụ hoàng hạ chỉ dùng đại quân tiễn ta hay không? Ta nghe người bên ngoài nói rồi, trọng binh người Ninh ở thành Thạch Tử Hải, bên ngoài đã từng có mấy lần chém giết, mặc dù chỉ là vừa chạm vào đã quay về, nhưng hiển nhiên là người Ninh nghĩ mục đích chúng ta đến không thuần khiết, tiên sinh."
Công chúa nhìn về phía quốc sư: "Tiên sinh phái người đi giải thích một chút được không? Người Ninh xưa nay vẫn nói đạo lý."
"Người Ninh, thật ra là không nói đạo lý nhất." Quốc sư cúi đầu: "Nếu người Ninh nói đạo lý, đâu có thể thành tựu đệ nhất thiên hạ."
"Nhưng lúc trước tiên sinh không nói với ta như vậy, tiên sinh nói..."
"Tiên sinh đã gạt người!" Quốc sư đột nhiên ngẩng đầu: "Những điều ta nói đều là mỹ hóa rồi, là nói dối."
Công chúa không tự chủ được lui về sau hai bước, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong ánh mắt vốn thuần khiết kia xuất hiện vẻ tuyệt vọng: "Tại sao tiên sinh phải gạt ta? Không đúng... không phải tiên sinh gạt ta, mà là cục diện bây giờ không thể khống chế nữa đúng không?"
Nàng ta lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh: "Với sự hiểu biết của ta đối với phụ hoàng, người cũng sẽ không làm ra chuyện chịu thiệt, những điều này cũng là tiên sinh dạy người... Đại quân ba mươi Thổ Phiên vạn đi theo, tất nhiên không phải đơn thuần là tiễn ta, sao ta lại ngốc như vậy giờ mới hiểu ra, các người là muốn động binh với người Ninh, chẳng trách đã đến bên ngoài thành Thạch Tử Hải lại chậm chạp không vào được."
Nàng ta hít sâu một hơi: "Tiên sinh, nếu lúc này ông nói với ta, ta không thể gả vào Đại Ninh nữa, vẫn làm phiền tiên sinh nói chân thành một chút, không cần giấu giếm gì cả."
"Công chúa..." Quốc sư thở dài: "Thật ra bệ hạ cũng là suy nghĩ cho công chúa, bệ hạ nghĩ, một mình công chúa sống ở đô thành Trường An Đại Ninh, chưa quen cuộc sống nơi đây, bất kể là cách sống hay là cái khác đều sẽ không quen. Ý của bệ hạ là, là bảo Đại Ninh Sơn Nam đạo gần bên phía Xa Trì quốc cắt ra ngàn dặm làm lãnh địa công chúa, công chúa và phò mã có thể ở trong lãnh địa, sau này về Thổ Phiên cũng thuận tiện một chút, nếu cần bệ hạ chăm sóc, cũng thuận tiện một chút."
"Tiên sinh đừng gạt ta nữa, phụ hoàng yêu thương ta không giả, nhưng sẽ không vì ta mà đối địch với Đại Ninh, chẳng lẽ phụ hoàng không hiểu, nếu như vậy, cho dù ta gả vào Ninh quốc thì cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn gì? Người Ninh không chấp nhận bị sỉ nhục, đây là lời tiên sinh nói với ta, tiên sinh đã quên rồi? Nhưng ta sẽ không quên."
"Ngày đó tiên sinh nói, người Ninh có thể chết chứ không thể nhục, nhưng mà ai muốn khiến người Ninh chết, thường sẽ chết trước người Ninh."
Công chúa nhìn về phía quốc sư.
"Tiên sinh, lời do chính ông nói, cũng quên rồi."
Trong nháy mắt có rất nhiều chuyện cũ tràn lên đầu, quốc sư nhớ ra, hôm đó hắn ta đã uống chút rượu, lúc đắc ý còn nói... Đừng có ý đồ trêu chọc Đại Ninh, thứ Đại Ninh thiếu nhất là lý do động binh, bởi vì hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh rất lười, lười nghĩ lý do, lý do đưa tới cửa thì hoàng đế Đại Ninh sẽ rất vui vẻ nhận lấy, quân Ninh hành động chính là phong lôi động, có thể khiến núi sông biến sắc, đại địa run rẩy.
Đúng lúc này tướng quân Quát Thiện từ bên ngoài gọi hắn ta một tiếng, giọng nói gấp gáp.
"Quốc sư, đã xảy ra chuyện."
Quốc sư vội vàng ra khỏi đại trướng: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đã trúng kế của người Ninh, đại tướng quân người Ninh Đàm Cửu Châu căn bản là không ở thành Thạch Tử Hải, mà dẫn quân đánh vào Xa Trì, hiện giờ đã phá đô thành Xa Trì, đường lui của chúng ta... đã bị chặt đứt."