Có nhiều khi, người Ninh ở bên ngoài đều khó hiểu đối với rất nhiều quyết định, cách làm của người Ninh.
Ví dụ như, tây cương Trọng Giáp đại tướng quân Đàm Cửu Châu thống lĩnh bốn vạn trọng giáp phá đô thành Xa Trì, sau đó giống như dựng bức tường cao chặn đường về của đại quân ba mươi vạn Thổ Phiên quốc. Bốn vạn cản ba mươi vạn, còn có một kiểu khí thế các ngươi đã bị bao vây, ngoại trừ người Ninh thì không ai có thể hiểu được.
Sự tự tin từ đâu đến, có nói đạo lý hay không?
Không phải Đàm Cửu Châu nên tọa trấn thành Thạch Tử Hải để chú ý đại cục sao? Một đại tướng quân như ông ta mang binh đi chặn đường, ai sẽ chỉ huy?
Hiện giờ trong thành Thạch Tử Hải thì Lục Vương lớn nhất, ông ta cũng thật sự là nóng lòng muốn thử, nhưng mà cuối cùng vẫn nén nhịn.
Trước khi đại tướng quân Đàm Cửu Châu dẫn trọng giáp đi đường vòng đánh vào Xa Trì quốc đã căn dặn không nhiều, có hai câu nói đại khái là trọng điểm... Thứ nhất, các lộ chiến binh, tiến công theo bố trí.
Nói cách khác, trước khi đi ông ta đều đã bố trí tốt rồi, làm kì binh tất nhiên là hơn một vạn khinh kỵ kia, sau đó là sáu vạn chiến binh tây cương hội tụ ở nơi này, tổng binh lực cộng lại chẳng qua cũng chỉ mười một vạn. Các quân tướng quân đều đã nhận được quân lệnh của Đàm Cửu Châu, đánh như thế nào, đánh nơi nào, Đàm Cửu Châu đã tính trước kỹ càng.
Câu nói thứ hai là... Các ngươi tùy ý đánh, ta chặn, bọn chúng không chạy được.
Thế là quân đội mười một vạn của Đại Ninh tạo thành vòng vây hai mặt đối với đại quân ba mươi vạn của Thổ Phiên, chuyện này khiến người xem náo nhiệt cũng xem đến ngây người, bất kể là Xa Trì quốc đã tuyên bố quốc diệt, hay là Hoắc Thác quốc, hay là Thiếp Hộ quốc ở xa hơn một chút, đều ngây người. Đại quân Thổ Phiên hoành hành không kiêng dè ở Tây Vực, các nước Tây Vực giận mà không dám nói gì, sao mà người Ninh lại dám làm như vậy?
Người Ninh tự tin, nhưng người Ninh có từng tự tin mù quáng khi nào?
Bốn vạn trọng giáp, trú đóng ở sông Tàng Bố, sông Tàng Bố mới là chướng ngại lớn nhất khi Thổ Phiên quốc lui về.
"Tránh cũng không thể tránh." Khoát Ca Minh Đài mặc thiết giáp cưỡi chiến mã: "Nếu một trận chiến này đánh bại quân Ninh, quốc uy Thổ Phiên ta liền chấn động thiên hạ, tiến có thể lấy được hai đạo Sơn Nam Sơn Bắc của Ninh quốc, xa hơn là Trường An, lui thì có thể thu hai nước Xa Trì Hoắc Thác, đất rộng ngàn dặm, một trận chiến này, các ngươi có thể tham dự trong đó, chắc chắn lưu danh sử sách."
"Giết sạch cẩu Ninh!"
"Băm thây người Ninh vạn đoạn!"
"Cho người Ninh cảm thụ sự vô địch của thiết kỵ Thổ Phiên!"
Từng tiếng hò hét vang dội làm cho Khoát Ca Minh Đài cảm xúc dạt dào.
Trận chiến này nếu như đánh thắng, y sẽ trở thành tướng mạnh nhất Thổ Phiên quốc từ xưa tới nay, ai còn có thể sánh vai với y?
"Xông lên!" Khoát Ca Minh Đài giơ loan đao lên chỉ về hướng thành Thạch Tử Hải: "Diệt quân Ninh Thạch Tử Hải trước, rồi điều quân trở về tiêu diệt Đàm Cửu Châu!"
Đại quân Thổ Phiên quốc lao về phía thành Thạch Tử Hải giống như biển rộng sóng trào, sóng triều mãnh liệt, sóng dâng cuồn cuộn.
Sông Tàng Bố.
Quốc vương Xa Trì quốc dè dặt liếc nhìn sắc mặt đại tướng quân Đàm Cửu Châu. Nói thật, đô thành Xa Trì quốc bị công phá, chống cự cũng không mãnh liệt, lúc quân Ninh thình lình xuất hiện ở ngoài thành là y biết không thủ được, so với đánh đến cùng, cuối cùng mình sẽ chết, còn không bằng tuỳ tiện chống cự một chút cho các bách tính một công đạo, sau đó liền mở cổng đầu hàng. Y cũng biết tính tình của người Ninh, chỉ cần y biểu hiện đủ kinh sợ, người Ninh sẽ không so đo quá nhiều, ai muốn so đo nhiều với người kinh sợ.
Người Ninh cảm thấy mất mặt khi đánh người kinh sợ, thậm chí còn muốn cho người kinh sợ một miếng cơm.
"Đại tướng quân, trẫm... Không phải, ta có một chuyện không hiểu." Cuối cùng y vẫn không nhịn được, sáp lên phía trước nhìn sa bàn Đàm Cửu Châu đang bố trí: "Ta biết đại tướng quân đóng binh sông Tàng Bố cắt đứt đường lui của quân Thổ Phiên quốc là lựa chọn chính xác nhất, sông Tàng Bố rộng trăm trượng, muốn bình yên vượt qua sông nào có dễ dàng như vậy... Nhưng mà..."
Quốc vương Xa Trì quốc lại liếc nhìn mặt Đàm Cửu Châu, giọng nói thấp hơn một chút: "Trẫm... Không phải, ta đã từng lãnh binh nhiều năm, có chuyện muốn thỉnh giáo đại tướng quân. Trọng Giáp của đại tướng quân ở bên này sông Tàng Bố, ba mươi vạn quân Thổ Phiên ở bên kia, lỡ như, ta nói là lỡ như bọn họ không lui binh thì sao? Đại tướng quân từng nói, chiến binh Đại Ninh ở lại thủ thành Thạch Tử Hải không quá bảy vạn, nếu quân Thổ Phiên không lui mà tiến, dùng ba mươi vạn binh lực tấn công mạnh mẽ thành Thạch Tử Hải, mà bốn vạn trọng giáp của đại tướng quân cũng không thể thoải mái vượt sông trở về chi viện, lỡ như..."
Y không dám nói ra câu phía sau, lỡ như đại tướng quân cảm thấy xui xẻo, y đừng nói quốc vương không làm được, ngay cả mạng có thể cũng không giữ được.
"Thứ nhất, bảy vạn chiến binh đó của ta không phải lưu thủ." Đàm Cửu Châu thản nhiên nói: "Thứ hai, người Thổ Phiên sẽ chạy về."
Thành Thạch Tử Hải.
Một kỳ chiến binh của Thẩm Lãnh được xếp vào quân khinh kỵ, do tướng quân quân khinh kỵ Lôi Ngạnh chỉ huy. Mạnh Trường An được đưa vào chiến binh Tân Tự doanh, vì gã, tướng quân chiến binh Tân Tự doanh Ngao Cảnh thậm chí còn đặc biệt phân một kỳ hơn một ngàn người cho gã.
Mạnh Trường An nhìn về phía những chiến binh được phân phối cho mình, duỗi hai cánh tay một cái: "Không quen ta đúng không? Không sao, các ngươi chỉ việc nhìn ta, đao của ta chỉ chỗ nào, các ngươi liền xông về chỗ đó, đừng sợ tìm không thấy ta, tiến lên xem."
Gã đội mũ sắt lên, giơ hắc tuyến đao lên chỉ về phía trước: "Chiến binh!"
"Vĩnh viễn không lui!"
"Trước mặt quân Ninh, không thể có kẻ địch đứng thẳng!"
"Rõ! Rõ! Rõ!"
Hơn một ngàn người theo gã xông lên, đối diện chính là đại quân ba mươi vạn Thổ Phiên mênh mông như biển.
Người Thổ Phiên đang điên cuồng về mặt sĩ khí cũng không yếu hơn quân Ninh, bọn họ mặc bì giáp dày nặng trên người, trên loan đao cũng đằng đằng sát khí. Người Thổ Phiên xông đến từ phía đối diện Mạnh Trường An vừa chạy vừa gào thét, giống như dã thú đã phát điên.
"Nỏ!"
Sau mấy lượt mưa tên đổ xuống của song phương, cuối cùng cũng sắp va chạm với nhau, khoảng cách không đến mười trượng.
Tên nỏ bên phía quân Ninh quét ngang ra ngoài, nếu từ trên không nhìn xuống, có thể nhìn thấy một màn mưa giông màu đen bắn ngang về phía đại quân Thổ Phiên quốc. Tiễn trận bên phía Thổ Phiên quốc vẫn đang phát uy, nhưng lại không dám bắn mũi tên lông vũ vào hàng quân Ninh trước nhất nữa, khoảng cách quá gần sẽ làm bị thương người phe mình.
"Tiễn trận?"
Lục Vương đứng ở trên tường thành Thạch Tử Hải đều không có dao động cảm xúc gì, thậm chí còn sai người cắt một đĩa dưa lưới, ông ta hừ một tiếng bằng giọng mũi: "Đấu pháp người Thổ Phiên, lạc hậu so với Đại Ninh năm mươi năm."
Liên nỏ là lợi khí giết người của chiến binh Đại Ninh, người Thổ Phiên cũng có liên nỏ, bao gồm cả người Cầu Lập ở nam cương cũng có, nhưng bất kể công nghệ hay là uy lực của nỏ đều lạc hậu quá nhiều, liên nỏ quân Ninh bắn mười hai mũi tên, liên nỏ của đối phương ngay cả sáu mũi tên cũng không bắn ra được.
Người Thổ Phiên xông phía trước ngã xuống từng hàng từng hàng, không đứng dậy được nhưng người còn sống bị người cùng phe ở phía sau tràn lên giống như dã thú giẫm chết, giẫm thành thịt nát. Một người Thổ Phiên liên tục bị tên nỏ bắn trúng ngực ngã xuống, thứ nhìn thấy đầu tiên là lòng bàn chân, đồng bạn căn bản là không kịp tránh né hắn ta, chỉ có thể là giẫm lên từng cước từng cước.
Bì giáp của người Thổ Phiên rất dày dặn, bọn họ có nhiều dê bò, công nghệ chế tác bì giáp tốt hơn người Ninh, dày hơn chắc chắn hơn.
Cho nên, tướng chết của người Thổ Phiên này thảm tới mức cực hạn, từng dòng máu từ khe hở trong bì giáp ồ ạt trào ra, sau đó là thịt. Trên thế giới này tuyệt đại bộ phận mọi người chưa từng thấy một người sống sờ sờ bị giẫm thành thịt nát như thế nào, đại khái có thể tưởng tượng một chút, trong tay ngươi cầm một cái vỏ bánh sủi cảo, bỏ nhân bánh vào, kết quả là đã bỏ nhiều nhân bánh, lúc gói sủi cảo nhân bánh từ bên trong lòi ra.
Đại khái là như thế.
"Giáo!"
Lại là một trận tàn sát.
Quân Ninh ở trong phạm vi ba mươi mét đã bắn hết liên nỏ, mỗi một người xung phong ở phía trước vẫn đều có thể phóng ra một ngọn giáo sắt, tuy ngắn nhưng nặng nề, sắc bén.
Một tên người Thổ Phiên lao về phía trước nhìn thấy trước mặt có bóng đen đến, muốn tránh cũng đã không kịp, tiêu thương trúng giữa hắn ta, dưới trọng lực, tiêu thương lại cắm xuyên qua xương sọ cứng rắn, mũi thương lại đâm ra ngoài từ phía sau hộp sọ, thứ màu trắng và thứ màu đỏ chảy ra ngoài, bộ dạng sau gáy có thêm một cái tiêu thương nhìn thật sự khó coi.
Đứng ở trên thành Thạch Tử Hải nhìn ra xa, đội ngũ của người Thổ Phiên càng khổng lồ càng chấn động hơn, tương đối mà nói, sáu vạn chiến binh bộ tốt sẽ mỏng manh rất nhiều, nhưng trong khoảnh khắc va chạm, có thể nhìn thấy huyết tuyến bị đẩy về phía người Thổ Phiên với tốc độ khủng khiếp.
Mạnh Trường An một đao cắt đứt cổ họng của tên người Thổ Phiên trước mặt, một đao nữa cắt qua mặt người ở phía sau, tốc độ lao lên của gã quá nhanh, cho nên đội ngũ chiến binh ở phía sau có chút theo không kịp, vì thế mãng phu ở thư viện năm đó được xưng là chỉ có dũng mãng phu này đã lâm vào vòng vây, không ngờ gã lại giết về sau mấy bước, sau khi giết hết người Thổ Phiên lướt qua mình lại dẫn đội ngũ giết trở lại.
Điên cuồng, người của hai bên đều rất điên cuồng.
Tuuuu!
Tiếng tù và từ hướng đông nam vang lên, khinh kỵ binh của người Ninh giống như một con hắc Long từ một bên giết ra, bọn họ không có trực tiếp va chạm với đại quân người Thổ Phiên, đây chính là đại quân ba mươi vạn, đông đảo đủ để vây khinh kỵ binh ở bên trong. Khinh kỵ binh mất đi tốc độ bị bộ binh vây nhốt thì chính là bia ngắm, không có ai sẽ ngốc đến mức dùng khinh kỵ binh đánh sâu vào chiến đàn bộ binh khổng lồ như vậy của quân địch.
Khinh kỵ binh của quân Ninh giống như lưỡi dao, như gió xẹt qua, từ bên cánh Thổ Phiên quốc cạo xuống một lớp người, phía bên cánh đại quân người Thổ Phiên mênh mông cuồn cuộn như sông lớn tuôn chảy xông lên, một lớp người Thổ Phiên phía ngoài cùng lập tức bị cung tiễn của kỵ xạ bắn chết, kỵ binh sau khi xông lên lượn một vòng lại trở lại, gọt thêm một lần nữa.
Mạnh Trường An chính là mũi đao của một thanh đao nhọn, hung hăng đâm vào đội ngũ của người Thổ Phiên, mà đao nhọn phía sau càng lúc càng rộng, vết thương trên hàng ngũ người Thổ Phiên đã bị cắt ra càng lúc càng lớn, gã giống như tên đồ tể vĩnh viễn cũng sẽ không dùng hết sức lực, hơn nữa chính như trước khi chiến đấu gã đã nói... Chỉ cần nhìn phía trước, các ngươi nhất định có thể nhìn thấy ta.
Gã ở ngay phía trước nhất.
"Đi tiêu diệt chi khinh kỵ kia cho ta!"
Khoát Ca Minh Đài hét to một tiếng, chiến tướng Quát Thiện dưới trướng lập tức dẫn theo kỵ binh Thổ Phiên xông ra ngoài. Nhân số của bọn họ nhiều hơn, chí ít có hơn bốn vạn, vốn định bao vây sau lưng hàng ngũ quân Ninh, nhưng lúc này cũng không thể không đi ứng đối với chiến pháp quấy rầy ghê tởm đến cực điểm kia của khinh kỵ quân Ninh.
Nhìn thấy kỵ binh Thổ Phiên quốc xông đến bên này, tướng quân kỵ binh Lôi Ngạnh chỉ đao về phía sau: "Dẫn kỵ binh của bọn chúng rời đi!"
Các binh sĩ lập tức đánh ngựa, lao ra chỗ xa xa, kỵ binh của người Thổ Phiên theo sát phía sau, bụi đất cuộn đầy trời.
Mạnh Trường An một đao chém rơi đầu của tên người Thổ Phiên trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn nhìn, từ đối diện có một hán tử hùng tráng như gấu lớn lao về phía mình, lúc tên kia chạy nhanh về phía trước đã liên tiếp đụng ngã người của phe mình ở phía trước, dáng người va chạm giống như xe vậy.
"Chết cho ta!"
Tháp Mộc Đà đã sớm nhìn thấy Mạnh Trường An, tên tướng quân người Ninh kia hoàn toàn khơi dậy lửa giận và ý chí chiến đấu của y.
Một đao kia, thế nhưng phá núi.
Keng!
Mạnh Trường An một đao chặn lại, chân lập tức bắn lên một lớp bụi đất, lòng bàn chân lại lún xuống một chút.
"Người Ninh, các ngươi tất bại!"
Cặp mắt đỏ ngầu của Tháp Mộc Đà nhìn chằm chằm vào Mạnh Trường An, Mạnh Trường An khẽ chuyển trường đao đứng thẳng người lên, thế mà lại nhàn hạ giơ tay trái lên xoa xoa tai: "Giọng lớn quá, kẻ ngu to mồm vãi, có phải gọi là ngu – vãi – chưởng hay không."