Tháp Mộc Đà cao hơn Mạnh Trường An chừng nửa cái đầu, nhìn cánh tay kia dường như còn to hơn cả chân Mạnh Trường An một chút, tuy rằng y không hiểu câu Mạnh Trường An nói y ngu vãi chưởng kia là có ý gì, nhưng nghĩ chung quy cũng không phải cái lời hay gì, cho nên một đao bổ xuống đỉnh đầu Mạnh Trường An, đao mang theo phong uy, phong mang sấm sét.
Keng!
Không ngờ Mạnh Trường An lại không né tránh, vẫn nghênh đón một đao mạnh mẽ.
Một đao này khiến Mạnh Trường An lui về phía sau hai bước, Tháp Mộc Đà cũng lui về phía sau hai bước, tay cầm đao của hai người đều hơi run, lực độ như vậy, nếu chém một con ngựa sẽ nhất đao lưỡng đoạn, chém một khối bia đá cũng sẽ nhất đao lưỡng đoạn... thế nhưng chém một người lại không được.
"Cũng có tài."
Tháp Mộc Đà hừng hực ý chí chiến đấu, sải bước đi lên một cước đạp vào mặt Mạnh Trường An, y vóc dáng cao lớn, một cước này lại có một kiểu uy phong gào thét, Mạnh Trường An dịch chân trái về sau nửa bước, hông phát lực, xoay chuyển cánh tay trái, quyền trái nện một cú vào lòng bàn chân to bè kia.
Bịch.
Lòng bàn chân và nắm đấm va đập vào nhau, làm cho người ta xuất hiện ảo giác tựa như có sóng khí dao động bốn phía. Tháp Mộc Đà nhấc một chân nhảy về phía sau lui ra ngoài, bạch bạch bạch, suýt nữa thì ngã. Mạnh Trường An hai chân trượt trên mặt đất bằng ra ngoài, đế giày để lại trên mặt đất hai vệt dài giống như cày ruộng.
Tháp Mộc Đà ba kích liên tiếp không giết được Mạnh Trường An, ngược lại còn sáng mắt lên.
Y một đao quét ngang, Mạnh Trường An lao nhanh về phía trước đón đao đến, trong khoảnh khắc mũi đao đến gần người liền ngửa người ra sau, hắc tuyến đao bên tay phải chọc xuống đất một cái, giống như thuyền mái chèo đẩy về phía sau, chèo thuyền nhẹ nhàng lướt đi, mượn lực đẩy này, hai chân gã liên hoàn đá vào ngực Tháp Mộc Đà. Hán tử cường tráng như núi này bị đạp mấy cước ngã ngửa ra sau, còn chưa kịp đứng lên, Mạnh Trường An đã chém một đao về phía đầu của y.
Tháp Mộc Đà giơ loan đao lên chắn trước mặt mình, keng một tiếng, lưỡi đao va chạm lưỡi đao, hắc tuyến đao ép loan đao xuống đập vào mặt Tháp Mộc Đà, trực tiếp đập ra một vết máu.
Tháp Mộc Đà nhấc tay trái lên vỗ một chưởng vào ngực Mạnh Trường An, một chưởng này lực độ còn lớn hơn so với tay gấu chụp lên, cơ thể Mạnh Thành An lại bị vỗ cho bay vọt lên không, từng đợt khí huyết sôi trào trong ngực, giống như ngũ tạng lục phủ đều bị vỗ đến mức dời vị trí.
Tháp Mộc Đà nhân cơ hội nghiêng người né tránh, sau khi đứng dậy một cước đá quét ngang qua, hai chân Mạnh Trường An rời khỏi mặt đất, khi chân Tháp Mộc Đà quét tới liền giẫm lên chân y một cái bật người ra sau, hai người kéo giãn khoảng cách, đều đang thở dốc hồng hộc, hồng hộc.
"Có chút bản lĩnh!" Tháp Mộc Đà lại gào lên một tiếng.
"Tận mấy chút bản lĩnh, ngươi thử đếm là một hai hai hai hai?"
Mạnh Trường An vung đao thẳng lên, Tháp Mộc Đà lui về phía sau một bước, tay trái chụp về phía cổ Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nghiêng đầu tránh né, tay trái nhấc lên túm lấy cánh tay trái của Tháp Mộc Đà, người mượn lực nhảy dựng lên, hai chân quấn vào cổ Tháp Mộc Đà dùng sức vặn một phát, cơ thể Tháp Mộc Đà đổ nghiêng sang một bên, loan đao bên tay phải y chém xuống người Mạnh Trường An, Mạnh Trường An đạp một cước lên cổ y, hai người đồng thời trượt đi trên đất mặt, một đao kia liền chém xuống đất.
Tháp Mộc Đà bật dậy, giơ tay lên xoa xoa cổ, cảm giác xương như bị một cước này đạp lệch chỗ vậy. Y nhìn người Ninh thấp hơn mình nửa cái đầu đứng trước mặt này, nghĩ mãi mà không rõ sao kẻ kia lại cường hãn như vậy, lực bạo phát hung mãnh đến vậy.
"Ngươi đầu hàng!" Tháp Mộc Đà hét một tiếng.
Mạnh Trường An sửng sốt: "Quả nhiên là ngu vãi."
Tháp Mộc Đà: "Ngươi mới vậy!"
Mạnh Trường An lại sửng sốt.
Tháp Mộc Đà nghĩ thầm mặc kệ lời ngươi mắng là gì, dù sao ta cũng mắng trả lại, giống như lúc nhỏ người khác mắng gì cũng chỉ một câu bật ngược lại uy lực vô cùng.
Mạnh Trường An tiến lên, đao từ dưới lên chém vào ngực Tháp Mộc Đà, Tháp Mộc Đà ép loan đao xuống chặn hắc tuyến đao lại, ai người cứ ở đó so lực, một người đẩy lên trên một người ép xuống dưới. Theo lý mà nói Tháp Mộc Đà cao lớn hùng tráng như vậy lại còn là phát lực từ trên xuống thì sẽ chiếm ưu thế, nhưng y lại phát hiện hai tay của mình ép đao lại đang bị nâng lên từng chút một.
"A!"
Y hét to một tiếng, trên cánh tay nổi gân xanh, ống tay áo rách toạc.
Mạnh Trường An đột nhiên nghiêng người tránh ra, Tháp Mộc Đà phát lực quá mạnh, không tự chủ được nhào về phía trước. Mạnh Trường An đạp một cước vào mông Tháp Mộc Đà, thân thể khổng lồ kia liền đổ ầm xuống nằm rạp trên mặt đất, còn trượt về phía trước một đoạn.
Cảm nhận được hàn khí sau lưng, Tháp Mộc Đà lập tức xoay người, hắc tuyến đao chém xuống chỗ y vừa mới nằm sấp, giống như một đao chém ra sóng nước, đất tách ra hai bên.
Tháp Mộc Đà quét ngang một đao bức lui Mạnh Trường An, đứng lên xoa xoa mông mình: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Mạnh Trường An thầm nghĩ sao ta lại không biết xấu hổ?
Cùng lúc đó, ở một bên khác mấy vạn thiết kỵ Thổ Phiên truy kích hơn một vạn khinh kỵ Đại Ninh. Vì không để chiến binh Đại Ninh vốn đã bất lợi về số lượng bị kỵ binh địch quấn chân, kỵ binh Đại Ninh dụ kỵ binh Thổ Phiên rời khỏi chiến trường chủ. Ngay từ đầu người Thổ Phiên đã phát hiện ý đồ của kỵ binh Đại Ninh, đuổi tới nửa đường thì lập tức quay lại, kết quả là khinh kỵ của Đại Ninh lại quay trở lại đuổi theo bọn họ đánh, tướng quân Thổ Phiên quốc Quát Thiện bị đánh đến tức điên, tức lên liền hạ lệnh cho đại quân đuổi theo không bỏ.
Sau khi cách xa chiến trường chủ thì tất cả áp lực liền dồn lên khinh kỵ Đại Ninh ở bên này, vừa đánh vừa lui, chỉ là không cho người Thổ Phiên trở về.
Hơn vạn kỵ binh chạy nhanh ở phía trước, mấy vạn kỵ binh đuổi sát ở phía sau, cảnh tượng có thể dùng đến bốn chữ "rời núi lấp biển".
Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn, bởi vì bị kéo qua lại kéo, đội ngũ mấy vạn kỵ binh của quân địch đã trước sau tách rời, hắn đột nhiên vẫy tay một cái, hơn một ngàn chiến binh kia theo hắn từ trong đội ngũ tách ra ngoài, tướng quân kỵ binh Lôi Ngạnh quay đầu lại liếc nhìn lập tức đại kinh thất sắc: "Thẩm Lãnh, ngươi làm gì vậy?!"
Nhưng Thẩm Lãnh đã mang theo người của hắn lao ra một bên. Đối với mấy vạn kỵ binh phía sau mà nói, đội ngũ hơn một ngàn người này có vẻ rất yếu mỏng.
Thẩm Lãnh dẫn người chạy sang một bên, Quát Thiện ở phía sau sau khi nhìn thấy lập tức cao hứng: "Bọn chúng sợ rồi, có người muốn chạy trốn, Bốc Lạp Động, ngươi mang năm ngàn người đuổi theo cho ta! Phân cách tiêu diệt bọn chúng."
Chiến tướng Bốc Lạp Động lập tức gào thét một tiếng, mang theo kỵ binh bộ hạ đuổi theo sang phía Thẩm Lãnh, nào biết hơn một ngàn người kia của Thẩm Lãnh sau khi chạy ngang ra ngoài lại đi vòng một vòng, lao đến hậu đội của đại đội nhân mã kỵ binh Thổ Phiên.
Quát Thiện mừng rỡ: "Tù và, cho hậu đội vòng vây!"
Cùng với tiếng kèn vang lên, kỵ binh Thổ Phiên ở phía bắt đầu vòng lại, tiền hậu giáp kích, muốn nuốt chửng hơn một ngàn người này của Thẩm Lãnh.
Lúc này Lôi Ngạnh đột nhiên hiểu ra ý đồ của Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh dùng hơn một ngàn người đã làm rối loạn trận hình của người Thổ Phiên, ông ta cầm hoành đao chỉ sang bên cạnh: "Vòng về!"
Kỵ binh gào thét xoay chuyển, đạp lên bụi đất giống như sóng cuộn.
Thẩm Lãnh hét lớn: "Giết xuyên qua, quân địch tất loạn, bị vây khốn chúng ta sẽ chết trận, có thể chết hay không?!"
"Không thể!"
"Có lòng quyết tử hay không?!"
"Không có!"
Trong tiếng khẩu hiệu khác biệt này, hơn một ngàn chiến binh thủy sư đi theo Thẩm Lãnh hung hăng đâm vào hậu đội của người Thổ Phiên.
Kỵ binh chiến mã đều trang bị binh khí dài, vậy nhưng người của Thẩm Lãnh đều không sử dụng thành thạo. Thẩm Lãnh nhìn nhìn trường sóc treo bên yên ngựa của mình, nghĩ dài một chút cuối cùng cũng là tốt, vì thế treo hắc tuyến đao lên, tháo trường sóc xuống đưa về phía trước, cảm thấy rất thuận tay.
"Mẹ nó chứ không biết dùng."
Hắn coi trường sóc có giá trị chế tạo xa xỉ kia là tiêu thương ném ra ngoài, một viên tướng quân Thổ Phiên quốc ở phía đối diện vốn đã chuẩn bị sẵn thiết giáo để tiếp đối phương, ai ngờ tên kia lại ném giáo đi ngay lập tức... Phập một tiếng, trường sóc bay vụt qua, lại ghim chết một tên kỵ binh Thổ Phiên ở phía sau.
"Giết xuyên!"
Thẩm Lãnh lại rút hắc tuyến đao ra, đầu tàu gương mẫu xông vào trong đội ngũ kỵ binh người Thổ Phiên.
Sấm sét và sấm sét va chạm, nộ hải và nộ hải đánh nhau.
Tựa như thiên địa biến sắc, đại địa rên rỉ.
Thẩm Lãnh một đao, một đao, lại một đao nữa, mặc kệ người phía đối diện xông đến như thế nào, dữ tợn hay là sợ hãi, chỉ là từng đao từng đao một chém ra. Bao nhiêu mùa hàn thử đông hạ, thiếu niên này mỗi ngày đều phải có nửa canh giờ cố định để luyện tập bổ với chém, đơn điệu buồn tẻ, trừ người như hắn ra thì có mấy người có thể kiên trì được?
Chỉ để xuất đao nhanh hơn, trên chiến trường, đao nhanh hơn kẻ thù thì có thể nắm sinh tử trong tay.
Hắc tuyến đao nặng nề sắc bén, một đao một người, máu vấy lên người từng lượt từng lượt, giết đến lúc trước mắt trống không thì đã thật sự giết xuyên đội ngũ kỵ binh người Thổ Phiên. Lúc này trên người hắn đã bị máu thấm đẫm hoàn toàn, ngay cả con ngựa trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Trên tường thành Thạch Tử Hải, mắt Trà gia nhìn thẳng vào một mình Thẩm Lãnh. Mặc kệ trận hỗn chiến kia phức tạp cỡ nào, nàng đều có thể tìm được chỗ có Thẩm Lãnh, nhìn Lãnh Tử ngốc kia dẫn người của mình quay người trở về chỉ vì để cho đại quân tìm được thời cơ phá địch, mắt Trà gia ửng đỏ.
"Huuuu!"
Hắc ngao đứng ở bên cạnh Trà gia bỗng nhiên ngẩng đầu tru lên một tiếng, giống như lang vương.
Hắc khuyển khổng lồ đột nhiên xông lên phía trước, bất ngờ trực tiếp từ trên tường thành cao mấy mét nhảy xuống, như một luồng gió đen chạy như điên tới phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh giết xuyên quân địch xong quay lại liếc nhìn, người dưới trướng mình cũng có tổn thất, cũng may là hắn mở đường thế như chẻ tre, người phía sau chỉ việc đi theo hắn xông lên phía trước là được. Sau khi giết xuyên kỵ binh giáp công hai bên Thổ Phiên quốc gặp nhau, đành phải ngừng lại hết, giống như hai con sông lớn chạm trán nhưng lại không dám đụng đầu, trong lúc nhất thời đường sông ùn tắc, khắp nơi đều là vòng xoáy.
Đúng lúc này Lôi Ngạnh mang theo một vạn khinh kỵ giết về, trong khi kỵ binh Thổ Phiên còn đang cố sức chỉnh đốn đội ngũ liền giống như một thanh hắc tuyến đao, đâm thật mạnh vào lồng ngực người Thổ Phiên.
"Đại Ninh!"
"Hô!"
Tiếng giết rung trời.
Khinh kỵ binh giống như cối xay thịt ùn ùn lên phía trước, những người Thổ Phiên bị đánh không kịp trở tay ở trước mặt bị siết chết từng người, từng người một.
Thẩm Lãnh nhìn ra phía xa xa, đội ngũ chiến binh tuy ít người nhưng cũng đã đẩy đại quân Thổ Phiên bên phía đối diện bắt đầu rút lui về sau, giờ này khắc này, chỉ thiếu một tia sĩ khí của người Thổ Phiên là sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nhìn soái kỳ Thổ Phiên cao vút ở chỗ xa xa, cắn răng xông lên phía trước: "Theo ta giết qua!"
Các chiến binh gào thét một tiếng, đâu có người nào quản nguy hiểm hay không nguy hiểm, chỗ mà mũi đao của tướng quân chỉ đến, chính là nơi mà bọn họ phải giết qua.
Tướng quân kỵ binh Thổ Phiên Quát Thiện nhìn thấy chi kỵ binh người Ninh mỏng yếu kia bất ngờ chạy về phía đại kỳ, tức giận chửi một tiếng, mang người đi chặn lại.
Một mũi tên lông vũ bay xéo qua, một mũi tên đâm lên vai Thẩm Lãnh, người không tự chủ được lệch sang bên cạnh một chút, ra sức giữ chặt dây cương mới ngồi vững trở lại, quay đầu nhìn sang, một viên đại tướng Thổ đang lao về phía hắn.
Thẩm Lãnh giơ tay lên rút mũi tên trên vai ra, mang xuống một chút huyết nhục.
"Kẻ đả thương ta phải chết."
Hắn thấy người nọ đã lao đến gần, hai chân rời khỏi bàn đạp, nhảy dựng lên đạp xuống yên ngựa của mình một cái, chiến mã của hắn cũng đạp lui sang bên cạnh vài bước. Thẩm Lãnh lăng không bay đến, một đao chém xuống Quát Thiện, Quát Thiện sắc mặt đại biến, đâu ngờ được đối phương lại biết bay...
Hai tay của gã ta giơ loan đao lên, hắc tuyến đao chém thật mạnh xuống loan đao.
Keng một tiếng, loan đao gãy, đầu người toác ra.
Hắc tuyến đao thế như chẻ tre, từ đỉnh đầu xuống đến háng, một đao chém Quát Thiện thành hai đoạn. Trong huyết vụ, Thẩm Lãnh ngồi trên chiến mã của Quát Thiện giục ngựa chạy về phía trước, nghiêng đầu nhìn nhìn vết thương trên vai, nhếch miệng... con mẹ nó cũng đau thật.
Ngươi đả thương ta không tính là gì, hai quân giao chiến đâu có chuyện không đả thương người khác, nhưng ngươi đả ta thì Trà gia sẽ đau lòng.