Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 322 - Chương 322: Lên Nó!

Chương 322: Lên nó! Chương 322: Lên nó!

Thẩm Lãnh một đao bổ Quát Thiện ra, chiếm ngựa của Quát Thiện xông về phía trước hội hợp cùng đội ngũ của mình. Đội ngũ hơn một ngàn người xông về phía đại đội nhân mã Thổ Phiên quốc, ngang nhiên không e sợ.

Cột đại kỳ đối diện chứng minh thân phận của đối phương, Thẩm Lãnh mang theo chiến binh dưới trướng chạy thẳng một mạch đến chỗ đại kỳ, trên đường đi giết địch vô số, chém như ngả rạ.

"Càn rỡ!"

Khoát Ca Minh Đài nhìn thấy đội kỵ binh người Ninh nhân số cực nhỏ kia xông đến lập tức giận dữ, chuyện này giống như không để y vào mắt, y làm sao có thể nhịn được?

Bên cạnh chiến mã của y còn có một con gấu một con báo, trên cánh tay thân vệ bên cạnh còn đứng thẳng một con cắt Bắc Cực. Khoát Ca Minh Đài thích săn bắn nhất, một gấu một báo này đều là y thuần dưỡng, nhưng hung ác nhất lại là con cắt Bắc Cực kia.

"Thả gấu báo ra."

Khoát Ca Minh Đài ra lệnh một tiếng, người thuần thú thủ hạ lập tức cởi dây xích trên người gấu báo, chỉ chỉ về phía Thẩm Lãnh buông, không ngừng hạ lệnh.

Gấu đen lao vọt đi, hình thể khổng lồ nhưng tốc độ chạy lại nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, gấu đen xông thẳng đến chỗ Thẩm Lãnh, nhìn thấy sau khi ánh mắt Thẩm Lãnh lập tức đanh lại.

Ngay khi hắn chuẩn bị xong việc nghênh đón gấu đen, con báo gấm kia lại từ phía sau vọt lên trước, như một tia chớp màu vàng từ phía sau lao lên, tứ chi đạp lên lưng gấu đen một cái lăng nhảy dựng lên, nhằm vào cổ Thẩm Lãnh cắn một nhát!

Quá nhanh, quá mạnh, quá hung ác!

Lúc Thẩm Lãnh giơ hắc tuyến đao lên, cái miệng lớn đỏ lòm của báo săn đã đến trước người hắn.

Một bộ móng vuốt màu đen từ bên cạnh đập đến, bộp một tiếng, sức lực cực lớn trực tiếp tát bay báo săn ra ngoài.

Chiến mã của Thẩm Lãnh chấn kinh, dựng người lên, hí lên một tiếng quăng Thẩm Lãnh xuống.

Sau khi Thẩm Lãnh rơi xuống đất, con chiến mã kia chạy sang một bên muốn lao ra ngoài, một chân của gấu đen chụp lên cổ ngựa, cổ của chiến mã bất ngờ bị móc ra một miếng, máu thịt nhầy nhụa. Chiến mã bị một kích này chụp xuống nghiêng sang một bên, đau đớn hí lên hai tiếng rồi ngã xuống đất không dậy nổi.

Hắc ngao chắn trước người Thẩm Lãnh, quay đầu nhìn gấu đen và báo săn.

Nửa bên mặt báo săn máu thịt nhầy nhụa, một con mắt đãbị móc nát, máu trong hốc mắt chảy ra ròng ròng, nhưng trong con mắt còn lại càng có vẻ hung ác hơn nữa.

"Grừ!"

Gấu đen đứng lên gầm một tiếng, nhào về phía hắc ngao, giờ này khắc này nhìn hắc ngao cũng không có hùng tráng như trước đây. Giữa đường bị thương, bị Thẩm Lãnh cạo này mấy mảng lông màu đen cho nên nhìn có vẻ hơi buồn cười, mà vết thương cũng ảnh hưởng đến tốc độ của nó, đó cũng không phải trạng thái đỉnh phong nhất của hắc ngao.

"Grừ!"

Hắc ngao rống lên một tiếng, đâu giống như tiếng chó sủa, tiếng kêu của nó trầm thấp rất nặng, giống như tiếng sấm rền.

Gấu đen đến trước, đứng thẳng người đi, lúc sắp lao đến trước người hắc ngao thì đột nhiên đổ ập xuống, hai móng vuốt lớn ấn lên lưng hắc ngao, cái miệng đỏ lòm thì nhằm vào cổ hắc ngao mà cắn.

Hắc ngao đột nhiên lao lên phía trước tránh né một kích của gấu đen, phía đối diện là đòn tấn công của báo săn. Trong khoảnh khắc báo săn lao đến, hắc ngao lượn sang bên cạnh một chút, miệng của báo săn sượt qua thân thể nó, ngay giây phút hai bên lướt qua nhau, hắc ngao quay đầu cắn cổ báo săn một nhát, hàm răng cứng rắn sắc bén hoàn toàn đâm vào trong, sau khi cắn nó lập tức xoay người hướng mặt về phía gấu đen, cái đầu khổng lồ lắc lư sang hai bên thật mạnh, báo săn nhìn hung hãn nhưng ở trong miệng nó lại trở nên mềm nhũn, sau khi bị lắc bảy tám lần đã mất đi sức chống cự.

Hắc ngao cúi đầu đặt báo săn ở trên mặt đất nhưng không nhả ra, móng vuốt lớn nâng lên đè giữ cơ thể báo săn, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên, Thẩm Lãnh tựa như nghe thấy một âm thanh khiến màng nhĩ người ta cũng bị xé rách theo. Lần này cổ báo săn gần như bị xé đứt rời, chỉ còn dính lại gần một nửa.

Hắc ngao há miệng ra hướng về phía gấu đen rống lên một tiếng, miệng đầy máu tanh.

Gấu đen vốn đã lao đến, bị này một tiếng rống dọa sợ tới mức dừng lại.

Chiến binh dưới trướng Thẩm Lãnh đều là lần đầu tiên nhìn thấy, mãnh thú như gấu đen lại bị một con chó dọa sợ tới mức không dám bước lên. Gấu đen không ngừng nhảy sang trái nhảy sang phải rồi lại dựng người lên, lông đen bóng và thịt trên người dao động như sóng cuộn, nhưng bất kể nó hành động thế nào, gầm rú như thế nào, từ đầu đến cuối hắc ngao vẫn duy trì tư thái cúi thấp đầu nhìn chằm chằm của nó, cúi đầu, nhưng mắt hướng lên trên, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè khò khè.

Gấu đen mấy lần muốn nhào tới, nhưng cũng không biết là e ngại ánh mắt của hắc ngao hay là sợ vì nhìn thấy có nhiều kỵ binh người Ninh ở phía sau từ từ đi lên, quay đầu lại rống lên vài tiếng sau đó chạy về phía Khoát Ca Minh Đài.

Thẩm Lãnh lao đến bên cạnh hắc ngao, phát hiện vết thương trên lưng hắc ngao đã vỡ ra, máu lại chảy ra, nhưng hắc ngao lại tựa như hoàn toàn không thèm để ý đến.

Thẩm Lãnh vỗ vỗ đầu hắc ngao: "Quay về!"

Hắc ngao ư ử lắc đầu, giống như là ý bảo Thẩm Lãnh lên lưng nó, nhưng Thẩm Lãnh không đồng ý, hắc ngao lập tức cắn áo giáp của Thẩm Lãnh không buông ra, Thẩm Lãnh bất đắc dĩ, xoay người lên lưng hắc ngao. Hắc ngao rống lên một tiếng sau dựng thẳng người, qua lại nhảy vài cái sau đó tăng tốc lao về phía đại quân Thổ Phiên.

Phía trước mũi tên lông vũ không ngừng ập đến, hắc ngao không ngừng né tránh sang hai bên, mũi tên lông vũ mang theo tiếng xé gió vù vù từ hai bên không ngừng bay vút qua. Thẩm Lãnh một bàn tay nắm lông bờm như mãnh sư trên đầu hắc ngao, hắc tuyến đao không ngừng chém bay mũi tên lông vũ bắn về phía trước mặt hắc ngao, một người một ngao, chạy tới gần đại kỳ với tốc độ nhanh chóng.

"Giết bọn chúng!" Khoát Ca Minh Đài hét to một tiếng.

Nhưng gấu đen lúc nãy chạy về cứ luôn chạy tụt lại phía sau, còn không ngừng nhìn lại, không dám xông lên nữa.

Một đám kỵ binh Thổ Phiên quốc từ phía đối diện đến, hắc ngao đang chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại, bốn bàn chân chà xát trên mặt đất, đợi sau khi tốc độ giảm xuống lại đột ngột lao ngang ra cắn vào cổ chiến mã một nhát, sau khi cái mồm to khép lại liền kéo xuống, chiến mã bị kéo đầu đập xuống đất gãy cổ, quăng kỵ sĩ trên lưng ngựa đi thật xa.

Bịch một tiếng!

Hắc ngao bị một chiến mã trực tiếp đụng vào, Thẩm Lãnh và hắc ngao đồng thời ngã lăn trên mặt đất, mã đội ở phía sau ngay lập tức đi lên, nếu bị giẫm trúng thì người và chó đều sẽ bị giẫm thành thịt nát.

Thẩm Lãnh vươn tay ra kéo một chân hắc ngao chạy mấy bước, hắc ngao bị hắn kéo sang một bên, tay phải Thẩm Lãnh lia đao, một đao chặt đứt hai chân ngựa, con chiến mã kia hí lên một tiếng, ngã nhào về phía trước.

Thẩm Lãnh một cước giẫm lên chiến mã bị ngã lăng không nhảy lên, giữa không trung hắc tuyến đao chém đứt cổ của tên kỵ binh ở phía sau. Hắn đáp lên chiến mã một cước đá văng thi thể đi, ghìm chặt chiến mã, đổi hướng tiếp tục lao nhanh về hướng đại kỳ.

"Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!" Khoát Ca Minh Đài thúc ngựa: "Lên hết cho ta, ngăn hắn lại!"

Thân vệ gào thét xông lên, nhưng y lại thúc ngựa chạy về hướng ngược lại.

Mục tiêu của Thẩm Lãnh vốn cũng không phải là người đó, mà là đại kỳ kia.

Hắn phóng ngựa bay nhanh, trên người liên tiếp bị tên nỏ bắn trúng, một mũi tên nỏ bắn xuyên qua thiết giáp vào trong lồng ngực, may mắn là áo giáp đã chế ngự phần lớn lực độ của tên nỏ, ghim vào trong cơ thể cũng không quá sâu, một mũi tên nỏ khác bắn lên đùi hắn, có gần một nửa mũi tên cắm vào trong chân.

Thẩm Lãnh không né không tránh, trực tiếp giục ngựa lao thẳng vào người tên kỵ binh phía đối diện, một cú va chạm, người trên lưng ngựa đồng thời bị quăng ra phía trước, ở giữa không trung Thẩm Lãnh đạp một cước lên người kỵ binh Thổ Phiên, mượn lực lại bay đi thêm 3-4 mét, sau khi rơi xuống đất lại lộn một cái né tránh loan đao chém xuống, bước nhanh xông lên sườn núi phía trước, sau đó một đao bổ chéo, bịch một tiếng, chặt đứt đại kỳ!

Xa xa, chiến binh của Đại Ninh nhìn thấy đại kỳ quân địch chậm rãi đổ xuống, một khắc này máu trong thân thể đều sôi sục lên.

"Giết!"

Tiếng hét như sấm, tiếng trống như sấm!

Sau khi chặt đứt đại kỳ Thẩm Lãnh giết trở lại, nhìn thấy hắc ngao đang ở tìm kiếm khắp mình trong loạn quân, nó bước đi tập tễng, hiển nhiên vừa rồi va chạm với chiến mã bị thương không nhẹ. Thẩm Lãnh tiến lên ôm cổ hắc ngao chỉ chỉ sang một bên, hắc ngao tựa như biết mình cũng đã kiệt sức, xoay người đi sang chỗ đất trống, mới đi được mấy bước, congấu đen trước đó đã rút đi đột nhiên từ phía sau đàn ngựa xông đến cắn cổ hắc ngao!

Hắc ngao kêu thảm một tiếng, vùng vẫy mạnh một cái. Nhát cắn này của gấu đen hơi lệch, không thể chế trụ cổ hắc ngao, nhưng răng lại rạch ra vết thương thật sâu trên người hắc ngao. Hắc ngao mắt bỗng đỏ ngầu, rõ ràng bị gấu đen ép ở phía dưới nhưng lại giãy giụa quay qua cắn cổ gấu đen một nhát, gấu và ngao ôm nhau như nhào xuống mặt đất, máu nhanh chóng nhuộm đất dưới thân thành màu nâu.

Thẩm Lãnh hét một tiếng tăng tốc tiến lên, nhưng hắc ngao lại bỗng nhiên xoay người đứng lên, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng!

Gấu đen nằm trên mặt đất, cái bụng phập phồng lên xuống nhưng càng lúc càng yếu ớt.

Chiến binh Đại Ninh khí thế như cầu vồng, phối hợp trận hình cường đại hơn quân Thổ Phiên nhiều, nhìn có vẻ như là hỗn độn, nhưng đội năm người luân phiên lên phía trước che chắn cho nhau, bất kể chém giết như thế nào, đội năm người từ đầu đến cuối vẫn duy trì hiệu suất phối hợp cao. Mà người Thổ Phiên ngay từ đầu sĩ khí đã bị đè bẹp, lại nhìn thấy đại kỳ đã đổ, phía sau cũng không có tiếng hiệu lệnh, không biết lặc cần sống chết ra sao, lòng người lập tức rối loạn.

Hậu đội loạn trước, xoay người bỏ chạy, nỗi sợ hãi của con người một khi phóng xuất ra ngoài thì giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn trong đội ngũ, càng có thêm nhiều người bắt đầu chạy trốn, giống như thủy triều lùi về phía sau.

Chiến binh bám sát mông người Thổ Phiên đuổi theo chém, từng đao từng đao, đao chém máu chảy thịt rơi.

Người Thổ Phiên mặcchiến phục màu vàng đất rút lui như bụi đất cuồn cuộn, chiến binh Đại Ninh mặc chiến giáp màu đen như gió cuốn đến.

Tháp Mộc Đà đang kích đấu cùng Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn thấy đại kỳ đã đổ, lo lắng lặc cần gặp chuyện không may, quay người lao về phía bên đó, Mạnh Trường An mau chóng đuổi theo sau lưng y. Tháp Mộc Đà vừa chạy, người bên cạnh y cũng chạy theo.

Lặc cần Khoát Ca Minh Đài quay đầu lại liếc nhìn, binh lính của mình kẻ nào cũng điên cuồng chạy giống như mất hồn, y muốn hạ lệnh cho thân vệ thổi tù và chỉnh lý lại đội ngũ, nhưng đâu phải là chuyện dễ dàng.

Vừa muốn chửi mắng thì đột nhiên một thanh hắc tuyến đao từ bên cạnh quét đến, một đao đưa chém đùi y rách một vết dài hơn một xích (=1/3 mét), thịt tách ra hai bên, thậm chí có thể nhìn thấy xương đùi trắng hếu bên trong.

Thẩm Lãnh một đao đắc thủ, vừa muốn tiếp tục vung đao thì con chiến mã lông đen nhánh kia của Khoát Ca Minh Đài dựng người lên, hai vó trước hung hãn đạp xuống đỉnh đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh né sang một bên giơ tay túm lấy y phục của Khoát Ca Minh Đài, trực tiếp kéo người xuống dưới.

Đúng lúc này Tháp Mộc Đà lao đến, vai đập vào lưng Thẩm Lãnh, trực tiếp đánh bay Thẩm Lãnh ra ngoài.

Tháp Mộc Đà cũng không quản nhiều, một tay nhấc Khoát Ca Minh Đài dưới đất lên liền bỏ chạy. Khi một tên kỵ binh Thổ Phiên bên cạnh sắp vượt qua y, y vươn tay trái ra kéo người binh lính kia xuống, chiến mã giảm tốc độ nghi hoặc quay đầu lại nhìn, Tháp Mộc Đà tăng tốc chạy nhanh hai bước nhảy lên lưng ngựa, đặt Khoát Ca Minh Đài ở trước người mình, giục ngựa chạy đi.

Con tuấn mã màu đen kia của Khoát Ca Minh Đài muốn đuổi theo, Thẩm Lãnh đứng dậy vừa hay ở phía trước nó, lập tức túm lấy dây cương, đại hắc mã lao nhanh về phía trước, kéo Thẩm Lãnh chạy như điên mấy bước. Thẩm Lãnh hai cánh tay bỗng phát lực: "Dừng lại cho ta!"

Lòng bàn chân giẫm xuống đất, đại hắc mã chạy về phía trước, hai chân Thẩm Lãnh đẩy ra hai túi đất, cổ hắc mã nghiêng một cái bị Thẩm Lãnh giữ chặt liền ngã xuống.

Hắc mã vùng vẫy muốn đứng lên, Thẩm Lãnh đi lên ôm cổ hắc mã nhấn xuống, giống như đấu vật ép hắc mã ngã xuống lần nữa: "Thuộc về ta rồi!"

Ngay trong khắc này cắt Bắc Cực đập vào mặt, hai vuốt sắc hung hăng chụp vào mắt Thẩm Lãnh.

Bịch!

Một cái miệng lớn đỏ lòm khép chặt lại ngay trước mặt Thẩm Lãnh, hắc ngao ngửa mặt lên trời, cắt Bắc Cực vỗ cánh trong miệng nó, nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại.

Đúng lúc Mạnh Trường An đuổi tới nơi, nhìn thấy Thẩm Lãnh không sao liền thở phào nhẹ nhõm.

"Ấn nó xuống!"

Nhìn thấy Thẩm Lãnh muốn thuần phục con liệt mã kia, Mạnh Trường An lập tức hô một tiếng.

"Sau đó thì sao!?"

Thẩm Lãnh hỏi, dù sao hắn cũng không thường cưỡi ngựa.

"Lên nó!"

Mạnh Trường An lại gào lên một tiếng.

Thẩm Lãnh quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.

"Ta... nói là cưỡi lên nó."

Bình Luận (0)
Comment