Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 323 - Chương 323: Trở Về Tắm Rửa

Chương 323: Trở về tắm rửa Chương 323: Trở về tắm rửa

Một trận chiến này bao la hùng vĩ cỡ nào, đại quân ba mươi vạn Thổ Phiên tuyên bố trong vòng bảy ngày phải lấy ngàn dặm đất Sơn Nam đạo cuối cùng ngay cả tuyến thành Thạch Tử Hải này cũng không thể vượt qua, chớ nói vượt qua, tới gần cũng không được.

Ít nhất sáu vạn binh lính Thổ Phiên chết trong loạn chiến, có hơn phân nửa là bị giết khi bọn họ sĩ khí sụp đổ thoái lui về phía sau, dù cho là lúc bọn họ chạy tán loạn, thật ra binh lực vẫn còn ít nhất là gấp ba lần quân Ninh.

Lặc cần Khoát Ca Minh Đài bị thương được đại tướng thủ hạ Tháp Mộc Đà cứu chạy một mạch về hướng tây nam, trên đường này mất bao nhiêu sĩ tốt đã không đếm nổi. Từ chiến trường ngoài thành Thạch Tử Hải đến núi Cô Đà một trăm sáu mươi dặm, hai mươi mấy vạn người còn lại mười tám vạn, mấy vạn người hoặc là đã bị mất phương hướng không biết đã chạy tới chỗ nào, hoặc là dứt khoát không dám chạy theo đại đội nhân mã, e sợ bị người Ninh đuổi giết.

Thẩm Lãnh ngồi dưới đất há miệng thở dốc, con tuấn mã màu đen kia bị hắn gần như dọa sợ, tuy rằng vẫn không phải thuận theo cho lắm, nhưng cũng không giãy giụa bỏ chạy nữa, chỉ đứng ở một bên có vẻ không phục.

Hắc ngao nằm sấp bên cạnh Thẩm Lãnh, cái đầu cực đại gối lên chân Thẩm Lãnh thở hổn hển, liếc mắt nhìn hắc mã một cái, hắc mã liếc mắt nhìn nó một cái, hai kẻ này đều nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng hắc mã càng sợ hơn.

Hắc ngao trên người máu me nhầy nhụa, có máu của chính nó, còn có máu của gấu đen, máu của báo săn, máu của chiến mã, cái con ác điểu được vinh danh là kẻ tuấn giả nhất trong loài chim kia đã bị nó nhai nát, đương nhiên ăn cũng không phải hài lòng lắm, ăn một miếng, khụ khụ, sặc lông... nhưng mà làm kiêu.

Có lẽ còn nghĩ thứ này thật không có mùi vị gì cả, xương hầm vẫn là ngon.

Thủ hạ của Thẩm Lãnh cũng có tổn thất, đây là chiến tranh, không chết một người nào là thần thoại.

Đám người Dương Thất Bảo đang áp giải lượng lớn tù binh đi về phía thành Thạch Tử Hải, Thẩm Lãnh hướng tới phía bọn họ vẫy tay mỉm cười, các binh sĩ dùng hoành đao gõ vang giáp ngực của mình để hỏi thăm tướng quân.

Thẩm Lãnh nghỉ ngơi một lát sau đó vẫy tay gọi Trần Nhiễm đến hỗ trợ cởi thiết giáp, sau đó cởi áo ra, vết thương trên người nhìn mà thấy ghê người.

"Giúp ta lau đi, thứ ta bảo ngươi mang theo giúp ta không ném đi chứ?" Thẩm Lãnh hỏi một câu.

Trần Nhiễm đỏ mắt gật đầu, tháo bọc vải sau lưng xuống, bên trong là một bộ y phục mới.

Thẩm Lãnh dùng rượu nặng rửa vết thương, nhíu chặt mày, rửa qua xong rồi rắc thuốc trị thương lên băng bó qua một chút, cả người đầy máu mặc y phục mới vào, Trần Nhiễm đã đang giúp hắn lau thiết giáp rồi.

"Không thể để cho Trà gia nhìn thấy bộ dạng này của ta được."

Hắn lại kiểm tra vết thương của hắc ngao một chút, bôi thuốc lại lần nữa.

Mạnh Trường An đứng bên cạnh hắn trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Nàng ta thật sự tốt như vậy? Không có một chút khuyết điểm, đến mức cho ngươi quan tâm như thế?"

"Trà gia sao?" Thẩm Lãnh bĩu môi: "Ngươi đừng nói đùa nữa, khuyết điểm của Trà gia giống như sao trên trời không đếm nổi, lại còn nổi bần bật nữa... Mọi người đều có thể nhìn thấy, muốn ai nói không nhìn thấy thì đúng là mù thật."

"Vậy ngươi?"

"Nhưng khuyết điểm của Trà gia nhiều hơn nữa cũng chỉ là sao mà thôi, ưu điểm của nàng không nhiều lắm lại giống như mặt trời, khi mặt trời sáng lên thì ai còn nhớ đến sao? Với lại, không phải sao cũng đẹp như thế sao."

"Trầm luân." Mạnh Trường An nói hai chữ.

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi cứ mặc kệ ta, là ai nói ngay cả sinh con cũng phải thi với ta? Bây giờ bên cạnh ngươi ngay cả một nữ hài tử cũng không có, làm sao so được với ta?"

Mạnh Trường An không đáp, câu hỏi vô vị thế này thì tất nhiên lười trả lời.

Gã nhìn Thẩm Lãnh, nghĩ đến năm ấy lúc ở trong kho hàng bỏ hoang sau nhà gã ở trấn Ngư Lân, rõ ràng là gã bảo Thẩm Lãnh tự chạy trước, nhưng tên ngốc này lại nhảy ra dụ hết những người đó đi muốn cho gã trước chạy.

Người thiếu niên, có dũng khí mà chính người thiếu niên cũng không biết.

Mà lúc này bọn họ đã không còn là thiếu niên ngây thơ vô tri, bọn họ đã thành thục hơn rất nhiều, bọn họ càng ngày càng thấy rõ thế giới này, nhìn thấy quá nhiều chuyện không ấm áp, bởi vì nhìn nhiều, cho nên sẽ có mâu thuẫn, thậm chí là xem thường thế giới này. May mắn là bọn họ cũng không cô độc, nếu cạnh Thẩm Lãnh bên không có Mạnh Trường An, bên cạnh Mạnh Trường An không có Thẩm Lãnh, bọn họ thậm chí sẽ cảm thấy Đại Ninh cũng không quá tốt đẹp, chiến binh cũng không tài giỏi gì lắm.

Người tài giỏi chỉ là bản thân mình.

Khi đó Thẩm tiên sinh thường xuyên nói với Thẩm Lãnh đi về phía ấm áp, Thẩm Lãnh khắc sâu trong tâm khảm.

Mạnh Trường An chỉ cảm thấy hắn rất ngốc, kẻ ngốc đương nhiên càng cần chăm sóc hơn nữa.

"Ngươi về thành Thạch Tử Hải."

Mạnh Trường An đeo hắc tuyến đao ra sau lưng: "Ta đi hỏi xem có đuổi theo nữa hay không."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Đừng làm mất dao của ta."

Mạnh Trường An theo bản năng vỗ vỗ ngực, con dao săn nhỏ vẫn luôn cất ở đó. Gã trầm mặc một lúc rồi cất bước đi trước: "Đừng làm mất vỏ dao của ta."

Thẩm Lãnh chỉ chỉ vỏ con dao săn nhỏ để ở bên cạnh, Mạnh Trường An hơi giương khóe miệng lên, bước nhanh đi.

Trần Nhiễm giúp Thẩm Lãnh lau thiết giáp sạch sẽ, sau đó giúp hắn mặc lại giáp trụ. Lúc Thẩm Lãnh đứng lên mới chú ý tới còn một mũi tên nỏ cắm trên đùi, mở túi da hươu đeo bên hông mình ra, lấy chủy thủ và kim chỉ bên trong ra, ngồi ở đó tự cắt quần, hít sâu một hơi, một đao rạch vết thương rút tên nỏ, máu tuôn ra từng đợt từng đợt, may mà trước đó đã ghìm chặt đùi, nếu không thì máu sẽ tuôn ra càng nhiều hơn.

Cắn răng rửa sạch vết thương, khâu lại, đau đến nỗi tay cũng run lên, khó khăn lắm mới khâu xong sau đó bôi thuốc trị thương, băng bó, đứng dậy khập khiễng đi lên phía trước mấy bước. Lúc trước chiến đấu kịch liệt thì bất chấp đau đớn, lúc này cảm giác toàn thân không có một chỗ nào là không đau.

Hắn ấn hắc tuyến đao lên cổ đại hắc mã: "Không có thêm nhiều thời gian thuần phục ngươi, bây giờ ta mệt muốn chết rồi, hoặc là ngươi nằm xuống để ta lên, hoặc là hôm nay dùng ngươi nấu cơm."

Đại hắc mã kêu mấy tiếng, bước tới tới lui lui, nhưng hắc tuyến đao trên cổ cuối cùng vẫn khiến nó khụy chân trước xuống, Thẩm Lãnh cười tươi rói, leo lên lưng ngựa vỗ vỗ, đại hắc mã lập tức đứng lên, Thẩm Lãnh cưỡi hắc mã dẫn theo hắc ngao trở về, một đám chiến binh thủy sư đi theo phía sau hắn.

"Muội nhi hãy nghe hát của ca ca!"

"Trong lòng ca ca hừng hực lửa cháy, chỉ muốn kéo muội xuống sườn núi đất đỏ kia, hôn lên trái tim muội..."

Không biết là ai bắt nhịp rống lên vài câu, là một bài hát nơi tây cương này.

Giọng hát khàn khàn.

Thẩm Lãnh ngồi trên ngựa đen lắc lư, mắt hơi nheo lại: "Cũng không biết ai viết ca từ này, nhưng đừng để cho Hàn Hoán Chi nghe thấy, truyền bá văn hóa sắc - tình bị phán tận mấy năm."

Trần Nhiễm nói: "Đã sửa đổi rồi, lời gốc là hôn lên bầu ngực muội..."

Thẩm Lãnh ngây ra: "Không biết xấu hổ như vậy sao?"

Trà gia đứng chờ ở cổng thành Thạch Tử Hải, không khóc, nhìn thấy Thẩm Lãnh trở lại chỉ cười, trong mắt cũng không nhìn thấy dấu vết đã chảy nước mắt trước đó. Nàng đỡ Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa xuống, nắm tay Thẩm Lãnh đi về: "Bách tính trong thành đều đã sơ tán rồi, người không nhà trống, ta đã tìm đại một gia đình dùng nồi sắt của bọn họ đun nước nóng, đợi ngươi thêm một lát nữa, sợ là nước cũng sắp nguội rồi."

Thẩm Lãnh cười: "Nồi sắt hầm Thẩm Lãnh sao?"

Trà gia hừ một tiếng: "Trước đây luôn là ngươi giúp ta đun nước."

Thẩm Lãnh: "Lúc đi đừng quên cất lại đồ đã dùng của nhà người ta."

Trà gia: "Ồ... Ta biết, chỉ là hơi khó."

Thẩm Lãnh: "Vì sao?"

"Ngươi xem." Trà gia thò tay ra chỉ chỉ phía trước: "Có phải nhà ở đây nhìn đều na ná như nhau không?"

Thẩm Lãnh ôm mặt: "Tỷ đã quên là nhà nào?"

Trà gia rất nghiêm túc nói: "Không phải đã quên, làm sao ta có thể quên? Chỉ là không tìm thấy, không tìm thấy và quên khác nhau."

Trên tường thành, Lục Vương bước nhanh từ trên bậc thang xuống dưới vốn định nói vài lời với Thẩm Lãnh, nhưng lại nhìn thấy tướng quân thiếu niên cứ nắm tay nữ hài tử kia đi vào thành như vậy, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn sang phía ông ta, trong lòng lập tức có chút ảo não. Dù sao ông ta cũng là thân vương Đại Ninh, dù sao ông ta cũng bỏ qua hiềm khích lúc trước muốn đi qua khen ngợi Thẩm Lãnh vài câu.

Thế tử Lý Tiêu Thiện đứng ở phía sau phụ thân không tự chủ được cảm khái một câu: "Thật hổ tướng!"

Lý Phàm Nhi thì hừ một tiếng, trận chém giết trước đó dọa nàng ta mặt trắng bệch, lúc này nhìn Thẩm Lãnh và Trà gia nắm tay nhau đi qua, còn căm tức hơn cả cha nàng ta: "Có cái gì chứ? Chẳng qua là biết giết người mà thôi, bộ dạng bẩn thỉu thật ghê tởm."

"Con câm miệng!" Lục Vương đột nhiên quay đầu lại: "Giang sơn của Đại Ninh, chính là những tướng sĩ bẩn thỉu mà con nói từng đao từng đao chém ra được, cũng là từng đao từng đao ổn định lại."

Lý Phàm Nhi lập tức muốn tranh luận nói giang sơn của Đại Ninh thì liên quan gì tới ta, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia của phụ thân, nàng ta không dám nói.

"Thiện Nhi, con thay vi phụ đi gặp Thẩm Lãnh."

Lục Vương lại đi lên tường thành, Lý Tiêu Thiện cúi đầu: "Hài nhi sẽ đi ngay."

Lý Phàm Nhi lập tức túm tay Lý Tiêu Thiện: "Muội cũng đi!"

"Con không được đi!" Lục Vương quay đầu lại trừng mắt với nàng ta: "Người đâu, đưa huyện chúa về Phượng Hoàng Đài, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được thả nó ra, ở trong dịch quán đóng cửa kiểm điểm đàng hoàng, khi nào biết mình đã sai rồi hãy nói."

"Con sai chỗ nào?!"

Lý Phàm Nhi trừng mắt lại phụ thân nàng ta.

Lý Tiêu Thiện vội vàng kéo nàng ta, căn dặn thủ hạ đưa nàng ta về Phượng Hoàng Đài.

Lục Vương thở dài: "Đều là thiếu niên, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?"

Có lẽ bởi vì tiếng thở dài hơi nặng một chút, Lý Tiêu Thiện đã cũng nghe thấy lời này, bờ vai thoáng run lên, sắc mặt u ám... Gã vẫn luôn không biết mình là một phế vật, nhưng lần này sau khi ra ngoài, phụ thân bị ép buộc, gã bị ép buộc, mọi nơi mọi lúc đều có vẻ uất ức như vậy, gã mới phát hiện bản thân mình có thể thật sự chỉ là một phế vật cẩm y ngọc thực nuôi lớn.

Cùng lúc đó, Thổ Phiên quốc lui về trong đại quân.

Sắc mặt của công chúa Mộ Uyển Ninh ở trong xe ngựa cũng ảm đạm vô quang giống y như thế tử Lý Tiêu Thiện. Nàng ta tuy quý vi công chúa, nhưng tất cả chuyện này đều không phải bản thân ta có thể khống chế, nàng ta rất rõ nếu Thổ Phiên quốc thắng trận chiến này, nàng ta còn có thể gả vào Đại Ninh, nếu như đánh bại...

Nàng ta lắc lắc đầu: "Tịnh Hồ, ngươi nói, tại sao giữa quốc gia và quốc gia cứ nhất quyết có chiến tranh chứ?"

Tịnh Hồ nào trả lời được, nàng ta chỉ là một tiểu thị nữ đơn thuần, nếu ngươi hỏi nàng ta công chúa thích ăn gì thích màu gì, tất nhiên nàng ta có thể cực tự hào mà nói ra, ngươi hỏi nàng ta quân quốc đại sự, nàng ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.

"Có thể là, giống như hai tiểu hài tử đánh nhau, ai đánh thắng, sau này người đó có thể ăn nhiều kẹo hơn?"

Nàng ta trả lời một câu, sau đó mặt đỏ lên, biết là mình đã nói hưu nói vượn.

"Đúng thế, kẹo." Mộ Uyển Ninh ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ: "Ngươi biết không, ta chính là một viên kẹo, nhưng người ta chưa chắc đã muốn."

"Điện hạ có ý gì?"

"Không có gì." Mộ Uyển Ninh cười cười: "Nếu có thể trở về cũng tốt, sau khi trở lại Vương Đình thì không bao giờ suy nghĩ những thứ khác nữa, sống yên ổn, trước khi chúng ta đi hoa trồng ở trong sân có thể đã sắp nở rồi, cũng không biết thời gian này có người tưới nước hay không."

"Công chúa không đi Đại Ninh nữa?"

Tịnh Hồ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra, phát hiện mình quả thật là rất ngốc.

"Có lẽ còn có chuyển cơ thì sao." Tịnh Hồ quỳ xuống nắm tay Mộ Uyển Ninh: "Điện hạ đừng nghĩ nhiều như vậy, có những lúc người giữ lời cũng sẽ không giữ lời, nhưng người nói chuyện không giữ lời thì sẽ giữ lời, nhưng lại ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có."

Mộ Uyển Ninh hơi sửng sốt, cảm thấy lời này ý vị rất sâu xa.

Bình Luận (0)
Comment