Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 324 - Chương 324: Tội Đáng Chết Vạn Lần

Chương 324: Tội đáng chết vạn lần Chương 324: Tội đáng chết vạn lần

Tất nhiên Thẩm Lãnh không chịu cởi y phục ở trước mặt Trà gia, những vết thương đầy người đó nếu để cho Trà gia nhìn thấy, hắn cũng không biết nên làm gì. Trà gia không phải một người rất không nói đạo lý, trước giờ đều không phải, nhưng lần này Trà gia thật sự nhìn thấy rõ ràng trên chiến trường người với người chém giết như thế nào, mặc dù nàng không mở miệng, nhưng đã đang tìm cơ hội mở miệng.

Nàng hy vọng Thẩm Lãnh sống tốt, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không có ai sẽ may mắn cả đời.

Nhưng Thẩm Lãnh lại không thể từ bỏ, tuy đến tận bây giờ Thẩm tiên sinh cũng chưa từng nói với hắn tại sao phải liều mạng như vậy, nhưng Thẩm tiên sinh lại nói với hắn nhất định phải liều mạng. Thẩm Lãnh biết Thẩm tiên sinh tuyệt đối sẽ không lấy mạng của hắn ra chơi đùa, đánh cược nhất định rất lớn rất lớn, bởi vì Thẩm tiên sinh quan tâm đến hắn, quan tâm đến Trà Nhi như vậy.

Thành Trường An.

Điện Bảo Cực, sau khi thay thuốc xong Thẩm tiên sinh nằm trên giường ngẩn người nhìn nóc nhà khổng lồ của điện Bảo Cực, trong đầu rất rối loạn. Những lời hoàng đế nói lúc trước vang vọng từng lượt từng lượt một, gõ vào linh hồn Thẩm tiên sinh.

"Trẫm cần một người thủ thành thay trẫm, những việc như khoét thịt thối chữa bệnh thì trẫm sẽ làm rất triệt để, nhưng trị hết bệnh rồi, giang sơn xã tắc Đại Ninh cần ổn định, thái tử không có võ công khai cương thác thổ, gìn giữ là đủ rồi..."

Những lời này làm cho Thẩm tiên sinh đêm không thể say giấc.

Ông đã sớm nghĩ tới cuộc đối thoại như vậy nhất định sẽ phát sinh, bởi vì không có mấy người hiểu rõ hoàng đế hơn ông.

Hoàng đế cảm thấy mắc nợ Thẩm Lãnh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không lấy giang sơn xã tắc Đại Ninh ra để bồi thường.

"Lãnh Tử."

Thẩm tiên sinh không tự chủ được khẽ gọi một tiếng, trong lúc ngẩn người lẩm bẩm nói: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao lại bảo ngươi liều mạng."

Đúng thế, chỉ có thể liều mạng.

Nếu không liều mạng, làm một người bình thường? Giang sơn to lớn của Đại Ninh nhưng không chứa được ý quyết giết của hoàng đế, tương lai sau khi thái tử đăng cơ, nếu như là một vị đại tướng quân tay nắm trọng binh sẽ an toàn hơn, hay là một người bình thường sẽ an toàn hơn?

Đều không an toàn, chỉ có tương đối an toàn.

Trong lòng Thẩm tiên sinh có chút buồn, có chút áy náy, ông không biết bắt đầu từ lúc nào mình có tư tưởng bất trung với vua, cho nên không ai có thể hiểu được nỗi thống khổ của ông, những lời này ông lại quả quyết không thể nói với hoàng đế... Nói cái gì đây? Nói sở dĩ bảo Thẩm Lãnh liều mạng đấu tranh, tương lai làm đại tướng quân một phương như vậy, chính là để tương lai có thể đọ sức sau khi thái tử đăng cơ?

Nếu nói, hoàng đế sẽ làm như thế nào?

Lãnh Tử có thể là con trai của hoàng đế, vẫn còn nghi ngờ, nhưng điều không thể nghi ngờ là, Lãnh Tử là do ông nuôi lớn!

Làm một người bình thường hẳn phải chết không thể nghi ngờ, làm một đại tướng quân, có lẽ cũng sẽ chết, nhưng tối thiểu có sức đấu tranh.

Thẩm tiên sinh thở ra một hơi thật dài... Sở Kiếm Liên tặng cho Thẩm Lãnh mấy căn nhà, Hàn Hoán Chi tặng cho Thẩm Lãnh một tấm thiết bài thiên bạn, những thứ này thật ra đều không quan trọng, tương lai hoàng đế Đại Ninh nói một câu là có thể làm cho tất cả mọi thứ của Thẩm Lãnh hóa thành hư ảo.

Nhưng mà, phải có người giúp Lãnh Tử chứ.

Thẩm tiên sinh cau mày, Trà Nhi... Trà Nhi là một người trợ giúp tốt, nhưng việc Trà Nhi có thể giúp được không ở phân tranh, mà ở chỗ làm cho Thẩm Lãnh bình tĩnh lại, làm cho Thẩm Lãnh không thay đổi thành một con ma quỷ xung động, nếu đã vậy...

Thẩm tiên sinh cắn chặt răng, nếu như đã có ý nghĩ bất trung, bệ hạ, thần chỉ có thể tiếp tục như vậy mãi thôi.

Thẩm tiên sinh đứng dậy, liếc nhìn thị vệ hoàng cung canh giữ ở bên ngoài, ông khoác áo xong rồi đi về phía Đông Noãn Các. Lúc này hoàng đế còn ở trong Đông Noãn Các phê duyệt tấu chương, bởi vì ba người bọn họ ở trong điện Bảo Cực dưỡng thương, gần đây hoàng đế đều không đến Tứ Mao Trai.

"Bệ hạ."

Thẩm tiên sinh đi đến bên ngoài Đông Noãn Các cúi người nhẹ nhàng gọi một tiếng, Đại Phóng Chu vội vàng từ trong phòng đi ra: "Tiên sinh đây là làm sao vậy, có chuyện gì cứ việc sai nội thị thông truyền, sao lại tự đến đây."

Hoàng đế ở trong phòng nói: "Dìu ông ấy vào đi."

"Vâng."

Đại Phóng Chu vội vàng giơ tay ra đỡ Thẩm tiên sinh vào Đông Noãn Các, hoàng đế chỉ chỉ cái ghế dựa cách đó không xa: "Khanh chờ một chút, trẫm còn mấy bản tấu chương chưa xem hết, trước đó trẫm đã dặn ngự thiện phòng chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm đưa đến đây, trẫm ăn cùng các khanh."

Thẩm tiên sinh gật gật đầu, yên tĩnh ngồi ở một bên, nhắm mắt lại, giống như lão tăng ngồi thiền vậy.

Qua một hồi lâu hoàng đế phê xong bản tấu chương cuối cùng, đứng lên duỗi người một chút: "Đại Phóng Chu, đi bảo ngự thiện phòng truyền thiện."

Đại Phóng Chu vội vàng đi ra ngoài, hoàng đế ở trong phòng chậm rãi đi lại hoạt động vai: "Nói đi, trẫm đã để Đại Phóng Chu đi rồi, hắn là người thông minh, trong chốc lát sẽ không trở về, có lời gì thì khanh cứ việc nói."

"Thần muốn đi tây cương."

"Khanh muốn chết phải không?" Hoàng đế nhíu mày: "Với sức khỏe của khanh bây giờ mà đi tây cương, trẫm có cần sớm chuẩn bị sẵn luôn hậu sự cho khanh hay không? Trẫm có thể cho khanh vinh hoa phú quý, cũng có thể cho khanh phong quang đại táng."

"Thần lo Lãnh Tử sẽ xảy ra chuyện."

"Trẫm cũng lo, cho nên trẫm đã để Hàn Hoán Chi cũng đi rồi."

"Thần hiện tại đã thành dạng này rồi, sau này cũng không làm được đại sự gì, tâm nguyện duy nhất còn lại chính là nhìn hai đứa con trưởng thành, nhìn bọn chúng kết hôn sinh con, nhìn bọn chúng mãi hạnh phúc, nhìn thêm chút nào hay chút ấy, đó là lãi rồi, nhưng nhìn ít, đó chính là thua lỗ. Bệ hạ là người hiểu thần, thần không thích nhất chính là bị thiệt."

"Nếu như khanh chết, trẫm còn thua lỗ nữa, có khi nào khanh thấy trẫm thích thua thiệt chưa?"

Thẩm tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Vậy thì tu dưỡng thêm năm ngày?"

"Một tháng đi." Hoàng đế nói: "Một tháng sau nếu khanh vẫn muốn đi thăm, vậy thì trẫm không ngăn cản."

"Thần... tuân chỉ." Thẩm tiên sinh hỏi một câu thử thăm dò: "Không đi xa, vậy thần có thể đi lại ở trong thành Trường An không? Bệ hạ có thể phái cho thần hai người một xe, thần muốn đi gặp viện trưởng trò chuyện, gặp Diệp Lưu Vân. Thái y cũng nói, hoạt động thích hợp rất tốt đối với việc khôi phục."

"Ba người đi, mặc kệ khanh đi đâu, bên cạnh nhất định phải mang theo một người của viện Thái Y."

"Thần tạ bệ hạ."

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa từ trong hoàng cung rời đi, người phu xe là cao thủ trong cấm vệ cung đình, người do Vệ Lam đích thân sắp xếp, hai người ngồi trong xe cùng Thẩm tiên sinh, một là ngự y của viện Thái Y, một là tiểu thái giám sai vặt. Ba người ngồi trong xe ngựa im lặng không tiếng động, xe ngựa đi cũng không nhanh, sau khi rời khỏi cửa hoàng cung đi gần nửa canh giờ mới đến tòa tửu lâu cách thư viện Nhạn Tháp không xa, tiểu thái giám sớm đã thay thường phục, xuống xe trước giơ tay ra đỡ Thẩm tiên sinh xuống, ngự y ở bên cạnh hết sức cẩn thận đi theo.

Thẩm tiên sinh rất thấp thỏm, ông cảm giác ván bạc này của mình, có khả năng sẽ đánh cược cả mạng của mình.

Diệp Lưu Vân đang chờ trong phòng, trong gian phòng bao lớn nhất trên lầu hai, ông ta đứng ở cửa sổ nhìn Thẩm tiên sinh xuống xe được người khác đỡ vào cửa, trong lòng cảm thấy bi thương. Đó là ai? Đó là Thanh Tùng đạo nhân, năm đó khi ở trong phủ Lưu Vương, ai thấy ông mà không gọi một tiếng đạo trưởng hoặc là tiên sinh? Cho dù là trên giang hồ, cái tên Thanh Tùng cũng lớn hơn mấy cái gọi là môn phái tông sư kia rất nhiều.

Nhưng mà nhìn bộ dạng Thẩm tiên sinh hiện tại, đã giống như là một lão già sắp xuống mồ vậy.

Sau khi Thẩm tiên sinh vào cửa, cửa phòng bao liền đóng lại, Bạch Nha cụt một cánh tay đích thân canh giữ ngoài cửa, cửa sổ cũng đóng. Bạch Nha rất tò mò hai người như vậy sẽ nói những gì, nhưng chẳng nghe được gì cả, hình như hai người cũng không có nói chuyện với nhau. Không lâu sau chợt nghe Diệp Lưu Vân giận dữ quát một tiếng, âm thanh cực lớn, nhưng Thẩm tiên sinh không lên tiếng, Bạch Nha theo bản năng muốn xông vào bảo vệ đông chủ, nhưng bước chân vừa động liền sực tỉnh, lại đứng trở về, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, việc cãi vã giữa hai người kia, bản thân y căn bản là không tư cách đi vào chen lời hoặc là ngăn cản.

Đại khái khoảng một nén nhang sau giọng nói của Diệp Lưu Vân trở nên nhẹ hơn, lại thêm một lát nữa, Bạch Nha loáng thoáng ngửi được từ trong phòng bay ra mùi đốt giấy thoang thoảng, cũng không biết người bên trong đã đốt những thứ gì.

Trong phòng, Diệp Lưu Vân hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm tiên sinh: "Ông chính là một kẻ điên."

"Chúng ta đều là người điên vì bệ hạ, từ hai mươi năm trước là vậy rồi."

Thẩm tiên sinh cúi đầu, nhìn mấy tờ giấy trên mặt đất đã cháy thành tro tàn, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lưu Vân không có trực tiếp xách ông đưa đến trước mặt bệ hạ, đã nói lên ván bạc này của mình đã thành công hơn một nửa.

"Ta chỉ có thể hứa với ông, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, ta là người đầu tiên giết ông, giết Thẩm Lãnh."

Thẩm tiên sinh chỉ chỉ vào cổ mình: "Đầu trên cổ ta, chờ ngươi đến lấy bất cứ lúc nào."

Một ngày này, chỉ có hai người bọn họ biết bọn họ đã làm một chuyện mạo hiểm cỡ nào.

Sau khi từ tửu lâu đi ra Thẩm tiên sinh lên xe ngựa, chỉ chỉ về hướng thư viện Nhạn Tháp, giống như mệt muốn chết rồi, sau khi ngồi vào trong xe ngựa liền nhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn không nói một câu.

Thư viện Nhạn Tháp cách tửu lâu rất gần, một nén nhang sau Thẩm tiên sinh đã vào thư viện. Người trên xe ngựa có thẻ bài của cấm vệ hoàng cung, cho nên sau khi vào thư viện xe ngựa không dừng lại, trực tiếp đi đến tiểu viện mà viện trưởng đại nhân đang sống một mình. Khi ngoài cửa tiểu viện, Thẩm tiên sinh để thị vệ, thái giám và ngự y ở lại bên cạnh xe ngựa, một mình đi vào gặp lão viện trưởng.

Khoảng nửa nén nhang sau, người ở bên ngoài nghe thấy âm thanh muốn vỡ chén của lão viện trưởng, mắng một câu khốn khiếp.

Hai nén nhang sau, lão viện trưởng bỗng nhiên bật cười, cười rồi lại mắng một câu Thẩm điên ngươi quả nhiên là một tên khốn khiếp.

Hoàng đế rất nhanh đã biết chuyện này, nhưng cho dù ông ta là hoàng đế thì cũng không có cách nào biết Thẩm tiên sinh và lão viện trưởng và Diệp Lưu Vân đã nói những gì. Không nằm ngoài dự đoán của Thẩm tiên sinh, ngày hôm sau hoàng đế không có ở Đông Noãn Các xử lý chính vụ mà là đi Tứ Mao Trai, ông tin chắc không lâu sau đó lão viện trưởng và Diệp Lưu Vân đều sẽ được triệu vào, đương nhiên hoàng đế muốn biết ông đã nói những gì.

Nếu đêm nay không chết, vậy thì thành công rồi.

Suốt cả một buổi tối, Thẩm tiên sinh căn bản là không có cách nào ngủ được, ông nằm trên giường nhìn nóc nhà suốt một đêm, đợi đến khi bên ngoài mặt trời mọc lên, cửa bị nội thị mở ra, ông biết mình là người may mắn, Thẩm Lãnh cũng là người may mắn, có thể từ một ý nghĩa nào đó mà nói hoàng đế bệ hạ cũng là người may mắn.

Không lâu sau đó hoàng đế từ ngoài cung trở về, không có thượng triều trước mà đến điện Bảo Cực trước. Vào cửa nhìn thấy Thẩm tiên sinh đang húp cháo, hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái: "Khanh thật to gan!"

Thẩm tiên sinh chấn động trong lòng, chậm rãi quỳ xuống.

Dường như hoàng đế tức giận không nhẹ: "Khanh lại dám đi tìm lão viện trưởng và Diệp Lưu Vân cầu tương lai cho Thẩm Lãnh? Trẫm cần khanh phải đi sắp xếp những việc này? Còn muốn bảo lão viện trưởng tương lai bảo đảm cho Thẩm Lãnh làm một đại tướng quân? Đại tướng quân của trẫm, là lão viện trưởng định đoạt?!"

Thẩm tiên sinh cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Hai người kia à, cuối cùng vẫn không bán đứng ông.

Thư viện, lão viện trưởng vừa mới trở về mệt nhọc nằm trên giường, cảm giác mình thật sự là một người càng già càng ngốc, ngốc đến mức lại đi nói dối một câu giúp Thẩm Tiểu Tùng, hai người căn bản không có dính dáng gì mới đúng, mình làm sao vậy.

Tửu lâu, Diệp Lưu Vân trở lại trong phòng ngồi xuống trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhấc bút lên viết năm chữ trên giấy Tuyên Thành.

Tội đáng chết vạn lần.

Sau đó lại đốt đi, đứng ở cửa sổ ngẩn người một hồi lâu.

Bình Luận (0)
Comment