Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 325 - Chương 325: Kích Thích

Chương 325: Kích thích Chương 325: Kích thích

Núi Cô Đà.

Dưới chân núi có một con sông nhỏ, không có ai biết sông tên là gì. Nơi này là Xa Trì quốc, không phải Thổ Phiên, mà ở trong đó chỉ có người Thổ Phiên, một đám người Thổ Phiên thoạt nhìn mất đi kiêu ngạo và tự tôn, đừng nói không ai quan tâm một con sông tên là gì, ngay cả người bên cạnh tên là gì cũng không có ai quan tâm. Đội ngũ xây dựng hoàn toàn rối loạn, gần hai mươi vạn người, không có mấy người còn có thể tìm được rất nhiều gương mặt quen thuộc bên cạnh.

Tuyệt đại bộ phận mọi người đều ngồi trầm mặc, nói chuyện sẽ khiến bọn họ nhìn rõ sự chật vật và sợ hãi của nhau.

Từ mất đi kiêu ngạo đến mất đi tự tôn, có thể cũng là quá trình một người từ chán nản đến suy sụp.

Sông nhỏ vốn trong và nông, cá trong nước sớm đã bị vó ngựa giẫm đạp làm đáy nước đục ngầu dọa sợ tới mức không biết tung tích, bên này có người đang vốc nước uống, bên kia chiến mã ỉa vào trong sông.

Lúc đến đây có người còn cố ý hỏi qua, con sông nhỏ này là sông Tàng Bố, là một nhánh sông rất nhỏ, giữa dòng sông chính có một ngọn núi đá nhỏ, dòng nước bị tách sang hai bên, một bên được người Xa Trì địa phương tu sửa thành kênh mương nước dẫn đi, một bên thì chậm rãi chảy xuống hạ du.

Dưới núi Cô Đà có một rừng cây, cảnh tượng ốc đảo hiếm thấy trong Xa Trì quốc, cồn cát bốn phía vẫn chưa có từ bỏ việc xâm nhập ốc đảo, khi gió nổi lên, các binh sĩ liền kéo khăn quàng cổ che khuất miệng mũi.

Lúc trước người Xa Trì tu sửa kênh mương vốn có ý muốn dẫn cả dòng nước hai bên đi, nhưng khi đó đại thừa tướng của Xa Trì quốc nói, cũng phải lưu một con đường sống cho người ở phía hạ du, vì thế mới có ngụm nước Thổ Phiên người uống hôm nay.

Vị trí tốt nhất trong rừng cây đương nhiên là của lặc cần Khoát Ca Minh Đài, một bãi đất trống nhỏ còn gần dòng nước cạn. Lúc bỏ chạy lều lớn cũng không kịp thu, cho nên y chỉ có thể lộ thiên nằm trên mặt đất, thầy thuốc đi theo quân đội đang thay thuốc cho y, đau đến mức y muốn một cước đạp thầy thuốc ra ngoài.

Một đao kia quá là độc ác, hiện tại Khoát Ca Minh Đài hễ nhắm mắt lại là vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt của người Ninh trẻ tuổi kia, ánh mắt ấy khiến y sợ, rõ ràng như vậy, gạt đi không được.

Cho dù đến bây giờ Khoát Ca Minh Đài cũng không hiểu sao lại thua, quân Ninh không quá bảy vạn, y có ba mươi vạn hổ lang, cho dù là một người đổi một người, người thắng cũng nên là y mới đúng.

"Quốc sư đâu?" Y nghiêng đầu hỏi.

"Ở bên chỗ công chúa điện hạ."

"Ồ..." Khoát Ca Minh Đài căn dặn một tiếng: "Lát nữa nếu quốc sư về, mời ông ta đến đây, ta có chuyện thương lượng với ông ta."

Y nhìn nhìn tên thân binh đứng ở cách đó không xa, trên mặt đeo khăn lụa ngăn cản cát từ cồn cát đằng xa bị gió thổi đến, trên người thân binh này vết máu loang lổ, khiến trong lòng y khó chịu từng đợt, khó chịu sau chính là bi thương.

Lúc ấy nếu không phải Tháp Mộc Đà liều chết cứu giúp, không phải những thân binh này dùng thân thể của chính mình ngăn cản trận mưa tên phía sau, có thể y cũng chết ở ngoài thành Thạch Tử Hải, nơi giống như địa ngục đó.

Tháp Mộc Đà đi chỉnh đốn đội ngũ, các tướng lĩnh khác cũng đều đi kiểm kê nhân số muốn khôi phục lại đội ngũ.

"Sau khi trở về, ta sẽ trọng thưởng các ngươi." Khoát Ca Minh Đài thở dài, liếc nhìn thầy thuốc đã cho băng bó xong cho y: "Ngươi đi xuống đi, để thuốc trị thương lại, còn phải đi rất lâu mới về nước, trên đường nhiều nơi hoang vắng, sợ là ngay cả thuốc cũng không có chỗ để tìm."

Thầy thuốc kia vốn định đi chữa trị cho người bị thương khác, nghe thấy Khoát Ca Minh Đài nói, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng. Một tiếng này thở dài làm cho Khoát Ca Minh Đài nghĩ tới một chuyện, chí ít có hơn ba ngàn thương binh đi theo đội ngũ, vốn tiêu hao không nhiều lương thực và nước cùng với dược phẩm. Trên thực tế, bọn họ bỏ chạy quá gấp rút, căn bản cũng không mang theo bao nhiêu đồ, điều chính yếu nhất là những thương binh này là sợi dây trói buộc, Xa Trì quốc đã bị diệt cũng sẽ không có hậu viện, quân Ninh bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi đến, có lẽ Ninh quốc còn có thể triệu tập thêm nhiều chiến binh đến, dù sao nếu một miếng nuốt chửng đại quân ba mươi vạn của Thổ Phiên, trong vòng mười năm Thổ Phiên quốc cũng không thể thoải mái vực dậy.

"Quát Thiện!" Khoát Ca Minh Đài gọi một tiếng.

Không ai trả lời.

Khoát Ca Minh Đài lại gọi một tiếng, sau đó chợt nhớ ra Quát Thiện đã chết rồi.

"Biệt Bất Cách."

Y nhìn về phía một gã tướng quân Thổ Phiên quốc khác, đó là chỉ huy quân thân vệ của y. Biệt Bất Cách vội vàng chạy tới, trên vai còn treo băng vải, trên mặt cũng bị gọt mất một mảng da thịt, thoạt nhìn rất thê thảm.

"Lặc cần, có gì căn dặn?"

"Ta dặn ngươi đi làm một chuyện, chỉ có thể mang quân thân vệ đi làm, không thể để cho người của các quân khác biết."

"Lặc cần... Chuyện gì?"

"Ngươi..."

Khoát Ca Minh Đài mấp máy môi, do dự một chút, cảm giác mình có thể quá mức tàn nhẫn, nhưng năm đó y cũng đã làm chuyện thế này, chỉ là khi đó chỉ có vài trăm thương binh mà thôi, cho đến ngày nay cũng không có ai nó ra chuyện đó, nếu không thì ở trong Thổ Phiên quốc y cũng sẽ không đứng vững được, nhưng đến tận bây giờ y cũng tin chắc lựa chọn của mình không sai.

"Quân thân vệ còn có bao nhiêu?"

"Không đến tám ngàn người."

"Ngươi chia năm ngàn người ra ngoài, đích thân dẫn đội." Khoát Ca Minh Đài hạ giọng nói: "Mang theo tất cả người bị thương, cứ nói vì sự an toàn của bọn họ, ta đích thân mang đại quân chuyển dời truy kích của người Ninh, các ngươi đi đường vòng trở về đưa người bị thương về Thổ Phiên, trên đường đi... Ngươi biết nên làm thế nào, trở lại chỉ cần nói không may gặp đại đội nhân mã của người Ninh."

Biệt Bất Cách sắc mặt lập tức trắng bệch: "Lặc cần, có mấy ngàn người đó."

"Nếu không thì sao?" Khoát Ca Minh Đài thở dài: "Ngươi nghĩ là, ta sẽ nhẫn tâm? Bọn họ đều là dũng sĩ chiến đấu vì Thổ Phiên, ta tin bọn họ cũng không muốn mình trở thành ràng buộc, nếu bởi vì bọn họ mà liên lụy đường về của đại quân, khiến cho thêm nhiều dũng sĩ chết tha hương ở nước khác, bọn họ cũng sẽ tự trách, sẽ buồn bã, giống như ta vậy."

Biệt Bất Cách cắn môi gật đầu: "Ta đi sắp xếp ngay."

Hắn ta vẫy tay, dẫn theo mấy tướng lĩnh quân thân vệ rời đi, Khoát Ca Minh Đài dùng sức thở một hơi nhưng không cảm thấy dễ dàng hơn. Xa xa có mấy người mặc quân phục thám báo phong trần mệt mỏi trở lại, xuống ngựa liền chạy thẳng đến chỗ y, Khoát Ca Minh Đài hy vọng thám báo có thể mang về một ít tin tốt.

"Lặc cần." Thám báo quỳ một gối xuống: "Phía trước sông Tàng Bố có trọng giáp quân Ninh chặn đường, hơn nữa người Ninh dường như còn ép buộc Xa Trì quốc tụ tập đội ngũ khoảng mấy vạn người, cũng xây dựng phòng tuyến ở sông Tàng Bố."

Trong lòng Khoát Ca Minh Đài bùng lên một ngọn lửa, hận không thể cắn chết Đàm Cửu Châu từng miếng, từng miếng một.

"Đi dò đường thêm, xem thử có đường khác có thể đi vòng qua hay không, đi bắt một vài người Xa Trì làm dẫn đường, người chịu làm thì cho một ít vàng bạc, người không chịu thì giết."

"Vâng!"

Mấy tên thám báo đứng dậy rời đi.

"Sao quốc sư vẫn chưa về?!"

Y gọi một tiếng, thân binh bên cạnh vội vàng cúi người: "Ta sẽ đi hỏi ngay."

Thân binh chạy bước nhỏ rời đi, nghĩ hiện tại tuyệt đối không nên trêu chọc lặc cần, ai biết vận rủi có thể rơi xuống người mình hay không. Trước đó hắn ta cũng đã nghe được lặc cần và tướng quân nói chuyện, hắn ta thật sự có một sự kích động muốn đi nhắc nhở những thương binh kia, bảo bọn họ đừng đi theo tướng quân Biệt Bất Cách, đó là đường hoàng tuyền đó... Nhưng hắn ta không dám, hắn ta chỉ có thể âm thầm thấy may mắn là mình không bị thương.

Không bao lâu phía xa xa liền vang lên từng đợt tiếng ồn ào, tướng quân Biệt Bất Cách dẫn theo người bắt đầu tụ tập thương binh lại. Nghe nói lặc cần lại muốn tự làm mồi đánh lạc hướng truy binh người Ninh vì bọn họ, những thương binh này có rất nhiều người cảm động rơi lệ, có người từ rất xa hướng tới phía Khoát Ca Minh Đài dập đầu, cầu nguyện trời cao cho lặc cần vô bệnh vô tai sống lâu trăm tuổi.

Biệt Bất Cách vẫn là không đành lòng, để những người bị thương vẫn có thể tự đi đường lại, mang theo tất cả những người trọng thương và người bị thương trên đùi, và còn phá lệ hạ lệnh cho quân thân vệ lấy đồ ăn mình chia cho thương binh, nói bọn họ biết đừng tiết kiệm, ăn no, nhất định phải ăn no.

Khoảng hơn hai ngàn thương binh hành động bất tiện được mang đi, mà giờ phút này, người Thổ Phiên đã suy nghĩ đến bước đường có giết ngựa hay không giết ngựa rồi.

Mấy vạn kỵ binh Thổ Phiên giao chiến với khinh kỵ người Ninh đã bị đánh tan, có không đến một vạn năm ngàn người trở lại, ngựa chính là nửa cái mạng của bọn họ, nhưng trong quân không có lương thực, nếu không giết ngựa thì không sống thêm được một ngày, người Ninh đuổi theo, bọn họ ngay cả sức nhấc đao cũng không có.

Khoát Ca Minh Đài suy ngẫm suốt thời gian ít nhất hai nén nhang, liên tục đưa ra hai quyết định.

Thứ nhất, phân công ra một đội ngũ chừng hai vạn người bọc hậu, một khi quân Ninh đuổi theo, hai vạn người này chính là lấy mạng tranh thủ thời gian cho bọn họ.

Thứ hai, giết ngựa, giết từng đợt.

Sau khi hạ lệnh sắc mặt Khoát Ca Minh Đài thoáng khôi phục lại một chút, tuy rằng quyết định hơi khó khăn, nhưng một khi đưa ra rồi thì ngược lại tâm trạng cũng không có rối rắm, để cho các binh sĩ tối thiểu ba ngày này được ăn no bụng, mới có thể vượt qua sông Tàng Bố.

Nếu lỡ như thì sao?

Đây là mấy vạn tây cương Trọng Giáp Ninh quốc, còn có rãnh trời sông Tàng Bố, lỡ như không qua được thì sao?

Khoát Ca Minh Đài nhíu mày: "Một người nữa đi, mời quốc sư lập tức đến đây."

Y nhất định phải đưa ra một quyết định cuối cùng, ngày mai sau khi đại quân xuất phát, y phải dẫn số quân thân vệ còn lại lấy danh bọc hậu, bảo vệ công chúa điện hạ và chính y cùng với quốc sư đi đường vòng, tuy rằng... cũng không biết nên đi như thế nào.

Đúng lúc này lại có một đội thám báo trở về, là đội đi về phía sau điều tra tình hình quân địch, nhìn còn chật vật hơn cả đội thám báo trước. Mấy người đều có vết máu trên người, dường như vẫn chưa khô, hiển nhiên là đã gặp người Ninh, thám báo và thám báo gặp nhau, chém giết sẽ thảm thiết hơn, bởi vì bọn họ cũng biết ý vị bị phát hiện là như thế nào.

Thám báo cầm đầu kéo khăn lụa trên mặt mình lên, nhảy xuống ngựa bước nhanh đến, quỳ một gối xuống nói vài câu gì đó, giọng của hắn ta đã khàn tới mức cực hạn, dường như đã lâu không uống nước, cho nên tiếng nói nhỏ đến mức căn bản nghe không rõ.

"Ngươi tiếng lớn một chút!" Khoát Ca Minh Đài quát lên một tiếng.

Người nọ ngẩng đầu lại nói vài câu, nhưng cổ họng gần như không phát ra được thanh âm nào, khàn đến mức khiến người khác khó chịu.

"Ngươi lại đây nói."

Khoát Ca Minh Đài vẫy vẫy tay, thám báo lập tức cúi đầu chạy chậm lên phía trước, quỳ một gối ở bên cạnh Khoát Ca Minh Đài: "Lặc cần, việc lớn không tốt rồi."

Khoát Ca Minh Đài ngẩn ra, mấy chữ này lại nghe rõ ràng, nhưng tại sao là tiếng Ninh?

Người nọ thình lình nhào lên, lập tức bịt miệng Khoát Ca Minh Đài, con dao săn nhỏ từ một bên cổ Khoát Ca Minh Đài cắm vào, kéo mấy nhát gần như cắt đứt lìa cổ Khoát Ca Minh Đài, máu phun ra, hình ảnh vô cùng máu me.

"Vô cùng không tốt, ngươi chết rồi."

Thám báo giẫm một chân lên ngực Khoát Ca Minh Đài, tay còn lại túm tóc kéo mạnh lên, một nửa bên cổ còn dính lại bị kéo đứt, gã xách đầu người chạy nhanh về, quân thân vệ ở bốn phía còn chưa kịp phản ứng thì gã đã nhảy lên lưng ngựa, vừa mới lên ngựa, mũi tên và loan đao bị ném loạn xạ bay tới, mấy người lao thẳng đi, mà người ở phía trước căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bị chiến mã va chạm ngã trái ngã phải.

Tiếng la tiếng mắng ở phía sau vang lên không dứt, không ít người bắt đầu lên ngựa truy kích, nhưng nơi này không có doanh phòng, không có hàng rào, mấy người cưỡi ngựa lao vào trong rừng cây, lợi dụng cây cối ngăn cản mưa tên phía sau, thế mà lại để bọn họ chạy ra ngoài.

Không thể tưởng tượng.

Trên lưng ngựa, Mạnh Trường An cúi đầu nhìn nhìn đầu người đang xách trong tay, dùng tóc cột vào yên ngựa, lại dùng y phục của mình phủ lên, lại kéo khăn che mặt lên: "Lao ra ngoài, đừng quay lại, bọn họ sẽ tưởng là chúng ta trở về, nhất định phân binh bao vây chặn lại, chạy về phía trước, chạy đến sông Tàng Bố."

Mấy tên thám báo chiến binh Đại Ninh mới đi theo Mạnh Trường An chưa đến hai ngày lúc này lại hoàn toàn không sợ hãi, chỉ là cảm thấy đi theo Mạnh tướng quân này... Kẻ trộm gà kích thích quá.

Bình Luận (0)
Comment