Nếu như là ở chỗ nào khác, bất kỳ một quốc gia nào, trong một trận chiến tranh đại tướng quân làm người cầm binh lại rời khỏi chiến trường chính, thoải mái nhàn nhã ở bờ sông đợi mấy ngày, nhất định sẽ bị chửi cho thối đầu, nếu những đại nhân của Ngự sử đài mà biết, tấu chương sẽ bay lên bàn hoàng đế bệ hạ như tuyết rơi, nhưng ở Đại Ninh thì không, cũng không tìm ra lý do gì hợp lý để giải thích, có thể ngay cả những đại nhân của Ngự sử đài cũng cảm thấy đây không tính là chuyện gì.
Những đại nhân của Ngự sử đài Đại Ninh sẽ bám lấy cuộc sống riêng của một tướng quân không buông, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện tham tấu một vị tướng quân đang lãnh binh tác chiến khi không có bất kỳ chứng cớ và kết quả thực tế nào, rất có có chút nghĩa hiệp khí khái.
Đêm Trường An.
Ánh trăng trong thành Trường An cũng không có gì đặc biệt, thi nhân ca ngợi trăng Trường An sáng hơn, đương nhiên là vì hoàng đế bệ hạ ở Trường An.
Ngày trăng tròn trong mỗi một tửu lâu đều sẽ có mấy thi nhân, thành Trường An nơi này thi nhân đầy rẫy, hông đeo bội kiếm, thoạt nhìn rất có phong thái, trong quan niệm cố hữu của các lão bách tính đều là vũ phu thích uống rượu hơn, uống vào là không muốn sống, đó là hiểu lầm lớn cỡ nào chứ... Mấy năm trước thành Trường An có hội thơ, văn nhân đến từ bốn phương tám hướng tụ tập dưới Nhạn Tháp, trong một ngày làm mấy trăm bài thơ, mọi người làm thơ chưa tận hứng vì thế đi uống rượu tận hứng. Một vị tướng quân cấm quân phụ trách bảo vệ sự an toàn của bọn họ cũng bị bọn họ kéo đi cùng để đảm bảo bọn họ không gây chuyện, ngày đó hơn ba mươi đoàn suất cấm quân đi theo, lại bị một đám thi nhân quật ngã.
Thế là có vị thi nhân họ Lý kia đứng ở chỗ cao trên Uy Phong Lâu cất tiếng cười to, chỉ vào những cấm quân đã uống say kia cực cuồng vọng nói một câu: "Làm thơ, các ngươi không biết, uống rượu, các ngươi cũng không biết."
Còn có nửa câu sau: "Nhưng Đại Ninh này, không có chúng ta thì được, không có các ngươi thì không được."
Hôm nay trong tửu lâu của Lưu Vân Hội không có thi nhân, chỉ có người buồn.
Diệp Lưu Vân rất buồn, Thẩm Tiểu Tùng ném cho ông ta một nan đề. Ông ta không nói thật với hoàng đế chính là tội khi quân, tương lai nếu thật sự xảy ra chuyện thì càng nghiêm trọng hơn, thật sự không có nhiều tội danh nghiêm trọng hơn tội khi quân, đếm tới đếm lui, cũng chỉ một tội mưu nghịch là cao hơn.
Đi ra ngoài làm một việc rất cơ mật, lúc Hắc Nhãn trở về có chút hăng hái, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt u sầu của đông chủ lại cảm thấy chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn, gã theo bản năng liếc nhìn Bạch Nha đã cụt một cánh tay, Bạch Nha nhếch môi cười cười, lộ ra một răng trắng bóc, nhưng rất muốn ăn đòn.
"Vẫn quen chứ?" Hắc Nhãn hạ giọng hỏi Bạch Nha một câu.
Bạch Nha cúi đầu nhìn nhìn tay trái của mình: "Không thuần thục, nhưng từ từ sẽ được."
Hắc Nhãn ừ một tiếng: "Trước kia đều là dùng tay phải, bây giờ đổi sang tay trái, tiểu đệ ngươi hẳn là rất vui vẻ, cưới tân nương tử rồi."
Bạch Nha ngây ra, sau đó thở dài nói: "Đúng thế, hóa ra còn có người tranh sủng với nó, bây giờ là nhất phu nhất thê rồi."
Hắc Nhãn phụt cười một tiếng, vỗ vỗ vai Bạch Nha: "Huynh đệ, được lắm!"
Câu này không phải là nói đùa.
Bạch Nha gật gật đầu: "Cũng không đến mức một tay sẽ thua ngươi."
Hắc Nhãn lấy ra một mảnh khăn tay thêu cực tinh mỹ đưa cho Bạch Nha: "Này, tặng cho tân nương tử, chúc chúng nó đầu bạc răng long."
Bạch Nha nhổ gã một ngụm, nhận lấy khăn tay: "Đây rõ ràng là tặng cho tân lang."
Y nhìn Hắc Nhãn thở dài: "Ngươi nói câu này thật ác độc, đầu bạc răng long... Nếu ngay cả cái đó cũng đầu bạc, còn phải trông mong chúng nó giai lão, cả đời này ta thiệt muốn chết..."
"Vào hết đi, đừng ở bên ngoài nói hưu nói vượn nữa." Diệp Lưu Vân ở trong phòng nói một câu: "Để người ta nghe thấy, tổn hại đến thanh danh của Lưu Vân Hội ta."
Hắc Nhãn Bạch Nha nhìn nhau cười, hai người vào phòng liền ngửi thấy mùi rượu rất nồng. Đông chủ thích uống rượu, nhưng gần như chưa từng uống nhiều, lúc muốn uống rượu cũng có chừng mực, nhấm nháp mùi vị là thôi, nhưng hôm nay mùi rượu trong phòng này nồng nặc, làm cho người ta có cảm giác đến nhầm chỗ, phàm là căn phòng nặng mùi rượu bất kể xa hoa cách điệu cỡ nào cũng sẽ giảm xuống hơn phân nửa.
Một người chú trọng cách điệu như đông chủ Diệp Lưu Vân, trong phòng nặng mùi rượu như vậy, có thể thấy được là đã gặp chuyện rất phiền lòng.
Trước đó lúc cửa không đóng Hắc Nhãn đã nhìn thấy sắc mặt đông chủ không tốt, sau khi vào cửa mới phát hiện đâu chỉ là không tốt, đông chủ ngay cả đầu tóc cũng rối, y phục cũng hơi xộc xệch, lại còn có một chiếc giày không đi đàng hoàng, chỉ đi hờ trên chân.
"Đông chủ." Hắc Nhãn dè dặt hỏi một câu: "Không sao chứ?"
Diệp Lưu Vân khoát tay: "Bây giờ vẫn chưa tính là chuyện lớn, có món đồ cần ngươi sáng sớm ngày mai đi một chuyến, cổng thành vừa mở là xuất thành, đi tây cương."
"Cho Thẩm Lãnh?"
"Không, cho Mạnh Trường An."
"Thứ gì?"
"Nói mấy câu."
"Thư?"
"Không phải thư, không thể có thư, là mấy câu nói." Diệp Lưu Vân ngồi ở đó, trầm mặc một lúc rồi nói: "Các ngươi cũng biết Lưu Vân Hội trước nay đều là kiêu hãnh, mỗi một người đều kiêu hãnh, không phục ai... Bởi vì trước giờ Lưu Vân Hội đều không phải một thế lực trên ám đạo, chủ tử của chúng ta là bệ hạ, điều này đương nhiên đáng để kiêu hãnh, trước hôm nay, Lưu Vân Hội từ trên xuống dưới cũng chưa từng có ai làm chuyện gì có lỗi với sự kiêu hãnh này."
Bạch Nha và Hắc Nhãn liếc nhau một cái, Bạch Nha quay đầu lại đóng kín cửa phòng, cài cửa chắc chắn.
"Đông chủ?" Hắc Nhãn cảm thấy tim mình đã sắp nhảy ra ngoài rồi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Lưu Vân hít sâu một hơi: "Có thể ta đã có một quyết định sai lầm, ta cần hai người các ngươi giúp ta chỉnh sửa, hoặc là cùng nhau sai.. Kế tiếp các ngươi sẽ đối mặt với hai lựa chọn, đầu tiên là sau khi nghe ta nói xong thì trực tiếp đi gặp bệ hạ, thứ hai là..."
Ông ta nhìn về phía hai người kia, Hắc Nhãn nói: "Lựa chọn của đông chủ, chính là lựa chọn của ta."
Bạch Nha nhún vai vẻ không sao cả: "Ta ở Lưu Vân Hội lăn lộn tốt như vậy, đông chủ phải làm cho Lưu Vân Hội tiếp tục giỏi vãi mới được, ta là người tàn tật rồi, trông cậy Lưu Vân Hội chăm sóc ta lúc về già nữa."
Y nhìn nhìn cái khăn tay Hắc Nhãn tặng cho y, nhét vào trong cổ tay áo: "Phải cho ta một người vợ."
Sau một nén nhang, Hắc Nhãn và Bạch Nha liếc nhau một cái, sắc mặt hai người đều hơi trắng bệch, lời đông chủ nói, rất đáng sợ.
Sáng sớm hôm sau, Hắc Nhãn ra khỏi Trường An.
Bạch Nha một mình vào Bắc Sơn luyện đao tay trái, bế quan nửa năm.
Tây cương.
Bờ nam sông Tàng Bố.
Đàm Cửu Châu nhìn người trẻ tuổi trước mặt cảm thấy thế giới này trước giờ đều không thiếu thần thoại, mỗi một người trẻ tuổi đều có thể sáng tạo thần thoại, cái giá bỏ ra đương nhiên đều sẽ rất lớn, rất nhiều chuyện làm không thành công chính là chết không có chỗ chôn, làm thành công thì sẽ được người khác gọi là thần thoại.
Gã Mạnh Trường An này đã sáng tạo ra thần thoại thứ hai. Lúc trước khi ở bắc cương gã đã dẫn theo thám báo xâm nhập Hắc Vũ chín lần, việc mà gã làm là sự đảm bảo cực đại để tương lai Đại Ninh động binh với Hắc Vũ sẽ giành phần thắng, đó chính là thần thoại... Hiện giờ chỉ đem mấy thám báo trà trộn vào trong đại doanh của người Thổ Phiên một đao cắt đứt đầu của lặc cần Khoát Ca Minh Đài, việc này chẳng lẽ không phải là thần thoại ư?
"Ngươi có từng nghĩ mình sẽ chết không?" Đàm Cửu Châu hỏi một câu theo bản năng.
Mạnh Trường An lắc đầu: "Không có, ti chức thường chỉ nghĩ kẻ thù chết như thế nào."
Đàm Cửu Châu hơi cong khóe miệng lên: "Ngươi khiến ta có một ý niệm trong đầu."
Mạnh Trường An nói: "Sợ là đại tướng quân Thiết Lưu Lê sẽ đích thân đến cướp."
Đàm Cửu Châu mới nói đến, Mạnh Trường An lập tức liền hiểu ý của ông ta, ý niệm này còn có thể là ý niệm gì nữa, đương nhiên là giữ Mạnh Trường An lại cho mình dùng.
"Bên lão Thiết còn có Võ Tân Vũ." Ông ta mỉm cười nói: "Tây cương đại tướng quân chẳng lẽ không phải là đại tướng quân?"
"Đại tướng quân là nghĩa phụ ta." Mạnh Trường An cũng cười trả lời.
"Như vậy à." Đàm Cửu Châu thở dài, chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu: "Ngại thêm một người sao?"
Mạnh Trường An cười nói: "Đại tướng quân tây cương nhân tài đông đúc."
"Nhìn ngươi thuận mắt." Đàm Cửu Châu nói: "Thôi vậy thôi vậy, ta biết cho dù cưỡng ép cũng không được, nếu thật sự lấy mất ngươi, Thiết Lưu Lê cũng thật có gan mang thiết kỵ từ bắc cương chạy tới đòi người... Ông ta già như vậy rồi, chung quy bệ hạ cũng phải chăm sóc người già một chút."
Mạnh Trường An cười lắc đầu: "Nếu không có chuyện gì, ti chức vẫn nên đến bờ sông xem thử, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể người Thổ Phiên sẽ đến rất nhanh thôi."
"Đi đi." Đàm Cửu Châu nói: "Khoát Ca Minh Đài đã chết, cách đến của người Thổ Phiên sẽ khác."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ti chức cũng nghĩ như vậy."
Đúng lúc này có phó tướng từ bên ngoài bước nhanh vào: "Đại tướng quân, đại quân người Thổ Phiên đã đến bờ sông bên kia, có một đội người giơ cờ trắng ngồi thuyền nhỏ đến, nói là yêu cầu gặp đại tướng quân."
"Để bọn họ đến đại trướng trung quân." Đàm Cửu Châu nhìn về phía Mạnh Trường An: "Cùng ta đi nghe một chút."
Đại trướng trung quân, mấy người Thổ Phiên đến đây căng thẳng đứng ở đó, binh khí trên người bọn họ đều đã bị tước đi rồi, trong ánh mắt mỗi một người đều có thể nhìn thấy có nỗi sợ hãi lớn cỡ nào, một người không biết sinh tử của chính mình, sẽ là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Đàm Cửu Châu liếc nhìn mấy người kia: "Muốn nói gì?"
Người Thổ Phiên cầm đầu thân hình nhỏ gầy, hít sâu một hơi, tháo mũ sắt trên đầu xuống, cũng tháo cả khăn lụa trên mặt xuống, đứng thẳng người rồi nói: "Ta tên là Nguyệt Châu Minh Đài, công chúa Thổ Phiên quốc."
Đàm Cửu Châu tưởng người đến là vị quốc sư kia. Mặc dù trên danh sách không có tên của vị quốc sư kia, nhưng Đàm Cửu Châu xác định hắn ta ở trong đội ngũ tống thân, nghĩ như thế nào cũng không ngờ người đến lại là công chúa của Thổ Phiên quốc.
"Điện hạ."
Đàm Cửu Châu đứng dậy chắp tay, về lễ nghĩa rất chu đáo.
"Người đâu, lấy một cái ghế cho công chúa."
"Không cần." Công chúa trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta đến, là muốn cầu đại tướng quân tha cho những binh lính kia một con đường sống, lỗi không ở bọn họ, Khoát Ca Minh Đài đã chết, quốc sư không biết tung tích, bọn họ chỉ là quân nhân phụng mệnh làm việc. Hiện giờ người đáng chết đã chết, đại tướng quân không thể lại quy tội cho những người vô tội bọn họ nữa. Nếu đại tướng quân có thể đồng ý ta, ta sẽ không quay về nữa, đại tướng quân có thể phái người trói ta lại đưa đến Trường An, trận chiến này đại tướng quân giết địch mấy vạn, còn giết lặc cần Thổ Phiên, bắt sống công chúa Thổ Phiên, công lao đã đủ lớn rồi."
"Điện hạ đã hiểu sai một chuyện." Đàm Cửu Châu thản nhiên nói: "Điện hạ không phải người Thổ Phiên, tại sao nói bắt sống?"
Công chúa mặt biến sắc, không hiểu ý của Đàm Cửu Châu.
Đàm Cửu Châu nói: "Công chúa sắp gả vào Đại Ninh, vậy thì tất nhiên là người Ninh, người Thổ Phiên làm như thế nào là chuyện của người Thổ Phiên, người Ninh làm việc trước giờ đều sẽ không không tín nghĩa như vậy. Người đã làm chuyện sai nên bị giáo huấn, đây là đạo lý, sau này công chúa cũng đừng nói thay cho người Thổ Phiên, cũng là đạo lý."
Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Người Thổ Phiên có thể tháo giáp tước vũ khí, ta sẽ tạm thời không giết người, nhưng làm phiền công chúa phái người trở về nói với Thổ Phiên vương hai chuyện, nếu Thổ Phiên vương đáp ứng, có thể không đánh trận."
"Ngươi nói."
"Trong lời ta nói lúc nãy đã biểu lộ rõ thái độ. Thứ nhất, sau này Thổ Phiên vương xưng thần với Đại Ninh, chỉ có thể là vương không thể xưng đế. Thứ hai, ở mảnh đất ngàn dặm Thổ Phiên cắt ra làm lãnh địa công chúa, ừm, cũng giống như lúc trước Thổ Phiên vương nói, chung quy công chúa vẫn cần có lãnh địa của mình mới được, trong thời gian công chúa sống ở Trường An, tây cương Trọng Giáp ta giúp quản lý bảo vệ lãnh địa công chúa." Đàm Cửu Châu nói với ngữ khí bình thản: "Nếu như Thổ Phiên vương không nỡ, vậy thì công chúa cũng không phải quá lo lắng, ta đi lấy giúp ngươi."