Bất kể yêu cầu của công chúa có được Đàm Cửu Châu chấp nhận hay không, nhưng có một sự thực mà công chúa không thể không chấp nhận, gần hai mươi vạn người của đại quân Thổ Phiên... không có lương thực.
Giết ngựa có thể chống đỡ được thời gian khoảng một tuần, nếu ăn tiết kiệm một chút miễn cưỡng giữ cho mọi người có thể đi đường, có thể ăn mười ngày, nhưng mười ngày này binh lính Thổ Phiên không hề sức chiến đấu gì đáng nói có thể để cho người Ninh giết chóc thây ngang khắp đồng, còn không có sức đánh trả.
Trước khi đến người Thổ Phiên cũng đều nói người Ninh chẳng qua giỏi khoác lác, kì thực là hai chân dê mặc sức cho người ta giết, sau khi đánh xong mới hiểu được, nếu người Ninh là dê, cũng là loại dê có thể nuốt cả hổ lang.
Thành Thạch Tử Hải, Thẩm Lãnh cũng không cho người của mình tham dự đại quân truy kích. Trong đại chiến, thân là tướng quân Đại Ninh không thể tránh chiến, thương yêu thủ hạ của mình đến mấy thì cũng nhất định phải mang người xông lên, nhưng sau đại chiến, người Thổ Phiên đã không còn sức đánh tiếp nữa, Thẩm Lãnh còn lâu mới để cho thủ hạ của mình có thêm tổn thất gì.
Ngồi ở trong tiểu viện lén lút tự thay thuốc trị thương, tính toán Trà gia đi ra ngoài tìm đồ ăn cũng sắp trở lại rồi, lúc tay chân luống cuống đang muốn thay băng vải thì Trà gia đã vào cửa, hắn cười ngượng, giống như đứa trẻ nghịch ngợm đã làm chuyện sai bị mẹ bắt tại trận vậy. Thế nhưng Trà gia chỉ để đồ ăn trong tay xuống, sau đó đi đến nhẹ nhàng quấn băng vải giúp Thẩm Lãnh.
"Ô, thủ pháp đẹp nhiều rồi."
Thẩm Lãnh không tự chủ được khen ngợi một câu.
Trà gia hừ một tiếng, xách đồ ăn vào phòng bếp.
Gần đây Thẩm tiên sinh không ở bên cạnh, không ai biết lúc ở một mình đã bao nhiêu lần Trà gia luyện tập bôi thuốc như thế nào, băng bó như thế nào, không ai biết có bao nhiêu lần nàng vào phòng bếp hun đen khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nấu ăn hết lần này đến lần khác, cũng không có ai biết nàng từng thỉnh giáo phu nhân của Trang Ung làm một bộ nhuyễn giáp như thế nào, hiện giờ đã làm được hơn một nửa rồi.
Không bao lâu, Trà gia bưng hai bát mì đi ra thoạt nhìn vẫn có chút căng thẳng. Tuy đây chẳng qua là một bát mì, trước khi nàng và Thẩm tiên sinh đón Thẩm Lãnh từ trong trấn Ngư Lân về nàng cũng luôn tự nấu mì, nhưng nàng biết đó cũng chỉ là miễn cưỡng nấu chín mà thôi, làm một bát mì khiến người ta ăn như thế nào cũng không phiền chán, tuyệt không phải chuyện dễ.
Sau này sẽ có thời gian rất nhiều năm, nàng sẽ nấu mì cho Lãnh Tử ăn.
Thẩm Lãnh ăn ngấu nghiến hết bát mì, hỏi một câu: "Trong nồi còn không?"
Khóe miệng Trà gia lập tức hơi cong lên, thở ra một hơi thật dài: "Có!"
Sau khi ăn cơm xong Trà gia đi rửa bát, Thẩm Lãnh tìm các loại dụng cụ như búa bắt đầu làm. Trà gia từ phòng bếp thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, phát hiện Lãnh Tử ngốc lại đang làm ghế nằm cho nàng, loại ghế nằm có thể thoải mái nằm ở trên, sau đó Thẩm Lãnh lấy một ghế đẩu ngồi ở trước đầu nàng, gội đầu cho nàng.
Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, tiểu viện không biết thuộc về ai trong thành Thạch Tử Hải này liền thành nhà tạm thời của Thẩm Lãnh và Trà gia. Khi Thẩm Lãnh đóng ghế nằm thì Trà gia đi đun nước, sau khi đun xong nhìn thấy Thẩm Lãnh đã đang dùng vỏ của con dao săn nhỏ kia mài giũa, từng chút từng chút mài giũa những chỗ trên ghế có thể sẽ cọ xước da nàng trở nên nhẵn mịn bóng loáng.
"Nằm xuống đi."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ ghế nằm, Trà gia nằm xong, mái tóc dài buông xuống, vừa hay chưa chạm mặt đất.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó gội đầu cho Trà gia, Trà gia ngửa đầu nhìn tinh không vạn lí.
"Sắp hai mươi tuổi rồi."
Trà gia bỗng nhiên nói một câu, Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đúng thế, nhanh thật, năm đó tỷ đuổi ta mới mười hai tuổi nhỉ."
Trà gia bĩu môi.
"Cô nương nhà bình thường, mười mấy tuổi đã phải xuất giá."
"Đó là sợ không gả đi được, tỷ thì không sợ."
Khóe miệng Trà gia giương lên: "Tiên sinh nói, ngươi nhất định phải làm đến đại tướng quân mới được."
"Ừm, việc đó cũng không khó."
"Tiên sinh còn nói, tướng quân khoác hồng bào, nhìn rất đẹp."
Lúc nàng nói chuyện âm thanh rất nhỏ, nàng hy vọng Thẩm Lãnh có thể nghe hiểu được, nhưng Thẩm Lãnh lại giống như căn bản không để ý đến câu này, chỉ để ý đến tóc của nàng, gội rất cẩn thận rất cẩn thận, nhẹ nhàng gãi đầu nàng giống như đang hết sức cẩn thận dùng ngón tay khiêu vũ vậy. Trà gia thầm tự nói với mình, áo cưới đỏ đương nhiên đẹp, nhưng cuộc sống như bây giờ, có áo cưới đỏ hay không thì có sao?
"Về Trường An sẽ khoác cho tỷ xem." Thẩm Lãnh nói: "Ta đã nghe ngóng, tiệm son trang điểm cho nữ tử nhất trong thành Trường An tên là Yên Vân Phường, trong đó bán son phấn đắt đến mức khiến người ta không thể tin được. Ta đã vào, một hộp nhìn rất bình thường gì đã có giá hai ba lượng bạc, chỉ một hộp nhỏ như vậy, thật sự là lòng dạ đen tối đến mức gột cũng không sạch, cho nên hỏi thử giá cả, chưa mua cho tỷ."
Trà gia cười: "Ta đẹp như vậy, cần son phấn gì nữa."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Tỷ đẹp như vậy, mua một loại son phấn làm sao xứng với ngươi, cho nên ta đã mua Yên Vân Phường rồi."
Trà gia ngẩn ra.
Thẩm Lãnh lẩm bẩm tự nói: "Vốn đã nghĩ muốn cưới tỷ cũng không thể tùy tiện chọn một nơi, chỉ có thể ở thành Trường An, muốn cưới tỷ cũng không thể tùy tiện mặc một bộ áo cưới đỏ là được, phải cho tỷ chọn một bộ vừa ý nhất, khi nhớ lại cả đời cũng không hối hận... Bên cạnh Yên Vân Phường có một tiệm tơ lụa tên là Lạc Hà Phi, ta cũng đã mua, trước khi ra khỏi Trường An ta bảo bọn họ làm ra ba mươi bộ áo cưới, khi trở về tỷ lựa chọn, mặc một bộ, số còn lại treo để ngắm, sau này hàng năm tới rồi ngày hai chúng ta thành thân, tỷ thay một bộ mặc cho ta ngắm... Trời đất hỡi, tỷ không được quá béo đó, nếu không y phục sẽ mặc không mặc được đâu."
Trà gia cười, mắt hơi ươn ướt.
"Tốn bao nhiêu tiền?"
"Rất đắt." Thẩm Lãnh giúp Trà gia lau khô tóc: "Cho nên tỷ không thể đổi ý được."
Trà gia: "Ta không phải vì muốn được gả cho ngươi, là ta xót nhiều bạc như vậy."
"Biết rồi biết rồi."
Thẩm Lãnh từ trong túi da hươu lấy ra một cái lược gỗ luôn mang theo bên người chải đầu cho Trà gia: "Ta biết ngay là ngươi quan tâm đến bạc cho nên mới đặt tiền vốn lớn, đây là kế dụ địch thâm nhập, có thông minh không?"
"Ngu ngốc."
Trà gia quay đầu, hôn chụt lên mặt Thẩm Lãnh một cái, lúc xoay người đi nước mắt từ khóe mắt bay ra ngoài, rơi lên mặt Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt nàng: "Đây là đau lòng đến khóc?"
Trà gia hừ: "Tiêu tốn bao nhiêu, tương lai phải kiếm lại cho ta bấy nhiêu."
Thẩm Lãnh: "Ồ... không kiếm lại được thì tỷ cứ phạt ta giúp tỷ sinh con."
Trà gia mặt đỏ: "Câm miệng."
Thẩm Lãnh cúi người hôn lên miệng Trà gia, ấp úng nói: "Là câm miệng như thế này sao?"
Mạnh Trường An từ đại doanh Ninh quân sông Tàng Bố trở về hỏi thăm được tiểu viện mà Thẩm Lãnh và Trà gia ở, đẩy cửa vào, sau đó yên lặng lui ra ngoài, đứng ở ngoài cửa một lát, nhìn thấy xa xa có một lão binh ngồi xổm trong góc tường hút thuốc. Gã đi sang bên đó, lão binh vội vàng đứng lên hành quân lễ: "Tướng quân!"
Mạnh Trường An ừm một tiếng, lấy tẩu thuốc lau lau rồi hút một hơi, xộc lên tận óc.
"Hỏi ngươi một câu hỏi." Mạnh Trường An ngồi xổm ở đó, như một lão nông vừa mới đi làm ruộng về, ngậm tẩu thuốc hỏi lão binh: "Nếu thân huynh đệ cưới vợ, tặng cái gì thì khá thích hợp?"
"Ta không biết..." Lão binh đỏ mặt: "Ta chỉ biết làm binh, nhưng mà nghĩ, chắc là thiếu cái gì thì tặng cái đó."
Mạnh Trường An cẩn thận nghĩ nghĩ tiểu tử Thẩm Lãnh kia thiếu cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, lại hút một hơi thuốc: "Hắn không thiếu nhà, hắn cũng không thiếu bạc, hình như thật sự không thiếu gì cả."
"Cái gì cũng không thiếu sao?" Lão binh cũng buồn theo: "Vậy thì cái gì cũng không tặng, thật ra giữa thân huynh đệ không cần phải đi nhiều đồ như vậy, vĩnh viễn đều đứng trên một đường thẳng, vậy là đủ rồi... Lúc trước có nói huynh đệ ta, trong nhà phải dựa vào đệ, hắn cưới vợ ta cũng không thể trở về, cái gì cũng không tặng, nhưng ta biết đó chính là thân huynh đệ của ta, ta về nhà, sẽ có cơm nóng ăn, có giường ấm để ngủ."
Mạnh Trường An hít sâu một hơi: "Ừm, vậy thì không nghĩ nữa."
Gã đứng dậy đi về, tính toán ngày về thành Trường An. Người Thổ Phiên bị nhốt ở sông Tàng Bố đã sắp hai mươi ngày, lương thực mà bên Đại Ninh cho bọn họ cũng chỉ đủ cho bọn họ cầm hơi mà sống, còn là đợi khi bọn họ ăn hết xong ngựa rồi mới bắt đầu cho, công chúa Nguyệt Châu Minh Đài phái người về Kim Trướng Vương Đình truyền tin, phỏng chừng sứ giả cũng sắp trở lại rồi.
Đúng lúc này chợt thấy xa xa có người đi đến, cách xa, có chút quen thuộc.
Chờ đến gần mới nhìn ra, hán tử trên mặt bám một lớp bụi đất thế mà lại là Hắc Nhãn Lưu Vân Hội, y phục trên người gã kia nếu cởi ra sợ là có thể đứng ở đó không đổ, trong mắt toàn là tơ máu, cũng không biết đã bao lâu không ngủ.
"Chuyện gì mà tìm đến Thẩm Lãnh gấp như vậy?"
"Trước tiên không tìm Thẩm Lãnh, tìm ngươi." Hắc Nhãn nhìn bốn phía nhìn: "Chỗ nào nói chuyện thuận tiện?"
Mạnh Trường An quay lại liếc nhìn bãi đất trống phía bên kia, mặc dù sẽ bị người nhìn thấy, nhưng cũng có thể nhìn thấy người khác từ rất xa, vì thế chỉ chỉ cái tiểu đình gọi là Cự Hồ Đình ở giữa bãi đất trống: "Bên kia đi."
Hắc Nhãn bước đi cũng lảo đảo, vừa đi vừa lầm bầm nói: "Chỗ nào có thể ăn một bát mì? Loại thêm rất nhiều thịt ấy."
"Ăn mì trước hay là nói chuyện trước?"
"Nói chuyện." Hắc Nhãn vào trong đình đặt mông ngồi xuống, lại bật dậy như đạn lò xo: "Gần như đi không ngừng, mông bị cứa rách rồi, mệt chết ba con ngựa rồi... Lúc qua đường đèo là buổi tối, suýt chút nữa đã ngã chết ta, ngựa ngã chết rồi, ta đã đi bộ một đêm, ngày hôm sau khó khăn lắm mới tìm được một con ngựa, sau đó lại khiến ta mệt chết đi được."
Mạnh Trường An nhíu mày: "Chuyện rất quan trọng?"
"Ngoài sinh tử ra không có đại sự, đây chính là sinh tử đại sự."
Hắc Nhãn hạ giọng nói với Mạnh Trường An rất lâu, sắc mặt Mạnh Trường An biến ảo không ngừng, gã đi tới đi lui ở trong đình, thỉnh thoảng dừng lại hỏi một câu, câu nào Hắc Nhãn có thể trả lời thì đều trả lời, câu nào không thể trả lời là bởi vì gã không biết. Hai người nói chuyện đều rất khẽ, cho nên tuyệt sẽ không bị người khác nghe được, nơi này cũng không có ai quen biết Hắc Nhãn, để không làm cho người khác chú ý, trên người gã mặc một bộ y phục chiến binh.
"Ta biết rồi."
Mạnh Trường An gật gật đầu, chỉ ba chữ này, nhìn có vẻ hời hợt, nhưng Hắc Nhãn biết ba chữ này ý vị như thế nào.
Mạnh Trường An hỏi: "Hiện tại đi làm gì?"
"Ta đã nói rồi, muốn ăn mì... Bánh bao thịt cũng được, loại rất nhiều thịt ấy."
Mạnh Trường An trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên cười: "Cuối cùng cũng biết phải tặng hắn cái gì rồi."
"Cái gì?"
"Không có gì." Mạnh Trường An chỉ chỉ chỗ cách đó không xa: "Thẩm Lãnh và Trà Nhi ở chỗ đó, muốn ăn bánh bao thịt cũng được, ăn mì cũng được, đi tìm bọn họ ăn, ta không biết làm, cũng không mang tiền."
Hắc Nhãn: "Quả nhiên mà... Gần son thì đỏ, người gần Thẩm Lãnh đều mặt dày."
Gã lảo đảo đi sang chỗ Thẩm Lãnh ở, đi được vài bước lại quay đầu lại: "Ngươi cũng biết đó, dựa theo đạo lý ta nói với ngươi xong những lời này rồi thì nên chết, ta chết rồi, người bảo ta chuyển lời mới có thể an toàn, mà người bảo ta chuyển lời đối với ta mà nói quan trọng giống như cha ta vậy."
"Ngươi chết thì đại hôn của Lãnh Tử sẽ ít đi một phần lễ mừng." Mạnh Trường An đi lên phía trước mấy bước, đỡ cánh tay Hắc Nhãn đi lên phía trước: "Vậy thì Lãnh Tử thiệt quá."
Hắc Nhãn: "Ta quan trọng như vậy sao?"
Mạnh Trường An: "Đương nhiên, người bên cạnh Lãnh Tử đều quan trọng, một người cũng không thể thiếu."
Hắc Nhãn cười: "Biết rồi... Một người cũng không thể thiếu."