Mạnh Trường An mang Hắc Nhãn đi đến cái tiểu viện mà Thẩm Lãnh và Trà gia ở tạm kia, vốn định đẩy cửa vào, bỗng nhiên nhớ đến chuyện trẻ con không nên nhìn mà mình đã thấy khi định vào trước đó, vì thế dừng lại, sắc mặt có chút khó xử.
"Phải gõ cửa." Hắc Nhãn giống như đang khoe khoang một kỹ năng tuyệt vời nào đó: "Ngươi không biết sao? Phải gõ cửa."
Từ khi ở thôn Ngụy cách đại doanh thủy sư quận An Dương không xa đó gã đã học được kỹ năng gõ cửa, vẫn luôn cảm thấy rất tuyệt vời, cũng không biết chút tự hào đó ở đâu...
Gõ cửa mà vào, quang minh chính đại.
Khoảng gần nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh đích thân động thủ làm ra một nồi bánh bao thịt bày lên bàn, Hắc Nhãn thò tay ra muốn cầm, que gỗ trong tay Trà gia chuẩn xác đánh trúng ngón tay gã: "Rửa tay!"
Hắc Nhãn: "Ồ..."
Gã đứng lên đi trở rửa tay, lầm bầm nói: "Sao cảm giác giống như mẹ ta vậy."
Thẩm Lãnh: "Huynh đệ, ngươi cảm giác không sai."
Hắc Nhãn quy củ đi rửa tay, quy củ ngồi xuống giống như đứa trẻ đến học đường, vẻ mặt vô tội nhìn Trà gia. Gã thật sự sợ Trà gia nói bạn nhỏ ngoan giơ tay ra để a di kiểm tra một chút xem có sạch không nào. Gã cẩn thận nghĩ nếu Trà Nhi cô nương thật sự nói như vậy, tôn nghiêm của gã tuyệt đối sẽ không cho phép gã phối hợp, ai còn không cần mặt mũi?
Sau đó gã nhìn thấy Trà gia nhìn về phía tay của mình, lập tức giơ tay ra: "Sạch sẽ, rửa sạch."
"Ăn đi."
Trà gia ra lệnh một tiếng, Hắc Nhãn giống như hổ đói vồ mồi bưng cả đĩa bánh bao qua, mỗi tay một cái, theo bản năng liếc nhìn cái que gỗ trong tay Trà gia đang giơ lên, lại đẩy đĩa trở lại, cái bánh bao bên tay trái cũng buông xuống, giống như tân nương tử mới về nhà chồng, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, bộ dạng ủy khuất.
Trà gia thở dài: "Đói thì ăn, ta là nhìn ngươi hai tay cầm bánh bao, rất không có thể diện."
"Ồ."
Hắc Nhãn cắn một miếng nhét nửa cái bánh bao thịt vào miệng, cũng không quản nhiều như vậy nữa, bánh bao thịt to bằng nắm đấm gần như là hai miếng một cái mà nhét vào miệng, có thể thấy được đã bao lâu rồi không ăn một bữa cơm đàng hoàng, thậm chí có thể đã rất lâu không ăn một bữa cơm. Thẩm Lãnh bưng một bát canh lớn từ trong phòng bếp đi ra, phát hiện Hắc Nhãn đã tiêu diệt hơn một nửa đĩa bánh bao lớn kia.
"Ngừng ngừng ngừng..." Thẩm Lãnh kéo bàn tay lại túm thêm bánh bao của Hắc Nhãn: "Ăn nữa sẽ có vấn đề đó, ăn canh."
Hắc Nhãn lưu luyến thu tay lại, bưng canh lên húp xì xụp từng ngụm từng ngụm: "Đã hai mươi ngày không thoải mái như vậy rồi... Trên đời này, trời đất bao la, lấp đầy bụng là lớn nhất."
Thẩm Lãnh: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ồ, có chuyện nói với ngươi."
Diệp Lưu Vân đã căn dặn, chuyện gã nói với Mạnh Trường An chỉ có thể nói với Mạnh Trường An, không thể nhắc một chữ với Thẩm Lãnh, cũng không thể nhắc đến với Thẩm Trà Nhan. Gã buông bát xuống, nói: "Thẩm tiên sinh bị thương, nhưng không có chuyện lớn gì, hiện giờ đã có thể đi lại, bệ hạ đónThẩm tiên sinh vào trong cung trị liệu, người của cả viện Thái Y vây tròn quanh Thẩm tiên sinh."
Thẩm Lãnh trầm mặc: "Nếu không có vấn đề, ngươi không đến mức đi một chuyến."
"Có..."
Hắc Nhãn nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, e sợ sau khi nghe được tin Thẩm tiên sinh bị thương Thẩm Lãnh liền lập tức trở về thành Trường An.
"Sau này tiên sinh... có thể trong vòng vài ba năm không thể động võ, phải tĩnh dưỡng."
"Ồ." Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Vậy cũng tốt."
Hắn theo bản năng cầm bánh bao nhét vào miệng cắn một miếng, nhai nhai, hỏi: "Là ai?"
"Người của phủ Đình Úy trước đây, nhưng đã bị tiên sinh giết rồi."
"Không phải ngươi vừa mới ăn cơm xong không lâu sao?"
Trà gia lo lắng nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cười: "Ngửi thơm quá."
Cúi đầu che giấu bản thân, không dám để Trà gia nhìn thấy hai mắt của mình.
Hắn cắn vội bánh bao xong, đứng dậy: "Ta đi dọn một gian phòng cho ngươi."
Trà gia: "Ta đi."
Hắc Nhãn: "Ta tự đi."
Mạnh Trường An: "Ngươi thật sự định ở đây?"
Hắc Nhãn: "Ồ... vậy ta ở đâu."
"Đi với ta đi." Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ổn định tâm trạng."
Thẩm Lãnh mỉm cười: "Ta không sao."
Mạnh Trường An dẫn Hắc Nhãn ra khỏi tiểu viện, lúc đi về Mạnh Trường An thở dài: "Ngươi không thể nói dối vài câu à?"
"Ta không nói dối." Hắc Nhãn: "Thẩm tiên sinh thật sự bị thương, rất nặng."
Mạnh Trường An quay đầu lại liếc nhìn bên phía tiểu viện kia, sau đó hỏi: "Còn có thể cầm cự bao lâu?"
"Sau này không động võ sẽ không sao, cưỡng ép động võ thì không chắc, nếu bị thương nữa thì nhất định sẽ có vấn đề lớn, người của viện Thái Y nói sau này thân thể Thẩm tiên sinh sẽ rất suy yếu, cho dù là một chút phong hàn cũng có thể lấy mạng ông ấy, đừng nói bị thương."
"Nhờ ngươi một chuyện." Mạnh Trường An nhìn về phía Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn vội vàng nói: "Đừng có nhờ, ngươi nói đi."
Mạnh Trường An: "Làm phiền ngươi vẫn phải chạy về, không cần gấp như lúc đến... nhưng nhất định phải trở về trước khi chúng ta trở về."
Gã lục tìm trên người một lượt, lấy ra một ít ngân phiếu cũng không có nhiều.
"Cái này cho ngươi, làm phiền ngươi nói một tiếng với đông chủ Lưu Vân Hội, sau khi chúng ta trở về sẽ làm tiệc cưới cho Thẩm Lãnh và Trà Nhi ở thành Trường An, cho dù Thẩm tiên sinh có thể đợi cũng không thể đợi thêm nữa, làm trong ngay trong tửu lâu của Lưu Vân Hội, làm phiền các huynh đệ của Lưu Vân Hội giúp đỡ một chút... Mồng sáu tháng sau, ta đã xem rồi, ngày tốt nhất trong năm, không kiêng kỵ gì, không có gì bất ngờ xảy ra thì cứ định ngày đó."
"Mồng sáu?" Hắc Nhãn ngẩn ra: "Đó không phải là ngày đại hôn bệ hạ định cho thế tử Lục Vương và công chúa Thổ Phiên quốc sao?"
"Không quản nhiều như vậy." Mạnh Trường An: "Đó là chuyện của người khác, đây là chuyện của mình, ngày đó thế tử cưới được, Lãnh Tử không cưới được à?"
"Được thôi!" Hắc Nhãn trả lại ngân phiếu cho Mạnh Trường An: "Lưu Vân Hội không thiếu bạc, đại hôn của Lãnh Tử và Trà Nhi cô nương nếu Lưu Vân Hội không làm tốt, ngươi cứ chém ta, Mạnh huynh đệ, ta cảm thấy vừa rồi có câu ngươi nói rất hay, ngày đó thế tử cưới được, Lãnh Tử không cưới được à?"
Gã vỗ vỗ bụng: "Vừa hay đã ăn no, có thể tìm cho ta hai con khoái mã không?"
"Mười con cũng được." Mạnh Trường An nói: "Ngươi chờ ta một lát."
Gã bước nhanh rời đi, không bao lâu đã đến doanh địa của một kỳ chiến binh dưới trướng Thẩm Lãnh, tìm được Trần Nhiễm bọn họ ở trong doanh địa, triệu tập những người quan trọng dưới trướng Thẩm Lãnh lại: "Có chuyện không cần phải nói với Thẩm tướng quân các ngươi, để ta làm chủ... Mồng sáu tháng sau Thẩm tướng quân các ngươi và Trà Nhi cô nương đại hôn, hiện tại ta cần vài người về thành Trường An sớm lo liệu một chút, các ngươi ai đồng ý về? Nếu Thẩm tướng quân hỏi tới, tất nhiên ta sẽ giải thích."
"Ta!"
"Ta!"
"Ta đi!"
Tất cả mọi người đều kích động: "Ta về, khẳng định sẽ làm cực tốt!"
Mạnh Trường An nói: "Như vậy, năm đội mười người về trước, trên cơ bản là cũng đủ rồi, Trần Nhiễm, Dương Thất Bảo, Đỗ Uy Danh trở về, những người khác ở lại... Có chuyện mọi người các ngươi phải nhớ kỹ, ngày đó cũng là đại hôn của thế tử và công chúa Thổ Phiên quốc, cả nước chú ý, nhưng hôn lễ của Lãnh Tử huynh đệ ta không thể lơ là. Các ngươi trở về cùng với Hắc Nhãn Lưu Vân Hội, sau khi đến thành Trường An thì đặt mua cho hơn một ngàn huynh đệ mỗi người một bộ đồ mới màu đỏ, ta sẽ trả lại tất cả chi phí cho Lưu Vân Hội, các ngươi cứ lấy từ Hắc Nhãn trước."
Dương Thất Bảo nói: "Yên tâm, chúng ta cũng không đến mức ngay cả chút bạc này cũng không góp được."
"Chỗ ta có!"
Xa xa có một binh sĩ lấy hết tất cả số bạc mang theo trên người ra, có một tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc, còn lại đều là bạc vụn, cộng lại cũng không đến sáu mươi lượng. Hắn ta chạy tới đưa hết tất cả bạc cho Dương Thất Bảo: "Giáo úy, tướng quân chúng ta đại hôn, không thể keo kiệt! Đừng không nỡ tiêu tiền, các huynh đệ có bạc, bạc sạch sẽ."
"Chúng ta cũng có!"
"Ta cũng có!"
Các huynh đệ của kỳ chiến binh này, từng người từng người một đi lên, giao hết tất cả số bạc mình mang theo trên người ra, cho dù là một đồng tiền cũng không ai giữ lại. Có người rõ ràng đã lục lọi trên người một lượt nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà lục lại lần thứ hai, chỉ muốn tìm được thêm một ít, cũng không biết bao nhiêu người ảo não, tại sao trước đó mình không tiết kiệm một chút.
"Tướng quân đại hôn, không thể keo kiệt."
"Chúng ta góp tiền, góp bao nhiêu tiêu bấy nhiêu."
Dương Thất Bảo mắt ươn ướt, chắp tay cúi đầu: "Cảm ơn các huynh đệ."
"Tướng quân dù là tướng quân, tướng quân cũng là huynh đệ của chúng ta, giáo úy không cần cảm ơn chúng ta."
"Đúng thế, không cần."
Tất cả mọi người trong đội ngũ đều góp bạc, số lượng coi như cũng khả quan, bạc vụn không tiện mang theo, Dương Thất Bảo sắp xếp lại tất cả số ngân phiếu ước chừng mấy ngàn lượng, bạc vụn đều trả lại cho các binh sĩ.
"Trên đường trở về chăm sóc tân lang thật tốt cho ta!" Dương Thất Bảo bọn họ thu dọn đồ đạc một chút, dắt ngựa ra khỏi quân doanh: "Nuôi cho béo trắng về Trường An, bái đường thành thân!"
"Cũng chăm sóc tân nương tử cho tốt."
"Yên tâm đi giáo úy, Trà Nhi cô nương chính là tân nương tử của tướng quân ta, nói vài lời không nên nói, các cô nương khác cũng không xứng với tướng quân của chúng ta!"
"Chúng ta cũng không nhận người khác!"
Hắc Nhãn đứng ở đằng xa hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tất cả mọi sự tốt đẹp trong nhân gian đều ở nơi này, tất cả đều đã ở đây rồi.
Năm đội mười người tập hợp lại, cùng Hắc Nhãn rời khỏi thành Thạch Tử Hải. Mạnh Trường An nhìn theo hướng đội nhân mã rời đi cũng hít một hơi thật dài, xoay người đi về phía Hàn Hoán Chi ở.
Hàn Hoán Chi đứng ngay ở cửa, nhìn Mạnh Trường An đi đến sau đó thở dài: "Gần đây ta luôn ở bên ngoài."
"Sau đó thì sao?"
"Ta là một người rất thích cuộc sống có phẩm vị."
"Sau đó thì sao?"
"Xe ngựa của ta còn bị phá hủy."
"Sau đó thì sao?"
Hàn Hoán Chi thở dài: "Nói như vậy, tình huống này... cần bao nhiêu tiền?"
Mạnh Trường An nói: "Ngày đó là đại hôn của thế tử và công chúa Thổ Phiên."
"Ta biết." Hàn Hoán Chi: "Cho nên... liên quan gì tới ta?"
Hắn vào cửa: "Ngươi tìm ta là muốn nói gì? Vay tiền là không có, một đồng tiền cũng không có."
Mạnh Trường An: "..."
Gã đi theo Hàn Hoán Chi vào cửa, nhìn nhìn bốn phía: "Thẩm tiên sinh bị người của phủ Đình Úy trước kia đả thương, rất nặng, tương lai cũng không thể động võ nữa, thậm chí bị một chút phong hàn cũng có thể trí mạng."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Ta đã nhận được tin tức, nhưng lại biết phủ Đình Úy trước kia có người đã chạy thoát khỏi thành Trường An, ta chưa từng gặp nhưng hiểu hắn, nếu hắn không đến tây cương thì hắn không phải là La Anh Hùng."
"Người này dễ giết không?"
"Không dễ giết." Hàn Hoán Chi nói: "Ta đã tìm hắn hai mươi năm cũng không tìm được, các hình phạt của phủ Đình Úy có một nửa là do hắn nghĩ ra. Có người nói so với hắn thì ta không phải là Quỷ Kiến Sầu gì, mà là hòa thượng từ bi. Tính ra, mạng người trong tay La Anh Hùng quả thật nhiều hơn mạng người trong tay ta một chút."
"Không dễ giết à..." Mạnh Trường An nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Ta chỉ muốn biết như thế nào mới có thể dụ hắn ra ngoài."
"Vậy thì phải xem hắn muốn giết ai nhất." Hàn Hoán Chi nhìn nhìn lên bầu trời: "Bệ hạ khiến hắn mất hết tất cả, cho nên người hắn muốn giết nhất..."
Hàn Hoán Chi vốn định nói Thẩm Lãnh, theo bản năng lại dừng lại, sau đó tiếp tục nói: "Đương nhiên là bệ hạ, nhưng hắn biết không thể giết được bệ hạ, như vậy giết ai thì phải xem ai làm cho hắn không vừa mắt nhất, vừa hay ta là một trong số đó."
"Nếu hắn ẩn núp thì làm sao tìm được?"
"Không tìm được."
"Vậy làm sao?"
"Để hắn tìm được ta." Hàn Hoán Chi nói: "Hắn rất cẩn thận, rất thận trọng, loại người như Diêu Đào Chi so với hắn chỉ là trẻ con, nhưng hắn có nhược điểm."
"Cái gì?"
"Tự phụ."