Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 329 - Chương 329: Còn Có Ai

Chương 329: Còn có ai Chương 329: Còn có ai

Người được công chúa Thổ Phiên quốc Nguyệt Châu Minh Đài phái về mang theo thư trả lời được hoàng đế Thổ Phiên tự tay viết, cùng trở lại còn có mấy vị trọng thần trong triều Thổ Phiên quốc, bao gồm một vị lặc cần khác là Hung Tát Minh Đài. Giờ này khắc này ngay bọn họ đang ngay bên ngoài đại trướng trung quân của Đàm Cửu Châu chờ tiếp kiến, đã đợi chừng nửa ngày mà người trong đại trướng dường như căn bản là không định gặp bọn họ.

Hung Tát Minh Đài rất tức giận, đại quân ba mươi vạn cứ bị người ta đánh bại như vậy, hiện giờ đã đến bước tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi, Thổ Phiên chinh chiến nhiều năm ở Tây Vực, đã có khi nào chịu sự nhục nhã vô cùng như thế. Nhưng hắn ta lại không có suy nghĩ, đây không phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Hắn ta chỉ cảm thấy mình tuyệt đối không thể để mất thể diện, nếu thật sự đáp ứng yêu cầu của Đàm Cửu Châu, địa vị của Thổ Phiên trong các nước Tây Vực sẽ xuống dốc không phanh, dân vô dân chí, quốc vô quốc uy.

Trong đại trướng, Đàm Cửu Châu liếc nhìn thiếu nữ bướng bỉnh kiên cường đứng trước mặt mình, nàng ta là công chúa, nhưng công chúa cũng là tiểu nữ hài, giờ này khắc này sự trấn định và dũng khí mà nàng ta biểu hiện ra ngoài làm cho Đàm Cửu Châu phải nhìn với cặp mắt khác.

"Bên ngoài là sứ giả của Thổ Phiên ta, đang chờ đại tướng quân mời bọn họ vào, nếu đã là nghị hòa, dù sao cũng phải bàn bạc."

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn thẳng mắt của Đàm Cửu Châu, một chút cũng không lùi bước.

"Công chúa điện hạ, ta không muốn nhắc ngươi lại một lần nữa." Đàm Cửu Châu nhìn Nguyệt Châu Minh Đài ngữ khí bình thản nói: "Người đã là một người Ninh rồi."

Nguyệt Châu Minh Đài lắc đầu: "Chưa thành hôn, ta là người Thổ Phiên."

"Như vậy thì, ta sẽ nói trực tiếp một chút." Đàm Cửu Châu nói: "Đây không phải nghị hòa, nếu nhất quyết dùng đến chữ hòa này, cũng chỉ có thể là cầu hòa."

Nguyệt Châu Minh Đài biến sắc: "Người Ninh chính là khinh người quá đáng như vậy?"

"Tự tìm nguyên nhân ở chính các người."

Đàm Cửu Châu nói: "Thân phận của ta, không thể bảo ta nói ra hai chữ đáng đời."

Nhưng nàng ta vẫn nói.

"Quốc sư nói với ta, Đại Ninh là lễ nghi chi bang."

"Hắn nói không sai, Đại Ninh mà công chúa sắp gặp chính là như vậy." Đàm Cửu Châu khoát tay: "Đưa công chúa điện hạ khởi hành, chớ để lỡ ngày tốt mồng sáu tháng sau."

Nguyệt Châu Minh Đài sắc mặt dần trắng bệch: "Đó là hai mươi vạn mạng người!"

"Không phải người Ninh... Nếu ta đánh thua, công chúa sẽ quan tâm đến mạng của hai mươi vạn người Ninh sao? Thua chính là thua, không thể quá già mồm cãi láo, ta là một quân nhân, một kẻ vũ phu, không thích nói đạo lý với người khác. Nếu như Đại Ninh dựa vào nói đạo lý khiến cho tứ phương thần phục, đó là may mắn ngập trời, khổ nỗi tuyệt đại bộ phận mọi người luôn muốn đánh, khi sợ hắn rồi mới biết mình đã sai, sai rồi mới nói câu xin lỗi, sau đó trông mong chờ Đại Ninh nói không sao đâu." Đàm Cửu Châu nói: "Xin lỗi, từ trước tới giờ Đại Ninh đều không biết nói không sao đâu."

"Ngươi còn muốn như thế nào, nhất quyết đuổi tận giết tuyệt hai mươi vạn binh sĩ đã không có sức lực tái chiến kia? Như vậy công bằng sao?"

"Hóa ra công chúa cũng là người không nói đạo lý." Đàm Cửu Châu giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày: "Sau khi thua lại hỏi công bằng hay không công bằng. Điện hạ, ngươi nghĩ người khẳng khái hỏi ra câu này có phải rất ấu trĩ hay không? Người ở tuổi này của người nói những câu này thật là một chuyện rất vô vị, địa vị cũng không cho người tầm nhìn cao bằng nhau. Nếu người muốn cầu xin thì làm ra bộ dạng cầu xin, nếu người muốn ương bướng thì đừng có yêu cầu xa vời nhận được tha thứ. Sau khi ra ngoài đội xe đã đang chờ, có quân tinh nhuệ hộ tống công chúa điện hạ đi Trường An, bách tính thành Trường An sẽ ở hai bên đường cái hoan nghênh người đến, đừng làm cho mình cũng mất nốt sự tôn nghiêm cuối cùng."

Bên ngoài có thân binh của Đàm Cửu Châu đi vào đứng ở hai bên công chúa, một người trong đó hơi cúi người: "Công chúa điện hạ, mời... Lục Vương và thế tử đã ở bên ngoài chờ."

Nguyệt Châu Minh Đài hít sâu một hơi: "Nếu ta không đi thì sao?"

Đàm Cửu Châu: "Điện hạ sẽ đi."

"Ta cứ không đi!"

"Ồ." Đàm Cửu Châu nhìn nhìn ra bên ngoài: "Trói người ở bên ngoài lại, thả một người về nói với Thổ Phiên vương, Đại Ninh đưa ra điều kiện trước giờ đều không cho cơ hội thứ hai, bảo ông ta triệu tập binh cả nước Thổ Phiên chuẩn bị khai chiến. Nghe đồn trong Kim Trướng Vương Đình có một gốc cây Hỏa Thụ Ngân Hoa cao tới ba mét dùng vàng bạc để chế tác, bệ hạ nói muốn xem thử, ta sẽ đi lấy."

Sắc mặt Nguyệt Châu Minh Đài càng lúc càng trắng: "Không thể từ bi?"

"Từ bi là chuyện Bồ Tát nên làm." Đàm Cửu Châu đứng lên: "Ta chỉ phụ trách đưa người cần được tha thứ đến chỗ Bồ Tát, Bồ Tát, chắc là ở Tây Thiên?"

Hai tên thân binh giơ tay ra, Nguyệt Châu Minh Đài quay người đi: "Ta tự đi."

Đi tới cửa lại quay đầu lại: "Ta muốn dẫn theo thân vệ của mình, tướng quân Tháp Mộc Đà đi theo ta."

"Có thể."

Nàng ta xoay người ra khỏi đại trướng, đám người Hung Tát Minh Đài ở bên ngoài lập tức đưa mắt sang, Hung Tát Minh Đài nhìn thấy sắc mặt công chúa đã biết ngay là kết quả gì, xoay người, ngửa mặt lên trời thở dài.

Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ hai người được thân binh hộ tống lên xe ngựa. Theo tập tục, trước khi đại hôn tân lang và tân nương không thể gặp mặt, cho nên thế tử Lục Vương cũng không chờ ở bên cạnh xe, mà ngồi trong một chiếc xe ngựa ở phía trước, cũng không biết giờ này khắc này, trong lòng thế tử vốn nên là nhân vật chính đang nghĩ những gì.

Đàm Cửu Châu chờ sau khi đội xe của công chúa rời đi mới căn dặn một tiếng: "Để những người bên ngoài lại, xem trong đó địa vị phân lượng của ai nhẹ nhất thì thả người đó về, lời ta nói lúc nãy chính là kết quả, Đại Ninh chưa từng nghị hòa, Thổ Phiên cũng không tư cách dùng hai chữ "nghị hòa"... Phạm lỗi thì phải bị đánh, bị đánh phải đoan chính, hoặc là dùng hết sức lực giữ chút tôn nghiêm cuối cùng. Kim Trướng Vương Đình, tây cương Trọng Giáp ta tất đến, Hỏa Thụ Ngân Hoa, chắc chắn đưa đến Trường An."

Các thân binh lập tức đi ra ngoài, áp giải tất cả sứ thần Thổ Phiên quốc đang chờ ở bên ngoài xuống, những người này từ đầu đến cuối đều không thể thấy mặt Đàm Cửu Châu.

"Bệ hạ không thể chịu tiếng xấu." Đàm Cửu Châu trầm mặc một lúc rồi nói: "Để một người vào, cho hắn đao."

Phó tướng gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu đã nghe thấy bên ngoài ồn ào một trận, thế mà lại có người đoạt một thanh hoành đao trong tay binh sĩ quân Ninh xông vào đại trướng. Trong đại trướng lại vang lên một loạt tiếng động ồn ào, một lát sau, tên người Thổ Phiên kia khắp người đẫm máu bị người ta khiêng ngoài lều, rất nhanh liền có tin tức truyền ra ngoài, sứ giả người Thổ Phiên ý đồ ám sát đại tướng quân Đàm Cửu Châu, căn bản không phải là đến cầu hòa.

Chiều hôm đó, Đại Ninh tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu nổi giận truyền lệnh, giết hai mươi vạn hàng tốt Thổ Phiên.

Đàm Cửu Châu được xưng là nho tướng, một ngày này bị người ta đổi thành đồ tể.

Bốn ngày sau, chiến binh Đại Ninh hội tụ mười hai vạn lính, Xa Trì quốc đã bị diệt, cùng với Hoắc Thác quốc, Thiếp Hộ quốc tổng cộng xuất binh ba mươi vạn, tổng cộng binh lực hơn bốn mươi vạn ùn ùn hướng về phía tây nam, thẳng tiến đến Thổ Phiên.

Sau khi xuất binh không đến mười ngày, hoàng đế Hoắc Thác quốc chết bất đắc kỳ tử, hoàng đế Thiếp Hộ quốc chết bất đắc kỳ tử.

Binh mượn cả nước ở bên ngoài, người chết bất đắc kỳ tử cũng liền chết bất đắc kỳ tử.

Thẩm Lãnh nằm trên một chiếc xe chở lương thực ngậm một cọng cỏ đuôi chó nhìn lên bầu trời, khóe miệng cong áp không ép xuống được, trở về thành Trường An sẽ thành hôn với Trà gia rồi, mình mong đợi đã bao lâu rồi? Không ai biết hắn muốn cỡ nào, chỉ là bởi vì tòng quân quá nhiều biến số, hắn sợ có một ngày nào đó mình thật sự xảy ra bất trắc thì Trà gia sẽ không chịu nổi, nếu tương lai có một nam nhân cũng trân ái Trà gia như hắn... Nhưng sau đó Thẩm Lãnh hung hăng mắng mình một câu, ngoài mình ra, đâu có nam nhân nào xứng với Trà gia, hắn có suy nghĩ này thì nên đánh đến gần chết mới đúng.

Trà gia là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

Mạnh Trường An cưỡi ngựa từ phía sau chậm rì rì đi lên, liếc nhìn Thẩm Lãnh nằm ở trên xe: "Nằm trên lương thực có vững chãi?"

Thẩm Lãnh: "Vô cùng vững chãi."

Hắn nheo mắt nhìn Mạnh Trường An: "Phái người của ta về thành Trường An trước cũng thì thôi, ta không so đo với ngươi, dù sao cũng là thu xếp việc đại hôn cho ta, ngũ hoa mã thiên kim cầu nợ Trà gia nhà ta thì sao? Lấy ra!"

"Không có." Mạnh Trường An thản nhiên.

"Ngươi muốn làm một người nói không giữ lời?"

"Không phải nói không giữ lời, chỉ là nợ, nợ và không cho, có thể giống nhau sao?"

Thẩm Lãnh nghĩ trước kia Mạnh Trường An không phải là người như thế mà, là cái gì đã thay đổi gã?

"Ta giúp ngươi định ngày, trùng với đại hôn thế tử, có thể đến lúc đó trong triều không có người đến..."

"Trong triều không có người đến, vậy thì không có người đến." Thẩm Lãnh nói: "Là ta cưới vợ, cũng không phải cưới vợ cho bọn họ."

Khóe miệng Mạnh Trường An hơi cong lên, lấy con dao săn nhỏ ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Xem như lễ mừng tặng cho ngươi."

Thẩm Lãnh lườm một cái: "Đó vốn là của ta, tính là lễ mừng gì, giữ lại chơi đi... Ta biết ngươi ở bắc cương trong tay chưa bao giờ có tiền dư, bổng lộc của ngươi đều thưởng cho thủ hạ rồi, như vậy đi, vì để mặt mũi ngươi dễ nhìn một chút, ta cho ngươi mượn một chút bạc trước để ngươi tặng lễ cho ta."

Mạnh Trường An: "Có ý nghĩa không?"

Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Chắc là rất có ý nghĩa... Ta cho ngươi mượn một số lớn bạc, ngươi viết sổ trước, đến lúc đó lỡ như có khách nào khác đến, vừa thấy ngươi viết nhiều như vậy, tất nhiên cũng ngại viết ít hơn ngươi, đến lúc đó tiền lễ ta thu được sẽ rất nhiều rất nhiều, ha ha ha ha ha... Ừm, diệu kế."

Mạnh Trường An thở dài: "Sau này ngươi và Trà Nhi có con, giao cho ta dạy đi."

"Tiên sinh nói ông ấy dạy."

"Vậy càng đáng sợ hơn." Mạnh Trường An nói: "Đứa trẻ mà các ngươi dạy ra, phải mặt dày lắm."

Đúng lúc này có người đi đến, nói là đô đình úy Hàn Hoán Chi đại nhân mời Mạnh tướng quân qua nói chuyện, Mạnh Trường An cất con dao săn nhỏ lại: "Vậy ta giữ lại trước, chờ đến lúc nào đó quả thực có thể cho dao vào vỏ, ta sẽ cho dao vào vỏ."

Thẩm Lãnh không hiểu.

Mạnh Trường An cũng không để ý lúc này Thẩm Lãnh có hiểu hay không.

Việc của đội ngũ nghi thức tất nhiên cấm quân đẹp đẽ hơn đi làm, Thẩm Lãnh sắp xếp tất cả người của mình ở trong đội ngũ quân nhu, thanh nhàn tự tại. Ở trong đội ngũ quân nhu này, lúc một dân phu đẩy xe đi lên phía trước ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh. Chung quanh chiếc xe chở lương thực mà Thẩm Lãnh đang nằm đều là chiến binh được trang bị đến tận răng, còn có một đại hán thân cao đến mức khiến người khác không thể không ngưỡng mộ, đeo một tấm cự thuẫn, thoạt nhìn hẳn là người sức lực lớn vô cùng, trận hình của những chiến binh kia rất hoàn chỉnh, từ lúc đội ngũ xuất phát đến bây giờ đều không hề loạn chút nào.

Dân phu cúi đầu, tiếp tục đẩy xe.

Y đã vào trong đại doanh vài ngày, trà trộn vào doanh dân phu với y mà nói đương nhiên không phải việc khó gì, dù sao lúc trở về người cũng nhiều hơn lúc đến, giữa các dân phu cũng không thân quen lắm, chỉ cần nhân số không sai, rồi làm cho gương mặt giống một chút là có thể lừa được một thời gian.

Y nghĩ lúc này nếu ra tay, sau khi giết Thẩm Lãnh thì tỷ lệ an toàn thoát thân lớn cỡ nào.

Đúng lúc này, y bỗng nhiên chú ý tới trong đội ngũ bên phía phủ Đình Úy có một chiếc xe ngựa rời khỏi đại đội nhân mã, tướng quân trẻ tuổi tên là Mạnh Trường An kia lên xe, chung quanh xe ngựa chỉ có hơn mười hắc kỵ phủ Đình Úy bảo vệ.

"Hàn Hoán Chi."

Dân phu khẽ hừ một tiếng, nghĩ kế dụ địch nông cạn ấu trĩ như thế, thật sự tưởng là không ai nhìn ra được?

Sự chú ý của y lại nhìn về bên phía Thẩm Lãnh, Hàn Hoán Chi đã rời đi, Mạnh Trường An cũng ở trên cỗ xe ngựa kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là Hàn Hoán Chi muốn dụ y ra mà thôi, nhưng hai người bọn họ rời đi, bên cạnh Thẩm Lãnh còn có ai?

Bình Luận (0)
Comment