Dân phu đẩy xe tựa như đã mệt mỏi, đứng thẳng người lên vặn eo, dân phu xe đẩy cùng y hạ giọng nói: "Nếu ngươi mệt đến mức không trụ nổi nữa thì lên xe nghỉ một lát, dùng rơm rạ phủ lên, đừng để cho các quân gia nhìn thấy là được, các quân gia nhân thiện sẽ không đánh chửi, nhưng quy củ chính là quy củ, người đẩy xe chỉ là người đẩy xe."
Dân phu cười cười: "Không sao, ta hoạt động một chút là được, qua bên đường tiểu một bãi."
Y chạy vào trong bụi cây ven đường, tính toán thời gian xong, lúc y cởi quần vừa hay chiếc xe chở lương thực mà Thẩm Lãnh đang nằm đi đến, về tâm lý, ai cũng sẽ không đề phòng quá nhiều với một người đã cởi quần. Y đứng ở đó nghe được gã hán tử chiến binh cường tráng ở phía sau kia cất giọng ồm ồm hỏi: "Tướng quân ngài mồng sáu thành thân, nếu bệ hạ bảo ngài cũng đi tham gia đại hôn của thế tử thì sao?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng hừ một tiếng: "Bệ hạ cũng không phải cha ta... Cha ta cũng ngăn không được ta mồng sáu cưới Trà gia."
Có chút kiêu ngạo, huyênh hoang.
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Nếu như bệ hạ phái người đến mời ngài đi thì sao, chúng ta chặn giúp ngài, thành thân trước rồi hãy nói, chặn người về là được."
"Vậy thì không được, đó là người do bệ hạ phái tới đó." Thẩm Lãnh trầm tư nói: "Không thể chậm trễ, phải bảo hắn để lại một phần tiền rồi hãy đi."
Vương Khoát Hải cười lớn ha ha.
La Anh Hùng đã chạm đến chủy thủ bên hông sau khi nghe được mấy câu này thì thật sự đi tiểu, sau đó xách quần đuổi theo chiếc xe mình đang đẩy, thừa dịp không ai chú ý liền giấu chủy thủ ở dưới xe ngựa, khóe miệng gợi lên một nụ cười không dễ phát giác.
Liên tiếp bảy ngày đều không có chuyện gì phát sinh, Hàn Hoán Chi cảm giác mình đã tính sai rồi.
Bảy ngày, ông ta cũng không thể dụ La Anh Hùng ra ngoài. Ông ta biết La Anh Hùng ở gần đội ngũ nghênh thân, thậm chí có có thể ẩn nấp ở ngay trong đội ngũ nghênh thân, nhưng mà người như La Anh Hùng nếu y không muốn bị người khác tìm được, cho dù là người của phủ Đình Úy cũng không lôi được.
"Nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó." Hàn Hoán Chi nhìn về phía Mạnh Trường An: "Hắn đã phát hiện chúng ta đang đợi hắn?"
"Ngài đã nói hắn là một người tự phụ." Mạnh Trường An khẽ nhíu mày: "Cho nên hắn từ bỏ cơ hội giết ngài, không phải là bởi vì nhìn ra ngài muốn dụ hắn ra, chỉ là bởi vì hắn không muốn giết ngài."
Đương nhiên Hàn Hoán Chi cũng biết, nhưng ông ta không có cách nào nói với Mạnh Trường An rằng người mà La Anh Hùng muốn giết hàng đầu tất nhiên là Thẩm Lãnh.
"Ta đi sang chỗ đội ngũ quân nhu."
Mạnh Trường An giống như đã nhìn thấu tâm tư của Hàn Hoán Chi, rời khỏi xe ngựa leo lên lưng ngựa, chờ đội ngũ quân nhu phía sau theo kịp.
Hàn Hoán Chi ngồi trong xe ngựa trầm tư, rốt cuộc La Anh Hùng đang đợi cái gì?
Đột nhiên nghĩ đến mồng sáu tháng sau Thẩm Lãnh sẽ đại hôn ở thành Trường An, trong lòng ông ta bất chợt căng thẳng...
Lại mười ngày nữa, trên đường vẫn bình an vô sự.
Thành Trường An, cung Vị Ương.
Vừa phê duyệt tấu chương, vừa nghe Diệp Lưu Vân nói, khi hoàng đế nghe được Thẩm Lãnh quyết định mồng sáu cưới vợ liền biến sắc, đặt tấu chương trong tay lên bàn bộp một tiếng, sắc mặt dần dần lạnh đi.
"Xằng bậy!"
Hắc Nhãn đã về kinh trước, đương nhiên Diệp Lưu Vân đã biết tin, cho nên trước tiên liền vào cung báo cho bệ hạ biết. Sáng sớm hôm nay nhìn thấy ba người Thẩm tiên sinh bọn hắn sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, hoàng đế vốn tâm trạng rất không tồi, lúc này sau khi nghe xông hiển nhiên đã lập tức bốc hỏa.
"Bệ hạ... Mồng sáu là tốt ngày, trong năm nay đều không tìm ra được ngày nào tốt hơn mồng sáu."
Diệp Lưu Vân biết mình không nên khuyên, đó là ngày bệ hạ định cho đại hôn của thế tử và công chúa Thổ Phiên, đến lúc đó thành Trường An treo tú cầu hồng, nhưng Thẩm Lãnh lại cố tình cũng chọn ngày này, đây không phải là quấy rối à.
"Không phải vấn đề ngày, ngày thì trẫm đã xem, đó quả thật là ngày tốt nhất trong năm nay." Hoàng đế đứng lên đi tới đi lui trong phòng, cũng không biết đã đi bao nhiêu vòng: "Là hắn sao có thể qua loa như thế, hắn đại hôn, có thể làm qua loa? Còn không đến nửa tháng nữa, có thể chuẩn bị đầy đủ? Thành thân đây là đại sự hàng đầu của một nam nhân, làm sao có thể qua loa được!"
Diệp Lưu Vân ngẩn ra, thầm nghĩ hóa ra bệ hạ tức giận là điều này.
"Truyền Lễ bộ thượng thư vào cung."
Hoàng đế hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, Đại Phóng Chu đứng canh ở cửa vội vàng phái người đi truyền chỉ.
Hoàng đế ngồi xuống trở lại: "Bảo Lễ bộ chọn vài người qua, bọn họ biết phải làm thế nào hơn, một đám hán tử thô kệch Lưu Vân Hội biết thu xếp hôn lễ như thế nào!"
Khóe miệng Diệp Lưu Vân hơi cong lên, gật đầu: "Vâng vâng vâng."
"Đưa mấy xe rượu từ nội khố trong cung qua."
"Được."
"Lụa đỏ không thể qua loa, trên người hắn hẳn là cũng không có tiền gì, trẫm biết hắn vung tay thưởng cho thủ hạ không biết kiềm chế, lúc nãy khanh nói gì? Là một ngàn chiến binh trong quân hắn góp tiền làm hôn lễ cho hắn? Như vậy làm sao mà... Chuyện này, chuyện này trẫm cũng không thể bảo Hộ bộ phát ngân từ quốc khố, trẫm cho các khanh bạc, tửu lâu của khanh từ trên xuống dưới đều phải treo lụa hồng, mua vải vóc tơ lụa tốt nhất..."
Diệp Lưu Vân cúi đầu: "Bệ hạ, Lưu Vân Hội đích bạc, chính là bạc của bệ hạ."
"Ồ." Hoàng đế sửng sốt: "Trong lúc nhất thời đã quên, con..."
Hoàng đế thế mà lại đỏ mắt: "Tướng quân của trẫm sắp đại hôn rồi, sao có thể để cho các tướng sĩ trong quân hắn góp tiền làm hôn lễ, không tốt, truyền đi không dễ nghe... Thôi thôi, đi mua vải vóc tơ lụa gấp cũng chưa hẳn là tốt, trẫm cho Đại Phóng Chu đi xem nội khố trong cung có bao nhiêu vải có thể sử dụng được, lát nữa khanh mang hết đi."
"Bệ hạ, bị người khác biết không dễ giải thích."
"Trẫm cần giải thích với ai!"
Hoàng đế đột nhiên lại phát hỏa, giờ khắc này trở nên có chút không giống như là bản chất của hoàng đế.
Dường như cảm thấy có chút thất thố, hoàng đế ngồi xuống uống một ngụm nước: "Trẫm, trẫm... Chỉ là trẫm cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn chinh chiến khắp nơi lập nhiều chiến công hiển hách vì Đại Ninh, thành thân ở trong thành Trường An này, nếu là ở nơi khác, ở nam cương, ở nam cương thì cũng thôi đi, trẫm không đi được, nhưng ở ngay Trường An, ngày đó trẫm lại không thể đi uống một chén rượu mừng, trong lòng trẫm, trong lòng trẫm..."
Hoàng đế quay đầu, không để Diệp Lưu Vân nhìn thấy khóe mắt ông ta có nước mắt.
"Trong lòng trẫm cảm thấy thẹn với các tướng sĩ Đại Ninh, Lưu Vân, khanh quan tâm nhiều chút."
"Thần biết."
Diệp Lưu Vân cúi đầu, thầm thở dài một hơi thật dài.
Ông ta trầm mặc một hồi lâu: "Hay là chờ Thẩm tướng quân từ tây cương về, thần đi khuyên hắn đổi ngày khác?"
"Không được!" Hoàng đế đột nhiên nghiêng đầu lại: "Để mặc hắn, cứ để mặc hắn là được, ngày đó là ngày tốt nhất, trẫm đã xem qua, không kiêng kỵ gì."
Diệp Lưu Vân ừm một tiếng: "Vậy thì mồng sáu."
"Nha... nha đầu đó như thế nào?" Hoàng đế nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Khanh đã gặp chưa?"
"Rất tốt, vô cùng tốt." Diệp Lưu Vân nói: "Dung mạo xuất chúng, tính cách cũng tốt, điều chính yếu nhất là nàng ta xem Thẩm tướng quân còn nặng hơn cả mạng sống của bản thân. Thần nghe nói ở nam cương Thẩm tướng quân xuất chiến trở về thân chịu trọng thương, đêm có thích khách muốn giết Thẩm tướng quân, nha đầu đó một mình ôm kiếm đứng trên đường mòn dưới chân núi, giết người một đêm, không cho người khác nói với Thẩm tướng quân, chỉ nói để hắn ngủ thêm một lát nữa."
Hoàng đế ngẩn ra: "Tốt, tốt!"
Không khí trong phòng trầm mặc, Diệp Lưu Vân không đành lòng nói gì nữa, ông ta biết tâm trạng hoàng đế rất phức tạp.
"Nên là một người trẫm chọn cho mới đúng, nhưng ông trời đã thay trẫm chọn xong rồi, Lãnh... vận khí của Thẩm Lãnh tốt."
"Bệ hạ, không thể nói nhiều nữa."
"Phải, trẫm biết không thể nói nhiều nữa, không thể nói nhiều nữa."
Hoàng đế hít sâu, một lần, hai lần, ba lần, rất nhiều lần.
Hồi lâu sau cuối cùng hoàng đế cũng bình phục tâm trạng một chút, cười cười: "Chuyện tốt, song hỷ lâm môn."
"Là tam hỉ." Diệp Lưu Vân nói: "Chớ không phải là bệ hạ đã quên tây cương đại thắng."
"Tất nhiên sẽ không quên tây cương đại thắng."
Hoàng đế ừ một tiếng, không nói, trong lúc mê mang ông ta đã quên thế tử Lục Vương cũng sắp thành thân.
"Đừng ở đây nữa, mau về sắp xếp đi, chỉ còn không đến nửa tháng nữa." Hoàng đế khoát tay: "Nếu cần gì, nhớ ra thì vào cung nói với trẫm, để trẫm giải quyết."
"Thần tuân chỉ."
Diệp Lưu Vân cúi người lui ra bên ngoài.
Hoàng đế lại không nhịn được nói thêm một câu: "Ngày ấy... Đừng để nó uống quá nhiều rượu, trên người còn có vết thương."
"Thần, nhớ rồi."
Diệp Lưu Vân rời khỏi Đông Noãn Các, sau khi ra khỏi cửa thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã.
Còn có nửa tháng, chuẩn bị hẳn là cũng sẽ không quá gấp rút.
Diệp Lưu Vân từ trên xe ngựa xuống, lúc muốn vào tửu lâu thì bỗng nhiên đứng lại, lui về sau mấy bước nhìn nhìn tấm biển trên cửa tửu lâu, trầm mặc một lúc như đang suy nghĩ điều gì. Đàm Vọng Tung ở trong Lưu Vân Hội có thân phận địa vị còn cao hơn cả Hắc Nhãn Bạch Nha là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, trong Lưu Vân Hội không có ai từng thấy ông ta ra tay, mọi người đều nói ông ta là một thư sinh, nhưng tất cả mọi người đều biết, chuyện của Lưu Vân Hội trên căn bản là ông ta đang lo liệu, phần lớn thời gian đông chủ đều an nhàn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Trên ám đạo thành Trường An có một câu là, Hắc Nhãn Bạch Nha không so được với thư sinh Vọng Tung.
"Đông chủ?" Đàm Vọng Tung khẽ gọi một tiếng.
"Đổi biển một chút." Diệp Lưu Vân nói: "Sửa tên tửu lâu, cứ gọi là... Nghênh Tân Lâu."
"Đông chủ, tên tửu lâu đã gọi gần hai mươi năm rồi."
"Ừm, vậy thì sao?" Diệp Lưu Vân bước vào trong tửu lâu: "Sắp xếp người đi làm bảng hiệu mới, mau chóng một chút."
Đàm Vọng Tung vâng một tiếng: "Ta sẽ sắp xếp người đi ngay."
Diệp Lưu Vân vừa đi vừa nói: "Dán một bố cáo, tửu lâu ngừng kinh doanh cho đến mồng tám tháng sau, có khách quen đến phải khách khí nhiều một chút, tặng mỗi người một lễ vật nhỏ."
"Vâng."
"Sắp xếp người đi đặt thảm đỏ, đại đường lầu một phải phủ kín, trên bậc thang cũng phải phủ, chọn loại đắt tiền mà mua."
"Vâng."
"Đúng rồi, đi đặt pháo."
"Đặt bao nhiêu?"
"Từ đầu này đường lớn, phủ đến đầu kia đường lớn."
"Vâng."
"Thẩm tướng quân đại hôn, sẽ có hơn một ngàn chiến binh tới tham gia, trong tửu lâu chắc chắn không chứa hết được. Nếu để người khác ở trong lầu uống rượu mừng còn các huynh đệ chiến binh kê bàn ở trên đường, Thẩm tướng quân sẽ không đồng ý, ta cũng không đồng ý, cho nên ngày đó tất cả bàn rượu đều đặt ở trên đường, đưa đến mỗi nhà mỗi hộ một phần hậu lễ, thay ta nói lời xin lỗi các hương thân, đến lúc đó bày tiệc cưới trên đường cái rất ảnh hưởng đến bọn họ ra vào, nói một tiếng xin lỗi, pháo tiếng quá lớn chớ làm trẻ con sợ, bao hết mấy khách điếm lớn ở thành đông cho ta, trên con đường này nhà nào có trẻ con quá nhỏ đều có thể đến khách điếm ở, ăn uống, ta ra."
"Vâng."
Diệp Lưu Vân xoa xoa đầu lông mày: "Đại hôn mà, ngày vui cỡ nào, không thể để cho bất kỳ một hương thân nào bởi vì bị quấy rầy mà chửi bới, cho dù là mắng sau lưng cũng là chúng ta làm việc không tốt. Ngươi lại suy nghĩ giúp ta xem còn sót cái gì hay không, mau chóng liệt kê một danh sách cho ta."
"Vâng." Đàm Vọng Tung không nhịn được cười: "Vị Thẩm tướng quân này là ai, đông chủ đối với hắn cũng quá tốt rồi."
"Hắn là ai?" Diệp Lưu Vân trầm mặc thật lâu, liếc mắt nhìn Đàm Vọng Tung một cái: "Ngươi chỉ cần nhớ, hắn là người bệ hạ quan tâm là đủ rồi."
Đàm Vọng Tung sửng sốt, nghĩ điều này đương nhiên là đủ rồi.