Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 332 - Chương 332: Một Đao Mà Thôi

Chương 332: Một đao mà thôi Chương 332: Một đao mà thôi

Tháp Mộc Đà nghĩ mình đánh thắng tướng quân người Ninh này, ít nhất có thể tìm lại chút thể diện cho trận chiến thảm bại ấy, điều y muốn cũng không chỉ là đánh thắng, nhìn Mạnh Trường An đứng trước mặt liền không nhịn được mà nghĩ, nếu như giết gã thì liệu mình có chết rất thảm hay không?

Bị loạn tiễn bắn chết, giống như con nhím.

Nhưng thể diện lấy lại này không chỉ là của bản thân y, còn có ba mươi vạn quân nhân Thổ Phiên.

"Công chúa." Y quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Châu Minh Đài: "Không sao."

Sau đó xông về phía Mạnh Trường An, đất dưới chân y bị giẫm bụi đất bay về phía xe ngựa, ánh mặt trời chiếu lên bụi đất sẽ làm người có ảo giác đó là một bức tranh thuỷ mặc cs tên là biệt ly.

Nguyệt Châu Minh Đài đã hiểu rồi, nhưng nàng ta mình không ngăn được.

Quyền mang theo gió thẳng đến mặt Mạnh Trường An, Tháp Mộc Đà cao hơn Mạnh Trường An ít nhất nửa cái đầu, thân hình cường tráng như hổ gấu, lực độ của một quyền này đánh ra sợ là một con trâu cũng không chống đỡ được.

Mạnh Trường An vẫn là bộ dạng lạnh lùng dửng dưng đó, cũng không định tránh, tránh không phải tính cách của gã.

Lấy quyền công quyền.

Nắm đấm của hai người chạm vào nhau ở giữa không trung, một khắc này, ống tay áo của hai người đều phồng lên!

Loáng thoáng ở bên trong, tựa như nghe thấy tiếng xương gãy, không biết là Mạnh Trường An hay là Tháp Mộc Đà, nhưng một khắc đó cánh tay Tháp Mộc Đà thoáng cong lại một chút, mà cánh tay của Mạnh Trường An vẫn thẳng tắp.

Đây là một trận chiến đấu không có tiếng hô giết, kiểu khí thế độc thuộc về nam nhân kia được nắm đấm của hai người phóng thích ra vô cùng nhuần nhuyễn. Đại bộ phận mọi người vây xem đều đi qua núi thây biển máu trên chiến trường vài lần, nhưng lại đều cảm thấy trận chiến không có đao thương chỉ có nắm đấm này còn hung hiểm hơn mỗi một chiến mà bản thân bọn họ từng đánh, một quyền đó... có thể đoạt mạng.

Tháp Mộc Đà thu quyền, đầu gối nâng lên hung hăng đập vào bụng Mạnh Trường An, Mạnh Trường An vẫn không né tránh, Tháp Mộc Đà như thế nào thì gã như thế ấy, đầu gối của hai người lại đập vào nhau thật mạnh, Tháp Mộc Đà lui về phía sau, mà chân trụ của Mạnh Trường đột nhiên trầm xuống, nửa bàn chân chìm bên dưới mặt đất.

Vương Khoát Hải căng thẳng nhìn, người cao to sẽ luôn không phục một người cao to khác, nhưng khi nhìn quyền kình của Tháp Mộc Đà là gã biết nếu đổi Mạnh tướng quân là mình, có thể gã cũng không chịu nổi một quyền vừa rồi.

"Mạnh tướng quân sẽ không thua chứ?"

Gã theo bản năng hỏi một câu, thật ra cũng không biết người mình hỏi là ai.

Thẩm Lãnh nhấp một miếng trà: "Một quyền."

"Cái gì?"

"Còn một quyền." Hắn nhìn nhìn ấm trà ngon vừa mới pha, cảm thấy không thú vị gì, xách ấm trà đứng dậy: "Giúp ta dọn hạt dưa với lạc đi."

Sau khi nói xong câu đó lại không xem nữa, đi về phía chiếc xe chuyên chở lương thực kia, hắn không ngồi chung một chiếc xe ngựa với Trà gia, là vì hắn biết giữa đường có lẽ sẽ có vấn đề. Cổ Lạc đã nói với hắn, phủ Đình Úy nhận được tin tức La Anh Hùng chạy khỏi thành Trường An, hắn không xác định La Anh Hùng có đi tây cương hay không, không xác định không có nghĩa là không đề phòng.

Xe chở lương thực không có khoang xe, tầm nhìn trống trải, bốn phía chiến giáp như rừng, chiếc xe phía sau chính là xe Trà gia ngồi, có người tới gần là hắn có thể phát hiện ngay lập tức.

Trà gia đứng ở cạnh xe ngựa nhìn thấy Thẩm Lãnh trở lại. Lực chú ý của người khác đều ở trên người Mạnh Trường An và Tháp Mộc Đà, chỉ có lực chú ý của nàng từ đầu đến cuối đều ở trên người Thẩm Lãnh, trên đời này vạn vật tuyệt vời, cũng không bằng Lãnh Tử ngốc.

"Sao không xem nữa?" Trà gia hỏi.

Thẩm Lãnh cười nói: "Chẳng thú vị gì, lúc ở trên chiến trường sinh tử tương bác lòng không chuyên tâm, không kịp suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có lẽ sẽ đánh một trận, nhưng mà bây giờ tên to con kia suy nghĩ quá nhiều, xuất quyền do dự, sau hai đòn là khí thế liền yếu đi, trên đời này cho dù là những người võ nghệ tốt hơn Mạnh Trường An cũng có thể bị hắn đánh cho khí thế yếu đi, nếu khí thế đã bị chèn ép, hắn làm sao có thể còn đánh thắng được Mạnh Trường An, huống hồ hắn vốn đã kém hơn Mạnh Trường An một chút."

Thật ra Trà gia không có hứng thú gì, nhìn nhìn ấm trà của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức rót ra một chén trà bưng trong lòng bàn tay thổi thổi, dùng môi thử độ ấm sau đó đưa cho Trà gia: "Bên này đều là trà bánh, mùi vị không giống hoa nhài chúng ta quen uống ở thành Trường An, cảm nhận vị không giống, tỷ uống ngụm nhỏ thôi."

Trà gia nhận lấy chén trà uống một ngụm: "Là loại này đắt hay là hoa nhài mà ta thích uống đắt?"

"Cái này đắt."

"Cũng chỉ như vậy." Trà gia giơ tay lên gỡ mấy cọng rơm dính trên người Thẩm Lãnh xuống, sau đó cắm lên tóc Thẩm Lãnh: "Mỹ thiếu niên này, bao nhiêu tiền bán mình chứ, ta thấy ngươi lông mày không rõ mắt không đẹp, ngược lại dáng người rất rắn chắc."

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Có phải gần đây tỷ lén mua cái sách gì đó hay không..."

Trà gia lấy một viên kẹo từ trong cái hà bao nhỏ xinh xắn của mình ra đặt vào lòng bàn tay Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi có bán hay không đây, ta đã đưa tiền đặt cọc rồi đó."

Thẩm Lãnh bóc giấy gói kẹo đưa cho Trà gia, Trà gia lắc đầu mỉm cười: "Ăn của ta kẹo, chính là người của ta rồi."

Thẩm Lãnh nhét kẹo vào miệng: "Đổi ý là chó."

Hắc ngao nằm sấp trên xe ngựa lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có ý là ai gọi ta?

Hai người mới nói được mấy câu, bên kia đã phát ra một trận kinh hô, Vương Khoát Hải không nhịn được nhìn về bên phía Thẩm Lãnh, trong lòng không nhịn được nghĩ đến tướng quân nhà ta thật sự là thần nhân, nói thiếu một quyền chính là thiếu một quyền.

Lần đầu tiên xuất quyền Tháp Mộc Đà ra trước, lần thứ hai xuất cước Tháp Mộc Đà ra trước, một ngón tay gãy xương, đầu gối đau đến nỗi không thể đứng vững. Lúc này Mạnh Trường An ra một quyền, trong một khắc này Tháp Mộc Đà có chút do dự, xuất quyền hơi chậm nửa phần, nắm đấm của hai người đập thẳng vào nhau, tất cả mọi người đều nhìn thấy cánh tay tráng kiện kia của Tháp Mộc Đà nhanh chóng bật về phía sau, y phục trên vai trong nháy mắt bị xé rách, thế mà cánh tay lại bị một quyền này làm trật khớp, cánh tay văng ra ngoài va vào lưng y, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, giống như cảm nhận được Tháp Mộc Đà đau đến cỡ nào.

Mạnh Trường An không tiến công nữa, cũng không liếc mắt nhìn Tháp Mộc Đà một cái, xoay người đi trở về, giơ tay ra cầm lại mũ sắt của mình đội lên, dắt ngựa về đội ngũ quân nhu ở phía sau, nhưng người vây xem vẫn đều đang ngây ngốc đứng ở đó, thầm nghĩ thề này là xong rồi?

Thẩm Lãnh chờ Mạnh Trường An đi đến gần mới hỏi một câu: "Đau không?"

"Đau."

Nắm tay Mạnh Trường An bị đánh rách một mảng da thịt rất lớn, máu me nhầy nhụa.

"Ngốc không?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Ta thắng rồi."

Mạnh Trường An giao chiến mã cho một gã chiến binh, nhìn nhìn hà bao nhỏ căng đầy của Trà gia: "Kẹo?"

Trà gia gật đầu.

Mạnh Trường An giơ tay ra.

Trà gia mở hà bao nhỏ ra, cẩn thận lục lục, chọn một viên nhỏ nhất đặt vào tay Mạnh Trường An, Mạnh Trường An ngây ra: "Keo kiệt."

Trà gia bĩu môi.

Thẩm Lãnh tháo túi rượu đeo bên hông mình xuống đưa cho Mạnh Trường An, nhặt viên kẹo kia lại: "Uống rượu của ngươi, lớn tuổi lắm rồi, ăn kẹo gì chứ? Còn thò tay ra xin, xấu hổ không, ngượng không!"

"Vậy trong miệng ngươi là cái gì?"

"Đồ ăn."

"Cơm chó?"

"Cút..."

Mạnh Trường An xách túi rượu ngồi trên chiếc xe chở lương thực mà Thẩm Lãnh ngồi, mở túi rượu ra rót lên nắm tay phải bị thương của mình, rượu mạnh như vậy rửa vết thương nhưng gã lại ngay cả vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, dội hết nửa túi rượu, sau đó ngửa đầu uống hết nửa túi rượu còn lại.

Mạnh Trường An thò tay ra xoa xoa đầu hắc ngao nằm sấp ở bên cạnh, nhìn hắc ngao vết thương trên người: "Ngươi cũng rất đau hả."

Hắc ngao liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý.

Tháp Mộc Đà lủng lẳng một cánh tay sắc mặt hơi tái nhợt đi đến bên cạnh xe chở lương thực, liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, sau đó cúi đầu, qua một lúc lâu lại ngẩng đầu lên giống như là lấy dũng khí, nhưng mấp máy môi vẫn không thể nói ra tiếng nào.

"Biết rồi."

Mạnh Trường An nhìn y một cái, lạnh nhạt dửng dưng nói ra hai chữ, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tháp Mộc Đà lại có chút cảm kích, điều y muốn nói là ta thua rồi.

Đối với võ sĩ kiêu ngạo mà nói ra ba chữ "ta thua rồi" cũng không dễ dàng, nhất là ở tình huống trong lòng mang thù hận. Y cứ đứng ở bên cạnh xe chở lương thực không nhúc nhích, ngực phập phồng rất kịch liệt, dường như còn đang đắn đo gì đó.

Thẩm Lãnh đi đến ngồi trên xe chở lương thực, hướng tới phía trước hô một câu: "Tiếp tục đi!"

Các xa phu lập tức gọi người xuống xe lên xe, roi ngựa vang lên tiếng lốp bốp lốp bốp, tiếng vang liền thành một chuỗi giống như tiếng pháo hoan nghênh đội ngũ nghênh thân trở về. Tháp Mộc Đà theo bản năng đi theo xe ngựa đi lên phía trước, nhưng vẫn chẳng nói câu nào, ánh mắt ngây dại.

Thẩm Lãnh thở dài, đột nhiên thò tay ra giữ lấy cánh tay rủ xuống của Tháp Mộc Đà kéo nắn một chút liền đưa cánh tay trở lại vị trí, sắc mặt Tháp Mộc Đà lập tức tốt lên một chút, lúc nhìn về phía Thẩm Lãnh trong ánh mắt có một chút biết ơn, bỗng sự nhớ ra người giúp mình chính là kẻ thù, lại muốn đẩy hết vẻ biết ơn ra khỏi ánh mắt, vì thế vẻ mặt liền trở nên lúng túng.

"Cảm ơn!"

Tháp Mộc Đà bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu, giống như có một tiểu thiên sứ trong cơ thể đã thuyết phục lòng tự ái của y.

Thẩm Lãnh nhìn y một cái, đẩy đẩy Mạnh Trường An: "Tránh cho ta ít chỗ."

Mạnh Trường An dịch sang một bên, thầm nghĩ chẳng trách Thẩm Lãnh thích nằm ở chỗ này, quả nhiên rất thoải mái... Dưới người là bao cỏ khô mềm mềm, trên đầu là ánh nắng mặt trời ấm áp, nếu là đoàn ngựa giẫm bụi đất bay lên bớt đi một chút thì thật sự rất thích.

"Ta thua rồi!"

Tháp Mộc Đà bỗng hô một tiếng nữa, sau đó xoay người đi nhanh lên phía trước.

Thẩm Lãnh liêc nhìn bóng lưng Tháp Mộc Đà, khóe miệng hơi cong lên: "Là một hán tử."

Mạnh Trường An gật gật đầu, không nói gì.

Đúng lúc này Tháp Mộc Đà lại quay lại, đi theo xe ngựa của Thẩm Lãnh bọn họ, vừa đi vừa nói: "Chúng ta là kẻ thù, tuy rằng ta biết chắc chắn chúng ta là quan hệ kẻ thù nhưng cũng không phải bản thân chúng ta, chúng ta thân là quân nhân không thể tự quyết điều này, nhưng kẻ thù chính là kẻ thù... Nếu không có trận chiến lúc trước, ta rất muốn mời các ngươi uống rượu."

"Kẻ thù cũng có thể uống rượu." Thẩm Lãnh lấy từ trong xe ngựa ra một túi rượu ném qua, Tháp Mộc Đà giơ tay nhận lấy.

Thẩm Lãnh nói: "Công chúa của các ngươi đối đãi với ngươi không tệ, biết tại sao nàng ta chỉ đích danh muốn dẫn ngươi theo làm hộ vệ không? Chớ không phải là ngươi tưởng nàng ta chỉ cảm thấy ngươi võ nghệ tương đối cao cho nên mang ngươi đi theo..."

Tháp Mộc Đà sửng sốt: "Nếu không thì sao?"

"Chỉ là không muốn ngươi cũng chết." Thẩm Lãnh nói: "Dù võ nghệ của ngươi mạnh hơn nữa, ở Đại Ninh người có thể đơn độc giết ngươi nhiều không đếm xuể."

Tháp Mộc Đà bỗng nhiên hiểu ra, nếu mình cũng ở lại trong kia hai mươi vạn hàng tốt kia, sợ là cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết... Công chúa điện hạ là vì cứu y mới chỉ đích danh cho y làm thân vệ, nhưng mà, nhiều huynh đệ như vậy đều đã chết, một mình y còn sống, cũng không vui vẻ.

Trong bất chợt lại nghĩ đến công chúa lúc nhỏ, hình như mới tám chín tuổi, y vừa mới được Thổ Phiên vương phát hiện, từ một binh lính bình thường trực tiếp nhấc lên làm thân vệ cấm quân, sau này chuyên môn phụ trách bảo vệ công chúa. Khi Thổ Phiên vương dẫn quần thần đi săn bắn ở trên núi Mạt Ảnh, Kim Trướng Vương Đình, chiến mã của công chúa điện hạ bị một con cô lang hù dọa lao ra ngoài, khi mắt thấy sắp xảy ra chuyện lớn, là Tháp Mộc Đà chạy nhanh đuổi theo túm lấy dây cương, cứng rắn giữ chặt chiến mã, hai chân y gần như giẫm lún cả mặt đất.

Nghĩ hẳn là công chúa niệm ân cứu mạng ngày đó, lần này cũng đã cứu y một mạng.

"Cảm ơn rượu của ngươi, cảm ơn lời của ngươi, kẻ thù." Tháp Mộc Đà mở túi rượu ra nốc một ngụm lớn: "Quân Ninh thật sự rất giỏi, ta phục."

Sau khi nói xong y xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại: "Trong Ninh quốc, thật sự có rất nhiều người có thể đánh bại ta?"

Thẩm Lãnh nói: "Tướng quân kỵ binh Thổ Phiên quốc kia võ nghệ so với ngươi như thế nào?"

Tháp Mộc Đà nghĩ đến Quát Thiện, trả lời: "Không kém nhiều."

Thẩm Lãnh: "Một đao."

Tháp Mộc Đà sửng sốt, sắc mặt hơi trắng bệch.

Thẩm Lãnh nói: "Trong Đại Ninh, người có thể một đao giết ta cũng không chỉ có một."

Bình Luận (0)
Comment