Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 333 - Chương 333: Mạnh Trường An!

Chương 333: Mạnh Trường An! Chương 333: Mạnh Trường An!

Cửa sổ xe ngựa của Nguyệt Châu Minh Đài vẫn mở, thời khắc nàng ta nhìn thấy Tháp Mộc Đà đi về phía Mạnh Trường An, nàng ta biết Tháp Mộc Đà muốn làm gì nhưng không thể ngăn cản, đó là quân nhân sắp sửa lấy sinh mệnh để đổi lấy tôn nghiêm đã mất, nếu đổi lại được, là chỉ còn đường chết, nếu không đổi lại được, cũng là chỉ còn đường chết.

Cũng may, tướng quân thiếu niên tên Mạnh Trường An kia cũng không thật sự ra tay nặng, nếu đánh tiếp, Tháp Mộc Đà hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà ở trong đội ngũ này ai còn có thể ngăn cản?

Nàng ta nhìn bóng lưng Mạnh Trường An, nhìn gã đi về phía một người tướng quân thiếu niên khác xấp xỉ tuổi, nghĩ đây chính là người trẻ tuổi của Đại Ninh.

Quốc sư từng nói với nàng ta, có một vị tiên thánh từng nói với thiếu niên, thiếu niên mạnh thì quốc cường, từ Mạnh Trường An, dường như nàng ta đã hiểu tại sao Đại Ninh là Đại Ninh, tại sao người Ninh lại kiêu ngạo.

Sau khi trở về Tháp Mộc Đà đi đến bên cạnh xe ngựa cúi đầu: "Điện hạ... Ta thua rồi."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Tầm nhìn của Nguyệt Châu Minh Đài đã thu lại từ đằng xa, cúi đầu nói, ngữ khí có chút bi thương: "Đâu chỉ là ngươi thua, chúng ta đều thua... Thổ Phiên chúng ta như vậy đánh với Đại Ninh như vậy, làm sao có thể thắng, chúng ta thua, cũng không chỉ là trên chiến trường."

Tháp Mộc Đà ừm một tiếng, trầm mặc một lát sau đó nói: "Cảm ơn điện hạ."

"Cảm ơn ta cái gì?"

"Điện hạ cho ta làm hộ vệ của người, là điện hạ đang bảo vệ ta."

"Nếu có thể, ta muốn bảo vệ nhiều người hơn nữa."

Nguyệt Châu Minh Đài lắc đầu: "Nhưng ta không làm được, Đàm Cửu Châu nói người phạm lỗi thì phải bị trừng phạt, Thổ Phiên đã phạm lỗi, đó chính là trừng phạt."

Tháp Mộc Đà thở dài: "Năm nào tháng nào giờ nào, Thổ Phiên có thể giống như Đại Ninh."

"Năm nào tháng nào giờ nào, người Thổ Phiên có thể giống như người Ninh, Thổ Phiên quốc sẽ giống như Đại Ninh."

Đội ngũ đã đi qua đường đèo, cũng đã qua nhất tuyến thiên ba mươi sáu dặm, sau khi đi qua lại đi thêm không bao lâu nữa là có thể ra khỏi Tần Lĩnh, sau khi qua Tần Lĩnh chính là vùng đất bằng phẳng không còn nơi hiểm yếu, cũng sẽ không cần lo lắng gì nhiều. Ra khỏi Tần Lĩnh vào Kinh Kỳ đạo, Giáp Tử doanh được xưng là chiến binh tinh giáp mạnh nhất hai mươi vệ Đại Ninh đã phân phái binh mã ở chờ Kinh Kỳ đạo, và còn một đường hộ tống đến Trường An, ai dám càn rỡ?

Hai mươi vệ chiến binh này, có mười chín vệ chiến binh nhất định không đánh lại tứ cương hổ lang, bởi vì bọn họ không có trải qua quá nhiều trận chém giết thật sự trên chiến trường, nhưng Giáp Tử doanh thì khác, Giáp Tử doanh là tinh nhuệ trong tinh nhuệ được chọn lựa ra từ tứ cương hổ lang. Năm đó bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê cùng đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn luận thiên hạ binh giáp, từng bình về kỵ binh Tát Khắc Hắc Vũ, xưng là khinh kỵ mạnh nhất, từng bình về Bắc Hạ thiết giáp Tây Vực có thể sánh ngang với tây cương Trọng Giáp, cũng từng bình về chiến binh Giáp Tử doanh, nói có thể là mạnh nhất thiên hạ.

Sau nhất tuyến thiên ba mươi sáu dặm chính là khe núi trăm dặm trong Tần Lĩnh. Khe núi không nói là chật hẹp, choõ rộng nhất có thể chứa trăm người dàn hàng ngang mà đi, chỗ hẹp nhất ba mươi người dàn hàng ngang đi qua cũng không có vẻ chật chội. Nơi này cảnh sắc kỳ tú, cho dù là giữa mùa hè cũng mát mẻ khoan khoái giống như cuối mùa thu, nếu đến mùa đông, gió từ khe núi trăm dặm thổi qua, có thể lạnh nứt da người.

Hàn Hoán Chi vẫn đang đợi, tính toán thời gian đi thêm bảy ngày nữa là có thể vào Trường An, đến bây giờ La Anh Hùng cũng không xuất hiện, như vậy thì khả năng duy nhất chính là khả năng đó.

Ông ta từ trong xe ngựa đi ra ngoài giãn gân cốt một chút, tìm Mạnh Trường An thương lượng một chút, đội ngũ đóng trại ở ngay trong khe núi trăm dặm, khe núi trăm dặm cũng không dài đến trăm dặm, chỉ là một kiểu kính xưng đối với Quỷ Phủ Thần Công thiên nhiên. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, đến sau giờ ngọ ngày mai là có thể ra khỏi Tần Lĩnh, sau khi ra khỏi Tần Lĩnh đi thêm mấy canh giờ nữa là có thể vào Kinh Kỳ đạo, dường như dọc con đường này sẽ không xảy ra bất cứ bất trắc nào nữa.

"Nếu như người muốn động thủ cảm thấy hiện giờ có đội ngũ bảo vệ công chúa thế tử này không tiện xuống tay, vậy thì sau khi vào Kinh Kỳ đạo lại càng không tiện xuống tay."

Mạnh Trường An nhìn bóng đêm từ từ buông xuống: "Nếu đêm nay còn bình an vô sự nữa, ta cũng không nghĩ được bọn họ sẽ xuất thủ khi nào."

"Nhưng bọn họ nhất định sẽ ra tay."

Hàn Hoán Chi nhìn về bên phía Thẩm Lãnh, ông ta không gọi Thẩm Lãnh đến là vì có một số chuyện không thể nói với Thẩm Lãnh.

"Nếu La Anh Hùng đến, mục tiêu chỉ có thể là Thẩm Lãnh."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Mạnh Trường An: "Có phải ngươi đã biết chút gì hay không?"

"Biết gì?" Mạnh Trường An hỏi lại một câu.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Biết cũng tốt, không biết cũng tốt, biết thì là biết, không biết là không biết."

Mấy câu nói líu lưỡi đó, lúc ông ta nói mắt vẫn nhìn vào mắt Mạnh Trường An, nhưng Mạnh Trường An vẫn là bộ dạng lạnh lùng dửng dưng đó, đâu có thể nhìn ra được cái gì.

"Ta chỉ biết, Lãnh Tử là huynh đệ của ta." Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Bảy ngày cuối cùng rồi, nếu bọn họ động thủ không thể là ở Trường An trong vòng, vậy sẽ mất đi ý nghĩa. Trên đường đi nếu công chúa xảy ra chuyện, ngài sẽ bị hỏi tội, ta và Thẩm Lãnh cũng sẽ bị hỏi tội, đó mới là cục diện bọn họ muốn nhìn thấy."

Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Nhưng nếu như hai đầu bảo vệ, chúng ta bận tâm đến Thẩm Lãnh, thì không thể chú ý đến công chúa, thế tử."

Ông ta có thể nói ra câu này khiến Mạnh Trường An cảm thấy có chút bất ngờ, Hàn Hoán Chi là ai chứ? Điển phạm về làm việc không thiên tư, dựa theo tư duy bình thường, theo Hàn Hoán Chi thấy Thẩm Lãnh có thể chết chứ công chúa đương nhiên không thể chết được, thế tử cũng không thể chết, cho nên tất nhiên phải dốc toàn bộ lực lượng để bảo vệ công chúa và thế tử. Cho nên Mạnh Trường An đột nhiên phát hiện, Hàn Hoán Chi cũng đã không phải là một Hàn Hoán Chi không có thất tình lục dục kia nữa.

"Ngươi cười gì?" Hàn Hoán Chi hỏi.

Mạnh Trường An cười nói: "Nghĩ đến một từ mà Lãnh Tử thường nói... Gà mái."

Hàn Hoán Chi trong đầu xuất hiện hình ảnh trên trời có diều hâu vờn quanh, dưới mặt đất gà mái dang hai cánh ra bảo vệ gà con, sau đó không nhịn được cũng cười cười, một lát sau lại lắc đầu: "Bọn chúng không xứng gọi là diều hâu."

"Cũng không chỉ là diều hâu chuẩn bị ăn gà nhép." Mạnh Trường An nói: "Còn có hồ ly, chồn, thậm chí là chuột lớn hơn một chút."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Cũng không có quá nhiều biện pháp, chỉ có thể là chúng ta bảo vệ Thẩm Lãnh, điều tất cả cao thủ trong cấm quân đến chung quanh xa giá của thế tử và công chúa. Tướng quân cấm quân Hùng Xưng võ nghệ không tầm thường, mấy giáo úy thủ hạ cũng rất mạnh, huống hồ còn có mấy tên thị vệ đại nội đi theo ẩn nấp trong cấm quân, chắc cũng đủ dùng rồi."

"Được."

Mạnh Trường An gật gật đầu, nhìn về bên phía thế tử và công chúa, nghĩ bọn họ có chết hay không, liên quan gì đến ta?

Sau đó xoay người đi về đội ngũ quân nhu ở phía sau, trong đầu lại xuất hiện những lời Hắc Nhãn nói với gã... Hóa ra, xuất thân của Lãnh Tử phức tạp như thế, năm đó khi cha gã nhặt Lãnh Tử về nhà trong đống tuyết lạnh, hơn phân nửa cũng chưa từng nghĩ đó là một vị...

Một vị hoàng tử đến chắn sát cho gã, đó là phúc báo lớn cỡ nào.

Mạnh Trường An bỗng nhiên cười, nếu Lãnh Tử thật sự là một vị hoàng tử thì chẳng phải là mình rất lợi hại sao, Lãnh Tử bị gã ức hiếp từ nhỏ đến lớn đó, nghĩ như vậy cũng thật sự có một chút cảm giác thành tựu.

Vốn dĩ gã và Hàn Hoán Chi tưởng là, đêm nay trong khe núi trăm dặm là thời khắc nguy hiểm cuối cùng, nhưng lại là một đêm bình an vô sự, ở nơi hiểm yếu cuối cùng này vẫn không có ai động thủ, dường như những người kia đã từ bỏ.

Nhưng Hàn Hoán Chi và Mạnh Trường An đều biết, bọn họ không thể nào từ bỏ.

Tại sao mấy năm gần đây hoàng đế bắt đầu cực lực đề bạt tướng lĩnh thế hệ trẻ tuổi trong quân? Võ Tân Vũ, Hải Sa, Mạnh Trường An của bắc cương, Thẩm Lãnh cùng với đám người Đàm Linh Hồ trong thủy sư. Bởi vì ổ bệnh lớn nhất của Đại Ninh là ở tứ cương đại tướng quân. Bùi Đình Sơn tâm thái không vững, Thạch Nguyên Hùng lắc lư dao động, hai người kia tương lai là tất nhiên phải thay đổi, Thiết Lưu Lê đã năm mươi mấy tuổi, Đàm Cửu Châu cũng đã năm mươi tuổi, đều tới lứa tuổi phải lui xuống rồi.

Người thì bệnh, người thì già.

Nếu tương lai cất nhấc những người trẻ tuổi này lên, Đại Ninh sẽ giống như thay máu.

Nhưng một chuyến này nếu như công chúa hoặc là thế tử chết, đừng nói Hàn Hoán Chi của phủ Đình Úy sẽ bị ép xuống, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An cũng như vậy, như vậy thì kế hoạch của bệ hạ sẽ đổ vỡ.

Sáng sớm hôm sau đội ngũ tiếp tục xuất phát, sau khi ra khe núi trăm dặm địa thế liền trống trải, trong lòng mọi người đều cảm thấy thoải mái, bình nguyên đồng ruộng trải dài ngàn dặm trước mắt, người nào tới gần đều có thể sớm phòng bị.

Ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy áp lực trong lòng đã hơi thả lỏng một ít.

Trong lòng tướng quân cấm quân Hùng Xưng ở phía trước bảo vệ công chúa và thế tử cũng thoải mái không ít, kỵ binh cấm quân dưới trướng ông ta ở trên bình nguyên như thế này thì sợ gì? Cho dù là có cao thủ tuyệt thế đánh tới, thiết kỵ cấm quân cũng có thể đánh chết kẻ đó, chiến trận bình nguyên, chớ nói võ giả nhân gian, tiên đến cũng có thể giết tiên.

Đội chính đội thân binh thủ hạ của ông ta – Bàng Bác từ phía trước tuần tra trở lại, sắc mặt có chút khó coi: "Tướng quân, ta thấy trong cấm quân chúng ta có vài người không ổn."

Hùng Xưng vừa mới thả lỏng trong nháy mắt lại căng thẳng: "Người nào?"

Bàng Bác ở bên cạnh Hùng Xưng hạ giọng nói: "Ta."

Hùng Xưng ngẩng phắt đầu lên, nhưng ngực lại mát lạnh, ngay đó là đau. Ông ta theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn, một thanh đoản đao đã hoàn toàn cắm ngập trong ngực ông ta, tầm mắt của ông ta từ từ chuyển lên khuôn mặt của Bàng Bác, thoáng chốc phát hiện thấy xa lạ.

"Tại sao? Ta đối đãi với ngươi không tệ!"

"Đều vì chủ của mình."

Tay cầm đao của Bàng Bác xoay mạnh một cái, trái tim liền bị đoản đao của hắn ta cắt nát.

"Có thích khách!" Bàng Bác quay đầu lại hét lớn một tiếng: "Tướng quân gặp thích khách!"

Hắn ta nhanh chóng thu hồi đoản đao vào trong cổ tay áo, đỡ Hùng Xưng đang ngã xuống lớn tiếng hô: "Thích khách, có thích khách!"

Mấy giáo úy cấm quân bên cạnh xe ngựa của công chúa lập tức quay đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy tướng quân đã ngã xuống đều như nổ tung, mấy người thúc ngựa trở lại, mới rời khỏi xe ngựa hơn mười mét, thoáng chốc đã có mấy binh sĩ trong cấm quân lao tới bên phía xe ngựa, dùng liên nỏ bắn vào trong xe ngựa một trận, tên nỏ bắn vào khoang xe kêu lộp bộp lộp bộp, có vài mũi tên nỏ từ cửa sổ bắn vào.

Một tên binh lính cấm quân dáng người cực kỳ cường tráng nhảy lên xe ngựa, mạch đao trong tay bổ xuống thật mạnh!

Bịch!

Khoang xe bị bổ vỡ.

Bộp!

Mạch đao bị một đôi bàn tay kẹp chặt.

Tháp Mộc Đà từ bên cạnh lao đến, vai đụng nát khoang xe xông vào, hai cánh tay nâng lên kẹp chặt một đao thế như phá núi kia: "Đi mau công chúa!"

Y quay đầu lại hô to một tiếng, nhìn nhìn Tịnh Hồ cô nương nhào lên người công chúa, mà trên lưng Tịnh Hồ cô nương có cắm hai mũi tên nỏ.

Công chúa vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên đã hốt hoảng.

Tháp Mộc Đà một cước đạp nát phần khoang xe còn lại, một cước nữa đá văng tên binh lính cấm quân trước mặt ra, mỗi tay một người xách công chúa và Tịnh Hồ cô nương từ trên xe ngựa nhảy xuống. Vừa mới rơi xuống đất, hoành đao của một tên cấm quân đã chém xuống, Tháp Mộc Đà quăng công chúa và Tịnh Hồ ra phía sau, một cú đấm nện vào cổ họng tên binh lính cấm quân kia, trực tiếp đập gãy cổ. Sau khi một kích giết người Tháp Mộc Đà xoay người lại, hai cánh tay đẩy công chúa và Tịnh Hồ chạy về hậu đội, mấy tên cấm quân phía sau y dùng liên nỏ bắn, trên lưng Tháp Mộc Đà liên tiếp trúng sáu bảy mũi tên, nhưng y lại không chịu tránh né, chỉ chống đỡ, đau đến mức hai hàng lông mày nhíu chặt như dính vào nhau.

"Chết!"

Hai tên binh lính cấm quân từ hai bên trái phải xông đến trước mặt, hai thanh hoành đao lần lượt bổ về phía công chúa và Tịnh Hồ, Tháp Mộc Đà đẩy hai thiếu nữ về phía trước, mỗi tay túm một trường đao, hai tay đẫm máu phát lực kéo lại, hai tên cấm quân lập tức đập đầu vào nhau, giống như hai quả dưa hấu bị đập nát.

Lại có thích khách đuổi đến phía sau công chúa, còn chưa kịp nhấc đao đã bị Tháp Mộc Đà giơ tay túm lấy, y nhấc tên binh lính cấm quân kia lên rồi ép xuống, đầu gối nâng lên, bịch một tiếng, bẻ tên kia chết sống.

Phía trước có bốn năm tên binh lính cấm quân đâm trường thương đến, Tháp Mộc Đà tiến lên ép công chúa và Tịnh Hồ nằm trên mặt đất, một tay ôm hết tất cả trường thương, quăng sang ngang, bốn năm tên cấm quân lại bị y ném bay ra ngoài.

"Công chúa đi nhanh!"

Tháp Mộc Đà quay đầu lại lớn tiếng hô một câu, khi quay đầu lại lần nữa đã thấy được một mảnh ngân mang.

Một thanh kiếm từ phía trước đến, giống như phượng mổ, trên ngực Tháp Mộc Đà lập tức nổ ra mấy điểm hoa mai, huyết vụ phun tung tóe... Một kiếm bảy vết thương, một kiếm này nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Kẻ ra tay là Bạch Tiểu Lạc mặc quân phục cấm quân, che mặt, không có ai biết là y, chỉ là y cảm thấy những tên cấm quân kia rất là phế vật, nhiều người như vậy mà lại không thể giết công chúa trong thời gian ngắn nhất, còn phải phiền đến y đích thân ra tay.

"Công chúa, đi mau."

Tháp Mộc Đà xoay người lại mỗi tay một người túm lấy công chúa và Tịnh Hồ, ra sức ném về phía hậu đội: "Mạnh Trường An!"

Một tiếng gào thét kia, như tiếng kêu rên và hy vọng cuối cùng của dã thú.

"Có!"

Mạnh Trường An từ phía sau đạp vào xe mà đến, một bước dài đã vượt qua một chiếc xe ngựa, đỡ được công chúa ở giữa không trung, mà Thẩm Lãnh ở bên cạnh gã cùng đồng thời tới cùng gã, giơ tay đỡ được Tịnh Hồ.

Phập!

Kiếm đâm xuyên qua ngực Tháp Mộc Đà, bàn tay cầm kiếm kia buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay vỗ một cái lên chuôi kiếm, thân kiếm bắn về phía trước từ sau lưng Tháp Mộc Đà xuyên ra ngoài, kiếm xuyên cơ thể mà ra, cơ thể cao lớn cường tráng của Tháp Mộc Đà lắc lư vài cái, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.

"Mạnh Trường An..."

Y nhìn về phía Mạnh Trường An, đã không có sức lực nói ra câu nói phía sau.

Bạch Tiểu Lạc một kiếm giết người biết thời cơ đã không còn, chớp mắt đã lao vào trong đám người.

Bình Luận (0)
Comment