Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 334 - Chương 334: Ai Có Thể?

Chương 334: Ai có thể? Chương 334: Ai có thể?

Lúc Nguyệt Châu Minh Đài nhìn lại, đã nhìn thấy ánh mắt không cam lòng và không nỡ của Tháp Mộc Đà trước khi ngã sấp xuống.

Đó là sự lưu luyến cuối cùng của một dũng giả đối với thế giới này, cũng là lời cáo biệt cuối cùng với người mà y bảo vệ.

Tháp Mộc Đà là đệ nhất dũng tướng Thổ Phiên, Mạnh Trường An ba đòn giành chiến thắng, không có nghĩa là thực lực của hai người chênh lệch cực đại, cường giả ở mức độ này quyết đấu, thời gian, địa điểm, hoàn cảnh đều sẽ ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng. Ngày đó song phương đại chiến Thổ Phiên có đại quân ba mươi vạn, Tháp Mộc Đà khí thế đang thịnh, tương xứng với Mạnh Trường An, nhưng sau đó ở trong đội ngũ nghênh thân, Tháp Mộc Đà tâm tình bất định, ra tay hơi do dự cho nên đã bại nhanh chóng như vậy.

Sau đó Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh từng nói, với thực lực của Tháp Mộc Đà, dù là ở trong thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi của Đại Ninh cũng có thể xếp mười người đứng đầu.

Bạch Tiểu Lạc giết y, chỉ là bởi vì y muốn bảo vệ hai người và trên người còn bị trúng mấy mũi tên.

Lúc Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An hai người từ đằng xa lao đến, Bạch Tiểu Lạc đã chui vào trong đám người, những thích khách ở bốn phía thấy y bỏ chạy liền bắt đầu điên cuồng gây ra hỗn loạn. Những người này đều là tử sĩ, bọn họ dùng mạng của mình để tranh thủ cho Bạch Tiểu Lạc một chút ít thời gian như vậy thôi.

Chỗ mà Bạch Tiểu Lạc lao vào đám người cũng rất xảo diệu, đó vốn là đường lui do y sắp xếp, mấy chục tên cấm quân chung quanh đều là người của y, mà mấy chục người này căn bản là không có ra tay. Sau khi vào trong đám người Bạch Tiểu Lạc nhanh chóng kéo khăn lụa trên mặt xuống, cởi bì giáp của binh lính cấm quân, trong đám người có người lập tức đưa cho y một bộ trường sam, sau khi mặc trường sam xong y giơ tay ra, lại có người đưa trường sóc của y tới.

Thân tín của y là Bàng Bác sau khi giết tướng quân cấm quân Hùng Xưng liền lập tức lui về phía sau, đi về điểm hội hợp ở bên này, giờ khắc này Bàng Bác vẫn chưa hoàn toàn bại lộ, cũng không có ai nhìn thấy là hắn ta đã giết Hùng Xưng.

"Tặc tử!"

Ngay khi Bàng Bác đã lui đến chỗ đám người bên này, một cây giáo lớn từ trong khe hở đâm đến, phập một tiếng, đâm thủng ngực Bàng Bác. Bạch Tiểu Lạc từ phía sau đám người lao ra, lớn giáo hất cơ thể Bàng Bác lên, ngọn giáo xoay tròn, tim Bàng Bác vỡ vụn.

Bạch Tiểu Lạc ném mạnh thi thể treo trên giáo lớn xuống đất, ngay lập tức lao nhanh về phía trước, mấy tên thích khách còn đang có chút phản kháng cuối cùng bị y liên tiếp giết chết.

Khi Hàn Hoán Chi từ phía sau lao đến, trên mặt đất chỉ còn lại mấy cỗ thi thể.

"Ngươi cũng rất ngoan độc." Hàn Hoán Chi đi đến trước mặt Bạch Tiểu Lạc: "Ngươi nghĩ mình che giấu được?"

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Lạc là một kiểu kinh ngạc không hề có tỳ vết nào: "Hàn đại nhân đây là ý gì?"

Hàn Hoán Chi nhìn y một cái, xoay người hỏi: "Có ai nhìn thấy mặt thích khách?"

Bốn phía không có người trả lời.

Thích khách đều mặc chiến phục cấm quân, nếu hỏi ai thật sự chú ý tới bọn họ trông như thế nào, nhớ lại nhưng không có ấn tượng, những người này rất nhanh chóng đã có thể bị nhận ra thân phận, cũng không phải việc khó gì, bởi vì bọn họ vốn chính là binh lính cấm quân thật sự, thậm chí trong đó còn có một giáo úy rất có uy vọng, cùng với đội chính thân binh của Hùng Xưng - Bàng Bác, vậy nhưng lúc đó trong hỗn loạn, còn có ai là đồng mưu của bọn họ hay không, ai có thể nói rõ ràng được?

Huống hồ những người này, như thế nào cũng không có dính dáng đến Bạch Tiểu Lạc, Bạch Tiểu Lạc không phải người của cấm quân.

Hàn Hoán Chi thấy không có người nào đáp lời, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Lạc càng có vẻ âm lãnh: "Còn nhớ không, ta đã nói ta sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi."

Bạch Tiểu Lạc vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí có chút phẫn nộ khiến người ta không nhìn ra một chút sơ hở nào: "Hàn đại nhân, rốt cuộc ngài có ý gì?"

Thế tử Lý Tiêu Thiện ở trong đám người gần như không nhịn được muốn lao ra tố cáo y, nếu thế tử lên tiếng, tất nhiên phân lượng rất đủ, nhưng gã mới bước một bước đã bị Lục Vương giữ lại. Thế tử quay phắt đầu lại, Lục Vương khẽ lắc đầu với gã, thế tử dùng dằng một chút, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ ý định lao ra ngoài trước ánh mắt phẫn nộ của phụ thân gã.

Tố cáo Bạch Tiểu Lạc rồi thì như thế nào?

Ngược lại việc cha con Lục Vương tham dự chuyện này cũng bị chứng thực, đến lúc đó phủ Lục Vương từ trên xuống dưới, ai có thể may mắn thoát khỏi?

"Phụ thân!"

"Câm miệng." Lục Vương hung hăng trừng mắt lườm Lý Tiêu Thiện một cái, đi nhanh lên phía trước: "Mau đi xem công chúa điện hạ như thế nào!"

Nhưng thế tử căn bản không nhúc nhích, nữ tử đó chết sống, thật sự có quan hệ với gã sao?

Cùng với một tiếng gọi của Lục Vương, lực chú ý của mọi người mới chuyển dời sang bên công chúa Nguyệt Châu Minh Đài. Nguyệt Châu Minh Đài chỉ là bị kinh sợ, hơn nữa còn thương tâm bởi vì cái chết của Tháp Mộc Đà, cộng thêm thị nữ Tịnh Hồ bên cạnh nàng ta bị trúng hai mũi tên, thương thế rất nặng, cho nên người thoạt nhìn có chút như ngây ngốc, trên người nàng ta có vài chỗ bầm tím, cũng không nghiêm trọng lắm.

"Ta băng bó cho cô ta." Trà gia ôm lấy Tịnh Hồ: "Các ngươi lui ra phía sau."

Đám người tản ra, Trà gia ôm Tịnh Hồ lên chiếc xe ngựa của nàng, Nguyệt Châu Minh Đài ngây ra một lúc mới bừng tỉnh, cũng đi theo Trà gia.

Hàn Hoán Chi lại liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Lạc một cái: "Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện sau này vận khí của ngươi sẽ luôn tốt mãi."

Bạch Tiểu Lạc thở dài: "Có phải Hàn đại nhân đã hiểu lầm gì hay không?"

Hàn Hoán Chi: "Thú vị không?"

Bạch Tiểu Lạc nhún vai: "Không rõ Hàn đại nhân nói thú vị là có ý gì, ta cảm thấy Hàn đại nhân như thế này rất không thú vị, cũng rất mất phong độ."

Hàn Hoán Chi hừ một tiếng, xoay người đi về phía Thẩm Lãnh ở bên kia.

Trong đám người, La Anh Hùng đóng giả dân phu dồn lực chú ý lên người Bạch Tiểu Lạc, nghĩ người trẻ tuổi này làm việc sơ sài như thế, đương nhiên phải khẩn cầu sau này vận khí luôn tốt mãi mới được. Nhưng mà nghĩ lại, việc Bạch Tiểu Lạc có thể làm được cũng chỉ là như thế, đây đã là cực hạn có thể làm được rồi, dù sao chỉ còn một chút xíu như vậy thôi là có thể giết Nguyệt Châu Minh Đài rồi.

Trong tình huống như vậy, việc Bạch Tiểu Lạc làm được cũng đã là toàn bộ những gì có thể làm được rồi.

Trong khoảnh khắc đó La Anh Hùng từng có dục vọng muốn ra tay, khi Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chạy tới là lúc Thẩm Lãnh sơ hở nhiều nhất, nhưng y lại phát hiện ra tướng quân thiếu niên họ Mạnh kia, mặc dù là ở trong tình huống giơ tay ra đỡ người nhưng vẫn rất tự nhiên che chắn Thẩm Lãnh ở phía sau gã. Đội ngũ đi trên quan đạo, một bên là đồng ruộng, trống trải có thể thấy được, cho nên Mạnh Trường An cố ý xông đến một bên người Thẩm Lãnh, bất cứ người nào muốn ra tay với Thẩm Lãnh, nhất định phải vòng qua gã trước.

Mạnh Trường An cũng đâu phải là người có thể dễ dàng vòng qua được.

Cho nên La Anh Hùng nhẫn nhịn, có chút không cam lòng, điều khiến y cuối cùng cũng từ bỏ việc ra ta là y đã nhìn thấy thiếu nữ tên Thẩm Trà Nhan kia cầm kiếm chạy ra.

Ba người trẻ tuổi như vậy, La Anh Hùng cũng biết mình không có chắc chắn tất thắng.

Mạnh Trường An liếc nhìn bốn phía, vừa rồi dường như gã đã phát giác được điều gì đó, căn bản là không kịp chú ý, khi nhìn lại thì đã không có bất kỳ điểm khác thường gì.

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Sau khi Trà Nhi cô nương băng bó cho Tịnh Hồ xong thì đừng ngồi chiếc xe ngựa kia nữa."

Thẩm Lãnh gật gật đầu, nhiều người như vậy nhìn thấy công chúa vào xe ngựa của Trà gia, nếu còn có công kích, chiếc xe ngựa kia chính là mục tiêu.

"Là Bạch Tiểu Lạc?" Thẩm Lãnh hỏi.

"Phải." Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta xác định là phải."

Thẩm Lãnh lại hỏi: "Không ai nhìn thấy?"

"Có." Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc nhìn những binh lính cấm quân ở bên cạnh Bạch Tiểu Lạc nhìn như tán loạn nhưng chỗ đứng cực có cách cục: "Cũng không đến mức kẻ nào cũng là miệng sắt răng thép cạy không ra, về Trường An rồi nói."

Thẩm Lãnh gật gật đầu, liếc nhìn Tháp Mộc Đà nằm trên mặt đất.

"Ta đi chôn mọi người."

Thẩm Lãnh đi qua bên kia.

Hàn Hoán Chi quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Tất cả binh lính cấm quân bị giết đều đi xác nhận thân phận, sau khi về thành Trường An, đưa hết tất cả cấm quân của đội ngũ nghênh thân đến phủ Đình Úy, bất luận quân hàm cấp bậc."

Người của phủ Đình Úy lên tiếng đáp lại, chia nhau ra xác nhận thân phận của những người chết.

Bạch Tiểu Lạc tựa vào một chiếc xe chở lương thực, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn người của phủ Đình Úy. Y biết mình đã bại lộ, cũng biết Hàn Hoán Chi đã sớm nghi ngờ y, nhưng y cũng không lo lắng gì, phủ Đình Úy là quỷ kiến sầu thì không giả, nhưng mà không có chứng cớ xác thực thì có thể làm gì được y? Tất cả mọi chuyện đều phải đợi sau khi về thành Trường An mới có bước tiếp theo, nhưng tới thành Trường An rồi, Hàn Hoán Chi muốn tra cũng không có dễ dàng như vậy.

Y nhìn thi thể của Tháp Mộc Đà bị khiêng đi, bị vùi lấp, từ đầu đến cuối y đều không có biểu hiện ra cảm xúc gì, y chỉ tựa người ở đó nhìn tất cả những việc này, đợi sau khi đội ngũ khôi phục trật tự y mới xoay người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Vương còn hạ giọng nói một câu: "May mà ngươi vẫn biết nên làm như thế nào, khuyên nhủ thế tử đừng quá xung động, ngươi cũng biết, một mình ta chết không có nghĩa là phụ tử các ngươi đã an toàn."

Lục Vương hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, nhưng Bạch Tiểu Lạc lại mỉm cười rời đi.

Trong xe ngựa, Trà gia liếc nhìn Nguyệt Châu Minh Đài sắc mặt trắng bệch, sau khi băng bó vết thương của Tịnh Hồ xong, nàng cầm tay Nguyệt Châu Minh Đài: "Sau này ở cùng ta, ta ở đâu ngươi ở đó, đừng rời khỏi tầm mắt ta."

Nguyệt Châu Minh Đài cảm kích nhìn nàng một cái: "Thật sự có người nhiều hy vọng ta chết như vậy sao?"

"Cho nên ngươi càng nên sống thật tốt."

"Được gả cho thế tử thì tính là sống tốt sao?"

Trà gia ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

"Hắn còn không đến hỏi ta một câu, liếc ta một cái."

Nguyệt Châu Minh Đài tựa vào xe ngựa, ánh mắt ngây dại.

Nàng ta đột nhiên nghĩ tới không lâu trước đó, Tháp Mộc Đà dùng hết sức lực cuối cùng ngăn cản tên thích khách dùng kiếm kia, ném nàng ta và Tịnh Hồ ra ngoài, khi đó chắc hẳn là Tháp Mộc Đà cũng biết đây là lần cuối cùng cứu nàng ta, hy vọng duy nhất chính là cái tên mà y hét lên trước khi chết.

Trước lúc đó Tháp Mộc Đà còn muốn giết Mạnh Trường An nhưng lại bị Mạnh Trường An đánh bại, bọn họ là kẻ thù mới đúng, không chết không ngừng, nhưng mà trong thời khắc cuối cùng, Tháp Mộc Đà biết nếu còn có một người có thể phó thác, vậy thì chỉ có thể là Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An!

Có!

Y biết, gã sẽ đến.

Nguyệt Châu Minh Đài nhìn ra ngoài cửa sổ, Mạnh Trường An đứng bên cạnh Thẩm tướng quân đang nhỏ giọng nói gì đó, từ đầu đến cuối gã đều không liếc mắt nhìn sang phía xe ngựa ở bên này, giống như gã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cũng không phải vì cứu nàng ta, thứ muốn cứu là thân phận công chúa.

Đúng thế... Đó chẳng qua là chức trách của gã.

"Chúng ta không biết ngày mai như thế nào nữa."

Trà gia theo tầm mắt của nàng ta nhìn về phía Mạnh Trường An, sau đó nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Nguyệt Châu Minh Đài: "Cho nên mới không thể mất hy vọng đối với ngày mai."

"Nhưng đại khái đã ta thấy được ngày mai của ta là như thế nào."

Tầm nhìn của Nguyệt Châu Minh Đài chuyển sang phía thế tử Lục Vương ở chỗ xa xa, gã cũng không hề liếc mắt nhìn sang bên này một cái, nhưng nàng ta rất rõ, Mạnh Trường An không nhìn nàng ta chỉ khiến nàng ta có chút hụt hẫng thoảng qua, mà trượng phu tương lai không nhìn qua, nàng ta không phải là hụt hẫng mà là thất vọng.

"Lãnh Tử từng nói, một người thất vọng về người khác, thường thường là thất vọng về bản thân mình, một người cảm thấy người khác không tốt với mình, thường thường là bởi vì bản thân mình cũng không tốt với chính mình, trước hết hãy tốt với chính mình một chút, rồi lại tốt với người khác một chút." Trà gia buông tay Nguyệt Châu Minh Đài ra: "Ta không thể sưởi ấm tay ngươi, bởi vì ngươi vẫn chưa muốn sưởi ấm mình."

"Chắc ta không sưởi ấm được." Nguyệt Châu Minh Đài thở ra một hơi thật dài: "Cũng không biết trên đời này, còn có ai có thể sưởi ấm lòng ta."

"Còn sống là chuyện của mấy người?" Trà gia hỏi.

"Ta của hiện tại, sống hay chết, đều là chuyện của một người."

"Vậy ngươi trông mong người khác làm gì?" Trà gia nhìn vào mắt Nguyệt Châu Minh Đài: "Mạng là của chính ngươi."

Bình Luận (0)
Comment