Tâm trạng vốn dĩ đã thả lỏng sau khi tới bình nguyên lại hoàn toàn biến mất không tung tích vì một trận chém giết thình lình xảy ra này, dù là người của bên kia, tâm trạng cũng rất không thoải mái. Hàn Hoán Chi khó chịu nên ông ta sẽ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Lạc, Bạch Tiểu Lạc khó chịu là bởi vì mình bị nhìn chằm chằm nhưng lại không giết người được, cả đội ngũ đều trở nên trầm mặc, sự trầm mặc này làm cho người ta thấy áp lực.
Đội ngũ tiến vào Kinh Kỳ đạo trong bầu không khí quỷ dị này, tinh giáp của Giáp Tử doanh đã đang chờ, nghe nói trên đường đi gặp tập kích, Giáp Tử doanh lại tăng cường phái nhân mã hộ tống dọc đường, đội ngũ vào thành Trường An trước ngày đại hôn đã định sẵn sáu ngày.
Thẩm Lãnh theo mọi người vào cung, đương nhiên đã bị hoàng đế mắng một trận.
Trước mặt quần thần hoàng đế dường như mắng chưa đủ, lại đơn độc gọi từng người từng người một vào trong Đông Noãn Các mắng, tóm lại là quần thần ở bên ngoài nghe tiếng hoàng đế mắng chửi tâm trạng muôn vẻ, có người lòng có ưu tư, có người vui sướng khi người gặp họa.
"Thẩm Lãnh, tới lượt ngươi rồi." Hàn Hoán Chi từ trong Đông Noãn Các đi ra, liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bệ hạ gọi vào."
Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục một chút, hạ giọng hỏi một câu: "Lực độ mắng có lớn không?"
Hàn Hoán Chi gật gật đầu: "Dù sao cũng phải mắng cho văn võ bá quan ở bên ngoài nghe một chút, lực độ cũng rất lớn, nhưng mắng đều là khá hợp lý."
Thẩm Lãnh ồ một tiếng, hết sức cẩn thận đi vào Đông Noãn Các.
Hoàng đế ngồi ở bàn sách mặt xem tấu chương, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Lãnh vội vàng trả lời: "Chuẩn bị xong rồi, bệ hạ mắng đi."
"Hửm?" Hoàng đế ngây người, sau đó không nhịn được mà bật cười: "Trẫm là hỏi khanh chuẩn bị sắp thành hôn rồi sao? Cách mồng sáu không còn mấy ngày nữa rồi."
Thẩm Lãnh cũng ngây người, thầm nghĩ hóa ra bệ hạ hỏi chuyện này.
"Cảm giác mình đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi, nhưng phát hiện khi đến lúc thì vẫn rất căng thẳng."
Thẩm Lãnh nghĩ đến lúc trước Mạnh Trường An từng nói, ngươi nghĩ liệu mình có căng thẳng không, đợi khi ngươi cưới Trà Nhi cô nương rồi xem. Khi đó Thẩm Lãnh còn nghĩ, chuyện thiên kinh địa nghĩa như cưới Trà gia, hơn nữa hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị từ rất nhiều năm trước rồi, còn có căng thẳng gì đáng nói? Nhưng mà nghĩ đến còn có sáu ngày nữa Trà gia sẽ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của mình, thật sự là tim vẫn sẽ đập nhanh, càng nghĩ càng căng thẳng, ngay cả tay cũng run.
"Căng thẳng là vì để ý." Hoàng đế đặt tấu chương lên bàn: "Khanh đã may mắn hơn tuyệt đại bộ phận mọi người, khanh nên biết, người trẻ tuổi khác trước khi thành thân, thường thường đều chưa từng gặp người mà tương lai sẽ đồng hành với mình cả đời, như vậy xem ra, ngay cả trẫm trước đây cũng không may mắn bằng khanh."
Ông ta nói xong câu đó lại hơi ngẩn người. Năm đó khi ông ta cưới vương phi, trước đó chỉ là gặp qua hai lần mà thôi, còn là vội vã thoáng nhìn, mãi cho đến trước khi thành thân trong đầu cũng không có một hình dung rõ ràng đối với dung mạo của thê tử tương lai của mình. Lãnh Tử quả thật rất may mắn, từ rất sớm hắn đã biết cô nương mà mình muốn cưới là ai, mà cô nương đó có lẽ trước đó cũng biết người của muốn được gả cho là ai.
"Lưỡng tình tương duyệt là tốt nhất, đó là một người không phải nàng thì không cưới, một người không phải chàng thì không gả."
Hoàng đế cười, rất dịu dàng, Thẩm Lãnh nghĩ sợ là Hàn Hoán Chi đại nhân đã hiểu lầm gì đó, hoàng đế đây đâu phải là bộ dạng muốn mắng người, làm sao hắn biết hoàng đế mắng Hàn Hoán Chi là làm theo quy định, mắng hắn ư? Làm sao mà nỡ.
"Thương thế đỡ chưa? Hàn Hoán Chi nói trận chiến tây cương, khanh xông lên trước nhất."
"Thần là người đi nghênh thân, người tống thân không vui vẻ như vậy, đành phải đi cướp." Thẩm Lãnh nói: "May mà cướp khá thuận lợi."
Hoàng đế cười lắc đầu, thầm nghĩ đứa trẻ này nói chuyện vẫn là đơn thuần không có tâm cơ như thế, thái tử ở trước mặt mình lúc nói chuyện luôn dè dặt e sợ nói sai r một chữ, đâu tùy tính giống như Thẩm Lãnh, nhưng nghĩ lại, thân phận thái tử khác Thẩm Lãnh, nếu tùy tính như vậy, ngược lại có thể ông ta sẽ cảm thấy không quy củ.
"Lát nữa khanh đi thăm Thẩm tiên sinh một chút đi."
Hoàng đế trầm mặc một lúc, trong đầu suy nghĩ miên man một chút, nghĩ có phải mình hơi quá mức khắc nghiệt với thái tử hay không.
"Vâng."
"Mồng sáu khanh thành thân, sợ là trẫm không thể đích thân đi." Hoàng đế mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra hai miếng ngọc bội: "Cái này xem như là lễ mừng trẫm tặng cho phu thê các khanh."
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, cũng không nói với Thẩm Lãnh, hai miếng ngọc bội này là ông ta vốn định tặng cho thái tử và thái tử phi khi thái tử thành thân, mà hai miếng ngọc bội này, là lễ vật năm đó phụ thân ông ta đã tặng cho ông ta và vương phi, trên một mặt ngọc bội khắc hai chữ "đồng chi", trên mặt ngọc bội khác khắc chính là "liên lí".
Thẩm Lãnh đưa hai tay nhận lấy ngọc bội, cúi đầu lạy: "Tạ bệ hạ thưởng tứ."
Hắn lật qua lật lại nhìn, cảm thấy ngọc bội chắc hẳn là đáng giá không ít tiền.
Chữ trên ngọc bội là thể Triện, Thẩm Lãnh đối với loại thể chữ này nhìn mơ hồ, đồng chi liên lí, hắn không nhịn được mà đọc lên: " Chu chi trận lí."
Hoàng đế: "Khanh nói gì?"
Thẩm Lãnh: "Chữ đó."
Hoàng đế trầm mặc một lát, bỗng nhiên bật cười ha hả: "Xem ra Thẩm Tiểu Tùng cũng có thứ không dạy tốt."
Ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, cầm lấy miếng ngọc bội "đồng chi" kia, tự tay đeo bên hông cho Thẩm Lãnh: "Chữ trên miếng ngọc bội này là đồng chi, chính là nói hai người các khanh là người một nhà, ở trong cái tổ cùng một cành cây."
Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Chính là kiểu mà vào mùa đông thường xuyên có thể nhìn thấy, một hàng chim sẻ chen nhau trên một cành cây sưởi ấm ư."
Hoàng đế thở dài: "Khanh không phải là chim sẻ."
Ông ta lấy miếng ngọc bội con lại: "Chữ trên miếng ngọc bội này là liên lí, liên lí trong hỉ kết liên lí, nha đầu đó tên là Trà Nhi phải không? Khanh trở về đưa miếng này cho con bé."
Thẩm Lãnh lại lạy một cái: "Tạ bệ hạ, lát nữa ra ngoài thần sẽ đưa cho nàng ấy ngay."
Hoàng đế trở lại ngồi xuống phía sau bàn sách, trầm mặc một lúc rồi nói: "Trẫm bảo con bé đến cung Khánh Niên rồi, Trân phi muốn gặp con bé."
Thẩm Lãnh ngẩn ra, thầm nghĩ Trân phi bỗng nhiên muốn gặp Trà Nhi là có ý gì.
"Trân phi thích nhất là tiểu nha đầu, cảm thấy có duyên với Trà Nhi nên đã nhận Trà Nhi làm nghĩa nữ, lúc hai người các khanh thành thân trẫm không đi được, Trân phi sẽ đi."
Thoáng chốc trong lòng Thẩm Lãnh đã bị chấn động một chút.
Hoàng đế không đi, Trân phi đi.
Hắn chỉ là chấn động bởi sự coi trọng của hoàng đế đối với việc hắn và Trà Nhi thành thân, nhưng đâu ngờ được tâm tư của hoàng đế bệ hạ... Con cái thành thân, phụ thân không thể đích thân đến, mẫu thân cũng muốn xem, nhất định phải xem.
"Khanh đi thăm Thẩm tiên sinh đi, trẫm còn có rất nhiều chuyện phải xử trí."
Hoàng đế lại cúi đầu xuống mở ra tấu chương, không để cho Thẩm Lãnh nhìn thấy những gì trong ánh mắt ông ta.
"Thần cáo lui."
Thẩm Lãnh khom người lui ra ngoài Đông Noãn Các, còn đang nghĩ tại sao hoàng đế lại để Trân phi đi tham gia hôn lễ của hắn và Trà Nhi? Điều này không có lý... Cho dù là hoàng đế có lòng mến tài, nhưng quả quyết không cần phải dùng đến một vị quý phi ra mặt.
Hắn sẽ không hiểu, hoàng đế để Trân phi nhận Trà Nhi làm nghĩa nữ, chỉ là cần một lý do danh chính ngôn thuận có thể để cho Trân phi đi tham gia hôn lễ của bọn họ, tối thiểu, nhìn có vẻ danh chính ngôn thuận. Chỉ cần nói với triều thần rằng Trân phi vừa nhìn thấy Trà Nhi cô nương đã rất thích, không màng phản đối mà nhận Trà Nhi làm con gái nuôi, triều thần còn có thể nói gì nữa?
Hoàng đế, cũng là hao hết tâm tư.
Ra khỏi Đông Noãn Các Thẩm Lãnh liền chạy chậm thẳng tới chính điện điện Bảo Cực, nghĩ Thẩm tiên sinh bị thương nặng như vậy không chừng đã suy yếu thành bộ dáng gì nữa, càng nghĩ lòng càng như dao cắt, nhưng lúc chạy đến chính điện lại sửng sốt. Hắn nhìn thấy Thẩm tiên sinh ngồi trên ghế, trên bàn trà trước mặt bày ba cái bát, đang ở và hai người khác chơi trò chơi đoán đồ giấu trong bát. Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đi vào Thẩm tiên sinh cũng không có phản ứng gì, chuyên chú nói: "Hai người các ngươi mau đoán đi, ngươi đã nợ ta nửa năm bổng lộc rồi đó, ngươi nợ năm tháng."
Thẩm Lãnh đứng ở đó thở phào nhẹ nhõm, đi qua cầm bát mở từng cái một ra: "Đều không có, hai vị tiền bối đừng bị tên giang hồ bịp bợm này lừa gạt nữa, tiền các người nợ ông ta cũng không cần trả."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Hiếu đạo đâu?"
Thẩm Lãnh ngồi xuống: "Ông ở trong đại điện lừa tiền của người khác, ta mất mặt, truyền ra ngoài thì thật là khó nghe, người ta sẽ nói ngươi nhìn xem lão sư của Thẩm Lãnh đã làm những chuyện gì, có đáng sợ hay không cơ chứ?"
Thẩm tiên sinh: "Bạc hai người bọn họ nợ, ngươi trả bù ta."
Thẩm Lãnh mở túi da hươu, lấy từ bên trong ra mấy món đồ nhỏ: "Lớn tuổi rồi còn cần bạc gì chứ, ta nghe nói sau này ông ngay cả ra khỏi cửa đi lại cũng phải tốn chút sức lực, có thể còn bị tổn thương đầu óc, người bị thương trị được chứ đầu bị thương không dễ trị, mấy thứ dùng vào chỗ phức tạp như bạc thì sau này ông đừng dùng nữa... Đây, đây là lễ vật ta tỉ mỉ chọn lựa từ tây cương, xem thử có thích không."
Thẩm tiên sinh nhìn nhìn: "Đây là gậy gãi ngứa?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Loại gấp được, có giỏi vãi không?"
Thẩm tiên sinh: "..."
Ông hỏi: "Còn cái này là gì?"
"Cái này thì lợi hại rồi, ông nghĩ nó là cái gì?"
"Nhìn giống như là dao cạo râu bình thường."
"Đừng nông cạn như vậy, cái này sao lại là dao cạo râu bình thường, đây là dao cạo râu bằng thép tinh, còn có thể cạo chân lông, ông xem bên kia có vài chỗ nhô lên nhưng không sắc bén, cũng có thể làm cái gãi ngứa."
"..."
Thẩm Lãnh cầm món đồ cuối cùng lên: "Hai món đồ trước đều là ta phải hao hết tâm tư chọn lựa ra được, ông phải quý trọng mới được, chớ có để mất. Cái này không có gì lạ, là mấy viên thuốc ta tùy tiện tìm một lang trung tiên sinh nổi tiếng ở tây cương để mua, nói là có mấy thứ như tuyết liên gì đó, đông trùng hạ thảo gì đó, mỗi ngày một viên."
Thẩm tiên sinh ấm áp trong lòng: "Có đắt không?"
Thẩm Lãnh: "Câu hỏi này hỏi thật tục."
Thẩm tiên sinh ồ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến một người: "Tây cương Bách Thảo tiên sinh?"
"Ừm."
"Một viên thuốc giá trị mấy trăm lượng bạc, nghe đồn có thể kéo dài tuổi thọ."
Thẩm Lãnh nói: "Lang trung giang hồ à, sẽ luôn nói rất thần kỳ mới có thể lừa người được có đúng không."
"Vậy mà ngươi còn bị lừa?"
"Lỡ như, một viên thuốc có thể kéo dài tuổi thọ cho ông thì sao?" Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không phải là ta quan tâm đến ông đâu, người ta quan tâm là một bà mẹ già miễn phí trong tương lai. Ông phải chăm con cho ta và Trà Nhi, sau này những việc như giặt tã, chùi đít tắm rửa bón cơm cho đứa trẻ, dẫn đứa trẻ đi thả diều, đi bắt bướm đều là ông làm, nếu onog không có sức lực gì thì sao được?"
Thẩm tiên sinh cầm lọ thuốc trong lòng bàn tay, khóe mắt hơi hơi ươn ướt: "Con cái bại gia."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Nói cứ như ông khiến người ta bớt lo vậy, người già rồi, thì dưỡng sinh cho đàng hoàn không được à? Đánh đánh giết giết, ra cái thể thống gì."
Thẩm tiên sinh: "Con người của ta tính tình kém như vậy, sống còn chú ý, sau này tuổi lớn hơn nữa hội nói đâu đâu, còn có thể vô duyên vô cớ mắng chửi người, hai người các ngươi thấy ta không chừng nhiều lắm phiền."
Thẩm Lãnh: "Ngươi cho là, trước kia ngươi không phiền?"
Hắn đi ra ngoài: "Vừa rồi ta đã nói với bệ hạ, ngày mai đón ông về nhà."
Thẩm tiên sinh ồ một tiếng, thật cẩn thận hỏi một câu: "Về nhà, có thể uống rượu không?"
"Không thể!" Thẩm Lãnh quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm tiên sinh một cái: "Đừng để ta nhìn thấy!"
Thẩm tiên sinh cười: "Ồ... Được."