Bạch Tiểu Lạc đã ngang nhiên biến mất.
Trong đội ngũ nghênh thân có mấy trăm binh lính cấm quân, những người này sau khi về kinh sẽ bị phủ Đình Úy điều tra, nhưng phủ Đình Úy cũng không thể trực tiếp đưa người đi, cần thông báo trước với đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật. Khi Hàn Hoán Chi vào cung gặp bệ hạ, người của phủ Đình Úy canh chừng những binh lính cấm quân này vào trong đại doanh cấm quân, sau đó Bạch Tiểu Lạc đã biến mất.
Nhưng chuyện này cũng không trách cấm quân được, bởi vì Bạch Tiểu Lạc vốn không phải là người của cấm quân.
Người của Lễ bộ nói cũng không sai, bởi vì Bạch Tiểu Lạc cũng không phải người của Lễ bộ.
Sau đó mọi người mới bỗng nhiên chú ý đến một vấn đề, Bạch Tiểu Lạc vào trong đội ngũ nghênh thân như thế nào?
Lúc trước y hộ tống sứ giả đến Thổ Phiên thương nghị chuyện đại hôn của công chúa, thế tử là Binh bộ sắp xếp, khi đó vừa hay Bạch Tiểu Lạc có thành tích kết nghiệp đứng đầu mục võ trong thư viện Nhạn Tháp, đến Binh bộ lĩnh chiến phục giáo úy và thẻ bài. Theo lý mà nói là phải phân phối vào trong đội ngũ chiến binh nơi nào đó, Bạch Tiểu Lạc tự thỉnh cầu quan viên Binh bộ nói muốn rèn luyện một phen, quan viên Binh bộ tất nhiên cũng sẽ không trực tiếp từ chối một người trẻ tuổi tương lai có thể tỏa sáng rực rỡ. Danh sách báo lên Nội các, sau khi Nội các thông qua sẽ mời bệ hạ xem qua, mà lúc ấy bệ hạ cũng không quá chú ý đến việc phái người đi Thổ Phiên, Nội các phê thì cũng đã phê rồi.
Huống hồ bệ hạ nhìn thấy tên của Bạch Tiểu Lạc, cũng sẽ không lấy y ra nữa.
Mà chuyện tiếp theo liền trở nên quỷ dị, trong danh sách đội ngũ nghênh thân lần này không có Bạch Tiểu Lạc.
Vì thế Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê liền vào danh sách những người phủ Đình Úy cần điều tra, xếp vị trí đầu tiên.
Bạch Tiểu Lạc theo cấm quân vào trong đại doanh sau đó biến mất không thấy đâu, người của phủ Đình Úy theo dõi y, theo dõi sát sao cũng không theo dõi được.
Phủ Đình Úy.
Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê sắc mặt hơi tái nhợt, gắng gượng giữ quan uy thân là quan to triều đình của mình.
"Hàn đại nhân của các ngươi đâu?" Hà Tân Khuê quét mắt một vòng: "Dựa vào phẩm cấp của mấy người các ngươi, vẫn chưa có tư cách trực tiếp giữ ta lại, ta còn phải vào cung gặp bệ hạ báo cáo đại sự, các ngươi chặn ta, không sợ bệ hạ hỏi tội các ngươi?"
Thiên bạn Cổ Lạc vẻ mặt lạnh lùng: "Bệ hạ hỏi tội chúng ta, là chuyện của chúng ta, về phần ngươi tại sao không vào cung thì chính ngươi cũng rõ, đừng nói vào cung, Hà đại nhân ngay cả nhà sợ là cũng không về được."
"Ta cũng nhìn thử, bằng mấy người các ngươi còn có thể dám làm gì ta!"
Hà Tân Khuê hít sâu một hơi, xoay người muốn lao ra ngoài.
"Bệ hạ nói, Hà đại nhân không cần vào cung." Hàn Hoán Chi từ bên ngoài vào, liếc nhìn Hà Tân Khuê: "Bệ hạ khẩu dụ, Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê không làm tròn trách nhiệm trái pháp luật, để phủ Đình Úy điều tra."
Hàn Hoán Chi vào cửa, đám người Cổ Lạc lập tức khom người.
Ông ta đi đến ghế của đô đình úy ngồi xuống: "Tháo lương quan của hắn xuống, lột tử bào của hắn, ta sợ lát nữa sẽ làm bẩn quan phục của Đại Ninh."
Hà Tân Khuê trong nháy mắt liền sụp đổ: "Dựa vào cái gì?! Các ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi nói ra lý do muốn bắt giữ ta, không nói được ta xem ai dám động thủ. Ta tin bệ hạ cũng sẽ không đối xử với ta như thế, nhất định là ngươi, Hàn Hoán Chi ngươi giả truyền thánh chỉ, bây giờ ta sẽ đi gặp bệ hạ."
"Hà tất khiến mình mất mặt trước mặt bệ hạ?" Hàn Hoán Chi thở dài: "Ở đây rất tốt, tất cả những người vào phủ Đình Úy đều biết làm trò hề, nhưng trò hề của bọn họ cũng sẽ giữ lại ở phủ Đình Úy, sẽ không bị người khác nhìn thấy, phủ Đình Úy chính là nơi để các ngươi mất mặt, mà đại điện triều đình, không cho phép mất mặt, lương quan tử bào, càng không được mất mặt."
Các đình úy đi lên thuần thục lột quan phục và mũ quan của Hà Tân Khuê xuống, Hà Tân Khuê một thân áo tơ trắng cả người run rẩy: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta muốn gặp thượng thư đại nhân!"
"Ngươi có gặp đại học sĩ Nội các không?" Hàn Hoán Chi nói: "Không cần phải gấp, ngày mai ta sẽ mời Lễ bộ thượng thư Lưu đại nhân đến, ngươi có lời gì có thể nói với ông ta trước mặt. Nếu ngươi muốn gặp đại học sĩ Nội các, ta cũng có thể mời đến cho ngươi, ngươi xem hai người bọn họ có thể nói chuyện cho ngươi, bảo vệ ngươi hay không... Hà đại nhân, sao ngươi còn không tỉnh ngộ? Vừa vào Trường An ta đã mang ngươi đến, không phải hại ngươi, là để bảo vệ ngươi, ngươi ở phủ Đình Úy tối thiểu vẫn còn sống, nếu ngươi về nhà, người trong nhà ngươi đều sẽ không may mắn thoát khỏi."
Hà Tân Khuê tựa như bị rút hết sức lực, đứng không vững ngồi xổm trên mặt đất: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ Hàn đại nhân?"
Hàn Hoán Chi đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Hà Tân Khuê: "Trong danh sách của đội ngũ nghênh thân căn bản không có Bạch Tiểu Lạc, ta đã kia xem qua tấu chương lúc ấy Lễ bộ đệ trình lên bệ hạ ở chỗ bệ hạ, mà trong danh sách ngươi đưa cho ta có Bạch Tiểu Lạc người này, chẳng lẽ ngươi không nghĩ nên giải thích một chút?"
"Ta... đó cũng không phải chuyện của ta, danh sách là những quan viên Lễ bộ khác lập, ngươi nghĩ với chức quan địa vị của ta sẽ đích thân động thủ viết danh sách? Bạch Tiểu Lạc có ở đó không... ta cũng không biết."
"Xem ra ta đã đánh giá thấp Hà đại nhân." Hàn Hoán Chi đi trở về ghế ngồi xuống: "Mỗi một quan viên vào phủ Đình Úy, ngay từ đầu ta đều sẽ nói nhẹ khuyên nhủ, dù sao có thể không động thủ thì sẽ không động thủ, không phải thương các ngươi, mà là người động thủ sẽ mệt, thường xuyên nhìn cảnh tượng da tróc thịt bong, máu thịt nhầy nhụa, người động thủ khó tránh khỏi sẽ còn xuất hiện vấn đề về tâm lý, là ta thương thủ hạ của mình."
"Đánh đi." Hàn Hoán Chi khoát tay: "Mang Hà đại nhân đi tham quan hình phòng của phủ Đình Úy một chút."
"Vâng!"
Đám người Cổ Lạc đi qua, dựng Hà Tân Khuê lên liền đi ra ngoài.
Thiên bạn Cảnh San cúi đầu nói: "Đại nhân, danh sách bên cấm quân cũng đã thẩm tra đối chiếu, không có vấn đề. Những thích khách này đều không phải cấm quân giả trang, hồ sơ của bọn họ từ lúc vừa mới vào trong cấm quân đều còn, bằng chứng thân phận đều không có vấn đề, Binh bộ, Hộ bộ khám hạch con dấu đều đủ. Nhưng vấn đề ở chỗ, địa chỉ đăng ký trên hồ sơ là giả, trong đó có hai người đăng ký đều là người Trường An, dựa theo địa chỉ đi tìm, hoàn toàn không có hộ gia đình như vậy, cho nên vụ án này muốn điều tra cũng có chút khó khăn, bởi vì thời gian những binh lính này vào cấm quân, người ngắn nhất cũng đã bốn năm, người lâu nhất là Bàng Bác, vào cấm quân đã mười một năm. Thuộc hạ cũng đã đi tra hồ sơ chủ bộ trong cấm quân lúc trước, người đó đã cáo lão từ quan về nhà tĩnh dưỡng."
Cảnh San nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Công chúa và thế tử sắp sửa đại hôn rồi, nếu mấy ngày này làm dư luận xôn xao, thể diện của bệ hạ..."
"Nếu như cái gì cũng không tra được bệ hạ mới mất thể diện, trong cấm quân lại bị thẩm thấu từ nhiều năm trước, thậm chí còn có người làm đến giáo úy, khó đảm bảo không có ai làm đến tướng quân, ngươi biết chuyện đáng sợ là gì sao? Chuyện đáng sợ không phải là những người này có thể vào cấm quân thông qua thủ đoạn không bình thường, mà là bọn họ có thể dựa vào bản lĩnh làm đến giáo úy, thậm chí tướng quân."
Đúng lúc này bên ngoài có hai gã đình úy đi vào: "Đại nhân, chủ bộ cấm quân cáo lão về nhà đó tên là Trương Vạn Đài, ngụ ở ngay trong thành Trường An, nhưng hai năm trước đã chết, nói là bị bệnh chết."
Một người khác nói: "Đại nhân, hiện tại có sáu trăm bốn mươi tám cấm quân bị dẫn vào phủ Đình Úy, trong đó bao gồm bốn giáo úy, hồ sơ của những người này đều không tra ra vấn đề, cần đi thẩm tra đối chiếu từng người một, chuyện này tra đến cuối cùng, có thể sẽ điều tra ra một vụ án kinh thiên, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật chỉ sợ... khó thoát tội này."
"Đạm Đài Viên Thuật không có vấn đề." Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Có thể ông ta quá nhiều việc, chuyện nhỏ nhặt như tân binh nhập ngũ này tất nhiên ông ta sẽ không đích thân hỏi đến."
Chuyện điều tra đến đây đã trở nên rất phức tạp, trong cấm quân có bao nhiêu người lúc trước bị mua chuộc, moi ra từng người từng người một, đừng nói không thể kết thúc trong vòng vài ngày, trong vòng một năm nửa năm sợ là cũng không tra ra toàn bộ, sẽ càng dính dáng đến người của Binh bộ, Hộ bộ liên hợp làm giả, vậy thì điều tra sẽ càng phức tạp.
Cung Diên Phúc.
Bạch Tiểu Lạc quỳ gối trước mặt hoàng hậu: "Chuyện đã hỏng rồi, xin hoàng hậu trách phạt."
"Giết con?" Hoàng hậu nhìn y một cái: "Giết con, cha mẹ con sẽ buồn, đó là đệ đệ đệ muội của ta... Ta không ngờ con sẽ làm sơ sài như thế, rốt cuộc là cái gì đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của con?"
Bạch Tiểu Lạc cúi đầu không nói.
"Nếu nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy con chỉ có những thủ đoạn này, vậy thì không phải lỗi của một mình con, cũng là lỗi của ta, không ngờ ta đã nhìn lầm con."
"Con..." Bạch Tiểu Lạc ngẩng đầu: "Con không phục."
"Không phục ai?"
"Mạnh Trường An, Thẩm Lãnh."
"Con muốn quang minh chính đại đi chiến binh, sau đó quang minh chính đại đánh bại bọn họ?"
"Đúng."
"Cho nên chuyện ta sắp xếp con đi làm, con nghĩ đã chặt đứt đường vào chiến binh của con, con liền khó chịu trong lòng, liền qua loa, liền từ bỏ!"
Giọng nói của hoàng hậu rồi đột nhiên tăng cao, Bạch Tiểu Lạc lập tức cúi đầu.
"Con nên biết." Hoàng hậu thoáng thở ra một hơi: "Cung Diên Phúc luôn bị nhìn chằm chằm, có thể đón con vào đã hao công sức nếu không phải bởi vì quan tâm đến ngươi, ta sẽ mạo hiểm như thế? Ta nhớ rất lâu trước đó đã nói với con, người mà bây giờ con tưởng là có thể làm đối thủ của con, đều chỉ là bởi vì tầm mắt của bản thân con vẫn chưa đủ cao, đợi sau này con nhìn lại, sẽ phát hiện những người mà con nghĩ là đối thủ của con đó căn bản không đáng nhắc tới... Tiểu Lạc, nếu đại sự có thể thành, ai sẽ còn đào sâu đuổi quá khứ của con, ai còn dám? Ta nói để con trở thành tướng quân chiến binh, con chính là tướng quân chiến binh, nhưng con làm như vậy, cũng là hủy hoại chính con."
"Cô mẫu..."
"Đứng lên đi." Hoàng hậu thở dài: "Đi Hoán Y Phường đi, không ai sẽ để ý bên đó, trốn một thời gian rồi ta sẽ sắp xếp cho con ra khỏi thành Trường An, đợi cho tiếng gió qua đi, ta sẽ cho người đón con trở lại, con muốn công bằng đánh bại Mạnh Trường An, ta sẽ tìm được cơ hội cho con."
Bạch Tiểu Lạc cúi đầu: "Con sai rồi."
"Sai không đáng sợ, đáng sợ là không thể cứu." Hoàng hậu vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Lạc: "Dương gia từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm vào con, cảm thấy con có thể gánh được trọng trách. Con cảm thấy là ta đã một tay hủy tiền đồ tốt đẹp của con, nhưng con không suy nghĩ, vì sau này, Dương gia có ai mà không có hy sinh? Hai mươi năm rồi, ta ở trong cung này có từng ngóc đầu lên được? Hiện giờ khó khăn lắm mới nhẫn nhịn được đến lúc thái tử danh chính ngôn thuận, nhưng mà càng về sau càng nhiều biến số, hoàng đế đang khoét thịt cho Đại Ninh, con thật sự cho là cơ hội của chúng ta rất nhiều sao?"
Bà ta nhìn vào mắt Bạch Tiểu Lạc: "Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội, chỉ là gửi hi vọng ở lúc hoàng đế khoét thịt cho Đại Ninh, có thể dùng chỗ thịt đó, qua vài năm nưax, những chỗ thịt thối này bị hoàng đế khoét đi, vết thương đã lành rồi, chúng ta càng không có cơ hội. Tiểu Lạc... Con rất rõ, hoàng đế sức khỏe rất tốt, nếu không bất ngờ, ông ta có thể làm hoàng đế thêm ít nhất ba mươi năm nữa. Ba mươi năm đó, khi đó thái tử cũng đã quá năm mươi tuổi, con có nghĩ tới một chuyện hay không."
Bà ta nói gằn từng tiếng: "Tại sao hoàng đế ông ta muốn lập thái tử? Là ông ta muốn giày vò ta... Để cho con trai ta làm thái tử ba mươi năm, ta nhẫn nhịn đến chết cũng không nhìn thấy thái tử kế vị."
Bạch Tiểu Lạc ngẩng phắt đầu lên: "Cô mẫu, con biết nên làm thế nào rồi."
"Con đi trốn vài ngày trước đã." Hoàng hậu khoát tay: "Tay của Hàn Hoán Chi dài đến mấy thì cũng có chỗ không chạm đến được, khi nào an toàn, ta sẽ tìm người đi nói cho con biết."
"Vâng." Bạch Tiểu Lạc đứng dậy: "Cô mẫu... Bảo trọng thân thể."
"Ta rất tốt." Hoàng hậu nhìn về phía tượng phật: "Tất cả mọi người đều cho rằng ta cầu thần bái phật là vì muốn chuộc tội, nhưng không phải, ta không có tội gì cả, ta chỉ là làm chuyện mà một mẫu thân nên làm, nếu ta sai, vậy thì ngàn ngàn vạn vạn mẫu thân trong thiên hạ đều có lỗi. Ta cầu thần bái phật... là cầu họ phù hộ ta sống lâu thêm một vài năm, ít nhất, ta cũng phải nhìn ông ta chết, nhìn con trai ta đăng cơ xưng đế."