Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 338 - Chương 338: Bốn Ngày

Chương 338: Bốn ngày Chương 338: Bốn ngày

Cách ngày Thẩm Lãnh thành thân còn bốn ngày, chuyện thứ nhất xảy ra vào sáng sớm hôm nay là, người của khám hạch ti Lại bộ lại đến Ngự sử đài, phát hiện thấy tro bụi ở góc tường và trong khe hở cửa sổ, ở trong sân cũng phát hiện có cỏ dại không nhổ sạch, vì thế bệ hạ tức giận, hạ chỉ Ngự sử đài lại quét dọn vệ sinh một ngày.

Chuyện thứ hai xảy ra vào sáng sớm hôm nay là, Lễ bộ thị lang Hà Tân Khuê cung khai, thừa nhận đã nhận lượng lớn hối lộ sắp xếp người lai lịch bất minh vào đội ngũ nghênh thân đi tây cương, dẫn đến thế tử và công chúa bị tập kích. Bệ hạ lệnh phủ Đình Úy điều tra triệt để Lễ bộ, Hàn Hoán Chi dẫn hắc kỵ vào nha môn Lễ bộ, cả Lễ bộ giống như vào mùa đông giá rét sớm.

Chuyện thứ ba xảy ra vào sáng sớm hôm nay là, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật dâng thư thỉnh phạt, quỳ ở ngoài Đông Noãn Các không dậy, bệ hạ trách phạt tự suy nghĩ, chỉnh đốn cấm quân, phạt bổng hai năm, huân chức hạ một bậc.

Chuyện thứ tư xảy ra vào sáng sớm hôm nay, đầu bếp của mười một tửu lâu trong thành Trường An hội tụ tại Nghênh Tân Lâu, bắt đầu dựng bếp lò trên đường cái, chưởng quầy của mười một tửu lâu đích thân dẫn tiểu nhị giúp việc bận trước bận sau, đây là năng lực của Lưu Vân Hội.

Thẩm Lãnh cảm thấy rất ngại, nhìn những người kia đang hối hả vì hắn thành thân mà cảm kích trong lòng, đó là những khuôn mặt xa lạ, trên mặt mang nụ cười thiện ý và mồ hôi vất vả, hắn cảm động đến mức muốn khóc.

Bên ngoài tửu lâu, Trần Nhiễm chỉ huy một gã thân binh leo lên cây ven đường treo đèn lồng đỏ. Các huynh đệ chiến binh thủy sư đã mua về rất nhiều, nói là muốn treo lên hết tất cả các cây hai bên đường ngoài cửa, để ngày thành thân con đường này đỏ rực từ đầu đến cuối, kết quả là một gã thân binh không cẩn thận trượt ngã từ trên cây xuống, Vương Khoát Hải đứng dưới cây chuẩn bị sẵn sàng mọi thời khắc sải một bước lớn qua, bế thân binh kia kiểu bế công chúa: "Huynh đệ, đi thuyền trên sóng biển còn đứng vững được, sao trèo một cái cây lại rơi xuống thế."

Thân binh kia ôm mặt: "Ngươi buông ta xuống trước được không, giáo úy ngươi bế ta như vậy, ta có một kiểu ngượng ngùng không nên có."

Vương Khoát Hải mặt đỏ lên, buông thân binh kia xuống cúi đầu nhìn nhìn: "Giày cũng mất rồi."

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc giày chiến treo cao cao.

"Để ta."

Trần Nhiễm nhìn nhìn bốn phía không thấy có thứ gì thích hợp, cởi giày của mình ra: "Không phải ta khoác lác, lúc trước khi ta cùng tướng quân ở trấn Ngư Lân, ta ném đồ chuẩn nhất, tướng quân cũng không phải đối thủ của ta."

Nhắm, ném, vô cùng chuẩn, cũng treo lên luôn.

Trần Nhiễm nhìn nhìn hai chiếc giày trên cây, phát hiện rất xứng.

"Có ngốc không chứ." Vương Khoát Hải liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Còn khoác lác nữa không?"

Trần Nhiễm hiếm khi đỏ mặt: "Nếu không chứng minh cho các ngươi xem, các ngươi thật sự tưởng là ta chưa từng dập tổ ong vò vẽ."

Thế là gã cũng cởi luôn một chiếc giày khác của gã thân binh kia, thân binh kia vẻ mặt mờ mịt.

Nhắm, ném, vô cùng chuẩn, lại treo lên luôn.

Thẩm Lãnh từ trong phòng đi ra ngẩng đầu nhìn nhìn: "Các ngươi muốn đợi đến mùa thu năm sau giày chín rồi, có thể mọc đầy một cây rồi đến hái sao?"

Hắn liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Ở trong phòng đã nghe thấy ngươi khoác lác rồi, hồi nhỏ đập tổ ong vò vẽ ngươi đã từng thắng ta khi nào? Nào, xem ta đây."

Trần Nhiễm theo bản năng muốn chạy, kết quả là không chạy.

Chiếc giày còn lại của gã bị Thẩm Lãnh lột mất, Thẩm Lãnh hít sâu một hơi chuẩn bị nhắm, sau đó hơi choáng váng, nhìn nhìn giày của Trần Nhiễm nghĩ thật là sơ suất rồi, sao phải hít sâu một hơi thế.

Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút, tay phải cầm giày giơ lên cao cao, tay trái vươn ra nhắm, sau đó ném lên trên... Mọi người thấy giày chuẩn xác đập vào một chiếc giày khác, hai giày cùng rơi xuống, sau đó treo trên cành cây phía dưới.

Thẩm Lãnh: "Không thì đợi mùa thu năm sau đi."

Vương Khoát Hải cất giọng ồm ồm: "Để ta."

Đi lên liền một vai đụng vào thân cây, cây rung lắc kịch liệt, Trần Nhiễm lập tức hô: "Ngươi nhẹ chút, đụng gãy cây thì sao, sau này đụng cây phải học tướng quân nhiều!"

Thẩm Lãnh thở dài: "Rút kiếm đi."

Đúng lúc này chưởng quầy của hai nhà cửa tiệm Yên Vân Phường và Lạc Hà Phi cùng đi đến, mời Thẩm Lãnh đi mặc thử hỉ phục, trước đó Trà gia đã đi cùng với nữ quyến của Lưu Vân Hội. Xuất phát từ tập tục, mấy ngày nay Thẩm Lãnh và Trà gia cũng không nên gặp mặt, cho nên hai người tách ra đi, chẳng qua Trà gia sẽ ngụ ở độc viện phía sau tửu lâu, cao thủ của Lưu Vân Hội thời khắc đều ở bên ngoài bảo vệ.

Sau khi Thẩm Lãnh rời khỏi tửu lâu không bao lâu, Vương Khoát Hải đụng cây lá rụng đầy đất, cuối cùng rung được giày xuống, đứng ở đó thở hồng hộc một hồi: "Vai đau."

Trần Nhiễm: "Ngươi đây không tính là gì, lần sau ngươi đi hỏi tướng quân có phải là đầu đau hay không."

Cung Diên Phúc.

Hoàng hậu đang quỳ trước tượng phật tụng kinh thoạt nhìn cực kỳ thành tâm, chỉ là mí mắt đang khép lại thoáng động đậy, hiển nhiên là tâm cũng không có an tĩnh. Hồi lâu sau bà ta thở mạnh một hơi thật dài, đứng dậy, thị nữ ở bên cạnh đỡ bà ta đứng lên đi vào trong phòng: "Hôm nay mồng mấy rồi?"

"Mồng hai, tính cả hôm nay, cách đại hôn của thế tử và công chúa Thổ Phiên quốc còn có bốn ngày."

"Cũng là ngày tên dã chủng kia thành thân." Hoàng hậu trở lại trong phòng ngồi một lát, cuối cùng cũng không nhịn được: "Đi mời Trân phi đến, cứ nói ta có chuyện gấp."

Thị nữ ngây người, mời Trân phi?

Cả cung Vị Ương, thậm chí cả thành Trường An có người nào không biết hoàng hậu và Trân phi không hợp nhau? Mặc dù nói hoàng hậu mới là người mẫu nghi thiên hạ, nhưng người làm chủ hậu cung thật ra là Trân phi. Năm đó bệ hạ đã nói, hoàng hậu thể nhược không thích hợp vất vả, mọi việc trong hậu cung lấy Trân phi làm chuẩn. Hoàng hậu đột nhiên muốn mời Trân phi đến, chuyện này có thể sẽ kinh động đến bệ hạ.

Nhưng đám hạ nhân lại không dám cãi lời, đành phải liều mình đi mời.

Hai nén nhang sau, không ngờ Trân phi thật sự đã đến.

Hai nữ nhân ở trong viện cung Diên Phúc gặp mặt, đứng dưới gốc cây hồng đã sắp rụng hết lá, lá trên cây gần như không còn, từng quả hồng căng mọng tnhìn cũng có chút mê người.

"Hoàng hậu triệu ta đến có chuyện gì?"

Trân phi hành lễ, sau đó đứng thẳng người, so với những năm trước đây bây giờ bà đã tự tin hơn nhiều khi ở trước mặt hoàng hậu. Nhớ lại năm đó ở phủ Lưu Vương, vương phi đối xử với bà khắc nghiệt tới mức ngay cả hạ nhân cũng không nhìn được, chỉ cần là khi vương gia không ở trong phủ, vương phi luôn có thể tìm được lỗi của bà sau đó trách phạt, trăm kiểu sỉ nhục, bây giờ và cũng còn nhớ rõ ràng.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể giấu giếm được bao nhiêu năm?" Hoàng hậu nhìn vào mắt Trân phi: "Năm đó ta không thể xé rách bộ mặt thật của ngươi, có phải ngươi thấy rất may mắn hay không? Bệ hạ đối với ngươi thật sự tốt, ngươi nói cái gì bệ hạ sẽ tin cái đó, nhưng ta tin tưởng lời nói dối cuối cùng cũng có ngày bị vạch trần, khi đó, ngươi còn phong quang thế nào?"

Trân phi cười cười: "Hoàng hậu vẫn luôn nghĩ là ta nói dối, vẫn luôn nghĩ là ta đang lừa bệ hạ, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hoàng hậu đã tìm được chứng cớ chưa?"

"Sẽ có." Hoàng hậu ngữ khí bình thản nói: "Từ ngày đầu tiên ngươi được gả vào vương phủ ta đã nhìn thấy sự giảo hoạt trong ánh mắt ngươi. Lúc trước ngươi và bệ hạ mới quen, bệ hạ đã cứu mạng của ngươi, những việc này đều là người cha làm mã bang trên giang hồ của ngươi sắp xếp có đúng không? Ở trước mặt bệ hạ ngươi giả dạng là một con thỏ trắng luôn bị kinh sợ, người trong cả vương phủ cũng đều cảm thấy ngươi là một con thỏ trắng đáng thương, mà ta là một con sói cái hung ác... Ta đánh ngươi chửi không chỉ một lần, chính là muốn xem thử ngươi có thể giả vờ tới khi nào, có thể giả vờ được tới mức nào, như vậy xem ra năm đó quả thật đã coi thường ngươi, một con hồ ly ngươi, đóng giả thỏ trắng nhiều năm như vậy có cực khổ không?"

Sắc mặt Trân phi hơi khó coi, nhưng cố sức giữ bình tĩnh như cũ: "Ta cái gì cũng tốt, ngược lại là hoàng hậu đã nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, vẫn cứ là con sói cái đó."

Hoàng hậu hừ một tiếng: "Ta và ngươi đã đấu nhiều năm như vậy, ngươi nghĩ cuối cùng ai sẽ thắng?"

"Bệ hạ." Câu trả lời của Trân phi rất quả đoán cũng rất kiên quyết: "Không một ai thắng được bệ hạ."

"Ngươi lấy tự tin ở đâu để nói ra câu này?" Hoàng hậu nhìn về phía Trân phi: "Nếu ngươi thật sự đã lừa bệ hạ, ông ta vẫn là người thắng sao?"

"Người thật sự cho là bệ hạ không hề biết gì?" Trân phi dùng ánh mắt thương hại nhìn hoàng hậu: "Trên thế giới này không có chuyện gì có thể giấu giếm được bệ hạ, chính như người nói ta là một con hồ ly... Lúc còn trẻ ta hành tẩu trong giang hồ, làm sao có thể thật sự là một con thỏ trắng, người nói ta là hồ ly ta cảm thấy phải không phải là mắng ta, một nửa số việc trong mã bang là ta chống đỡ, không có đầu óc tất nhiên không chống đỡ được, nhưng khi người ta nói đến hồ ly luôn chỉ nghĩ đến hồ ly giảo hoạt, mà lại quên rằng hồ ly cũng có móng vuốt răng nanh."

Bà nhìn vào mắt hoàng hậu: "Nhưng bệ hạ hy vọng ta làm một con thỏ trắng, vì thế ta liền tự cắt bỏ móng vuốt, nghiền nát răng nanh, mặc cho người tìm mọi cách khi dễ. Nói ra thì, nếu không phải ta quan tâm đến bệ hạ, ta không thể một kiếm giết người rồi quay về giang hồ ư? Ta không làm như vậy, chỉ bởi vì bệ hạ không thích. Bệ hạ thích ta làm một người như thế nào thì ta chính là một người như thế ấy. Còn người, cũng làm không tồi, đã qua nhiều năm như vậy, bệ hạ không thích bộ dạng gì, người sẽ luôn là bộ dạng đó."

Hoàng hậu hừ lạnh: "Nhưng cuối cùng ngươi vẫn thua, thái tử lập vị, danh chính ngôn thuận."

"Đó là chuyện người quan tâm à." Trân phi lắc đầu: "Có thể bây giờ người vẫn hoài nghi năm đó ta đến bên cạnh bệ hạ là mang theo mục đích gì. Bây giờ ta bằng lòng nói lại với người một lần.. Thứ người quan tâm và thứ ta quan tâm không giống nhau. Thứ ta quan tâm, là có thể luôn ở bên cạnh bệ hạ, nhân duyên phu thê kiếp này khiến ta thỏa mãn, cho nên mới nhẫn nhịn người. Điều người không biết là, tiểu đương gia mã bang năm đó, cũng có thể nhất kiếm quang hàn thập cửu châu."

Sau khi nói xong câu đó Trân phi xoay người: "Nếu như hoàng hậu không có chuyện gì gấp, ta về trước, còn có rất nhiều chuyện phải thu xếp."

"Bận rộn vì tên Thẩm Lãnh kia thành thân hả." Hoàng hậu nhìn bóng lưng Trân phi: "Chẳng lẽ ngươi không sợ?"

Trân phi quay đầu lại: "Ta sợ cái gì?"

Hoàng hậu chỉ chỉ vào cây hồng gần như đã rụng hết lá ở trong viện: "Ngươi nhận ra đây là cây gì không?"

Khóe miệng bà ta hơi giương lên: "Cây hồng, mất con trai, hài âm này làm cho tâm trạng người ta thoải mái."

Trân phi gật gật đầu: "Ta cũng rất thoải mái, cây này là ở trong cung Diên Phúc của người, cung Khánh Niên của ta một cây hồng cũng không có."

Sau khi nói xong bà đi nhanh rời đi, chỉ là không có ai chú ý tới vai bà run nhè nhẹ, lúc đi lên phía trước sắc mặt của bà không tốt một chút nào, không có niềm vui của người chiến thắng. Hoàng hậu hỏi bà rằng ngươi nghĩ cuối cùng ai sẽ thắng, bà nói là bệ hạ, đó là bởi vì bà rất rõ hoàng hậu và mình đều không thắng được, cuối cùng có thể sẽ còn mất đi rất nhiều rất nhiều thứ.

Chỉ là bà đã nhẫn nhịn rất nhiều năm rồi, hôm nay không định nhịn nữa.

"Ả tiện nhân này!"

Hoàng hậu siết mạnh kéo đứt chuỗi phật châu trong tay, hạt châu rơi lả tả trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment