Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 339 - Chương 339: Ba Ngày

Chương 339: Ba ngày Chương 339: Ba ngày

Cách ngày Thẩm Lãnh thành thân còn ba ngày, chuyện thứ nhất xảy ra vào sáng sớm hôm nay là người của Khám hạch ti Lễ bộ còn tới sớm hơn hai ngày trước, một đám người dựa vào miệng kiếm ăn của Ngự sử đài thiếu chút nữa đã động thủ đánh người rồi, quang cảnh trong lúc nhất thời rất là căng thẳng.

Người của Khám hạch ti chức quan không lớn nhưng nắm thực quyền, hàng năm khảo hạch quan viên chính là việc bọn họ làm, cho dù là đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng tới ngày đó cũng phải chỉnh tề đưa một bản văn án cho Khám hạch ti Lại bộ, đương nhiên có phải là lão đích thân viết hay không thì không thể nào biết được. Chính bởi vì sự kiềm chế lẫn nhau giữa các bộ các nha Đại Ninh này, cho nên không khí triều đình tốt hơn thời tiên đế Lý Thừa Viễn rất nhiều.

Trước khi đương kim bệ hạ đăng cơ, Lại bộ khảo hạch chỉ là phái người xuống xem một chút, sau khi bệ hạ lên ngôi yêu cầu bọn họ chẳng những phải xem một chút, còn phải đi một vòng, hỏi một chút, đi là đi bờ ruộng, hỏi là hỏi dân chúng thấp cổ bé họng.

Chủ quan của Khám hạch ti là tòng tứ phẩm, hơi thấp hơn thị lang một chút, nhưng vị trí của Khám hạch ti ở trong Lại bộ thì tương đương với vị trí của phủ Đình Úy ở Hình bộ lúc trước. Khám hạch ti trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng đế, hàng năm kiểm tra đánh giá quan viên đương nhiên cũng phải báo cáo với Lại bộ thượng thư, nhưng Lại bộ thượng thư cũng chỉ là có quyền biết mà thôi.

Chủ quan tên là Hạ Hàn Lâm, điều thú vị là, ông ta và đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành là học sinh đồng niên đồng kỳ của thư viện Nhạn Tháp, hai người đều theo học lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô.

Lại Thành nhìn thấy Hạ Hàn Lâm lại tới nữa, tròng mắt gần như đều lồi ra: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"

Hạ Hàn Lâm nhìn nhìn Lại Thành từ trên xuống dưới, hai ngày liền tổng vệ sinh Lại Thành đều không về nhà, y phục hơi bẩn, sắc mặt cũng rất kém, vì thế sắc mặt Hạ Hàn Lâm trầm xuống: "Thân là đô ngự sử có quyền giám sát bách quan lại, lớn đến chức quyền nhỏ đến lễ nghi dáng vẻ, ngươi đều có thể ghi vào tấu chương đệ trình bệ hạ, phàm là chỗ không ổn, ngươi đều phải quản, nhìn lại bộ dạng ngươi bây giờ xem, y quan xộc xệch, mặt mũi tiều tụy, tóc tai rối bời!"

Lại Thành ngây người: "Ngươi còn có thể bới lông tìm vết ra cái gì nữa?!"

Hạ Hàn Lâm áy náy nói: "Còn có thể bới ra cái gì đó là chuyện ngày mai, hôm nay giao trách nhiệm cho Ngự sử đài trên dưới sửa sang lại dáng vẻ học tập lễ tiết. Dù sao ta báo lên bệ hạ cũng sẽ hạ chỉ, các ngươi cứ dứt khoát tự về phòng đi tắm rửa thay y phục, sau đó ngươi tổ chức thủ hạ của ngươi học tập một chút, ta sẽ phái người trông coi, nếu không ta sẽ phải ghi vào kiểm tra đánh giá quan viên năm nay."

Lại Thành: "Ngươi đây là lạm dụng chức quyền!"

Hạ Hàn Lâm: "Đừng chụp mũ cho ta, ta đi trước đây. Ồ đúng rồi... Tiên sinh bảo ngươi và ta đến nhà ông ấy ăn cơm, nói đã lâu rồi chưa ăn món cá kho ngươi làm, tiên sinh hơi nhớ."

Lại Thành ừ một tiếng: "Ngươi nói với tiên sinh mấy ngày nữa ta mua hai con cá đến."

"Đừng có mấy ngày nữa, ngày mai đi." Hạ Hàn Lâm thở dài: "Ngươi còn không hiểu tiên sinh đâu phải là muốn ăn cá? Là vì ngươi đã làm phiền bệ hạ đó... Bệ hạ chỉ có thể gọi tiên sinh đến, nói cho một trận."

Lại Thành có chút áy náy nói: "Liên lụy đến tiên sinh, tiên sinh nói thế nào?"

"Tiên sinh nói, năm đó cố gắng đưa ngươi đến Ngự sử đài xem như cũng là đúng, Ngự sử đài chính là để phiền bệ hạ."

Lại Thành hừ một tiếng, không nói gì, nhưng hơi đắc ý.

Ông ta thấy Hạ Hàn Lâm muốn đi, vội kéo lại, lôi Hạ Hàn Lâm qua một bên hạ giọng hỏi: "Ngươi cũng nói với ta một chút, tướng quân thủy sư tên Thẩm Lãnh kia rốt cuộc là thế nào? Ta cũng chưa tùng thấy qua bệ hạ bao che cho một người như vậy."

"Ta đâu biết." Hạ Hàn Lâm thở dài: "Ta chỉ cầu ngươi đợi qua mồng sáu rồi hãy dâng thư có được không? Ngươi bớt lo, ta cũng bớt lo."

Lại Thành lại hừ một tiếng.

Ngẫm nghĩ, chi bằng trở về phòng tắm rửa.

Hạ Hàn Lâm trừng mắt liếc ông ta một cái rồi đi ra cửa, ra tới ngoài cửa lại thở dài một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn viện tử sạch sẽ của Ngự sử đài, ngay cả khe gạch ở góc tường cũng quét đến không dính một hạt bụi, khung cửa sổ đều lau đến mức có thể soi gương được, vì thế lẩm bẩm nói: "Ngày mai phải làm sao?"

Thủ hạ của ông ta đều phì cười một tiếng.

Hai bên đường Học Phủ treo lụa hồng, bách tính ở nơi khác tới đều nói đây là đang chuẩn bị sớm cho đại hôn của thế tử và công chúa Thổ Phiên, đâu biết không khí vui tươi trên con đường này hoàn toàn có không quan hệ với thế tử và công chúa Thổ Phiên. Mấy ngày này thành Trường An trở nên có chút thú vị, trong thành chỉ có này một con đường này là không phải mừng thế tử đại hôn, mà là tướng quân đại hôn.

Đỗ Uy Danh ngồi xổm ở cửa tửu lâu nhìn kia một dãy lò lớn chỉnh tề mà cảm khái trong lòng, các đầu bếp đứng thành một hàng đang chuẩn bị nồi mới, cảnh tượng có vài một chút chấn động nhỏ. Gã cảm khái rất nhiều và cũng kích động, không nhịn được lại nghĩ nếu lúc đầu không đi theo tướng quân, sợ là cuộc đời mình sẽ là dáng vẻ khác, mà dáng vẻ đó chắc hẳn gã cũng sẽ không xa lạ, giống như Mộc Tiêu Phong vậy.

Mỗi một người cũng không thuần túy, chỉ xem bản thân muốn trở thành bộ dạng gì thôi.

Nghĩ đến tướng quân sắp đại hôn, đó chính là bộ dạng hạnh phúc thỏa mãn nhất của một nam nhân, mình đi theo người như tướng quân, sớm muộn gì cũng có bộ dạng hạnh phúc thỏa mãn nhất của mình, vì thế gã muốn uống rượu.

Đứng dậy đến chỗ quầy tửu lâu hỏi một bình rượu, trở lại cửa ngồi trên bậc thềm nhìn cành cây treo đầy vải đỏ, cảm thấy phối với rượu thật tốt.

Không biết Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh gã từ khi nào, lấy bình rượu của gã uống một ngụm: "Thông thường một nam nhân uống rượu một mình, đều là bởi vì nghĩ tới tâm sự gì đó, cảm thấy tâm sự này có thể làm mồi nhắm rượu."

Đỗ Uy Danh cười cười: "Tướng quân, ta nghe nói mỗi một nam nhân khi tân hôn đều sẽ uống đến say mềm."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Lúc nam nhân uống rượu thì rất nhiều, duy chỉ có ngày này mới thật sự có liên quan đến rượu lớn nhất."

"Tại sao?" Đỗ Uy Danh nói: "Nam nhân khi buồn khổ uống rượu, khi vui vẻ cũng uống rượu, đều sẽ uống say."

"Khổ không xứng với rượu." Thẩm Lãnh ngửa cổ lên uống một ngụm thật lớn, cười cười: "Hỉ mới xứng."

Hắn đứng lên, đưa bình rượu cho Đỗ Uy Danh: "Khi cổ nhân phát minh ra rượu khẳng định không phải là để tiêu sầu, là rượu sau khi được người ta ủ ra mới dùng để tiêu sầu, nhưng mà mượn rượu tiêu sầu không hề có tác dụng, sau khi tỉnh lại sẽ còn phát hiện mình đang làm trò hề, chỉ có thể nói là phương pháp sử dụng rượu đã bị dùng sai, cho nên khẳng định rượu không phải dùng để giảm bớt buồn khổ, mà là dùng để chúc mừng."

Đỗ Uy Danh cười nói: "Nếu uống nhiều quá lúc chúc mừng, cũng sẽ làm trò hề thì làm sao?"

"Trò hề do uống quá nhiều lúc chúc mừng, không tính là làm trò hề." Thẩm Lãnh nói: "Nhưng ngày ta đại hôn, các ngươi nếu người nào uống say sinh sự khiến ta không thể động phòng đàng hoàng, ta sẽ khiến các ngươi xấu mặt."

Đỗ Uy Danh cười ha ha, giơ bình rượu lên: "Chúc mừng tướng quân."

Thẩm Lãnh: "Ngươi cho là lý do này có thể khiến ta đã quên ngươi uống rượu ban ngày vi phạm quân quy sao?"

Đỗ Uy Danh ngẩn ra: "Thuộc hạ sai rồi..."

Thẩm Lãnh: "Cho nên vừa rồi ta cũng đã uống, ta và ngươi đều không cần nói ra."

Đỗ Uy Danh gật đầu thật mạnh: "Ta đi làm việc đây."

Gã ném bình rượu sang một bên định đi làm việc, Thẩm Lãnh gọimột tiếng quay lại, chỉ chỉ bình rượu kia: "Trả lại."

Đỗ Uy Danh ồ một tiếng, vẻ mặt áy náy, nhặt bình rượu lên chạy về trả lại cho quầy.

Thẩm Lãnh đi vào trong tửu lâu, sau khi đi lên lầu hai mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy độc viện cách đó không xa. Trong viện, các đại tẩu của Lưu Vân Hội đang bận trước bận sau, giờ khắc này hẳn là Trà gia đang ngồi trong phòng, mặt ngượng ngùng nhìn những bộ hỉ phục đẹp đẽ kia. Nghĩ đến dáng vẻ ngượng ngùng của Trà gia nhất định là đẹp đến cực hạn, Thẩm Lãnh nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, trong đầu toàn là khuôn mặt tươi cười của Trà gia, lầm bầm... Trà gia thật là đẹp.

Trong độc viện ở phía sau, Trà gia ngồi khoanh chân trên ghế nhìn những bộ hỉ phục kia mà rầu rĩ, mỗi một bộ đều đẹp, nhưng làm sao chọn đây?

Một vị đại tẩu không nhịn được cảm thán nói: "Trà Nhi cô nương đã đẹp sẵn, mặc cái gì cũng nên mới rầu rĩ như vậy, Thẩm tướng quân cũng là thật hào khí, một lúc đặt làm nhiều hỉ phục như vậy, đây không phải làm khó người ta sao?"

Một vị đại tẩu khác cười nói: "Trà Nhi cô nương đây không phải đang nghĩ, mặc bộ nào mới có thể ở đẹp nhất trước mặt tướng quân à."

Đại tẩu trước đó mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Vậy thì nghĩ nhiều rồi, theo mấy gã nam nhân thối đó thấy, mặc cái gì cũng không đẹp bằng lúc không mặc..."

Vị đại tẩu bên cạnh cười đánh nàng ta một cái: "Cái miệng này của ngươi thật không biết chừng mực, Trà Nhi cô nương người ta còn chưa xuất giá đó, ngươi cũng đừng ở đây nói lung tung nữa."

Vị đại tẩu kia bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ghé sát gần Trà gia dè dặt hỏi: "Trà Nhi cô nương, cô có... có hiểu về những chuyện đó không?"

Trà Nhi ngây ra: "Chuyện gì?"

Đại tẩu đỏ mặt: "Chính là, chính là chuyện cần làm trong đêm tân hôn."

Trà Nhi nghĩ nghĩ: "Ngủ chung một chăn?"

Đại tẩu thở phào một hơi: "Cô biết thì tốt."

Trà Nhi trịnh trọng gật đầu: "Ồ, biết."

Nàng nghĩ chuyện ngủ chung một chăn thì có gì ngạc nhiên, bộ dạng thần thần bí bí giống như ai chưa từng ngủ vậy. Nhưng mơ hồ, lại cảm thấy ngủ chung một cái chăn mà đại tẩu này nói, chắc hẳn hơi khác với ngủ chung một cái chăn mà nàng nghĩ mới đúng.

"Đại tẩu, còn phải học sao?" Nàng hỏi một câu theo bản năng.

Đại tẩu kia nhướn đầu lông mày lên: "Xem như cô hỏi đúng người rồi đó."

Tất cả mọi người bên cạnh đều bật cười, làm cho Trà gia rất ngại, tuy rằng không biết tại sao phải ngại, tóm lại chính là có chút ngại ngùng. Đại tẩu kia ghé sát bên tai Trà gia hạ giọng nói một hồi lâu, nói mà bản thân nàng ta cũng đỏ mặt, nhưng Trà Nhi lại có vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao?"

"Tại sao cái gì?" Đại tẩu bị hỏi đến ngây người.

Trà Nhi nghiêm túc hỏi: "Những động tác tỷ nói lúc nãy đó là tại sao?"

Trà gia vốn khoanh chân ngồi trên ghế ngửa người ra sau, duỗi chân ra: "Như thế này, tại sao?"

Đại tẩu ôm mặt, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, nữ nhân trong phòng cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng đều hơi ngại phải giải thích cặn kẽ lại rốt cuộc là tại sao, dù sao cũng là chuyện khó nói.

"Để... Khụ khụ, sung sướng." Một vị đại tẩu liều mình trả lời.

"Hở?" Trà Nhi đã hơi hiểu: "Chắc gần giống như xách Lãnh Tử đi đụng cây."

Tất cả mọi người đều ngây người.

Nhưng Trà Nhi vẫn không rõ, sung sướng thì nàng hiểu. Lúc ở bên Lãnh Tử bất kể làm gì thì nàng đều rất sung sướng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cùng ngồi trên bậc thềm ngắm sao, cho dù là cùng đi ra ngoài mua thức ăn, đều rất sung sướng, vậy thì động tác này có tác dụng gì?

Thật phức tạp.

Trong tửu lâu, Thẩm Lãnh đứng ở sau cửa sổ lầu hai đợi một hồi lâu cũng không thấy Trà gia từ trong phòng đi ra, đếm trên đầu ngón tay tính xem đây là ngày thứ mấy không nhìn thấy Trà gia rồi, thật ra cũng không có gì để đếm trên đầu ngón tay, mới hai ngày mà thôi.

Nhớ nàng.

Đi lên lầu, nhìn thấy Diệp Lưu Vân đứng ở đầu bậc thang, ông ta bưng một cái ấm tử sa trong tay nhìn Thẩm Lãnh đi lên: "Vừa rồi khi ngươi đứng ở sau cửa sổ hình như đang suy nghĩ điều gì?"

Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Ta đang nghĩ, có phải đã đặt may cho Trà gia hơi nhiều hỉ phục quá hay không, một người khó khăn lựa chọn như nàng, hẳn là hiện tại sẽ rất phiền não..."

"Ngươi đang phiền não vì y phục?"Diệp Lưu Vân ngây ra.

Thẩm Lãnh ừm một tiếng.

Diệp Lưu Vân nghĩ mình là một trưởng bối, dù sao cũng phải dạy chút gì đó trước khi Thẩm Lãnh đại hôn, vì thế hắng giọng một cái: "Thật ra... Mặc y phục gì cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là chuyện không liên quan đến y phục, cũng không thể nói không liên quan, khụ khụ... Thôi đi, coi như ta chưa nói, ta cũng không phải quá giỏi giải thích chuyện ở phương diện này."

Ông ta xoay người lên lầu, Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng của ông ta nghĩ, Diệp tiên sinh làm sao vậy?

Thật kỳ lạ.

Bình Luận (0)
Comment