Cách ngày Thẩm Lãnh thành thân còn hai ngày, chuyện thứ nhất xảy ra vào sáng sớm hôm nay là người của Khám hạch ti Lại bộ lại đến Ngự sử đài từ sớm nhưng trở về trắng tay, bởi vì đô ngự sử Lại Thành Lại đại nhân không có ở đây, nói là xin nghỉ về nhà. Hạ Hàn Lâm lo lắng lại chạy đến nhà Lại Thành, đúng lúc gặp được Lại Thành đang xách hai con cá định ra ngoài. Lại Thành nhìn Hạ Hàn Lâm, Hạ Hàn Lâm nhìn Lại Thành, Lại Thành vẻ mặt bi phẫn: "Quá đáng rồi đó."
Hạ Hàn Lâm vẻ mặt vô tội: "Nói câu này, hay là, ta giúp ngươi xách một con?"
Lại Thành trừng mắt liếc ông ta một cái: "Bớt bày trò đi, tiên sinh sẽ tưởng có một con là ngươi mua."
Hạ Hàn Lâm cười: "Ta có ăn là được."
Lại Thành vẫn lườm ông ta: "Ta đã xin nghỉ rồi, ngươi còn đi theo ta làm gì."
Hạ Hàn Lâm: "Chẳng lẽ còn không cho ta xin nghỉ?"
Hai người ngươi lườm ta một cái, ta lườm ngươi một cái đi đến đường Học Phủ. Đến đường Học Phủ nhìn thấy hai bên đường treo kín lụa đỏ, mặt Lại Thành lập tức tái đi: "Thế này vi phạm lễ chế!"
Hạ Hàn Lâm: "Hà tất chứ?"
Lại Thành hừ một tiếng: "Mồng bảy rồi nói!"
Đi ngang qua cửa Nghênh Tân Lâu, Lại Thành lấy từ trong ngực ra một tấm thiếp mừng và sáu lượng sáu đồng bạc đã gói kỹ đưa cho Hạ Hàn Lâm: "Giúp ta đi vào đưa một phần lễ mừng."
Hạ Hàn Lâm: "Sao ngươi không tự đi."
Lại Thành vẻ mặt kiêu ngạo: "Ta là đô ngự sử!"
Hạ Hàn Lâm thở dài: "Gói bao nhiêu vậy?"
Lại Thành: "Sáu lượng sáu."
Hạ Hàn Lâm: "Vậy thì ta cũng giống ngươi."
Ông ta giơ tay ra.
Lại Thành: "Làm gì?"
Hạ Hàn Lâm: "Không mang tiền, cho ta mượn trước một chút."
Lại Thành nhắm mắt: "Ta cảm thấy tình đồng môn của chúng ta sắp hết rồi."
"Cho mượn bạc đã rồi hãy hết."
Hạ Hàn Lâm cầm thiếp mừng và tiền mừng của Lại Thành, nhìn nhìn chung quanh không có ai chú ý, lấy trộm một miếng vải đỏ ở bên cạnh gói số bạc mà Lại Thành đưa cho cho ông ta lại, cầm đồ đi vào tửu lâu, không bao lâu đã ra ngoài, người của tửu lâu cung kính tiễn ra ngoài. Hạ Hàn Lâm cũng không nói gì nhiều, đi đến bên cạnh Lại Thành nhìn lão đồng môn đang ngước mắt lên nhìn trời với vẻ mặt kiêu ngạo, nói: "Đi thôi, nói ra thì ngươi không chào đón Thẩm Lãnh như vậy, tại sao còn muốn tặng lễ?"
Lại Thành vừa đi vừa nói: "Ai nói ta không chào đón hắn?"
"Vậy ngươi còn dâng tấu chương hết bản này đến bản khác."
"Đó là chức trách của ta." Lại Thành nói: "Mặc quan phục đô ngự sử vào, ta phải làm chuyện mà đô ngự sử nên làm, hôm nay ta không mặc quan phục, ta chỉ là một người qua đường, cũng kính trọng thái độ làm người của Thẩm tướng quân, cũng cảm phục chiến công hiển hách của hắn, càng thích thiếu niên ý khí làm việc không theo khuôn mẫu của hắn, cho nên hắn đại hôn ta cũng thấy vui vẻ, cũng muốn hưởng sái hỉ khí của hắn một chút, nhưng... Mồng bảy ta vẫn sẽ tố hắn một bản."
Lại Thành nhìn nhìn bốn phía, đường cái đỏ rực.
"Hơi quá mức rồi." Ông ta lầm bầm bước đi: "Nếu không khiến hắn tỉnh táo ra, bị người tâng bốc chết chẳng phải đáng tiếc?"
Hạ Hàn Lâm cười càng tươi hơn: "Trong triều đình không ai thích người của Ngự sử đài các ngươi, các ngươi còn đứng trước phủ Đình Úy trên bảng xếp hạng bị ghét nhất, nhưng ta lại biết ngươi đã nhiều năm như vậy rồi, tính cách trong nóng ngoài lạnh này chưa từng thay đổi."
Lại Thành quay đầu lại: "Thật sự? Còn đứng trước phủ Đình Úy?"
"Đúng thế."
Lại Thành lập tức đắc ý, khiến cho Hạ Hàn Lâm cảm thấy có thể thần kinh ông ta có chút không bình thường.
Hai người đi tới ngoài cửa thư viện, tất nhiên người giữ cửa biết hai vị đại nhân này nên trực tiếp cho vào, hai người bọn họ cũng không cần người thông báo mà trực tiếp tới bên ngoài độc viện của lão viện trưởng. Cửa mở ra, trong phòng có tiếng cười sang sảng của lão viện trưởng không ngừng truyền tới, vì thế hai người liếc nhau, thầm nghĩ là ai chọc lão viện trưởng vui vẻ như vậy.
Vào cửa mới phát hiện, hóa ra là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở trong phòng, hai tướng quân trẻ tuổi trong quân đứng dậy chào, lão viện trưởng cười nói: "Hai người bọn họ là sư huynh của các ngươi, đừng nhiều quy củ như vậy."
Lại Thành nói: "Tiên sinh các người nói chuyện trước, ta đi làm cá."
Lão viện trưởng: "Để Thẩm Lãnh đi."
Lại Thành: "Hửm?"
Thẩm Lãnh đi đến nhận cá: "Đại nhân nghỉ ngơi, để ta đi xử lý."
Lại Thành mờ mịt: "Không phải tiên sinh muốn ăn cá kho ta làm?"
Lão viện trưởng: "Món ngươi làm không ngon, để Thẩm Lãnh đi làm."
Lại Thành: "..."
Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi còn biết nấu ăn?"
Thẩm Lãnh hạ giọng nói: "Nữ nhân trong nhà kén ăn, không có cách nào."
Lại Thành lập tức có chút cảm giác thân thiết.
Không bao lâu Thẩm Lãnh đã làm ra một bàn đồ ăn, lão viện trưởng động đũa trước rồi mấy người mới động. Lại Thành nếm thử món cá kho của Thẩm Lãnh đầu tiên, sau đó ánh mắt sáng lên: "Quả nhiên mùi vị bất phàm, ngươi làm như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói chi tiết cách làm một lần, Lại Thành gật gật đầu: "Nhớ rồi... Đúng rồi, ta mồng bảy sẽ tố cáo ngươi một bản."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Tạ đại nhân mấy ngày nay không dâng sớ."
Hạ Hàn Lâm cười ha ha: "Ngươi không thể tạm thời quên công sự đi à?"
Lại Thành bưng chén rượu lên: "Kính tiên sinh, đừng nói chuyện khác nữa."
Lão viện trưởng bưng chén lên: "Chén rượu thứ nhất này vẫn là trước chúc đại hôn của Thẩm Lãnh sắp đến, còn không đến hai ngày nữa. Tiểu tử ngốc này vô cùng có phúc, có thể lấy được cô nương tốt như Trà Nhi, nên cảm ơn kiếp trước mình tích đức hành thiện."
Thẩm Lãnh cũng có chút kiêu ngạo: "Nàng ấy nghĩ được gả cho ta có thể cũng là bởi vì kiếp trước đã tích đức hành thiện."
Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Có thể kiếp trước Trà Nhi đã cứu một con mèo hoang, kiếp này con mèo đó đầu thai làm người báo ơn."
Thẩm Lãnh: "Tại sao là mèo?"
Mạnh Trường An: "Không phải hắc cẩu ở bên cạnh Trà Nhi đó sao."
Thẩm Lãnh: "..."
Mọi người nâng chén, Lại Thành trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ta có một chuyện không hiểu, ngươi phô trương như vậy, tại sao bệ hạ còn muốn bao che cho ngươi?"
Hạ Hàn Lâm: "Sao ngươi lại nhắc đến việc này?"
Thẩm Lãnh nghiêm túc suy ngẫm một chút: "Nếu bệ hạ nói rõ với Lại đại nhân, còn thỉnh cầu lại đại nhân chuyển cáo ta một tiếng."
Lại Thành: "Ngươi cũng không biết?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta thật muốn biết."
Lại Thành nhìn về phía lão viện trưởng, lão viện trưởng nhấp một ngụm rượu, nhai một miếng thức ăn, không hề quan tâm.
Ngõ Vũ Thành.
La Anh Hùng trở lại thành Trường An tránh được sự truy tra của phủ Đình Úy, đối với y mà nói đó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, dù sao y cũng rất rõ người của phủ Đình Úy làm việc như thế nào. Trong phủ Đình Úy hiện giờ cũng có mấy người do y đào tạo ra, rất nhiều hình thủ đoạn của trinh thám cũng là y dạy.
Tựa vào một cái ghế mây hơi cũ nát, nhìn gió thu cuốn lá rụng bên ngoài, La Anh Hùng vẫn luôn trầm mặc, trong viện chỉ có một mình, không trầm mặc thì như thế nào?
Tiểu viện này hẻo lánh yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng lá rụng rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. La Anh Hùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lại là một tấm bản đồ hoàn chỉnh, địa hình của cả con đường Học Phủ, thậm chí cả mấy con đường phụ cận, chi tiết đến mỗi một căn nhà, là tiệm buôn bán gì, hay là nhà dân ở, tất cả đều ở trong đầu y.
Ngày hôm đó chắc hẳn cao thủ của toàn Lưu Vân Hội đều sẽ tập trung ở chung quanh ở đường Học Phủ, nghĩ công phu đó của Diệp Lưu Vân coi như cũng miễn cưỡng lọt vào mắt y, về phần những người khác trong Lưu Vân Hội, y không để ý đến mấy người, ngược lại là bản thân Thẩm Lãnh khiến y có chút không chắc. Người trẻ tuổi đó bất kể là kinh nghiệm, thủ đoạn giết người đều không phải đối thủ của y, nhưng y có cảm giác tên đó không dễ giết, chưa nói còn có nhiều người bảo vệ như vậy, có lẽ một chọi một cũng không thể thoải mái giết được.
Sau đó nghĩ đến người tên Mạnh Trường An kia, dường như thực lực cũng ngang với Thẩm Lãnh, hai người này liên thủ, y không có chắc chắn nhất kích tất sát trong khoảng thời gian ngắn.
Đúng lúc này y mở mắt ra, khẽ thở dài một tiếng: "Mũi của các ngươi, còn thính hơn cả người của phủ Đình Úy."
Trong viện có ba người nhẹ nhàng đáp xuống, một người nhìn giống như người mắc bệnh lao, quanh năm cầm một cái khăn tay trong tay, tiếng ho không lớn nhưng không ngừng, bộ dạng che miệng ho giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ho ra cả phổi vậy, thế nhưng tiếng ho bị ép trong cổ họng này lại khiến người ta cảm thấy càng chói tai hơn.
Một người nhìn như một đồ tể, thời tiết tháng mười đã chuyển lạnh, nhưng hắn ta lại chỉ mặc một cái áo vải hở cả bụng, nhìn người béo núc ních nhưng rơi xuống đất gần như không tiếng động, râu quai nón mắt báo, khuôn mặt tròn vo kia không có mấy phần hòa khí.
Một người là nữ nhân, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, vốn là một người dáng người cực đẹp, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo chạy xéo từ ấn đường đến nửa khuôn mặt, cho nên ả có một con mắt bị mù.
Nữ nhân xoay người đi mở cửa, Tuần Trực từ bên ngoài chậm rãi đi vào liếc mắt nhìn tiểu viện tử này một cái: "La đại nhân tìm nơi này thật hẻo lánh, đã tìm một hồi lâu rồi, cũng may là những nơi ngươi có thể đến, đại khái chúng ta đều biết, dù sao mấy năm nay người mà các ngươi dùng, đồ mà các ngươi dùng, hơn phân nửa là chúng ta cũng đang dùng."
"Tuần tiên sinh?"
La Anh Hùng đứng dậy, y không quan tâm ba kẻ khách giang hồ nhìn có chút không giống bình thường kia, nhưng lại để ý tới Tuần Trực tay trói gà không chặt.
"Là ta." Tuần Trực vào cửa: "Chắc hẳn La đại nhân đang nghĩ chuyện gì đó."
La Anh Hùng cười cười: "Chuyện Tuần tiên sinh nghĩ, sợ là cũng giống chuyện ta nghĩ."
"Trong cung truyền tin tới, không hy vọng Thẩm Lãnh có thể sống qua ngày mồng sáu này, người trẻ tuổi quá rêu rao thì mọi chuyện đều sẽ không thuận."
"Các ngươi nghe lời vị quý nhân trong cung kia, nhưng ta không nghe." La Anh Hùng lắc đầu: "Không phải người một đường."
"Có thể là người một đường." Tuần Trực nói: "Ta đến, là muốn nói với La đại nhân... Thẩm Lãnh phải chết, nhưng La đại nhân tuyệt không thể chết."
Ông ta chỉ chỉ vào ba người kia: "Chắc hẳn La đại nhân vẫn chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn gì, dù sao người của toàn Lưu Vân Hội đều ở trên đường Học Phủ, cho dù La đại nhân võ nghệ vô song, cũng không thể dễ dàng công thành thân lui, cho nên ta mang đến ba người cho ngươi... Ngươi cứ việc sai phái ba người bọn họ, trước khi toàn bộ ba bọn họ chết, La đại nhân sẽ không chết."
La Anh Hùng khẽ nhíu mày: "Điều kiện thì sao?"
Tuần Trực trầm mặc một lát: "Nếu trên đời còn có một người có thể giết hoàng đế, chỉ có thể là La đại nhân ngươi."
"Hoàng đế dễ giết như vậy?" La Anh Hùng liếc mắt nhìn Tuần Trực một cái: "Sớm nghe nói đại danh của tiên sinh, nhưng tiên sinh lại không khiến ta cảm thấy có chỗ cao thâm gì. Ta vẫn đãn làm chuyện tiên sinh muốn làm, những gì có thể nghĩ đến, có thể làm được cũng nhất định nhiều hơn tiên sinh, ngươi nói có thể giết thì có thể giết?"
"Theo ta được biết, sang năm hoàng đế sẽ đi đông cương." Tuần Trực ngồi xuống, rót cho mình một chén trà: "Ở thành Trường An không ai có thể giết được hoàng đế, nhưng tới đông cương sẽ khác. Nếu hoàng đế xảy ra chuyện ở đông cương thì Bùi Đình Sơn giải thích thế nào? Cho nên tất nhiên Bùi Đình Sơn sẽ động, đến lúc đó thời cuộc bất ổn, dù sao cũng phải có người đứng ra, thái tử điện hạ lập vị thuận lý thành chương, rồi bình loạn Bùi Đình Sơn, ngôi vị hoàng đế sẽ càng vững chắc."
La Anh Hùng hừ một tiếng: "Liên quan gì đến ta? Hoàng đế chết thì người lập vị là con trai hắn, dựa vào cái gì mà ta ra tay?"
"Tô hoàng hậu đã chết." Tuần Trực thở dài: "La đại nhân không muốn báo thù?"
La Anh Hùng ngẩn ra.
Tuần Trực nói: "Điều chính yếu nhất là, hoàng đế chết rồi, Hàn Hoán Chi chết rồi, thái tử điện hạ có thể đảm bảo tương lai phủ Đình Úy vẫn là của ngươi."
La Anh Hùng nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện chiếc ghế đô đình úy kia.
Tuần Trực đứng lên khom người cúi đầu: "Hoàng hậu nương nương thật sự hy vọng La đại nhân có thể sang bên chúng ta, tuy rằng mấy năm nay chúng ta đã nuôi dưỡng một số người, cũng có mấy người bộc lộ tài năng, nhưng cộng lại cũng không thể nào đánh đồng với La đại nhân ngươi, nhất là chuyện ám sát ở tây cương thất bại, càng cho thấy những người tuổi trẻ kia làm việc không ổn trọng, nếu chuyện đó là La đại nhân sắp xếp, nghĩ chắc sẽ là một kết quả khác."
La Anh Hùng hỏi: "Ta làm sao biết, tương lai hoàng hậu không giết ta?"
Tuần Trực đứng thẳng người: "Thái tử cần người, những người trung với hoàng đế đó cũng phải thanh trừ một lượt, ai có thể làm tốt hơn La đại nhân?"
Khóe miệng La Anh Hùng hơi cong lên, nhìn về phía ba kẻ khách giang hồ kia: "Chỉ ba người bọn họ dường như cũng không đủ."
"Còn có một trăm hai mươi tử sĩ." Tuần Trực rất nghiêm túc nói: "Hoàng hậu nói, bất chấp mọi giá."