Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 341 - Chương 341: Một Ngày

Chương 341: Một ngày Chương 341: Một ngày

Cách ngày Thẩm Lãnh thành thân còn một ngày, sáng sớm ngày hôm nay, không có chuyện lớn xảy ra.

Buổi sáng, một hán tử trung niên kéo xe đi qua đường Học Phủ, trên chiếc xe ông ta kéo chất tràn đầy hàng hóa, hẳn là kéo từ bến thuyền Đại Vận Hà ngoài thành Trường An đến đây. Từ bến thuyền đến đây ít nhất hai mươi mấy dặm, tính thời gian, cổng thành vừa mới mở là ông ta đã vào rồi, nhìn người có vẻ đã mệt chết đi, cho dù là một con ngựa kéo hàng hóa nặng như vậy cũng sẽ mệt, huống chi là một con người?

Hán tử nhìn thấy đường phố đỏ rực, người đi lại trên đường cái đều là quân nhân, không nhịn được đứng ngây người, còng người dừng xe lại, dùng cái khăn mặt đã ố vàng lau mồ hôi, giữ lấy một chiến binh thủy sư đi ngang qua hỏi: "Tiểu huynh đệ, đây là hỉ sự gì, sao đều là chiến binh ở đây thế?"

Chiến binh thủy sư tự hào nói: "Tướng quân đại hôn."

"Tướng quân đại hôn?"

Hán tử trầm mặc một lát, lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền rất cũ rất cũ, đổ hết bạc vụn và tiền đồng bên trong vào lòng bàn tay, đại khái cũng chỉ một hai lượng bạc. Ông ta nhặt mấy viên bạc vụn khá lớn đưa cho chiến binh thủy sư kia: "Giúp ta tặng phần lễ mừng cho tướng quân."

"Ngươi quen biết tướng quân?" Chiến binh vẻ mặt nghi hoặc.

"Không quen."

Hán tử cười cười hơi ngại ngùng, nhìn khuôn mặt ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi nhưng đã hai bên tóc mai đốm bạc, một cánh tay có chút bất tiện, áo trên người cũng có lỗ thủng, thoạt nhìn là một người nghèo khổ, nhưng lại gần như lấy tất cả bạc ra làm lễ mừng, điều này có vẻ hơi không bình thường.

"Ta cũng là một lão binh." Hán tử cúi đầu nhìn nhìn y phục trên người: "Ta không tự đi vào được, y phục này không thích hợp."

Gã chiến binh thủy sư kia nói gì cũng không chịu nhận số tiền đó, không phải bởi vì quá ít, mà là ai cũng có thể nhìn ra đó là tiền mồ hôi nước mắt mà người hán tử trung niên này liều mạng kiếm được, không thể nhận.

"Lão ca." Chiến binh xúc động nói: "Nếu tướng quân biết tất nhiên sẽ không nhận, ông đừng làm khó ta nữa. Nếu ông có gì khó xử thì nói với chúng ta, tuy rằng không biết ông từng là chiến binh của nơi nào, nhưng chiến binh trong thiên hạ là một nhà, chúng ta có thể giúp ông việc gì thì giúp."

"Ta không cần giúp gì cả, ta rất tốt." Lão binh đứng thẳng người, bộ dạng giống như thắt lưng hơi đau: "Ngươi không giúp ta, vậy ta tự đi vào tặng một phần lễ mừng là được, chỉ là bộ y phục cũ nát này đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng khách khứa... Ta không biết tướng quân của các ngươi, vốn dĩ ta cũng có một tướng quân, đối đãi tốt với ta, đối đãi tốt với ta... Sau này tướng quân không còn nữa, năm đó, hình như tướng quân cũng mới hai mươi mấy tuổi, vẫn chưa cưới vợ."

Đúng lúc này Mạnh Trường An từ trong tửu lâu đi ra, nhìn thoáng qua hán tử kia, lập tức sắc mặt nghiêm nghị: "Lão binh bắc cương?"

Áo trên người hán tử kia là quân phục, chỉ là đã rất cũ nát, chắp chắp vá vá, lại dơ bẩn, trước đó chiến binh thủy sư kia không nhìn ra, nghe tướng quân Mạnh Trường An hỏi một câu, mọi người mới chú ý tới vị trí gần vai trên tay áo của lão binh này có một giáo huy đã gần như không nhận ra được, vốn dĩ ở chỗ ngực áo cũng có giáo huy, có thể là chính ông ta đã tháo đi.

"Tướng quân là tướng quân biên quân bắc cương?"

Lão binh nghe thấy Mạnh Trường An hỏi một câu, sắc mặt lập tức có vẻ kích động, thở hổn hển đứng thẳng người, bộp một tiếng, làm một quân lễ.

"Phải, ta là lão binh bắc cương!"

"Bây giờ ông đây là..." Mạnh Trường An bước nhanh đến đỡ vai lão binh kia: "Gặp phải khó khăn gì rồi? Triều đình đều có an trí đối với lão binh xuất ngũ, trong nhà ông xảy ra vấn đề gì?"

"Không có, ta chỉ có một mình sống qua ngày."

Lão binh cười cười, không biết tại sao, cười một lúc khóe mắt liền chảy ra nước mắt.

"Triều đình an trí cho lão binh xuất ngũ rất tốt, bạc phát mỗi tháng cũng đủ sống, chỉ là ta không thể nhàn rỗi, người nhàn rỗi sẽ phế đi... Tướng quân chắc là ngài sắp đại hôn?" Lão binh muốn đưa mấy viên bạc vụn cho Mạnh Trường An: "Chúc tướng quân tân hôn đại hỉ, trăm năm hòa hợp."

"Lãnh Tử!"

Mạnh Trường An quay đầu lại gọi một tiếng, Thẩm Lãnh đang ở trong nhà thương lượng chuyện với Diệp Lưu Vân bọn họ lập tức từ trong nhà chạy ra: "Làm sao?"

Thẩm Lãnh nhìn thấy Mạnh Trường An đang đỡ một hán tử trung niên, lại chú ý tới kiểu y phục trên người hán tử kia, lại nhìn chiếc xe gỗ chất đầy hàng hóa kia, trên mặt xúc động, hắn bước nhanh đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Trường An nói lại chuyện lão già này muốn tặng lễ mừng một lần, Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy ngực hơi khó thở, gật đầu: "Lão ca ông tên là gì?"

Hắn theo nhận lấy bạc vụn trong tay lão binh: "Là ta thành thân, chỗ tiền này của lão ca, ta nhận, cảm ơn lão ca!"

Mọi người đều sửng sốt.

Lão binh cười: "Nhận lấy nhận lấy, ta tên là gì không quan trọng, ta còn vội đi đưa hàng, cáo từ, cáo từ tại đây."

"Ông đợi chút." Thẩm Lãnh nói: "Ta lấy chút kẹo hỉ cho ông."

Thẩm Lãnh chạy về, tìm một hộp quà đựng đầy kẹo hỉ, lại lấy một tờ ngân phiếu đặt ở trong hộp, cầm hộp quà đi ra: "Kẹo hỉ là phải ăn."

Lão binh nhận lấy hộp quà, hai tay run rẩy: "Cảm ơn tướng quân, cảm ơn."

Sau khi nói xong xoay liền người kéo xe muốn đi, Thẩm Lãnh gọi một tiếng: "Trần Nhiễm!"

"Có!"

"Dẫn theo mấy huynh đệ giúp lão ca đi đưa hàng."

"Vâng!"

Trần Nhiễm dẫn theo mấy thân binh đi qua giúp lão binh xe đẩy. Lão binh ngẩn người, dường như không dám nhìn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nữa, kéo xe đi về trước, lúc bước đi, nước mắt chảy xuống từng hạt từng hạt lớn, lần trước khóc như thế này là hơn hai mươi năm trước, năm đó ông ta mới mười chín tuổi.

Hơn một canh giờ sau, Trần Nhiễm mang theo mấy thân binh trở lại, sắc mặt đều hơi tái nhợt.

"Đã hỏi thăm rõ ràng?" Thẩm Lãnh hỏi.

Trần Nhiễm gật gật đầu: "Đã hỏi thăm rõ rồi... Lão ca đó tên là Hứa Doanh, vốn không phải người Trường An, là người Sơn Bắc đạo, hơn hai mươi năm trước là chiến binh bắc cương... Lão binh đi theo bệ hạ đánh trận chiến Hắc Vũ năm đó."

Thẩm Lãnh ánh mắt ngạc nhiên: "Lão binh hơn hai mươi năm trước?"

"Phải..."

Một hán tử cứng rắn như Trần Nhiễm đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, nói đứt quãng kể lại thân phận của lão binh này.

Hơn hai mươi năm trước, khi bệ hạ còn trẻ đã lãnh binh bắc chinh đánh Hắc Vũ, Hứa Doanh không phải người đi theo bệ hạ, nhưng cũng đã tham dự trận chiến ấy. Trong trận chiến ấy bắc cương biên quân có mười người thì chết năm, sáu người, kỳ chiến binh của Hứa Doanh gần như đánh không còn bao nhiêu người, tướng quân của kỳ chiến binh đó tên là Hạ Hồng Vũ, lúc chiến tử là năm hai mươi sáu tuổi.

Trong đại chiến, Hạ Hồng Vũ phụng mệnh dẫn quân đi đến Phong Nghiễn Đài ngay trong đêm.

Thủ tướng Phong Nghiễn Đài, là Trang Ung.

Hứa Doanh là chiến binh nhỏ tuổi nhất trong đoàn của ông ta, một trăm chiến binh đều xem ông ta là đệ đệ. Đoàn suất tên là Lưu Đức Thắng, người Trường An, bình thường đối với Hứa Doanh có vẻ rất nghiêm khắc, nhưng khi riêng tư lại đối với ông ta vô cùng tốt. Lúc ấy đại quân mấy chục vạn người Hắc Vũ đã đánh vào Đại Ninh, quân Ninh ở Phong Nghiễn Đài chính là phải giữ chân những người Hắc Vũ này, khi tướng quân Hạ Hồng Vũ chiến tử, một kỳ hơn một ngàn người này còn lại không đến bốn trăm, tướng quân chết, giáo úy chỉ huy.

Đoàn của Hứa Doanh đánh đến khi bầu trời tối đen thì còn lại mười sáu người, đoàn suất mù một con mắt.

"Hứa Doanh." Đoàn suất Lưu Đức Thắng lấy từ trong ngực ra một phong thư dính máu: "Cho ngươi một nhiệm vụ."

"Đoàn suất ngài nói!"

"Chúng ta thủ bên ngoài Phong Nghiễn Đài, bảo chúng ta cố thủ ít nhất hai ngày, chúng ta đã thủ ba ngày rồi... Ngươi trở về đi, về trong thành, ngươi nhỏ tuổi nhất, vẫn chưa thành thân, độc đinh trong nhà, có thể sống tiếp thì sống tiếp."

"Ta không!"

"Nghe lời lão tử!" Lưu Đức Thắng lập tức túm lấy cổ áo Hứa Doanh: "Mang thư nhà về thành Trường An cho lão tử."

Hứa Doanh lắc đầu, khóc lóc không đi.

"Ngươi xem nhìn, ngươi nhìn cho lão tử!" Lưu Đức Thắng chỉ vào từng lớp từng lớp thi thể trên trận địa: "Đoàn chúng ta chỉ còn lại mười mấy người này, không thể đều chết hết được, đều chết hết, không phải là đoàn chúng ta bị diệt rồi sao? Ngươi trở về, sống thật tốt, sống thay chúng ta."

"Địch tập kích!"

Đúng lúc này cảnh báo địch tập kích lại vang lên, tiếng tù và cùng tiếng gào thét vang vọng phía chân trời.

"Sống tiếp cho lão tử."

Lưu Đức Thắng đã mù một con mắt một cước đạp Hứa Doanh ngã lăn trên mặt đất, xách hắc tuyến đao xông lên: "Phải có một người giúp lão tử đi xem, non sông tốt đẹp mà lão tử liều mạng thủ giữ, năm năm, mười năm, mấy chục về sau, sẽ như thế nào!"

"Giết!"

"Giết!"

Mười mấy chiến binh bị thương khắp người liền xông ra ngoài, Hứa Doanh một mình quỳ gối ở đó gào khóc, đó là lần khóc tê tâm liệt phế nhất trong đời ông ta khi mười chín tuổi.

Hứa Doanh về tới Phong Nghiễn Đài, lại ở trong Phong Nghiễn Đài thủ giữ bốn ngày, bị thương một cánh tay, cũng may đại quân đã đến, từ phía sau vòng về chặn toàn bộ người Hắc Vũ ở đó, một hơi giết địch mấy trăm dặm, máu rải khắp núi sông bắc cương, tuyết và máu cùng màu.

Cánh tay phải bị phế, Hứa Doanh xuất ngũ, không về nhà mà tới Trường An.

Ông ta giao huyết thư cho người nhà của đoàn suất Lưu Đức Thắng, quỳ ở cửa một canh giờ không chịu đứng lên, sau đó dập đầu lạy ba cái. Ông ta lại đến Binh bộ, quỳ gối ở đó cầu đại nhân của Binh bộ nói cho ông ta biết gia tịch của các huynh đệ cùng một đoàn với ông ta, vị đại nhân kia thương ông ta, mạo hiểm lục tìm hồ sơ của một đoàn binh lính kia, sao chép một bản gia tịch cho ông ta.

Bắt đầu từ năm đó, Hứa Doanh chưa từng rời khỏi thành Trường An, số bạc mỗi tháng Binh bộ phát cũng đủ cho ông ta sống, không tính là phú quý, nhưng đủ để không lo ăn mặc. Nhưng ông ta cảm thấy còn thiếu quá nhiều, một đoàn đó có hơn một trăm huynh đệ, chỉ một mình ông ta còn sống, ngày đó Hứa Doanh tự nói với mình, ông ta phải nuôi hơn một trăm nhà.

Ông ta đến bến thuyền làm bốc vác. Ông ta chẳng biết gì cả, chỉ biết làm binh, cũng may là có sức lực, tuy rằng đã phế đi một cánh tay phải nhưng người không phế, người khác vác một bao hàng thì ông ta vác ba bao, người khác một ngày chuyển một chuyến thì ông ta chở hai chuyến.

Trần Nhiễm ngồi xổm ở đó khóc: "Ta đã đi hỏi mấy chưởng quầy của tiệm tơ lụa, vì Hứa Doanh, mấy cửa tiệm này cũng không thuê công nhân khác bốc vác, tiền công cũng luôn trả cao nhất. Từng có chưởng quầy nói trả cho ông ta thêm gấp đôi, ông ta không chịu, hắn nói bán bao nhiêu sức lực thì lấy bấy nhiêu tiền, trong lòng rất kiên định... Có hai cửa tiệm đều đã bán lại cho người khác, nhưng trước khi đi lão bản đều dặn dò chủ nhân mới rõ ràng, nếu không dùng Hứa Doanh đưa hàng cho tiệm, bọn họ sẽ không bán cửa tiệm."

"Hai mươi mấy năm rồi, mỗi năm ông ta định kỳ đưa bạc cho hơn một trăm hộ gia đình, còn không chịu nói, hàng năm khi Binh bộ cấp phát trợ cấp cho người nhà của tướng sĩ chết trận, ông ta liền chạy đến Binh bộ nhờ người, bỏ thêm phần của ông ta vào, chỉ nói là của triều đình phát. Ông ta sợ người nhà của các huynh đệ không chịu nhận."

Trần Nhiễm khóc như một đứa trẻ: "Lãnh Tử, trong lòng ta khó chịu quá Lãnh Tử."

Gã ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hứa Doanh nói, năm tướng quân Hạ Hồng Vũ của ông ta chiến tử, đã đính hôn rồi."

Bình Luận (0)
Comment