Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 342 - Chương 342: Đại Hỉ

Chương 342: Đại hỉ Chương 342: Đại hỉ

Mồng sáu tháng mười một.

Thuận lợi: Kết hôn, buôn bán, động thổ, khai trương, thăng quan...

Kiêng kị: Không có.

Đường Học Phủ, một ngàn chiến binh, sáu trăm bạch y, đều thay áo đỏ.

Tân lang thoạt nhìn ngây ngô, chỉ biết cười, càng cười càng ngốc.

Diệp Lưu Vân đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn một vùng áo đỏ như mây trên đường cái, không nhịn được hơi cong khóe miệng lên, lẩm bẩm: "Lưu Vân nên là màu đỏ, đây mới là dáng vẻ nên có."

Trên đường Dụ Hoa cách đường Học Phủ ba dặm rưỡi, có một tiểu viện gạch xanh cũng treo vải đỏ giống như vậy, trên cửa dán hai chữ hỷ thật to, nhìn khiến cho lòng người thư thái, hai con hỉ thước bay đến trong tiểu viện đậu trên đầu cành không đi.

Đây là tiểu viện mà Sở Kiếm Liên tặng cho Thẩm Lãnh và Trà gia, cửa viện đang đóng, bởi vì hôm nay cánh cửa này đâu dễ mở ra như vậy, các đại tẩu đã thương lượng trước, hồng bao không đủ thì đừng mơ mở cửa.

Trong viện toàn là người, các đại tẩu của Lưu Vân Hội, hôm nay đều là người nhà gái.

Thẩm tiên sinh mặc một bộ y phục mới tinh ngồi ngay ngắn ở chính đường, cảm giác mình ngồi thế nào cũng không được tự nhiên, ông nghĩ nhất định là bởi vì y phục mới, nhất định là thế.

"Chúc mừng tiên sinh."

Một vị đại tẩu dẫn theo tiểu hài nhi tới cười nói một tiếng, Thẩm tiên sinh lấy từ trong cổ tay áo ra một cái hồng bao giống như phản xạ có điều kiện: "Cảm ơn cảm ơn."

Đại tẩu cười ngất ngưởng: "Tiên sinh đã cho rồi."

"Trà Nhi đâu?" Thẩm tiên sinh ngượng nghịu hỏi một câu: "Sao vẫn chưa vào phòng trong ngồi?"

"Còn chưa tới giờ nữa, không vội không vội, đầu phố có người canh chừng, tân lang đến sẽ đốt pháo, nghe được tiếng là Trà Nhi cô nương trở về trong phòng ngồi là được, bây giờ nàng ấy đang ở trong viện tắm cho hắc ngao."

"Đã là lúc nào rồi, nó cũng thật là to gan." Thẩm tiên sinh ngồi không yên: "Ta vẫn phải đi gọi nó một tiếng thôi."

Ông đi nhanh ra ngoài, tới cửa nhìn thoáng qua liền sửng sốt, Thẩm Trà Nhan to gan tắm rửa sạch sẽ cho hắc ngao, đang cẩn thận buộc một đóa hoa đỏ to đùng lên đầu hắc ngao, hắc ngao vẻ mặt mờ mịt.

Đóa hoa đỏ này cũng thật sự lớn, còn lớn hơn cả đầu hắc ngao, sau khi đeo lên còn lắc lư lảo đảo, hắc ngao cử động trông rất thú vị.

Trà gia đứng lên nhìn nhìn, có chút cảm giác thành tựu: "Đẹp trai thật."

Hắc ngao cứ ngước mắt nhìn lên trên, bước đi như uống nhiều say mà không lắc lư lảo đảo mới là lạ. Trong ánh mắt nó đều là sự hiếu kỳ rất ngây thơ, sao trên đầu lại có một con bướm to đùng đỏ rực thế này?

Trà gia xoay người lại nhìn thấy Thẩm tiên sinh: "Ủa, sao tiên sinh không ở ngồi trong phòng nữa?"

Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi nên vào trong phòng ngồi đi."

Trà gia lắc đầu: "Không được, ngồi lại bồn chồn... Ta vẫn phải tìm một chút việc để làm."

Nàng nhìn Thẩm tiên sinh: "Thời gian vẫn kịp, chi bằng ta gọi đầu cho tiên sinh?"

Thẩm tiên sinh nhìn nhìn đóa hoa đỏ chót to tướng trên đỉnh đầu hắc ngao, ra sức lắc đầu: "Không cần không cần, trong đêm qua ta gội rồi..."

Trà gia ở trong viện đi tới đi lui: "Ta còn có thể làm chút gì? Ta còn có thể làm chút gì được đây?"

Thẩm tiên sinh nhìn nàng hoảng mà mình cũng hoảng theo: "Ngươi đừng đi nũa, nên đi thay hỉ phục rồi."

"Không được." Trà gia nghiêm túc: "Hỉ phục rất đẹp, nếu ta mặc sớm, ngồi lâu sẽ có nếp nhăn, sẽ không đẹp nữa."

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng pháo!

Bịch!

"Đến rồi đến rồi!"

"Trà Nhi cô nương nhanh đi thay hỉ phục!"

"Không cần gấp không cần gấp, vừa rồi bên ngoài không biết là ai nhà thả pháo, không phải tướng quân đến."

Một đám người thở phào nhẹ nhõm.

Nghênh Tân Lâu.

Thẩm Lãnh cưỡi con ngựa cao to, trên đầu ngựa đeo một đóa hoa đỏ, Lãnh Tử ngốc đã thay áo cưới đỏ thoạt nhìn rất anh tuấn, khí vũ phi phàm. Hắn lên ngựa, mười tám người bên cạnh cũng đồng thời lên ngựa, trong đó có sáu người đến từ cấm quân, là cao thủ Đạm Đài Viên Thuật phái tới trong đêm qua, sáu người đến từ đại nội, cộng thêm Mạnh Trường An, Dương Thất Bảo cùng với cao thủ của Lưu Vân Hội.

Mười tám người đó là thiên môn, ai cũng không mở được.

"Gõ chiêng!"

Cheng!

Một tiếng chiêng đồng vang lên, đội ngũ nghênh thân ùn ùn kéo đi.

Vương Khoát Hải sải bước ở phía trước, đi vài bước lại gõ chiêng đồng, thoạt nhìn như thiên thần hạ phàm.

Hoàng cung.

Hoàng đế nhìn nhìn long bào trên người, cảm thấy không quá thích hợp, xoay người lại dặn: "Đi chọn một bộ có màu đỏ đến, y phục này nhìn không hỉ khánh."

Đại Phóng Chu nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, thế tử đại hôn, không phải hoàng tử, bệ hạ không cần mặc chính thức như vậy, có chút không hợp lễ chế."

"Trẫm cứ muốn mặc."

Hoàng đế nổi tính trẻ con, ai dám ngăn cản?

Nội thị vội vàng đưa bộ mới đến, hoàng đế nhìn vẫn thấy không hỉ khánh, cuối cùng chọn bộ vốn nên mặc khi thái tử đại hôn, soi gương đồng xoay trái xoay phải ngắm mình một chút, cảm thấy hài lòng.

"Muốn cần đi mời hoàng hậu không?"

Đại Phóng Chu lại dè dặt hỏi một câu.

"Không cần, cho người đi xem thử Trân phi đã xuất cung chưa, nếu chưa thì đi thúc giục chút."

"Vâng."

Hoàng đế đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ trong thành Trường An sao lại an tĩnh như vậy, ngay cả tiếng pháo cũng không có.

"Đi làm ra chút động tĩnh, đốt nhiều pháo hoa và pháo một chút."

"Bệ hạ, giờ lành chưa tới."

"Trẫm nói bây giờ thì đi làm ra chút động tĩnh đi."

"Vâng."

Thế là các nội thị bận rộn, cấm quân cũng bận rộn, bởi vì không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, muốn bắn pháo hoa và pháo nhưng không cho bắn ở trong cung Vị Ương, mà là muốn mang ra bên ngoài bắn trên đường cái. Hoàng đế vốn phải đến đại điện nhưng cũng không đi, trực tiếp đi lên lầu cổng thành, nhìn pháo hoa bên ngoài, khóe miệng mang ý cười.

Con trai ta kết hôn, sao có thể ngay cả một động tĩnh cũng không có.

Hoàng đế đứng ở trên lầu cổng thành cung Vị Ương chờ cửa cung mở, đội ngũ hộ tống Trân phi ra ngoài, ông ta ngửa mặt lên trời cười to, không có ai hiểu hoàng đế cười gì.

Hoàng đế cười đến chảy nước mắt, chỉ chỉ về phía đông, môi mở ra nói một câu không tiếng động... Thật vui nhé.

Vốn có rất nhiều lời muốn thốt ra nhưng cuối cùng chỉ là ba chữ này.

Mấy ngày trước có người đến nói, dựa theo trình tự Lễ bộ chế định, thế tử và công chúa Thổ Phiên quốc đại hôn phải diễu hành thành Trường An, tuyến đường có một đoạn trùng với tuyến đường với Thẩm Lãnh đi đón Trà Nhi, hỏi bệ hạ có phải phái người thông báo cho Thẩm tướng quân một tiếng, nhường đường một chút hay không.

Lúc ấy hoàng đế liền nổi giận: "Đương nhiên phải nhường."

Người của Lễ bộ còn chưa kịp đáp lại một tiếng, hoàng đế lại nói một câu: "Sửa lại tuyến đường của thế tử."

Mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.

Giờ khắc này, Lãnh Tử ngốc đang cưỡi con ngựa cao to đi lên phía trước, nhìn có vẻ rất tiêu sái, kì thực hai tay trong cổ tay áo đang nắm lại rất chặt, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, miệng lẩm nhẩm học thuộc những câu hắn nên nói, sợ đến nơi sẽ nói sai một câu, nhưng đọc một hồi vẫn quên, cố sức suy nghĩ, sau đó phát hiện mình ngay cả quên cái gì cũng quên luôn.

Trên nóc nhà dân ở một bên, Đoạn ngồi xổm ở đó, một thân áo đỏ, giơ hồ lô rượu trong tay lên: "Huynh đệ, chúc ngươi thành hôn đại hỉ!"

Đường đối diện, Xá cũng một thân áo đỏ cũng giơ hồ lô rượu lên: "Kính ngươi!"

Xa hơn một chút, Ly tựa vào một cây đại thụ rót một ngụm rượu vào miệng, nói nhỏ một câu: "Dựa vào cái gì, chưa từng thấy cái tên nào kỳ thị người như thế, cũng bởi vì chúng ta là Đoạn Xá Ly, đông chủ liền cho chúng ta làm cảnh giới ở vòng ngoài... Thiên lý ở đâu."

Phong ngồi xổm bên cạnh gã cười cười: "Không phải còn có mấy người chúng ta đi cùng ngươi đó sao?"

Trên thạch tháp, Tuyết cúi đầu nhìn nhìn áo đỏ của mình, lại liếc nhìn đội ngũ mặc áo đỏ trên đường cái, nghĩ nếu mình ở trong đội ngũ, chẳng phải là kéo chỉ số nhan sắc lên à.

Nhận ngồi xổm trên tường thành nhìn phía xa, hễ có gió thổi cỏ lay là có thể nhìn thấy, gã không uống rượu, bởi vì gã phải giữ tỉnh táo, nhìn đội ngũ đi trên đường cái từ đằng xa, khóe miệng Nhận nhếch lên: "Trăm năm hòa hợp."

Tất nhiên hai bên đường cái có rất nhiều ngõ nhỏ thông đến, những con ngõ nhỏ này đều có thể là thông đạo mà thích khách tiến vào đường chính chặn đội ngũ nghênh thân giữa đường, nhưng điểm lạ là, động thủ trên đường dài này là thích hợp nhất thì lại không có người đến, trở lại trong Nghênh Tân Lâu cao thủ nhiều như mây, thích khách mới muốn xuống tay trừ phi là điên rồi. Ở trong nhà Thẩm tiên sinh? Trong mấy viện chung quanh nhà Thẩm tiên sinh đều là người, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam đã mang người canh phòng ở đây suốt cả đêm, đừng nói có người tới gần, chim bay tới gần cũng không được.

Tại sao không ai đến?

Tuần Trực chuẩn bị cho La Anh Hùng ba kẻ khách giang hồ võ nghệ rất mạnh, còn có một trăm hai mươi tử sĩ, con đường này vốn chính là nơi bọn họ sẽ hạ thủ.

Nhưng bọn họ không hạ thủ được.

Trong mỗi một ngõ nhỏ ở hai bên đường cái, là trong mỗi một ngõ nhỏ, đứng đầy tinh giáp cấm quân!

Khí giáp như rừng, sợ khách giang hồ thủ đoạn phi phàm gì của ngươi?

Cách mỗi một dặm lại có năm trăm thiết kỵ, hoàng đế hạ chỉ cho Đạm Đài Viên Thuật, kẻ đáng nghi có thể giết, kẻ đến gần tất giết.

Một trăm hai mươi tử sĩ có là gì, đây là thành Trường An, đây là thành Trường An của hoàng đế!

"Tiếng pháo!"

Trong tiểu viện, một khắc nghe được pháo tiếng vang lên, tất cả mọi người trong viện đều hoan hô, nếu để người khác thấy được, sẽ còn có ảo giác đây là nhà ai gả con gái vui vẻ như vậy, hoan hô đến mức khiến người ta có cảm giác cuối cùng cũng gả được người đi rồi...

Hắc Nhãn ngồi xổm trên nóc nhà của một hộ dân ở tiểu viện đối diện, nhìn thấy áo đỏ của mình rơi bụi xuống, thật cẩn thận thổi đi, không dám lấy tay vỗ, sợ vỗ nhăn y phục mới. Thẩm Lãnh cưới vợ, còn căng thẳng bản thân gã cưới vợ nhiều.

Nghĩ đông chủ cũng thật sự là quá mê tín, tên của ba kẻ Đoạn Xá Ly này không hỉ khí thì cũng thôi đi, không cho bọn họ vào đội ngũ nghênh thân thì không cho, trong tên của ta chẳng qua là chỉ có một chữ hắc thôi, chữ hắc thì làm sao...

"Lãnh Tử, cưới tân nương tử về nhà, chờ ta kính rượu ngươi."

Gã lầm bầm một câu, nhưng tay phải lại chưa từng buông lỏng cái thiết thiên màu đen kia.

Trong ngõ nhỏ chung quanh tiểu viện, từng đội từng đội thiết giáp cấm quân đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, trên binh khí đều dùng vải đỏ che phủ, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đã căn dặn, có chuyện mới có thể tháo vải đỏ ra, không có chuyện, không được để lộ lưỡi đao.

Phủ Đình Úy, hắc kỵ biến thành đề kỵ (1).

Diễu hành hai bên đường cái, một khắc cũng không thoải mái.

Hàn Hoán Chi mặc một thân áo đỏ chuẩn bị đến tửu lâu chờ, có người đến báo, nói là xe ngựa mới đã chuẩn bị xong, vẫn là màu đen mà đô đình úy thích, đặc biệt đen.

Hàn Hoán Chi ngẩn ra, ngẫm nghĩ, nói một tiếng không ngồi, tìm cho ta một con ngựa đỏ đến.

Ông ta dùng vải đỏ bọc kỹ trường kiếm của mình, quay lại liếc nhìn thủ hạ bên cạnh, cũng đều lấy vải đỏ bọc binh khí, lúc này mới thả lỏng: "Đi, đi uống rượu mừng."

"Uống rượu mừng!"

Cổ Lạc, Cảnh San bọn họ hô một tiếng, đâu giống như một đám quỷ kiến sầu.

Bên phía tiểu viện, cuối cùng đội ngũ nghênh thân cũng đã tới cửa viện, Đỗ Uy Danh phụ trách đeo cái túi lớn màu đỏ chạy tới hỏi một câu: "Bây giờ ta sẽ đi gọi cửa sao? Nếu nhà gái không mở, ta tận lực ném hồng bao vào bên trong là được rồi, là như thế phải không?"

Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lần rồi, ngay cả lời nói cũng luyện tập rất nhiều lần, tới lúc mấu chốt thì lại luống cuống, sợ có chỗ nào đó làm không ổn.

"Đúng." Thẩm Lãnh hít sâu một hơi: "Không mở cửa thì tận lực ném hồng bao."

Hắn từ trên lưng ngựa xuống, được một đám người vây quanh đi tới cửa, Đỗ Uy Danh đứng ở cửa hắng giọng gọi một tiếng: "Tân cô gia đến rồi, người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây..."

Mọi người ngẩn ra, sau đó cười ngất ngưởng.

Làm Đỗ Uy Danh cũng sợ ngây người.

"Ném hồng bao, ném hồng bao."

Có người nhắc nhở, Đỗ Uy Danh mới nhớ ra mình là người làm việc này, vội vàng mở túi móc hồng bao ra, còn chưa kịp móc ra, cửa viện đã mở két một tiếng, Trà gia mặc một bộ váy đỏ tự xách một cái túi nhỏ màu đỏ đi ra, tay đeo túi nhỏ màu đỏ còn đang nâng làn váy, tay còn lại vén khăn trùm đầu đỏ lên, từ trong cửa đi ra nhìn nhìn chiếc xe ngựa màu đỏ kia: "Là chiếc này phải không."

Nàng tự đi lên xe trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, ngồi xong, sửa sang lại khăn trùm đầu một chút: "Đi đi đi."

Không đợi Thẩm Lãnh kịp phản ứng, Trà gia bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, theo quy củ thì phù rể phải giả vờ lấy trộm một cái bát từ nhà gái, ta đã lấy trộm ra đây, cho ai?"

Thẩm Lãnh đứng ở đó, ngây ngô nhìn trái nhìn phải: "Hay là, cho ta?"

Trà gia nghĩ nghĩ: "Thôi vậy, ta cầm giúp ngươi đi, còn không đi?"

Thẩm Lãnh vừa muốn đi, Trà gia chợt nhớ tới cái gì đó, ngón tay nâng lên đến đặt bên miệng huýt sáo, hắc ngao từ trong viện lao tới nhảy lên xe ngựa. Tân nương tử xinh đẹp kia hỡi, tự lên xe, còn mang theo một con chó đội hoa đỏ trên đầu.

Hắc Nhãn ở trên nóc nhà đối diện nhìn mà không phục, thầm nghĩ nó không đen?

Lại nghĩ lại, quên đi, không tranh giành, ai bảo người ta là chó của nhà gái.

Đề: màu đỏ cam

Bình Luận (0)
Comment