Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 343 - Chương 343: Thành Thân

Chương 343: Thành thân Chương 343: Thành thân

Thẩm Lãnh nhìn Trà gia tự lên xe, cảm thấy vợ mình thật bớt lo mà.

Hắn kéo Đỗ Uy Danh một cái: "Nhanh đi phát hồng bao."

Đỗ Uy Danh còn thất thần: "Không phải đã cửa mở rồi sao?"

"Ngươi còn quản cửa làm gì." Thẩm Lãnh nói: "Nhanh đi nhanh đi, thấy ai cũng có phần, phát hết phát hết."

Đỗ Uy Danh lập tức chạy đi, gặp người là phát, thế mà lại có một cảm giác thành tựu.

Thẩm Lãnh lên ngựa ở phía trước, xe ngựa ở phía sau, đội ngũ ồn ào náo nhiệt về Nghênh Tân Lâu.

Nếu có người có thể đứng ở trời cao nhìn xuống, nhất định sẽ bị chấn động tột đỉnh... Đội ngũ nghênh thân Thẩm Lãnh đi lên phía trước, trên hai con đường lớn khác cách con đường này mấy dãy nhà, thiết giáp cấm quân đi theo đội ngũ nghênh thân, đội ngũ nghênh thân trên con đường ở giữa này như một đám mây màu đỏ, trên đường cái hai bên giáp đen như rừng.

Cung Vị Ương.

Ánh mắt của hoàng đế giống như nhìn thế tử Lý Tiêu Thiện và công chúa Thổ Phiên quốc Nguyệt Châu Minh Đài đang hành lễ, nhưng thật ra không có cái gì lọt vào trong mắt, ông ta ngồi ở đó, chỉ còn chờ Đạm Đài Viên Thuật vào nói một tiếng... bình yên vô sự.

Ngõ Vũ Thành.

Một trăm hai mươi tên tử sĩ đứng chật kín trong viện, những người này nhìn nhau, đâu còn có sát khí gì.

Tuần Trực ngồi ở cửa có chút chán nản thất thần, suy nghĩ rất lâu thế này thì làm sao phá, phát hiện thấy không phá được.

La Anh Hùng đứng ở giữa viện bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn ngập bi thương: "Ha ha ha ha... Được được được, đây mới là hoàng đế Đại Ninh."

Tuần Trực ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại liếc nhìn La Anh Hùng, lầm bầm: "Nơi này là Trường An."

Ông ta đứng dậy đi ra ngoài: "Ta đi trước, trong thành Trường An đã không có gì nhưng mưu tính, hoàng đế không ra khỏi Trường An, vĩnh viễn không có gì có thể mưu tính... Nếu La đại nhân cảm thấy không cam lòng thì đi xem thử, đừng uổng phí tính mạng, ta đã nói rồi, hoàng hậu rất hy vọng ngươi có thể sang bên này."

Thiếu phụ mặt sẹo hỏi: "Chúng ta thì sao?"

"Các ngươi thích thế nào thì thế ấy."

Tuần Trực lại có chút nản lòng thoái chí, đi thẳng ra cửa.

Mọi người nhìn về phía La Anh Hùng, Tuần Trực từng nói, mạng của bọn họ đều giao cho La Anh Hùng, cho nên La Anh Hùng không lên tiếng, bọn họ cũng không biết còn có thể làm những gì.

Đúng lúc này ngoài cửa có một nam nhân trung niên mặc trường sam vải bông màu xám dừng bước. Cửa không đóng chặt, ông ta nhìn vào bên trong liền nhìn thấy những tử sĩ kia, nhìn thấy ba kẻ khách giang hồ kia, bởi vì nhiều người chắn nên không nhìn thấy La Anh Hùng.

Nam nhân trung niên khí chất nho nhã, cất bước vào cửa.

"Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Tên đồ tể hở bụng kia liếc mắt nhìn nam nhân trung niên một cái.

Khóe miệng nam nhân trung niên mang ý cười: "Hôm nay đồ nhi ta đại hôn, ta đến chỗ ngươi mượn kiếm, cũng muốn về sớm một chút uống rượu mừng, vị nào bằng lòng cho mượn kiếm, làm phiền nhanh một chút."

Đồ nhi đại hôn, mượn kiếm làm gì?

Nghênh Tân Lâu.

Đội ngũ bình an trở về, không có chuyện gì phát sinh.

Đội ngũ nghênh thân của Thẩm Lãnh tiến vào trước đường Học Phủ thì dừng lại, các chiến binh canh giữ ở đầu đường quay đầu lại hô một tiếng: "Bắn pháo!"

Pháo đỏ phủ kín đường Học Phủ bị đốt vang, tiếng pháo dày đặc như núi thở sóng thần từ đầu đường bên này sang đến đầu đường bên kia. Trà gia vốn đã căng thẳng tới cực hạn nhưng thời khắc này lại bình tĩnh trở lại, thò tay ra giữ hắc ngao có chút nôn nóng vì tiếng pháo, cũng không có bao nhiêu sợ hãi đối với điển lễ sắp đến, cảm thấy giờ này khắc này trong lòng mình không có sợ hãi, thậm chí còn hơi đói, muốn ăn một lồng bánh bao hấp.

Tiếng pháo kéo dài rất lâu rất lâu, đường Học Phủ dài bao nhiêu, pháo tiếng liền vang lên lâu bấy nhiêu, sau tiếng pháo, đường cái vẫn là phủ kín màu đỏ.

"Tướng quân uy vũ!"

Các chiến binh thủy sư đứng ở hai bên đường cái ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn còn uy vũ khí phách hơn cả lúc sắp xuất chinh.

Thẩm Lãnh cười như một kẻ ngốc, trên thực tế, bắt đầu từ sáng sớm hắn đã giống như một kẻ ngốc rồi.

Quay đầu lại liếc nhìn, Thẩm tiên sinh đang phát hồng bao.

Đội ngũ lại di động về phía trước, dừng lại ở cửa Nghênh Tân Lâu, các đại tẩu của Lưu Vân Hội đã chờ ở cửa, có người giơ ô đỏ lên, là sợ trời đố kỵ hồng nhan, có người đưa ghế đẩu đến, chân phải của tân nương tử giẫm lên ghế đẩu một chút cái có thể chạm xuống đất. Thẩm Lãnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống chờ Trà gia xuống xe, đại tẩu đỡ cánh tay Trà gia chạm vào ghế đẩu một cái, Thẩm Lãnh lập tức đi qua bế Trà gia lên, một cánh tay Trà gia ôm lấy cổ Thẩm Lãnh, trên cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài còn buộc một sợi dây đỏ.

Hắc ngao đầu đội hoa đỏ chạy quanh Thẩm Lãnh, bộ dạng muốn bế lên, Thẩm Lãnh thở dài: "Bản thân ngươi nặng cỡ nào ngươi còn không biết?"

Trà gia: "Hửm?"

Thẩm Lãnh: "Không nói tỷ..."

Bế tân nương đi lên thảm đỏ, người đứng ở hai bên rắc hoa giấy, dáng vẻ đẹp đến mức khiến người ta cả đời cũng không quên được.

Thẩm Lãnh bế Trà gia vào cửa, trong đại đường cũng đã bố trí xong từ sớm, Trân phi nương nương ngồi ở giữa đại đường, vị trí hơi thấp hơn một chút có đặt một cái ghế, ghế trống không, đó vốn là vị trí Thẩm tiên sinh phải ngồi.

Thẩm Lãnh lại liếc nhìn phía sau, Thẩm tiên sinh đang phát hồng bao.

Nam nhân cả đời không lấy vợ được hai tiểu hài tử này gọi tiên sinh mười năm coi như cha như mẹ này, hễ kích động là chỉ nhớ mình nên phát hồng bao, cười không khép được miệng, nhìn còn ngốc hơn cả Thẩm Lãnh.

"Thẩm tiên sinh, nên đi ngồi rồi."

Có người nhắc nhở, lúc này Thẩm tiên sinh mới sực tỉnh lại, vội vàng chạy tới, đầu tiên là hành lễ với Trân phi, sau đó thật cẩn thận khom người ngồi xuống ghế, hai cánh tay đặt trên đầu gối, căng thẳng đến mức không biết làm thế nào mới tốt, ông chỉ là nghĩ, chỗ này mình không nên ngồi.

Trân phi ngồi ở đó, cẩn thận nhìn khuôn mặt Thẩm Lãnh, mắt mày đó, khuôn mặt đó, dường như muốn ghi tạc khuôn mặt này ở trong lòng, bị người khác nhắc nhở vài tiếng mới bừng tỉnh, căn dặn người lấy lễ mừng mình đã chuẩn bị cho tân lang tân nương ra.

Một cặp bát vàng, một cặp ngọc như ý, hai viên đông châu.

Điển lễ chuẩn bị bắt đầu, Diệp Lưu Vân cũng có chút căng thẳng đi lên phía trước, hắng giọng một cái: "Nhất bái thiên địa."

Tiếng thứ hai: "Nhị bái cao đường."

"Đợi đã."

Trân phi bỗng nhiên đưa tay ngăn lại, tất cả mọi người nhìn về phía bà.

"Đi lấy thêm một cái ghế đến." Trân phi chỉ chỉ bên cạnh mình: "Đặt ở đây."

"Nương nương, đây là ý gì?"

Diệp Lưu Vân không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong mới kịp phản ứng, lập tức sai người đi lấy một cái ghế, đặt ở bên cạnh Trân phi nương nương.

Thẩm Lãnh và Trà gia hai người muốn bái, Trân phi nói: "Bái Thẩm tiên sinh trước, không có ông ấy, sẽ không có hai người các ngươi."

Hai người quay mặt sang phía Thẩm tiên sinh, vốn hẳn nên khom lưng, nhưng hai người lại đồng thời quỳ xuống, cúi đầu lạy thật sâu.

"Mau đứng lên, mau đứng lên." Thẩm tiên sinh vội vàng đứng dậy muốn đi đỡ: "Thế này sao được."

Trân phi nói: "Tiên sinh cứ ngồi đi, để bọn họ bái, ngươi cứ việc ngồi ở đó."

Thẩm tiên sinh đành phải ngồi xuống, nhưng lại có vẻ mặt đau lòng, cũng có vẻ mặt bất an.

Hai người lạy Thẩm tiên sinh xong lại lạy Trân phi, Trân phi giống như cũng căng thẳng, sửa sang lại y phục của mình một chút rồi ngồi ngay ngắn, Thẩm Lãnh và Trà gia vừa muốn quỳ xuống thì nghe thấy bên ngoài có người hô một tiếng: "Chờ chút đã!"

Mọi người giật mình, thầm nghĩ đây lại là ai ngăn cản nữa?

Mọi người nhìn ra cửa, mặc thiết giáp, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật mặc thiết giác nhưng buộc dây đỏ cất bước từ bên ngoài vào. Đó chính là đại tướng quân, mọi người vội vàng cúi người thi lễ, nhưng sau khi Đạm Đài Viên Thuật vào cửa lại đứng sang bên cạnh nhường ra một con đường, đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường cất bước từ ngoài cửa vào, trong nháy mắt tất cả người ở trong phòng đều giật mình.

"Bái kiến bệ hạ!"

Hàn Hoán Chi kịp phản ứng trước tiên dẫn đầu quỳ xuống, lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đại bộ phận người của Lưu Vân Hội, chiến binh thủy sư đều chưa từng gặp hoàng đế, lúc này nghe nói bệ hạ tới, ai nấy cũng đều choáng váng.

Trong trong ngoài ngoài, người quỳ đầy trên đường.

Hoàng đế giơ tay ra nâng Thẩm tiên sinh dậy: "Ngồi yên."

Sau đó ông ta ngồi xuống cạnh Trân phi, cười hỏi một câu: "Nàng đã đoán được trẫm sẽ tới?"

Trân phi mỉm cười một cái, cũng không trả lời.

"Việc trong cung kết thúc sớm hơn bên này, thế tử hai người đã đang ngồi xe hoa diễu hành Trường An, trẫm cũng không có việc gì nên tới bên này xem thử. Khắp thiên hạ, đều là con dân của trẫm, cho nên hôm nay trẫm ngồi ở đây nhận một bái tân hôn phu thê hai người, không quá phận chứ."

Cái này đương nhiên không quá phận.

Diệp Lưu Vân hắng giọng một cái, lại hô lần nữa: "Nhị bái cao đường."

Thẩm Lãnh và Trà gia hai người đứng dậy, lại quỳ xuống, dập đầu với bệ hạ và Trân phi.

Một khắc khi Thẩm Lãnh và Trà gia bái xuống, hoàng đế thò tay ra cầm tay Trân phi, hành động hơi mất uy nghiêm hoàng đế này có chút khác thường, nhưng Trân phi hiểu tâm tư hoàng đế, bà ngồi thẳng người nắm chặt tay hoàng đế, hai người đã nhận cái lạy này của Thẩm Lãnh, Trà gia.

"Hồng bao... Trẫm đã chuẩn bị."

Hoàng đế lục tìm trên người, Đại Phóng Chu đứng ở một bên liền vội vàng lấy hồng bao ra: "Ở đây, ở đây, bệ hạ."

Hoàng đế thò tay ra lấy hồng bao, Đại Phóng Chu vừa định chuyển hồng bao cho Thẩm Lãnh và Trà gia hai người liền ngây ra, y đi qua đưa là được rồi, có vẻ như bệ hạ muốn đích thân đưa?

Hoàng đế đưa hồng bao cho Thẩm Lãnh: "Trước khi thành thân là thiếu niên, có những lúc hành động theo cảm tình thì cũng thôi, sau khi thành thân khanh chính là một nam nhân chân chính, trước khi làm việc gì phải suy nghĩ nhiều, chớ xung động như trước đây, đối tốt với Trà Nhi cô nương, trẫm nghe nói Trà Nhi cô nương ôn lương khiêm cung nhường..."

Lúc nghe đến câu này Thẩm Lãnh thật sự không nhịn được, phụt cười một tiếng, sau đó lập tức cảm thấy mình quá thất lễ, vội vàng cúi đầu: "Thần ghi nhớ."

"Trẫm chưa nói xong."

Hoàng đế trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, đâu phải là tức giận thật sự, cái lườm đó không hề có uy lực đáng nói.

"Làm thần tử phải có bộ dạng làm thần tử, làm tướng quân phải có bộ dạng làm tướng quân, làm trượng phu cũng phải có bộ dạng làm trượng phu, ngoài có thể lãnh binh làm quốc sự, trong có thể quản gia hiểu tiến lùi, chuyện gì cũng phải làm tốt."

"Thần ghi nhớ."

Trà Nhi nghe đến đây, không nhịn được hỏi một câu: "Bệ hạ, hắn đều làm, tiểu nữ làm gì?"

"Con hưởng phúc là được." Hoàng đế đặt hồng bao vào trong tay Trà gia: "Ngày nào đó nếu hắn là ức hiếp con, con cứ trực tiếp vào cung tìm Trân phi, để nàng ấy làm chủ cho con."

Thẩm Lãnh: "Bệ hạ dặn nhầm người rồi..."

Hoàng đế cười cười ngồi lại ghế, liếc mắt nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Tiếp tục."

Diệp Lưu Vân cao giọng nói: "Phu thê giao bái."

"Đưa vào động phòng."

Vương Khoát Hải nghe được mấy chữ đưa vào động phòng xong lập tức xoay người, hướng ra đường cái hô một tiếng: "Khai tiệc!"

Các đầu bếp của mười hai tửu lâu tính cả Nghênh Tân Lâu bắt đầu làm việc, lửa trên bếp lò đã sớm nhóm lên, bỏ thêm củi gỗ vào, thế lửa lập tức bùng lên, nhìn từ xa xa một hàng bếp lò thẳng tắp kia thật sự bao la hùng vĩ.

Một ngàn chiến binh, sáu trăm người của Lưu Vân Hội làm việc, trên đường dài xếp kín bàn.

Hai đại tẩu một trái một phải dắt Thẩm Lãnh và Trà gia đi xuyên qua Nghênh Tân Lâu tới độc viện ở phía sau. Viện tử đó cũng là của Thẩm Lãnh và Trà gia, nhưng không phải Sở tiên sinh tặng, mà là lễ vật tân hôn Diệp Lưu Vân tặng cho Thẩm Lãnh.

Vào phòng, Thẩm Lãnh đỡ Trà gia ngồi xuống giường, Trà gia thoạt nhìn có chút khẩn trương: "Tiếp là bước gì?"

"Hôn."

Thẩm Lãnh mặt dày sáp lại, vén khăn trùm đầu đỏ lên hôn một cái lên mặt Trà gia, Trà gia đỏ mặt... Thẩm Lãnh được một tấc lại muốn tiến một thước, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trà gia một cái, mặt Trà gia càng đỏ hơn, Thẩm Lãnh lại càng mặt dày, thế mà, thế mà lại thò lưỡi ra...

"Hôn lâu quá rồi." Trà gia mặt đỏ bừng bừng: "Vẫn chưa hôn đủ à."

"Thành thân rồi mà." Thẩm Lãnh nghiêm trang: "Ý nghĩa của thành thân chính là, sau này có thể hôn từ sáng đến tối mà không xấu hổ không ngại."

Đúng lúc này, trong viện bỗng nhiên có từng đợt gió phá không, trường kiếm tự phía chân trời bay tới như mưa sao băng, âm thanh vèo vèo vèo nhanh chóng làm cho lòng người sợ hãi, tất cả mọi người canh giữ chung quanh đều khẩn trương, nhưng từng thanh từng thanh trường kiếm một rơi xuống đất, mỗi một thanh đều cắm sâu dưới lòng đất, một trăm hai mươi thanh trường kiếm cắm thành một chữ song hỉ trên mặt đất.

Hỉ khí là, trên mỗi một thanh kiếm còn cẩn thận quấn vải đỏ.

Người họ Sở kia không có gì, cũng chỉ là một Kiếm Thần mà thôi, đứng ở trên nóc nhà nhìn mặt đất đỏ rực khóe miệng mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment