Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 344 - Chương 344: Mặt Các Khanh Có Đau Không?

Chương 344: Mặt các khanh có đau không? Chương 344: Mặt các khanh có đau không?

Sở Kiếm Liên không xuống dưới, lúc Thẩm Lãnh từ trong phòng đi ra ngoài, ông ta đứng ở trên nóc nhà vẫy tay: "Ném một bình rượu lên."

Thẩm Lãnh vội vàng lấy một bình rượu ném lên, Trà gia gọi một tiếng sư phụ ngươi mau xuống đây đi, Sở Kiếm Liên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong bình.

"Uống rượu mừng của các ngươi, nhìn dáng vẻ mặc hỉ trang phục của các ngươi, cảm thấy không uổng, ta không xuống được, trước đó ở trong lầu có một hoàng đế, ta và hắn chung quy cũng không thể ở cùng một phòng, hai người các ngươi sống cho tốt."

Sau khi nói xong liền nhẹ nhàng bỏ đi.

Khoảnh khắc xoay người đi, Thẩm Lãnh lờ mờ nhìn thấy chỗ ngực áo Sở tiên sinh hơi đỏ sẫm.

"Tiên sinh ngài không sao chứ." Thẩm Lãnh lớn tiếng hỏi một câu.

"Không sao." Âm thanh từ xa xa truyền đến: "Có chút khoái ý, người dùng kiếm trên đời, người chặn được một kiếm của ta đã ít càng thêm ít, hắn chặn ta mười ba kiếm, vẫn có thể đi, sau này sợ là khó tránh khỏi còn có một trận chiến."

Hắn là ai?

Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện một cái tên... La Anh Hùng.

Trong trong một nhà dân hẻo lánh ở phía đông thành, cuối cùng La Anh Hùng cũng không trụ được mà ngã xuống đất, bò về phía trước mấy bước tựa vào mái hiên thở dốc từng hơi từng hơi. Chỗ ngực có một vết kiếm, xuyên thấu trước sau, chỉ kém một chút xíu nữa là vị trí tim, nếu không phải là y phản ứng siêu tuyệt, sớm đã bị một kiếm này giết chết rồi.

La Anh Hùng cả đời tự phụ, nghĩ rằng võ giả trên đời này không ai có thể ở trên mình, một kiếm của kiếm khách bố y kia, khiến y thể hội được cái gì gọi là một khắc sinh tử... Một trăm hai mươi ba người đều chết, chỉ có một mình y sống sót, trước sau cản được mười ba kiếm của người nọ, đó còn là kiếm thế sau khi đã giết một trăm hai mươi ba người, nghĩ lại, lòng vẫn còn sợ hãi.

Y thở hổn hển đứng dậy đẩy cửa phòng ra. Độc viện này là một trong chỗ tránh nạn mà y chuẩn bị cho mình, trong phòng có thuốc trị thương, có bạc, có bằng chứng thân phận mới, dựa vào mấy thứ này y có thể rời khỏi thành Trường An. Tuần Trực nói, ở trong Trường An đã không còn việc gì có thể mưu tính, y vốn không tin nhưng bây giờ đã tin rồi.

Cởi áo, soi gương đồng bôi thuốc cho vết thương ở sau lưng, không ai có thể giúp y, bản thân y cũng biết, nếu lần này mình bị thương thành như vậy vẫn không chết, đó có lẽ chính là ý trời.

Nghênh Tân Lâu.

Hàn Hoán Chi hạ giọng nói bên tai hoàng đế: "Sở Kiếm Liên hiện thân ở hậu viện, nhìn giống như là bị trọng thương, nếu lúc này ra tay, có thể bắt sống người này."

Hoàng đế trầm mặc một lát, lắc đầu: "Trẫm nhỏ mọn như vậy ư? Hôm nay hắn tặng lễ, ngày khác trẫm thả kiếm hồ Lạc Già, trả nhân tình của hắn."

Hàn Hoán Chi không nói thêm gì nữa, hôm nay Thẩm Lãnh đại hôn, Sở Kiếm Liên lấy một trăm hai mươi thanh trường kiếm tặng lễ mừng, làm được chuyện mà phủ Đình Úy không làm được, nhưng cũng không phải ông ta ghen ghét với Sở Kiếm Liên, ông ta là đô đình úy phủ Đình Úy, đây là chức trách của ông ta, hoàng đế nói không cần đi, trong lòng Hàn Hoán Chi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Truy cứu đến gốc thì đó là sư phụ của Trà Nhi cô nương.

Tiệc rượu bắt đầu, vốn sắp xếp tất cả mọi người uống rượu mừng ở trên đường cái, nhưng bệ hạ đến, Trân phi đến, cũng không thể để hai người bọn họ cũng ăn ở trên đường, nếu các bách tính nghe tin mà kéo đến, chỉ sợ cục diện sẽ loạn.

Nhưng thương lượng với hoàng đế một chút xem có phải dùng bữa ở trong tửu lâu hay không, hoàng đế lập tức đứng dậy: "Trẫm ăn cùng các tướng sĩ."

Cùng lúc đó, tin tức bùng nổ ở trong Trường An.

Các triều thần vừa mới tham gia đại hôn của thế tử xong trở về ai làm việc nấy, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe được tin bệ hạ đến Nghênh Tân Lâu tham gia hôn lễ của tướng quân Thẩm Lãnh, trong nháy mắt tin tức này liền đánh cho phần lớn mọi người không kịp trở tay.

Đó là thánh ân lớn cỡ nào?! Đó là thiên quyến lớn cỡ nào?!

Bệ hạ đã đi rồi, chúng ta đi hay là không đi?

Cũng không bao lâu lại có tin tức đến, nói hoàng đế tạm thời không trở về cung Vị Ương mà ở lại Nghênh Tân Lâu uống rượu mừng, còn muốn uống ở trên đường cái.

Nội các động trước, mặc kệ đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng rất không vui, rất hận Thẩm Lãnh, nhưng giờ này phút này các triều thần đều đang nhìn lão ta, lão ta không thể không có biểu thị gì, vì thế rời khỏi Nội các, lên xe đi đến Nghênh Tân Lâu. Đại học sĩ Nội các vừa hành động, tất cả triều đình đều hành động.

Kết quả là sau khi đến lại có một chút lúng túng, mấy trăm triều thần, không chuẩn bị nhiều bàn như vậy.

Hoàng đế khoát tay: "Chen chúc lại!"

Chen chúc lại?

Một đám đại nhân vật tử bào lương quan, chen chúc với những chiến binh thủy sư kia ăn cơm? Còn ra thể thống gì nữa.

Hoàng đế vẫy tay, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng tất nhiên muốn ngồi bên chỗ hoàng đế, những người khác có thể làm sao?

"Cảm thấy mình ngồi bên cạnh các tướng sĩ mất thể diện?" Hoàng đế sắc mặt hơi lạnh đi, đứng dậy: "Vậy trẫm tặng vị trí này cho các khanh, trẫm đi ngồi cùng bọn họ, các khanh cảm thấy ngồi ở đây có thể diện, cho các khanh thể diện."

Ai cũng ngăn không được, hoàng đế liền tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống: "Dọn cho trẫm một chỗ, đã nói trước rồi, ai cũng không được gò bó, dù sao trẫm cũng sẽ không gò bó, các ngươi nếu ai không ăn no, đó là bản thân các ngươi không có can đảm."

Hoàng đế vén cổ tay áo lên, nhìn thấy một lão binh hai bên tóc mai hoa râm đang ngồi phía đối diện, mặc y phục mới tinh, cánh tay phải teo lại không thể cử động, sắc mặt hơi thay đổi: "Ngươi là binh năm nào?"

Hứa Doanh là Thẩm Lãnh sắp xếp người đặc biệt đến đón, còn có chưởng quầy các tiệm tơ lụa đã chăm sóc Hứa Doanh nhiều năm như vậy, chẳng qua là không ngồi ở bàn này. Những chưởng quầy kia hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, được gặp hoàng đế.

Hứa Doanh quỳ trên mặt đất bụp một tiếng: "Thảo dân Hứa Doanh, hơn hai mươi năm trước từng cùng bệ hạ chinh chiến, ở bắc cương Phong Nghiễn Đài."

Hoàng đế cảm động, đứng dậy đi qua nâng Hứa Doanh dậy: "Trẫm từng nói, hôm nay ai cũng đừng quỳ tới quỳ lui, vậy còn uống rượu sảng khoái thế nào được. Trước đây khi trẫm lãnh binh, thủ hạ cũng không có kinh sợ như các ngươi, sau khi đánh xong trận chiến ở Phong Nghiễn Đài ấy, trẫm cùng các tướng sĩ uống rượu một ngày, vật tay còn thua, bọn họ còn có can đảm dán giấy lên mặt trẫm, dán đầy khắp mặt trẫm."

Hứa Doanh kích động run rẩy, đâu còn có thể nói được lời nào.

"Vật tay?" Hoàng đế thò tay ra.

Hứa Doanh dùng sức gật đầu: "Vật tay!"

Hoàng đế tuỳ tiện tìm chỗ ngồi xuống, các triều thần chỉnh tề đẹp đẽ kia có người nào còn dám câu nệ cái gì? Bàn không đủ nhưng ghế thì rất nhiều, tự xách cái ghế tìm chỗ ngồi, ai nấy đều nhìn có vẻ hết sức hòa ái dễ gần: "Nào nào nào, ta ngồi ở đây được chứ?"

Bất kể là thật hay là giả, dù sao thì ai nấy cũng mang vẻ mặt ôn hoà.

Thẩm Lãnh đến cạnh bàn mời rượu, nói hôm nay không uống say thì sao có thể được?

Uống một lúc sau hoàng đế sai người đưa Thẩm Lãnh về nghỉ ngơi. Mạnh Trường An bưng bát rượu lên thay Thẩm Lãnh mời rượu, không bao lâu Mạnh Trường An cũng uống say, sau đó là thủ hạ của Thẩm Lãnh lại thay tướng quân mời rượu, tất cả đám người Dương Thất Bảo, Đỗ Uy Danh đều uống say.

Trà gia ngồi ở trong phòng cưới đợi một hồi lâu, thầm nghĩ sao Lãnh Tử vẫn chưa trở lại, thật sự không chờ nổi nữa mà ra ngoài nhìn nhìn, phát hiện hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ngồi ở cửa tiểu viện, khoác vai nhau ở đó không biết nói hươu nói vượn gì, hai người miệng ngập mùi rượu. Mạnh Trường An vừa nói vừa khóc, nói cái gì mà lúc nhỏ ta đánh ngươi, là sợ cha ta đánh ngươi quá ác, nói mãi nói mãi liền gào khóc hu hu, đâu còn khí thế của tướng quân mặt lạnh.

Thẩm Lãnh cũng khóc, khóc đến xé gan xé ruột.

Trà gia đứng ở đó, không đi qua mà là nhờ đại tẩu của Lưu Vân Hội đi tìm đến hai cái áo khoác cho hai người kia, sau đó lại tự đi nấu nước đường gừng, nhờ người khác giúp đưa đến bên cạnh hai người kia. Nàng choàng một cái áo ngồi trên bậc thềm ở cửa phòng nhìn hai hán tử kia lúc khóc lúc cười, cứ nhìn như vậy cả nửa đêm.

Hai tên này, lại còn hát suốt nửa đêm.

Đây là đêm tân hôn à.

Trà gia nhìn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tựa vào cửa viện ngủ, nghĩ đêm tân hôn này cũng rất đẹp, thấy được bộ dạng khóc lóc của nam nhân nhà mình.

Nàng gọi người đến giúp đưa Mạnh Trường An về, nàng cúi người bế Thẩm Lãnh về phòng, đặt Thẩm Lãnh trên giường, lo lắng hắn bị ngấm gió lạnh cuối thu lúc nửa đêm sẽ cảm lạnh, đã đun nước nóng, lau mặt, rửa chân cho Thẩm Lãnh, đắp kín chăn sau đó ngồi bên giường nhìn khuôn mặt uống say khó chịu đến mức hơi nhăn nhó kia, trong ánh mắt đều là vẻ đau lòng.

Trà gia cả đêm không ngủ lúc trời hơi hửng sáng đã thức dậy, thay một bộ y phục gọn gàng, cầm cái chổi ra ngoài quét dọn đường Học Phủ.

Đêm qua ăn uống một đống hỗn độn, trời vẫn chưa sáng hẳn, tiểu nhị của tửu lâu cũng đều mệt mỏi đến nửa đêm giờ chưa thức dậy, nàng liền một mình quét dọn. Hơn nửa canh giờ sau mới có người dậy, nhìn thấy tân nương tử lại đang dọn đống rác đầy mặt đất, đám tiểu nhị lập tức kinh ngạc, vội vàng đi đến hỗ trợ.

"Hôm qua bệ hạ cũng đã uống say." Một tên tiểu nhị cười nói: "Hóa ra bệ hạ không có đáng sợ như vậy, luôn cùng các huynh đệ chiến binh vật tay, uống say còn hát quân ca, hơn một ngàn huynh đệ chiến binh và những chỗ không nhìn thấy ở bốn phía, đều có người hát theo, âm thanh lớn đến mức rung trời."

Trong đêm qua Trà gia nghe thấy tiếng hát quân ca to rõ đó, không ngờ được là bệ hạ khơi mào.

"Đúng rồi Trà Nhi cô nương, cô biết không? Trân phi nương nương vốn muốn vào trong của cô, nhìn thấy Thẩm Lãnh và Mạnh tướng quân ở cửa vừa nói vừa khóc nên không vào, nhưng vẫn đứng ở cửa nhìn cô một lúc lâu."

"Nhìn ta?"

"Ta cũng không biết nhìn ai, dù sao cũng đứng ở cửa viện một hồi lâu, khi bệ hạ tìm người thì người mới rời đi."

Trà gia thầm lẩm bẩm một câu, đó là bà ấy đang nhìn Lãnh Tử chứ.

Cung Vị Ương.

Đại điện, lúc thượng triều bệ hạ đến đúng giờ, không chậm hơn chút nào so với trước đây, chỉ là nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt, dù sao cũng chỉ ngủ hơn một canh giờ mà thôi. Ông ta uống quá nhiều nên rất khó chịu, nhưng không có say đến mức như Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An bọn họ, khi hoàng đế còn trẻ, trong tiệc ăn mừng bắc cương Phong Nghiễn Đài, một mình uống bảy cân rượu.

Ông ta rất tỉnh táo, chỉ là hơi đau đầu, trong đêm qua sau khi trở lại cung Vị Ương lại không buồn ngủ lắm, một mình ngồi trên ghế nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ chừng nửa canh giờ, lúc thì nghĩ đến Lãnh Tử, lúc thì nghĩ đến bắc cương.

Giờ này khắc này, hoàng đế ngồi trên ghế rồng liếc mắt nhìn quần thần: "Đêm qua ở đại hôn của Thẩm Lãnh trẫm đã gặp một người. Hắn tên là Hứa Doanh, một lão binh tham gia quyết chiến Phong Nghiễn Đài đánh Hắc Vũ năm đó. Trận chiến ấy, dưới kỳ tướng quân của hắn là Hạ Hồng Vũ có hơn một ngàn hai trăm chiến binh, chỉ có một mình Hứa Doanh còn sống... Hứa Doanh không trở về quê nhà Sơn Bắc đạo, mà ở trong thành Trường An làm khuân vác hai mươi mấy năm, hàng năm tất cả bạc kiếm được đều ủy thác người của Binh bộ đưa đến nhà của đồng bào hắn đã chết trận năm đó cùng với bạc trợ cấp, hơn một trăm hộ, hơn một trăm hộ!"

Hoàng đế đột nhiên đứng lên: "Người của Binh bộ, người của Hộ bộ, đều đứng ra hết cho trẫm."

Đại quan của hai bộ vội vàng bước ra khỏi hàng, cúi đầu đến thở mạnh cũng không dám.

"Đêm qua các khanh cũng biết việc này chứ?"

"Chúng thần đã biết."

"Mặt của các khanh có đau không?" Hoàng đế hỏi.

Không người nào dám trả lời.

Hoàng đế giơ tay lên chỉ vào mặt mình: "Mặt của các khanh không đau, mặt của trẫm đau! Các khanh không đau lòng, trẫm đau lòng!"

Ông ta từ trên bậc đi xuống, đi vòng quanh đám quan viên bước ra khỏi hàng kia: "Bây giờ các khanh ai ai cũng cẩm y ngọc thực, cơm để qua đêm là không ăn một miếng nào phải không? Các khanh có biết Hứa Doanh ăn cái gì không? Để trẫm nói cho các khanh biết! Ban đêm hắn về nhà nấu một nồi cháo, đó chính là cơm của cả ngày hôm sau. Húp cháo, ăn chút dưa muối, thật sự ngán muốn chết rồi, đến hàng thịt mua hai lạng bì lợn mà người khác đều không cần về, còn phải ăn dè sẻn! Hắn biết cảm ơn, bởi vì là hơn một trăm đồng bào kia che chở cho hắn sống sót, cho nên bản thân hắn khổ đến mấy, mệt đến mấy cũng không oán thán không hối hận, hắn cam tâm tình nguyện. Các khanh thì sao? Các khanh biết cảm ơn không!"

Bệ hạ quát tháo một trận, cổ họng cũng đã khàn khàn.

"Các khanh không biết." Hoàng đế mắt đỏ ngầu: "Không có quân nhân như Hứa Doanh, các khanh có thể có cuộc sống hiện tại?"

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Tự xem mà giải quyết đi, trong Đại Ninh của trẫm còn có bao nhiêu người như Hứa Doanh? Trẫm cũng mệt rồi... Ta thấy các khanh cũng mệt rồi, cảm thấy mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi."

"Chúng thần không mệt."

"Không mệt thì đi làm tốt mọi chuyện các khanh nên làm cho trẫm! Chứ không phải để người như Hứa Doanh chịu khổ chịu tội!" Hoàng đế đi lên ngồi xuống ghế rồng, nhìn khắp bốn phía: "Đừng ép trẫm giết người."

Bình Luận (0)
Comment