Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 345 - Chương 345: Rất Nhiều Người Phải Nhớ

Chương 345: Rất nhiều người phải nhớ Chương 345: Rất nhiều người phải nhớ

Lúc Thẩm Lãnh tỉnh lại mặt trời đã lên cao, trong phòng có một mùi đàn hương thoang thoảng rất dễ chịu, hẳn là Trà gia đã đốt. Lãnh Tử ngốc nghĩ thành thân quả nhiên là khác, lại trở nên dịu dàng hẳn, vì thế hắn nhếch môi cười ngây ngô.

Trà gia bưng một bát mì nóng hổi từ bên ngoài vào, bước chân rất nhanh, hiển nhiên cầm bát bỏng tay. Nàng đặt bát lên cái bàn ở trên giường, hai tay giơ lên đến níu nắm vành tai nhỏ của mình, hiển nhiên là ngón tay đã bị bỏng.

Thẩm Lãnh lập tức ngồi xuống cầm hai tay Trà gia: "Có đau không?"

"Đâu có yếu ớt như vậy." Trà gia ngồi bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nghĩ ngươi đã uống nhiều rượu như vậy, lại nôn ra nhiều như vậy, ngủ đến tận bây giờ chắc chắn bụng đã trống rỗng rồi, cũng không thể ăn đồ quá nhiều mỡ, liền nấu cho ngươi một bát mì, mau ăn đi, còn có chuyện cần nói với ngươi."

Thẩm Lãnh cười ngây ngô, cảm thấy cuộc đời thật sự tươi đẹp.

Hắn xì xụp xì xụp ăn hết sạch bát mì, nước mì cũng uống hết.

"Chuyện gì?" Hắn hỏi.

"Ồ, đi giặt y phục đi." Trà gia chỉ chỉ y phục trên mặt đất: "Nôn ra lung tung hết cả."

"Ồ..."

Thẩm Lãnh nhặt y phục trên mặt đất lên đi ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn, Trà gia nghiêng người chui vào ổ chăn hắn vừa mới bò ra, kéo chăn lên, không bao lâu đã ngủ rồi. Thẩm Lãnh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, ra ngoài nhìn nhìn thấy y phục của mình treo trên dây phơi lập tức ngây ra, sau đó nhìn nhìn y phục trong ngực, rõ ràng là đồ sạch mà.

Trong áo có một tờ giấy, Thẩm Lãnh mở ra xem: Ha ha ha ha, bị lừa rồi nhé.

Thẩm Lãnh cảm động đến cay mũi, nha đầu ngốc này cả đêm không ngủ, dọn dẹp trong viện sạch sẽ, y phục cũng đã giặt sạch. Hắn xoay người trở về phòng, liền nhìn thấy Trà gia trốn trong chăn cười trộm, vai vẫn đang khẽ run.

"Tỷ không ngủ !"

Thẩm Lãnh chạy lên bổ nhào qua, sau đó phát hiện chỗ nào đó không ổn, tại sao đi bộ lại cảm thấy hơi mát, còn có cảm giác lủng lẳng?

Theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn, ô... Quả thật là lủng lẳng.

Cũng đúng vào lúc này Trà gia cũng bỗng nhiên kịp phản ứng, từ trong chăn thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn: "Ngươi mặt dày! Ngươi không mặc y phục đã ra ngoài!"

Thẩm Lãnh lao về chui vào chăn: "Ta mặt dày... Y phục của ta là ai cởi?"

Trà gia ôm mặt: "Là ngươi nôn mửa quá bẩn nên ta mới cởi đi giặt."

Thẩm Lãnh: "Tỷ nhích ra cho ta một chỗ, để ta che chút."

Trà gia: "Lúc nãy ngươi đã ra ngoài rồi."

Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ không phải tỷ bảo ta ra ngoài?"

Trà gia hé bàn tay đang che mắt ra một khe nhỏ nhìn Thẩm Lãnh, hai người mặt đối mặt: "Tại sao... kỳ lạ như vậy?"

Thẩm Lãnh: "Hửm?"

Trà gia: "Không có gì... ngủ."

Thẩm Lãnh vội vàng ở trong chăn mặc y phục vào, lúc này mới ra ngoài hoạt động thân thể một chút, chạy mấy chục vòng quanh tiểu viện, đánh quyền một lượt, sau đó đột nhiên nghĩ đến, có phải mình đã bỏ lỡ cái gì hay không?

Trở lại trong phòng, Trà gia đã ngủ rất ngon rồi.

Thẩm Lãnh ngồi xổm trên bậc cửa, nghĩ đến rất lâu rất lâu trước đây, hình như Thẩm tiên sinh cho mình một quyển sách gì đó, mỗi lần xem đều mặt đỏ tim đập nhanh, từng chiêu từng thức cũng rất kỳ quái, nhưng quyển sách kia không có ở đây, vì thế hắn chạy một mạch đến Nghênh Tân Lâu tìm Thẩm tiên sinh.

Thẩm tiên sinh và Diệp Lưu Vân đang uống trà, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đến hai người nhìn nhau cười.

Rõ ràng là hai người rất đứng đắn, nhưng cười lại ra bộ dạng đáng khinh.

"Ngủ có ngon không?" Diệp Lưu Vân hỏi một câu.

Thẩm tiên sinh: "Khụ khụ..."

Diệp Lưu Vân: "Ta không ý gì khác..."

Thẩm Lãnh chào hỏi xong kéo Thẩm tiên sinh một cái: "Tiên sinh, ta có chút chuyện hỏi ông."

Thẩm tiên sinh: "Chẳng lẽ không thể hỏi trước mặt Diệp tiên sinh?"

Thẩm Lãnh khó xử: "Ta nhớ lúc ở Giang Nam đạo tiên sinh dạy ta đọc sách viết chữ, đã cho ta rất nhiều sách, trong đó có một quyển có tranh minh hoạ, chính là loại có vẽ người đó, còn không?"

Thẩm tiên sinh: "Cái này..."

Diệp Lưu Vân: "Ta có."

Ông ta đứng dậy đến thư phòng, Thẩm Lãnh lập tức càng ngượng hơn. Thẩm tiên sinh trừng mắt liếc hắn một cái: "Đều là người từng trải, Diệp tiên sinh có sách cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, đừng nói toạc ra là được."

Thẩm Lãnh gật đầu như bằm tỏi: "Vâng vâng vâng."

Không bao lâu sau Diệp Lưu Vân từ thư phòng đi ra, cầm trong tay một quyển sách đã xem đến ố vàng đưa cho Thẩm Lãnh: "Đây là bản duy nhất, đừng làm mất."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng rồi nhận lấy, nhanh chóng nhét vào trong ngực chạy ra ngoài, cảm giác nhịp tim còn nhanh hơn khi mình chạy hai mươi dặm, chạy một mạch về trong tiểu viện của mình, đóng cửa viện, lại cài then, không dám làm ồn để Trà gia ngủ liền chui vào trong phòng bếp, còn cài then cửa phòng bếp, tìm một góc mà hắn cho là an toàn rồi ngồi xổm xuống, hết sức cẩn thận lấy quyển sách ố vàng kia ra, sau đó sửng sốt.

Trên bìa có mấy chữ... Thiền tông phục hổ quyền.

Mở ra nhìn nhìn, mợ nó chứ cũng đúng là có tranh minh hoạ hình người.

Thẩm Lãnh gập sách lại bộp một tiếng, ngửa mặt lên trời thở dài.

Cung Vị Ương.

Có hai tiểu cung nữ ôm một số y phục cần giặt đến Hoán y phường, một người trong số đó đi qua nói chuyện, một người canh chừng cơ hội đến bên phía sương phòng. Một nữ hài tử nhìn mi thanh mục tú đang ngồi trong sương phòng, nhưng y không phải nữ hài tử, y là Bạch Tiểu Lạc.

Đây có thể là khoảng thời gian khuất nhục nhất trong đời Bạch Tiểu Lạc, để không chết, để sau này có thể trở thành người trên người khác, thế mà y lại nam giả nữ ở Hoán y phường ẩn trốn lâu như vậy, mỗi một ngày với y mà nói đều là giày vò, lòng tự trọng bị chà đạp hết lần này đến lần khác.

"Hoàng hậu nương nương sai ta nói với công tử, hai ngày nay cung cấm đã nới lỏng không ít, có thể xuất cung đi rồi, trong Yên Sơn phía bắc thành Trường An có một am ni cô, có rất ít người đến, thanh tịnh an toàn, công tử có thể đến tạm lánh, có tin tức gì, hoàng hậu nương nương sẽ phái người thông báo cho công tử."

"Am ni cô!"

Bạch Tiểu Lạc ánh mắt lạnh đi, lộ ra vài phần sát ý, dọa tiểu cung nữ kia sợ tới mức lui về sau mấy bước. Nàng ta vốn không ngờ rằng, thiếu niên thanh tuấn tú mỹ như công tử, trong ánh mắt sẽ đáng sợ như vậy, trong khoảnh khắc đó nàng ta giống như nhìn thấy một thanh kiếm dính trước cổ họng mình vậy.

"Thôi vậy." Bạch Tiểu Lạc đứng dậy: "Chẳng phải chỉ là đóng giả nữ nhân mà thôi, cũng quen rồi."

"Công tử tuyệt đối cẩn thận một chút, trong thành người của phủ Đình Úy và Hình bộ đang nghiêm tra La Anh Hùng, công tử đừng để lộ hành tung."

Tiểu cung nữ lại vội vàng căn dặn một câu, xoay người chạy ra ngoài.

Bạch Tiểu Lạc suy sụp ngồi xuống, vốn tưởng rằng sau khi ra khỏi Hoán y phường thì nỗi khuất nhục này coi như là quá khứ, nhưng không ngờ lần này càng khuất nhục hơn, phải đến am ni cô... Đại Ninh không sùng Thiền tông, cũng không có mấy ngôi chùa miếu thật sự, chớ nói chi là am ni cô trong nơi hẻo lánh như Yên Sơn kia, tất nhiên hương khói không vượng, thật là một nơi tốt để ẩn thân.

"Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An." Bạch Tiểu Lạc thì thầm: "Sẽ có một ngày, ta sẽ công bằng một trận giết các ngươi, sẽ có một ngày, binh giáp tứ phương Đại Ninh, đều do ta thống ngự."

Cùng lúc đó, trong tiểu viện hẻo lánh trong thành Trường An kia, La Anh Hùng hôn mê suốt một đêm một ngày cũng đã mở mắt, vết thương đau đến mức mặt y lập tức nhăn nhó, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ cái trán nóng bỏng, thân thể cũng không bao nhiêu sức lực, nhưng y đã tỉnh lại.

La Anh Hùng khó nhọc ngồi dậy, tự thay thuốc, rồi uống thuốc, chỉ làm việc này cũng đã thở hồng hộc, nghĩ thế mà lại chịu đựng được, vận khí thật sự là thứ rất kỳ lạ.

Nhắm mắt lại, trong đầu La Anh Hùng vẫn là kiếm của kiếm khách bố y kia, đó có thể là cơn ác mộng suốt quãng đời còn lại của y sau này.

Trong thành Trường An thế nào cũng không an toàn, tiểu viện này tạm thời không ai tra ra được, nhưng chung quy cũng không phải kế lâu dài, nếu muốn ra nơi gần Trường An nhất có thể tĩnh dưỡng, chỉ có Yên Sơn ở phía bắc.

Nghênh Tân Lâu.

Thẩm Lãnh cúi đầu trở lại, đưa quyển Thiền Tông Phục Hổ Quyền bản duy nhất kia cho Diệp Lưu Vân: "Cảm ơn Diệp tiên sinh, ta xem xong rồi."

Trong khoảnh khắc hắn đưa qua đó Thẩm tiên sinh liền nhìn thấy chữ trên bìa, còn có hình người đánh quyền vẽ trông rất sống động kia, còn là một tiểu đầu trọc, vì thế không nhịn được, phun một ngụm nước trà ra ngoài.

"Sách hay, sách hay!"

Diệp Lưu Vân nhận lấy: "Ông cũng muốn xem sao?"

Thẩm tiên sinh lắc đầu liên tục: "Không cần không cần, ta quá tuổi rồi, không cần xem sách có hình người minh hoạ nữa."

Thẩm Lãnh ngồi xuống rót cho mình một chén trà: "Chuyện trong thành Trường An đại để cũng đã làm xong, khi nào chúng ta về thủy sư?"

Diệp Lưu Vân ngẩn ra: "Chớ không phải ngươi đã quên kỳ thi lớn các quân."

Thẩm Lãnh giật mình: "Thật sự đã quên rồi."

"Kỳ thi lớn các quân đã định ngày vào tháng này, bắt đầu từ đầu tháng đã lục tục có người được chọn lựa từ trong các quân đến Binh bộ báo danh. Ngày hôm qua từ trong thủy sư nam cương cũng có vài người đến, mới đến, lại là ngày đại hỉ ngươi tân hôn, cho nên trước đó ta không có nói cho ngươi biết. Bọn họ cũng tới uống rượu mừng, chỉ là tới muộn một chút, khi đó ngươi đã uống say, nghĩ chắc cũng không có phát hiện."

"Hả?"

Thẩm Lãnh giật mình, thế mà mình lại uống đến mức đó, ngay cả người trong thủy sư đến cũng không phát hiện ra.

"Có ba người trong thủy sư đến, một người tên là Đàm Linh Hồ, tất nhiên là ngươi biết."

"Vâng, công tử của tây cương Trọng Giáp đại tướng quân."

"Ừm, còn có một người tên Bạch Niệm."

Thẩm Lãnh nhíu mày, hắn cũng biết Bạch Niệm này, ban đầu ở thủy sư Mộc Tiêu Phong từng cười nhạo hắn chẳng qua là xuất thân sơn dã thôn phu, tương lai người sẽ đại diện thủy sư tham gia kỳ thi lớn các quân và còn thể đem lại vẻ vang cho thủy sư tất nhiên là Bạch Niệm. Chỉ là người này không trương dương giống như Mộc Tiêu Phong, sau khi vào thủy sư cực kỳ biết điều, làm việc cẩn thận khiêm tốn, ở trong thủy sư nhân duyên cũng không tệ, hắn ta chinh chiến không tiếc mạng, chiến binh đi theo cũng cực tôn kính hắn ta.

"Còn có một người tên là Lục Khinh Lân." Diệp Lưu Vân nói: "Lục Khinh Lân có một ca ca tên là Lục Trọng Ngô, bảng nhãn kỳ thi lớn các quân kỳ trước."

Thẩm Lãnh chưa từng nghe qua cái tên này, cũng chưa từng gặp người này.

"Là thủ hạ của Hải Sa." Diệp Lưu Vân nói: "Hải Sa bí mật huấn luyện thuỷ quân chế tạo chiến thuyền hiện giờ đã không phải là bí mật gì. Lục Khinh Lân vẫn luôn làm việc bên cạnh Hải Sa, Hải Sa cực kỳ tôn sùng đối với hắn, nghĩ chắc là Hải Sa thuyết phục Trang Ung mới có thể để cho Lục Khinh Lân đến. Trận chiến ở nam cương này Lục Khinh Lân nhiều lần lập chiến công, đã được thăng làm chính ngũ phẩm, có thể tham gia tranh giành thập đại chiến tướng."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Trừ ba người này trong thủy sư các ngươi ra, còn có mấy ngươi phải coi trọng nhiều. Hứa Vô Niên từ tây cương tới, ngươi chưa từng nghe qua tên này, nhưng chắc ngươi đã nghe qua tên của đại ca hắn, tên là Hứa Bệnh Kỷ, một người khác là Bành Trảm Sa."

Thật ra hai cái tên này Thẩm Lãnh đều đã nghe qua, trận chiến với người Thổ Phiên ở tây cương, Hứa Vô Niên và Bành Trảm Sa đều được coi là nhân vật nổi bật.

"Đông cương Đoàn Mị, Trương Hoa Lâm, bắc cương Vương Vô Ba, Ninh Hầu, những cái tên này, ngươi đều nên nhớ kỹ." Diệp Lưu Vân nói như có chút thâm ý: "Đại Ninh hiện tại tướng quân lãnh binh thế hệ trẻ tuổi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhiều, rất nhiều."

Bình Luận (0)
Comment