Sau khi được nhắc nhở Thẩm Lãnh mới nhớ ra phải đến Binh bộ báo danh, hẹn Mạnh Trường An, buổi chiều hai người rảnh rỗi liền đi bộ đến Binh bộ. Năm nay kỳ thi lớn các quân đã hoãn lại so với thời gian cố định rất lâu, cũng may tin tức nam cương đại thắng làm cho người được chọn của các quân khác cũng không có oán trách gì. Nếu bên thủy sư mà đánh thua, rồi dẫn đến kỳ thi lớn các quân bị lùi lại, sau này người của thủy sư sẽ không ngóc đầu lên được trong hệ thống chiến binh toàn Đại Ninh.
Hiện giờ Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An không thể nghi ngờ là hai người danh khí lớn nhất trong thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi cả Đại Ninh, nhưng thiếu niên, nào có mấy người phục thiếu niên, ngoài mặt phục, rất nhiều người trong lòng cũng không phục.
Người có thể tới tham gia tứ cương tân tú của kỳ thi lớn các quân, đều là tướng tài được tuyển chọn kỹ lưỡng trong các quân, ai còn chưa từng lên chiến trường đánh giặc?
Người trước đây chưa đánh giặc là người của hai mươi vệ chiến binh chọn ra, đương nhiên cũng không phải mấy năm nay hai mươi vệ chiến binh này không có động binh lần nào.
Thật ra kỳ thi lớn các quân kỳ trước đều có một chuỗi xem thường, người của bắc cương khinh thường người của nam cương, người của nam cương khinh thường người của đông cương, người của đông cương khinh thường người của tây cương, tứ cương cùng xem thường các vệ chiến binh khác.
Bắc cương quanh năm đều đánh giặc, va chạm lớn nhỏ đều chưa từng dừng lại, không chỉ là đối với người Hắc Vũ. Từ Long Giang lên phía bắc tất nhiên Hắc Vũ lớn nhất, nhưng còn có rất nhiều tiểu quốc, đại bộ phận những tiểu quốc này đều là nước phụ thuộc Hắc Vũ, được gọi là Liên Minh Quỷ Nguyệt.
Biên quân bắc cương phải đối mặt không chỉ là người Hắc Vũ, còn có sự quấy nhiễu của rất nhiều tiểu quốc khác, những tiểu quốc này có Hắc Vũ chống lưng, đối với Đại Ninh cũng không có kính sợ gì nhiều.
Cho nên người từ bắc cương tới, mỗi một người đều là từ trong núi thây biển máu giết ra hiển hách uy danh, tất nhiên bọn họ xem thường Lang Viên từ nam cương tới, nam cương Lang Viên tuy rằng cũng luôn đánh, nhưng mà đánh cái gì? Dư nghiệt của Lâm Việt quốc gì đó, có thể so với Hắc Vũ?
Người từ nam cương tới khinh thường đông cương, là vì đông cương hải cương bao la cũng không giống nam cương có người Cầu Lập quấy rầy, có chiến sự, cũng chỉ là với Bột Hải quốc ở đông bắc. Bột Hải quốc là vùng nghèo đói, bởi vì quá nghèo nên rất hung hãn, thường xuuyên mạo hiểm đi ra các đảo ở đông cương quấy rối. Đại quân đông cương đánh Bột Hải quốc vài lần, khổ nỗi chỗ đó thật sự không thích hợp để khai chiến, Bột Hải quốc gần như cả nước đều là vùng núi, đại binh đoàn tác chiến căn bản là không thi triển được.
Nhưng mà tốt xấu gì thì đông cương cũng có đánh, trước kia Đao Binh của đông cương thật sự khinh thường tây cương Trọng Giáp, bởi vì bên đó đã rất lâu rất lâu rồi không có đánh trận, người Tây Vực kinh sợ đến Đại Ninh nỗi ngay cả đánh rắm cũng không dám, làm sao mà đánh?
Cũng may năm nay tây cương Trọng Giáp đã làm việc lớn, cho nên lần này người của đông cương liền bất hạnh trở thành tầng đáy chuỗi xem thường của tứ cương.
Năm nay chiến sự rất dày đặc, nam cương hải chiến, Lang Viên đã tham chiến, còn có tổng cộng tám vệ chiến binh tham chiến, bên tây cương Trọng Giáp ra nước ngoài, cũng đã tập hợp hai vệ chiến binh Sơn Nam đạo, Sơn Bắc đạo, bắc cương thì không cần phải nói, cũng thật sự chỉ có đông cương gió êm sóng lặng.
Cho nên các tướng lĩnh trẻ tuổi đến từ các vệ chiến binh tham gia kỳ thi lớn các quân năm nay cũng không có áp lực quá lớn, đã đánh giặc rồi mà, đã đánh giặc thì sẽ không bị xem thường dữ dội đến như vậy nữa.
Khi hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vào Binh bộ nhìn thấy không ít người ra ra vào vào, người trẻ tuổi nhìn nhau đều cảm thấy có chút không vừa mắt, bởi vì tất cả mọi người đều rõ, lúc này người đến Binh bộ báo danh đều là đối thủ.
Nhưng mà, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An thì khác, quân hàm trên người hai người bọn họ hơi cao.
Người tham gia tranh thập đại tân tú đều là cấp bậc giáo úy, tham gia tranh thập đại chiến tướng là tòng ngũ phẩm trở lên, có một vài người chính ngũ phẩm, nhưng mà tòng tứ phẩm thì chỉ có hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, đã rất lâu rồi Đại Ninh không có người còn trẻ như vậy đã chạm đến đến tứ phẩm.
Hơn hai mươi năm trước trận chiến với Hắc Vũ ấy xuất hiện không ít thanh niên tài tuấn, sau trận chiến ấy, có mấy người trẻ hơn hai mươi tuổi làm tới tòng tứ phẩm trở lên, tuy nhiên không có người chưa đến hai mươi tuổi đã đến tầng cấp này.
Trên cơ bản chiến tướng trong quân có thể đến tòng tứ phẩm, ít nhất cũng là người đã ba mươi mấy tuổi, còn nếu nói trẻ một chút, tuyệt đại bộ phận những người tòng quân đâu có dễ dàng trở thành tướng quân như vậy.
Tính ra Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An năm nay mới hơn mười chín tuổi một chút, chưa tới hai mươi.
Một đám người trẻ tuổi đến từ trời nam đất bắc trong Binh bộ cấp bậc đều sàn sàn như nhau, cho dù có hơi chênh lệch nhưng đến từ các nơi khác nhau, ai đối với ai cũng không bao nhiêu kính sợ. Hai người mặc chiến bào tòng tứ phẩm Ưng Dương tướng quân vừa tiến vào, tất cả những người còn đang nhìn nhau không vừa mắt này đều đứng thẳng người, hành quân lễ.
Hai người kia vừa tiến vào, Binh bộ thị lang Lao Đức Lộc đang ngồi ở một bên thưởng thức trà nhìn đám thủ hạ làm việc cũng đứng lên, tươi cười ra chào.
Theo Lao Đức Lộc thấy, hai người trẻ tuổi này đều không thể đắc tội được, một người là nghĩa tử của bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê, không chừng tương lai Mạnh Trường An chính là bắc cương đại tướng quân, tiền đồ vô lượng.
Một người còn lại, bệ hạ vừa mới tham gia hôn lễ của hắn, lại còn uống say trong hôn lễ... Nếu không phải bệ hạ đi, người làm chủ hậu cung thật sự - Trân phi cũng đã đi, nhiều năm như vậy, có người trẻ tuổi nào thân thuộc với vua như thế?
"Hai vị tướng quân."
Lao Đức Lộc cười ha hả đi lên chào hỏi, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vội vàng đáp lễ. Vị Lao đại nhân này đã vô dục vô cầu, sắp sáu mươi tuổi, còn lớn hơn tuổi so với Binh bộ thượng thư Trương đại nhân, chỉ nhìn lên một tầng lầu nữa là đã không còn gì để ngước nhìn nữa rồi, độ tuổi này làm chút việc nhàn tản, đầu đội lương quan thân mặc tử bào, thoải mái nhàn nhã.
Ông ta cũng nghĩ rất thoáng, cố gắng thêm một năm rưỡi nữa là quang vinh lui xuống, rất đẹp, cho nên ông ta mới không đi đắc tội với người khác.
"Hai vị tướng quân không cần đích thân đến, ta đã sắp xếp người báo cáo tên của hai vị lên từ sớm rồi, trong cung cũng có người đến hỏi qua, sợ bên Binh bộ quên."
Câu này nói rất khéo léo, trước tiên là nói mình đã giúp hai vị làm xong chuyện nên làm, lại nói trong cung cũng đã phái người đến thông báo, đều nói cho hai vị tân quý trong quân này biết cái tốt của mình và cái tốt trong cung.
"Đa tạ đại nhân."
Mạnh Trường An nhìn nhìn chung quanh, ánh mắt của những người trẻ tuổi kia nhìn gã và Thẩm Lãnh rất phức tạp, có người trong ánh mắt là cực kỳ hâm mộ, có người là ghen tị, có người là tôn kính, có người là xa lạ, có người là lạnh lùng.
"Bái kiến tướng quân."
Hai người trẻ tuổi bước nhanh đến, hành quân lễ tiêu chuẩn.
Hai người trẻ tuổi này một người tên là Vương Vô Ba, một người tên là Ninh Hầu, là người từ bắc cương tới, nhìn thấy Mạnh Trường An ở đây tất nhiên phải chào hỏi.
"Bắc cương như thế nào?" Mạnh Trường An hỏi.
Vương Vô Ba trả lời: "Trước sau như một."
Ninh Hầu cười nói: "Trước khi đến đây lúc đại tướng quân gặp ta còn nhắc tới tướng quân ngài, nói ngài là tấm gương của người trẻ tuổi bắc cương chúng ta."
Mạnh Trường An: "Ồ."
Xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đi thôi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."
Ninh Hầu lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc đi ra ngoài Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi làm gì phải lạnh nhạt với hắn."
"Nhắc đến đại tướng quân gặp hắn trước, nói cho ta nghe?" Mạnh Trường An vẫn bộ dạng lạnh nhạt dửng dưng làm người ta hận kia: "Tâm tính có thể thấy không tốt."
Ninh Hầu đứng ở đó lúng túng muốn chết, Vương Vô Ba kéo y một cái, Ninh Hầu hừ một tiếng xoay người đi.
Thẩm Lãnh nói: "Vậy ngươi cũng nên nể mặt hắn một chút, dù sao cũng đều là người từ bắc cương tới."
Mạnh Trường An: "Hắn nhắc đến đại tướng quân, ta nể mặt đại tướng quân hay là hắn?"
Thẩm Lãnh cười: "Sau khi trở về hắn sẽ thêm mắm thêm muối nói với đại tướng quân, ngươi làm hắn mất mặt thì hắn có thể nói ra là ngươi không để đại tướng quân vào mắt."
Mạnh Trường An ra vẻ không sao cả: "Ta quan tâm cái này làm gì."
Hai người đứng ở ngoài cửa Binh bộ thương lượng một lát xem đi dạo ở đâu thì thấy tên Ninh Hầu kia từ trong Binh bộ đi ra với bộ dạng xuân phong đắc ý, dường như đã quên chuyện không vui vừa rồi. Lúc tới cửa y giả vờ không thấy Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, nói lớn tiếng với người bên cạnh: "Thật sự là rất cảm động, Binh bộ thượng thư Trương đại nhân trong lúc bận rộn còn đồng ý bớt thời giờ cùng ta bữa ăn cơm rau dưa, ta không nói nhiều với các ngươi nữa, lỡ như để Trương đại nhân chờ ta, vậy thì thất lễ quá."
Sau khi nói xong liền ngẩng đầu bước đi.
Thẩm Lãnh: "Bữa tối đi ăn gì?"
"Ta không mang tiền."
"Ngươi có khi nào mang tiền?"
"Ngươi thì sao?"
"Ta cũng không mang."
"Ngươi nghĩ ta tin?"
"Cách đây không xa có một Hồng Tân Lâu, mùi vị cũng không tệ, điều chính yếu nhất là chưởng quầy của Hồng Tân Lâu và Diệp tiên sinh quen biết, có thể ký nợ."
"Ngươi tốt xấu gì cũng là tứ phẩm tướng quân."
"Tòng." Thẩm Lãnh: "Trà Nhi cùng Thẩm tiên sinh vào trong cung rồi, tiên sinh không muốn để người của viện Thái Y lao sư động chúng chạy đến nhà, cứ cách ba ngày lại phải đến viện Thái Y một chuyến, trước khi đi đã nói ăn cơm tối cùng với bệ hạ, về nhà ta cũng không sao, dù sao cũng là nợ của Diệp tiên sinh, chúng ta cứ vui vẻ quyết định không?"
Mạnh Trường An: "Dù sao cũng là ngươi mặt dày, ta chỉ là ăn chực mà thôi."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nghĩ bàn luận đến thì ai mặt dày hơn?"
Hai người đi thẳng đến Hồng Tân Lâu, sau khi vào cửa tiểu nhị vội vàng ra đón, không lâu trước đó khi Thẩm Lãnh đại hôn, Hồng Tân Lâu đã đóng cửa, chưởng quầy dẫn theo cả phòng bếp cùng với tất cả tiểu nhị đi hỗ trợ, mọi người đều biết Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An.
Hai người chọn đại một phòng, gọi mấy món ăn kèm, sau đó chợt nghe thấy bên ngoài có một giọng nói không êm tai cho lắm xuất hiện.
"Trương đại nhân, ti chức là Ninh Hầu được bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê tiến cử đến, ngài đi chậm một chút, cẩn thận bậc thang, để ti chức mở cửa cho ngài..."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng.
Gian phòng đối diện, Binh bộ thượng thư ngồi xuống sau đó hàn huyên vài câu, mọi người bắt đầu ăn cơm. Thật ra đây là bữa tiệc mà Ninh Hầu thật sự ăn chực được, hôm nay là Trương đại nhân mở tiệc mời Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi sau khi từ tây cương trở về liền nghiêm tra cấm quân, cũng không động gì nhiều đến bên Binh bộ, Trương đại nhân an bài bữa tiệc này để bày tỏ lòng biết ơn. Lúc ở Binh bộ, Ninh Hầu nghe thấy Binh bộ thị lang Lao Đức Lộc nói địa điểm lúc dặn dò thủ hạ, vì thế cực mặt dày chạy đến đây chờ trước, giả vờ vô tình gặp được, sau đó kiên quyết chen vào bữa cơm.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nghe thấy tiếng Hàn Hoán Chi nói, hai người liếc nhau một cái, cũng không định đi qua chào hỏi, hai người bọn họ đều quá lười, cả một phòng lớn đầy người, quá dông dài.
Ninh Hầu cúi đầu khom lưng rót rượu cho các vị đại nhân, mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ sao tên này lại đến?
Binh bộ thượng thư Trương đại nhân nhìn về phía thị lang Lao Đức Lộc, Lao Đức Lộc vẻ mặt vô tội.
Hàn Hoán Chi thì không quan tâm, dù sao cũng chỉ là tuỳ tiện đến đây uống chén rượu mà thôi.
Ninh Hầu hết sức xum xoe, còn cực mặt dày ngồi bên cạnh thượng thư Trương đại nhân. Qua ba vòng rượu, y cảm thấy đã khá thân thiết, kéo kéo ghế sang cạnh Trương đại nhân, hạ giọng nói khẽ: "Hôm nay ở trong Binh bộ đã gặp tướng quân Mạnh Trường An và tướng quân Thẩm Lãnh, hai người dường như có chút..."
Lời còn chưa nói hết, Trương đại nhân giơ lên chén rượu nói với Hàn Hoán Chi: "Kính Hàn đại nhân thêm một chén."
Hàn Hoán Chi cùng uống, tính xem lúc nào thì đi.
Ninh Hầu bị cắt ngang nhưng lại không cảm thấy xấu hổ, đợi chén rượu kia được uống xong lại nói tiếp: "Nhất là Mạnh tướng quân, quả thật là thái độ làm người hơi quá cao ngạo. Thật ra ở bắc cương mọi người đều biết tính cách hắn ra sao, đại tướng quân đã nghiêm khắc phê bình hắn rất nhiều lần, người trẻ tuổi như vậy không tốt lắm. Lúc ở Binh bộ ti chức đã nói hắn rồi, ti chức chỉ nhắc trước với đại nhân nói một tiếng, tránh cho sau này có người lại nhắc đến việc này, đại nhân sẽ cảm thấy tướng quân Mạnh Trường An như thế nào như thế nào, thật ra con người Mạnh tướng quân cũng không tệ."
Trương đại nhân nhìn y một cái, nâng chén: "Mong kỳ thi lớn các quân cử hành thuận lợi."
Tất cả mọi người đều nâng chén, thế nhưng Hàn Hoán Chi không nâng chén.
Trương đại nhân sắc mặt lập tức có chút thay đổi: "Hàn đại nhân?"
Hàn Hoán Chi giơ tay lên chỉ chỉ Ninh Hầu: "Đó là người nào với đại nhân ngươi?"
Trương đại nhân lắc đầu: "Ta không biết."
Ninh Hầu vội vàng đứng lên bưng chén rượu: "Hàn đại nhân, ta là Ninh Hầu do bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê tiến cử tới, lúc nãy đã giới thiệu rồi."
"Ồ." Hàn Hoán Chi: "Ta hỏi ngươi sao?"
Ninh Hầu ngây ra.
Hàn Hoán Chi đứng dậy đi ra ngoài: "Đa tạ Trương đại nhân thiết yến khoản đãi, ta còn có chuyện gấp, ta về trước."
Trương đại nhân cũng đứng dậy: "Hàn đại nhân chờ đã, ta đi với ngươi."
Lúc đi ra ngoài còn hung hăng trừng mắt nhìn Lao Đức Lộc một cái, Lao Đức Lộc càng ủy khuất, bữa cơm này là ông ta sắp xếp, nhưng ông ta không tìm một kẻ ngu vãi như vậy đến.
Ninh Hầu vội vàng chạy chậm theo sau: "Hai vị đại nhân đi thong thả, ti chức tiễn hai vị đại nhân."
Trương đại nhân dù sao cũng là người có hàm dưỡng, quay đầu lại nhìn y một cái: "Ngươi không cần tiễn, ta còn có chuyện quan trọng vội về xử lý."
Đang nói thì tiểu nhị mang thức ăn lên cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, cửa vừa mở ra, Hàn Hoán Chi và Trương đại nhân theo bản năng liếc nhìn qua liền nhìn thấy Thẩm Lãnh đang cúi đầu nói lấm lét như tên trộm: "Lát nữa đi xuống tính tiền chúng ta cứ ký sổ cho Binh bộ đi, nghe giống như là Trương đại nhân mời khách..."
Ngẫng đầu lên, Trương đại nhân đang nhìn hắn.
Thẩm Lãnh: "Thật... ngại quá"
Mạnh Trường An: "Ta là tòng phạm."
Trương đại nhân phụt cười một tiếng: "Ô, thức ăn không tệ, ta đến uống chực chén rượu, tránh cho lát nữa lúc tính tiền ta lại cảm thấy thiệt chết đi được."
Xoay người đi vào.
Hàn Hoán Chi cũng đi vào theo, quay đầu lại căn dặn tiểu nhị: "Thêm một bình rượu ngon, sao ngay cả mấy món thịt cũng không có."
Thẩm Lãnh: "Muốn đến ký sổ, thế này không phải ngại quá rồi sao."
Hàn Hoán Chi: "Mặt đâu?"
Thẩm Lãnh: "Thời tiết chuyển lạnh, để trong nhà rồi, sợ lạnh cóng."
Ninh Hầu đứng ở ngoài cửa vừa muốn chen vào, Hàn Hoán Chi lập tức tay đóng cửa.
Lời y còn chưa nói xong: "Không phải hai vị đại nhân nói có chuyện gấp phải đi..."
Cửa đóng lại bịch một tiếng, suýt nữa đập vào mũi y.