Ninh Hầu đứng ở ngoài cửa nghe trong phòng tiếng cười không dứt, cắn môi mới nhịn được không chửi đổng lên.
Quay đầu lại nhìn thấy Binh bộ thị lang Lao Đức Lộc Lao đại nhân đi ra, y vội vàng nặn ra một nụ cười: "Lao đại nhân, chúng ta trở về tiếp tục?"
Lao Đức Lộc từ bên cạnh ychen qua: "Tránh ra một chút."
Sau đó gõ cửa, cũng đi vào gian phòng của Thẩm Lãnh bọn họ.
Mọi người ở trong gian phòng cũ kia ăn cơm lục tục rời đi, lúc đi ra khỏi tửu lâu Ninh Hầu cảm nhận được cái lạnh tháng mười một của thành Trường An.
Y tự hỏi mình, đã làm gì sai sao?
Không phải chỉ là các ngươi lăn lộn thành thạo hơn sao?
Không phải là các ngươi biết nịnh bợ hơn sao?
Y vẫn cảm thấy mình không phải là một người ngốc, có thể được chọn từ trong nhiều người như vậy đại diện bắc cương tham gia kỳ thi lớn các quân cũng đủ để chứng minh bản thân y cũng không yếu hơn bất cứ người nào. Đương nhiên... sở dĩ bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê chọn y là vì một vị tướng quân khác - Thôi Thiên Thịnh cực lực đề cử, về phần tại sao Thôi Thiên Thịnh dốc sức vì y như thế, nhân quả trong chuyện này, đương nhiên y sẽ không tùy tiện nói.
Chính tam phẩm tướng quân Thôi Thiên Thịnh anh dũng thiện chiến, chiến công hiển hách, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng Thiết Lưu Lê, được vinh danh đứng đầu trong bắc cương tam kiệt, ba người này theo thứ tự là chính tam phẩm tướng quân Hạ Hồng Đồ, chính tam phẩm tướng quân Viên Quá.
Ba vị này, Hạ Hồng Đồ trẻ tuổi nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, ông ta có một ca ca tên là Hạ Hồng Vũ, hơn hai mươi năm trước cũng đã là chính ngũ phẩm tướng quân, trận chiến Phong Nghiễn Đài, toàn quân tử trận.
Ngoại trừ ba vị này ra, bắc cương còn có tiểu tam kiệt, Võ Tân Vũ, Hải Sa, Mạnh Trường An.
Hải Sa đã được hoàng đế bí mật điều vào thủy sư, cho nên vị trí của tiểu tam kiệt trước đây liền xuất hiện thay đổi, Võ Tân Vũ, Mạnh Trường An, Liên Ba Thường, điều thú vị chính là, ba người này đều là nghĩa tử của Thiết Lưu Lê.
Sở dĩ Ninh Hầu được Thôi Thiên Thịnh coi trọng là vì người này tâm tư quá nhiều. Ba năm trước, con trai độc nhất của Thôi Thiên Thịnh là Thôi Cao Lâm chết trận ở bắc cương, lúc ấy Ninh Hầu là đội chính thân binh của Thôi Cao Lâm, nhân cơ hội này, khoảng thời gian đó vẫn luôn đến gần an ủi vị lão phụ mất đứa con trai độc nhất này. Con người ở thời kì đó yếu đuối cỡ nào? Ninh Hầu tận tâm tận lực hầu hạ, việc gì cũng làm, trong thời gian Thôi Thiên Thịnh nằm trên giường lại càng chăm sóc cẩn thận chu đáo hơn.
Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, chính bởi vì có Ninh Hầu ở bên cạnh, khoảng thời gian khó khăn nhất của Thôi Thiên Thịnh cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Cho nên sau này Thôi Thiên Thịnh đối xử với Ninh Hầu vô cùng tốt, nhận làm nghĩa tử, nhưng Ninh Hầu tâm nhãn quá nhiều, e sợ bị người khác nói gì sau lưng, cho nên nói với Thôi Thiên Thịnh rằng nghĩa phụ đừng tuyên bố chuyện này với bên ngoài, con không muốn để người ta nói là con dựa vào người, nịnh bợ người, con muốn dựa vào bản lãnh của mình... Nói xong những lời này, Thôi Thiên Thịnh lại càng thích y hơn nữa.
Không lâu sau đó, Ninh Hầu được đề bạt làm giáo úy, một năm sau là tòng ngũ phẩm, thêm một năm nữa là chính ngũ phẩm. Kỳ thi lớn các quân lần này, Thôi Thiên Thịnh cực lực đề cử trước mặt Thiết Lưu Lê, Thiết Lưu Lê cũng không biết Thôi Thiên Thịnh nhận Ninh Hầu làm nghĩa tử, tất nhiên cũng sẽ không làm bộ hạ cũ mất mặt.
Đi ra khỏi Hồng Tân Lâu, nhìn ánh trăng trong thành Trường An, Ninh Hầu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Là mình đã quá nóng vội, nhưng mà sao có thể không vội được?
Mạnh Trường An đến bắc cương mới có bao lâu, được vinh danh là một trong tiểu tam kiệt, mà y muốn thay thế thì phải đi con đường rất dài, dù sao Mạnh Trường An cũng là nghĩa tử của Thiết Lưu Lê, cho dù là đạp đổ Mạnh Trường An, còn có Võ Tân Vũ và Liên Ba Thường phải đạp đổ. Y chỉ có giẫm lên ba người này mà đi lên thì mới có thể chạm đến vị trí đại tướng quân.
Y hít sâu một hơi, nghĩ mình nhất định phải tìm thời gian gặp lại Mạnh Trường An lần nữa, kéo quan hệ về.
Lại nghĩ trong kỳ thi lớn các quân có cần cố ý nhường gã một chút hay không?
Nhưng lúc đến đây nghĩa phụ từng nói, y đã ở chính ngũ phẩm, nếu không có cơ hội gì, muốn lên đến tòng tứ phẩm khó như lên trời. Ở bắc cương còn có cái gì có thể lập chiến công? Một mình Mạnh Trường An đã chiếm công lao lớn nhất rồi, y không thể nào làm tốt hơn Mạnh Trường An nữa, bảo y mang theo thám báo ra vào cảnh nội Hắc Vũ quốc chín lần?
Cho nên kỳ thi lớn các quân với y mà nói là vô cùng quan trọng, nếu có thể lấy được vị trí đứng đầu thập đại chiến tướng, việc lên đến tòng tứ phẩm cũng sẽ là nước chảy thành sông.
Nhưng nếu thật sự trực tiếp thắng Mạnh Trường An, sau khi trở về Mạnh Trường An nói xấu mình ở trước mặt đại tướng quân Thiết Lưu Lê thì làm sao? Đừng nói bắc cương, xem ra ở thành Trường An Mạnh Trường An cũng lăn lộn rất tốt. Binh bộ thị lang Lao Đức Lộc Lao đại nhân kia đối với gã cũng khách khí, thượng thư Trương đại nhân lại còn trực tiếp qua tìm bọn họ ăn cơm, nếu gã nói xấu vài lời trước mặt Trương đại nhân...
Mặt Ninh Hầu biến sắc.
Y suy nghĩ suốt dọc đường đi, bất tri bất giác lại đi qua sơn trang Hạo Đình của Binh bộ, trong lúc nhất thời lại không muốn trở về, vì thế ngồi ở ven đường cẩn thận suy ngẫm.
Ninh Hầu hiểu Vương Vô Ba, người này tính tình chất phác, là một người hiền lành, nhưng võ nghệ thật sự rất mạnh. Lần này bắc cương tiến cử tới tổng cộng chỉ có ba người, nếu như y nhất định phải nhường Mạnh Trường An một chút, vậy thì làm sao có thể nhường Vương Vô Ba nữa?
Ba người đến đây, nếu như xếp hạng chót nhất trong ba người trở lại bắc cương, nghĩa phụ nhục mặt, y cũng sẽ bị cười nhạo.
Càng nghĩ trong lòng càng phẫn hận, tại sao trên đời này có nhiều chuyện không công bằng như vậy? Mạnh Trường An dựa vào cái gì mà chính là nghĩa tử của đại tướng quân, dựa vào cái gì mà những đại nhân của Binh bộ chuyện trò vui vẻ với gã nhưng lại nói lời lạnh nhạt với mình?
Ninh Hầu đột nhiên đứng lên, mắt lộ ra hung quang.
Đúng lúc này từ xa nhìn thấy có người đi về hướng này, đến gần nhờ ánh đèn đuốc bên đường lại nhận ra là Vương Vô Ba, trong nháy mắt, một ý niệm đã xuất hiện trong đầu Ninh Hầu.
"Ngươi ở đây à." Vương Vô Ba chạy tới: "Tìm ngươi mãi một lúc, ta thấy ngươi vẫn chưa về liền ra ngoài tìm ngươi. Nghe nói ngươi đến Hồng Tân Lâu, đi một vòng trong Hồng Tân Lâu cũng không tìm được, mới tới Trường An, sợ ngươi xảy ra chuyện gì, còn vài ngày nữa là đến kỳ thi lớn các quân rồi, ngươi đừng chạy loạn nữa."
"Không có, không có." Ninh Hầu giả bộ đã uống nhiều: "Uống không ít rượu rồi, thế mà lại đi quá, muốn mượn gió đêm mát mẻ cho tỉnh rượu, giờ về đây."
Hai người ở cùng với nhau, trên đường đi vừa tán gẫu vừa trở lại sơn trang, sau khi vào cửa không lâu thì nhìn thấy Mạnh Trường An cũng vừa trở lại, mở cửa một độc viện đi vào. Vương Vô Ba thở dài: "Mạnh tướng quân thật là hình mẫu của người trẻ tuổi bắc cương chúng ta, lại sống ở độc viện trong sơn trang Hạo Đình này, chính là một sự công nhận đối với hắn."
Trong lòng Ninh Hầu lại chấn động mạnh một cái, ngọn lửa đố kị trong lòng lại bùng cháy lên lần nữa.
Dựa vào cái gì mà y cùng với Vương Vô Ba ở một phòng, chứ không phải viện tử, trong mộc lâu kia có tám người ở, hai người một gian, Mạnh Trường An lại ở một người trong một viện lớn như vậy!
"Đúng rồi." Ninh Hầu cười nói: "Chúng ta cũng chưa chính thức chào hỏi Mạnh tướng quân, ngày mai nếu không có việc gì, ta với ngươi hai người cùng đi thì thế nào?"
"Được thôi." Vương Vô Ba lập tức vui vẻ: "Ngươi cũng biết ta tính tình quá trầm lặng, cũng không biết ăn nói, nếu ngươi chịu đi cùng tất nhiên tốt nhất, vốn dĩ ta còn nghĩ cũng phải đi chào hỏi chính thức một chút."
Trong lòng Ninh Hầu lại giận dữ, nghĩ hóa ra là ngươi muốn đi chào hỏi Mạnh Trường An một mình.
Nhưng tất nhiên y sẽ không thể hiện gì ra ngoài, nếu muốn Mạnh Trường An không thể tham gia kỳ thi lớn các quân, còn phải dựa vào Vương Vô Ba này hỗ trợ, thầm nghĩ nếu ngươi đã không xem ta là bằng hữu, vậy thì đừng trách ta mượn ngươi dùng một chút.
Thẩm Lãnh về tới tiểu viện phía sau Nghênh Tân Lâu, đèn đã sáng, Trà Nhi và Thẩm tiên sinh đã về. Hắn bước nhanh hơn vào cửa thì nhìn thấy Thẩm tiên sinh mặt đỏ ửng ngồi ở đó uống trà, hiển nhiên hôm nay lại uống không ít rượu.
"Bệ hạ đã giữ ông lại uống rượu?"
Thẩm Lãnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh gật đầu có chút chột dạ: "Uống một tí xíu."
Thẩm Lãnh: "Ồ, thánh mệnh không thể trái chứ gì."
Trà gia: "Ha ha."
Thẩm tiên sinh: "Giữ chút thể diện cho ta... hiện tại ta thân phận phức tạp như thế, các ngươi phải kính trọng nhiều một chút."
"Thân phận phức tạp?"
"Ta có thể coi là nghĩa phụ của ngươi, thì chính là nghĩa nhạc phụ, ta cũng là nghĩa phụ của ngươi, hay là nghĩa công công của ngươi..."
Trà gia nói: "Bệ hạ nói cơ thể ông không khoẻ thì đừng uống rượu nữa, là ai ngửi thấy mùi rượu của bệ hạ liền không nhịn được? Bệ hạ đã nói không cho ông uống, lại cứ uống."
Thẩm tiên sinh: "Khụ khụ, có phải các người không phân rõ lão ấu tôn ti rồi không?"
Trà gia: "Ông có tin không... có tin không..."
Thẩm tiên sinh: "Không nghĩ ra từ gì để uy hiếp ta?"
Trà gia: "Ông có tin ngày mai ta và Lãnh Tử sẽ bỏ nhà đi, cho ông thành cô quả lão nhân không!"
Thẩm tiên sinh: "Thật đáng sợ."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta đi làm bát canh giải rượu cho ông, nghĩ chắc trong bụng cũng không thoải mái."
Trà gia nhấc tay lên: "Ta cũng muốn uống canh, ăn cơm trong cung thật sự không được tự nhiên, nào dám ăn. Tiên sinh nói ngươi phải thục nữ một chút, ta đành phải nói mình ăn rất ít, ăn không nhiều ăn không nhiều, ngươi cũng biết đồ ăn trong cung tinh xảo, nhịn thật khổ sở."
Nàng nhìn Thẩm Lãnh vẻ mặt cầu xin: "Chỉ ăn canh cũng không quá tốt, thêm chút dưa muối gì đó để ăn cùng thì tốt rồi."
"Tỷ muốn ăn gì? Ta đi trộn một ít rau trộn."
"Thời tiết lạnh rồi, rau trộn không tốt, món nào nóng đi."
"Ồ, món nóng gì?"
"Cứ làm đại một ít móng giò kho này, gà nướng lá sen này, cá hấp này, thịt viên Tứ Hỉ gì đó là được, ta ăn uống bình thường, không cần quá phiền phức."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt tìm đâu mấy thứ này cho tỷ, có ăn mì không?"
"Ăn..."
"Thêm trứng ốp la không?"
"Thêm, cho tiên sinh thêm một cái, ta năm cái là được."
"Ồ..."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Cổ nhân nói nữ đại bất trung lưu (1), hóa ra là vì không nuôi nổi."
Trà gia: "Ha ha, tiên sinh ông thì đừng nằm mơ, ta xuất giá, không phải chỉ là từ phòng này đến phòng kia sao?"
Thẩm tiên sinh: "..."
Thẩm Lãnh đi phòng bếp làm việc, Trà gia từ ngoài cửa nhảy vào: "Hây!"
Thẩm Lãnh quay đầu lại: "Ai da làm ta sợ muốn chết."
Trà gia: "Ai da thật sự mà, cảm ơn ngươi trong lúc bận rộn vẫn không quên hùa theo ta một chút."
Thẩm Lãnh cười lắc đầu.
Trà gia ở phía sau Thẩm Lãnh đi tới đi lui, bỗng nhiên sáp lại hôn lên mặt Thẩm Lãnh một cái: "Xem như thưởng cho ngươi buổi tối nấu mì cho ta ăn."
Thẩm Lãnh lập tức ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Trà gia, mặt đối mặt sau đó là một nụ hôn sâu, hôn một lúc lại cảm giác có vài chỗ trở nên không được tự nhiên, theo bản năng dịch mông ra sau, sợ Trà gia phát hiện.
Trà gia mặt đỏ phừng phừng, đẩy Thẩm Lãnh ra, nhìn nhìn ra bên ngoài: "Cẩn thận tiên sinh nhìn thấy."
Thẩm Lãnh xoay người đi nấu mì, Trà gia liền chú ý tới chỗ không nên nhô lên kia, vì thế tò mò: "Có phải ngươi lại luyện binh khí cái gì mới không? Ta nghe nói ngươi đi mượn Diệp tiên sinh một quyển Thiền Tông Phục Hổ Quyền, cũng không phải sách luyện binh khí mà."
Thẩm Lãnh vội vàng đưa lưng về phía Trà gia: "Đâu có binh khí gì..."
Trà gia cũng không hỏi nhiều, chợt nhớ đến một chuyện, chạy về phòng lấy một quyển sách đến: "Lần trước lúc thu xếp đồ đạc, phát hiện ở trong đống đồ cưới các đại tẩu của Lưu Vân Hội chuẩn bị giúp ta có quyển sách nhỏ, cũng không biết là cái gì, mở ra xem thử, xem không hiểu."
Thẩm Lãnh nhận lấy sách tuỳ tiện mở ra xem thử.
"Ơ! Sách hình người!"
Mắt cũng sáng lên.
"Sách hình người là cái gì?"
"Là... một loại công phu hai người luyện."
Trà gia: "Không giống lắm, toàn là tư thế ấp ấp ôm ôm, nhìn mà ngượng, ngươi xem cái này, đại tẩu của Lưu Vân Hội đã dạy ta tư thế này, chính là nằm như thế này, cũng không biết có thể luyện cái gì, hóa ra đại tẩu của Lưu Vân Hội đều là người tập võ à."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn hít sâu một hơi: "Hay là, sau khi ăn cơm xong ta và tỷ cùng nghiên cứu một chút?"
Trà gia nghĩ đến những tư thế thân mật kia, lập tức đỏ mặt: "Tuy rằng xem không hiểu, nhưng cũng không biết tại sao, xem một lát liền mặt đỏ tim đập nhanh..."
Thẩm Lãnh: "Ừm, vậy khẳng định là tuyệt thế bí tịch rồi... Tỷ xem còn chưa luyện mà đã ảnh hưởng tới khí tức của tỷ rồi."
Đã làm xong mì cho Thẩm tiên sinh bưng qua, nhưng lại phát hiện Thẩm tiên sinh đang tựa vào ghế ngủ, Thẩm Lãnh cúi người bế Thẩm tiên sinh vào trong phòng, Thẩm tiên sinh mơ mơ màng màng nói một tiếng rượu ngon.
Sắp xếp cho Thẩm tiên sinh xong, sau khi ra ngoài Thẩm Lãnh phát hiện Trà gia đang ăn mì, hắn trầm mặc một lát rồi nghiêm trang nói: "Chúng ta không thể hoang phế như thế này, ban ngày không luyện công, buổi tối phải bổ sung, giống như trước đây vậy!"
Trà gia: "Ồ, vậy ngươi vào trong viện luyện trước, lát nữa ta qua đó cùng ngươi."
Thẩm Lãnh lập tức cầm tay Trà gia: "Bên ngoài lạnh, chúng ta luyện trong phòng đi..."
Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiên sinh tỉnh dậy phát hiện Thẩm Lãnh lại không luyện công đúng giờ, đứng ở trong viện hoạt động gân cốt một chút, nghĩ trước đây vào giờ này Thẩm Lãnh đã sớm chạy vòng quanh viện rồi mà. Đúng lúc này nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Lãnh một bàn tay chống thắt lưng từ trong phòng chậm rãi đi ra, tay kia thì vịn tường.
(1) nữ đại bất trung lưu: con gái trưởng thành phải gả đi kịp thời, không tiện giữ lâu trong nhà, cũng không giữ nổi.