Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 348 - Chương 348: Không Ăn Nhập

Chương 348: Không ăn nhập Chương 348: Không ăn nhập

Người trẻ tuổi sẽ luôn ham mê cái đẹp, nhất là niềm vui của thiếu nam thiếu nữ.

Thẩm Lãnh biết thì hẳn sẽ đau lòng một chút, nhưng một đêm này vẫn không nhịn được mà đòi thêm hai lần, tốt xấu gì sáng sớm vẫn thức dậy, gắng gượng đi nấu cơm sáng cho Trà gia và Thẩm tiên sinh, lưng đau khủng khiếp. Thế nhưng Trà gia thì nằm trên giường cả một ngày, đến lúc mặt trời lặn mới ra ngoài đi lại một chút, trừng mắt với Thẩm Lãnh, làm cho Thẩm Lãnh xấu hổ vô cùng. Chỉ đi vài bước Trà gia lại trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường bắt đầu lau kiếm, Thẩm Lãnh đi vào lần nào là kinh hồn bạt vía lần ấy.

Buổi trưa nhân lúc đang ấm áp Thẩm Lãnh bế Trà gia ra ngoài phơi nắng, Thẩm tiên sinh đi dạo ở bên ngoài trở lại xách theo một túi điểm tâm, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trà gia nằm trên ghế mây, Thẩm Lãnh quỳ gối một bên, nắm tai của mình.

"Các ngươi đây là?"

Thẩm Lãnh: "Con thỏ trắng nhỏ, trắng rồi lại trắng, hai tai dựng đứng lên..."

Trà gia còn trừng mắt với hắn, phụt cười một tiếng.

Buổi tối Thẩm Lãnh nấu canh cho Trà gia, nghĩ thế mà một ngày rồi Mạnh Trường An không tới Nghênh Tân Lâu, điềun này cũng có chút khác thường.

Ngày hôm sau Mạnh Trường An đến, hỏi gã hôm qua đã làm gì, gã nói cùng Vương Vô Ba uống rượu cả một ngày, hợp tính với Vương Vô Ba, hàn huyên rất nhiều về chuyện phát sinh trong thời gian Mạnh Trường An không ở bắc cương.

Thẩm Lãnh hỏi một câu: "Người đó thì sao?"

Trong lúc nhất thời hắn đã quên tên người đó.

"Ninh Hầu? Có đi cùng, hoặc là biết mình ở trong viện của ta cũng vô vị, uống vài chén rượu liền đi về trước, nhưng hôm qua biểu hiện cũng không có làm người a thấy ghét lắm, quy củ, cũng không nói nhiều."

Thẩm Lãnh cười nói: "Hắn chỉ vừa đến thành Trường An, chỗ nào cũng muốn thể hiện mình, chưa chắc là một người thật sự xấu."

Mạnh Trường An không nói gì, dường như không muốn nói nhiều về người này.

"Cả ngày hôm qua ngươi đã làm gì thế?" Mạnh Trường An hỏi một câu.

Thẩm Lãnh: "Cái này..."

Mạnh Trường An nheo mắt nhìn hắn một lát, đột nhiên hiểu ra, cười ha ha.

Đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài có người đến tìm bọn họ, nói là thế tử Lý Tiêu Thiện dẫn theo phu nhân Nguyệt Châu Minh Đài đến thăm hỏi, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhau một cái, thầm nghĩ đây là ý gì?

Hai người đều không tham gia đại hôn của thế tử, hiện giờ ngược lại thế tử còn đích thân tới nhà.

Tới Nghênh Tân Lâu, thế tử đang quan sát cách trang trí trong lầu, còn Nguyệt Châu Minh Đài thì im lặng ngồi ở một bên, cúi đầu, giống như là đang suy nghĩ gì đó. Nàng ta đã thay một bộ phục sức người Ninh nhìn có vẻ đoan trang xinh đẹp tuyệt trần thêm vài phần, làm cho người ta nhìn mà sáng mắt.

"Mạo muội tới chơi, cũng không có phái người thông báo trước, vẫn mong Thẩm tướng quân, Mạnh tướng quân chớ trách."

Thế tử nhìn thấy hai người đi ra, cười ha hả chào hỏi trước, dường như tân hôn khiến tâm trạng gã không tồi.

Nguyệt Châu Minh Đài cũng đứng dậy, học lễ tiết của người Ninh hơi hơi khom người xuống xem như là chào hỏi, dù sao thân phận nàng ta hiển hách, như vậy đã tính là khách khí rồi.

"Thế tử là có chuyện gì thế?" Thẩm Lãnh hỏi một câu.

Lý Tiêu Thiện cười nói: "Chỉ là cứ ở nhà nhàn rỗi mãi, nghĩ phu nhân vẫn chưa nhìn thành Trường An này một cách đàng hoàng, liền muốn dẫn nàng ra ngoài đi dạo một chút. Ngắm Trường An tất nhiên phải ngắm Nhạn Tháp, vì thế tiện đường đến đây thăm hai vị tướng quân, nếu hai vị tướng quân rảnh rỗi, có thể cùng phu thê hai người chúng ta đồng du không?"

Thế tử nói như thế, tất nhiên hai người cũng không thể từ chối, vì thế cùng ra ngoài đi về hướng thư viện Nhạn Tháp, khoảng cách cũng không quá xa nên quyết định không ngồi xe mà đi bộ qua.

Đi tới nửa đường, thế tử quay đầu nhìn về phía Nguyệt Châu Minh Đài: "Không phải nàng có lời muốn nói sao? Sao không nói?"

Nguyệt Châu Minh Đài ngây ra, tựa như có chút không vui, tuy nhiên rất nhu thuận gật gật đầu, lại hướng tới Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bái một cái: "Đa tạ hai vị tướng quân dọc đường hộ tống, nếu không có hai vị tướng quân, ta cũng không biết có thể bình an đến Trường An hay không."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vội vàng đáp lễ, lúc cúi đầu hai người liếc nhau một cái, cảm thấy có chút không đúng lắm.

Thế tử mỉm cười đưa tay ra kéo Nguyệt Châu Minh Đài lại, trong khoảnh khắc đó, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều nhìn thấy ống tay áo của Nguyệt Châu Minh Đài bay lên để lộ ra một vết bầm tím, giống như là bị đánh.

"Thật sự phải đa tạ hai vị tướng quân, mới có phu thê ân ái chúng ta hôm nay."

Thế tử khoác vai Nguyệt Châu Minh Đài, nụ cười nhìn vẫn hiền lành dễ gần, vẫn là quân tử khiêm tốn ấy.

Nhưng chính bởi vì như thế, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều cảm thấy sự tình càng không được bình thường.

Đường đường là thế tử, cần gì phải kéo phu nhân của gã chạy đến trước mặt Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An công khai ân ái? Hơn nữa cố tình giả bộ như vậy, hiển nhiên chính là sớm đã nghĩ kỹ muốn cho hai người bọn họ nhìn, nói đi thư viện Nhạn Tháp gì đó, chẳng qua là cái cớ thôi.

Cố ý chạy tới đây làm tư thái này?

Tại sao?

Thẩm Lãnh không hiểu, tất nhiên Mạnh Trường An lại càng không hiểu.

"Phu thê hai người chúng ta vẫn luôn cảm kích hai vị tướng quân trong lòng, sau này vẫn muốn đi lại nhiều, nếu hai vị tướng quân rảnh rỗi, có thể đến nhà ta chơi nhiều, tài nấu nướng của nàng không tệ, có thể đích thân xuống bếp khoản đãi hai vị tướng quân, có phải không?"

Cánh tay đang ôm Nguyệt Châu Minh Đài của thế tử đột nhiên siết chặt một chút, Nguyệt Châu Minh Đài nhíu mày theo bản năng, nhưng vẫn cúi đầu nói: "Vâng, thế tử nói rất đúng."

Thế tử cười lớn ha hả, gã nhìn về phía Mạnh Trường An: "Nhất là Mạnh tướng quân, ngươi khác với Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân hiện giờ cũng đã thành thân, ngày bình thường cũng phải bầu bạn cùng phu nhân hắn, ngươi thì khác, ngươi có nhiều thời gian hơn, đến nhiều vài lần, ta cũng thuận tiện thỉnh giáo Mạnh tướng quân nhiều hơn."

Mạnh Trường An khẽ nhíu mày, lờ mờ nghe ra được câu nói đầy ẩn ý này của thế tử.

"Ha ha ha, nhìn xem, Mạnh tướng quân còn có chút khó xử kìa." Thế tử cười sang sảng: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của phu thê chúng ta, ta chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình, đừng đa tâm."

Sau khi nói xong lại ôm vai Nguyệt Châu Minh Đài tiếp tục đi lên phía trước, trên đường đi còn không ngừng thấp giọng hỏi Nguyệt Châu Minh Đài có muốn ăn đồ ăn vặt ven đường hay không, Nguyệt Châu Minh Đài chỉ không nói lời nào, thoạt nhìn thế tử đối xử với nàng ta thật sự dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, ngược lại Nguyệt Châu Minh Đài luôn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An hai người đi ở phía sau, đột nhiên Mạnh Trường An cảm giác ống tay áo của mình bị người khác kéo một cái, nhìn lại thì là thị nữ Tịnh Hồ bên cạnh Nguyệt Châu Minh Đài. Tịnh Hồ hiển nhiên có chút kinh hoảng, vội vã nhét vào tay Mạnh Trường An cái gì đó liền bước nhanh hơn đuổi theo.

Mạnh Trường An cũng không xem, thuận thế nhét vào trong đai lưng.

Sau khi tới thư viện, lão viện trưởng cùng đi hồ thư viện và Nhạn Tháp, Mạnh Trường An cho Thẩm Lãnh một ánh mắt, Thẩm Lãnh lập tức hiểu ra, hai người lấy cớ đi vệ sinh để tránh né mọi người, mà lúc hai người bọn họ đi về hướng nhà xí, thế tử Lý Tiêu Thiện quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười kia khiến người ta sởn tóc gáy.

Sau khi tới nhà xí Thẩm Lãnh giữ cửa, Mạnh Trường An lấy đồ ra xem, đó là một tờ giấy vo tròn, mở ra, chỉ có mười mấy chữ... Sau khi xem xong sắc mặt Mạnh Trường An hơi tái đi, đưa tờ giấy cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xem xong trong nháy mắt cũng thay đổi sắc mặt.

"Hai người các ngươi cũng đúng là huynh đệ tốt, ngay cả đến nhà xí cũng đi cùng nhau."

Thế tử Lý Tiêu Thiện cũng đi tới, trên mặt mang nụ cười.

Thẩm Lãnh nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, xách quần đi ra: "Thế tử cũng đích thân đi nhà xí à."

Lý Tiêu Thiện sửng sốt: "Ha ha ha ha, Thẩm tướng quân thật biết nói đùa."

Ánh mắt của gã hữu ý vô ý liếc sang bên phía Mạnh Trường An, hai tay Mạnh Trường An trống trơn, gã lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đã nhét tờ giấy vào trong cổ tay áo, cố ý giơ tay lên vuốt vuốt tóc.

Lý Tiêu Thiện ngẩn người: "Tại sao Thẩm tướng quân đi nhà xí xong phải vuốt tóc?"

Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Dính chút nước, tóc bóng mượt."

Lý Tiêu Thiện nghĩ nghĩ, kinh quá, bước nhanh vào nhà xí.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, hai người cũng không đợi Lý Tiêu Thiện mà đuổi theo lão viện trưởng ở phía trước.

"Không ngờ ngươi có thể nhịn được."

"Đó... dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ."

Trên tờ giấy viết là công chúa ngày ngày bị giày vò, cầu tướng quân cứu người.

Chữ xiêu vẹo, nhưng có vẻ không phải mới luyện.

"Hắn sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta." Thẩm Lãnh nói: "Ta đi đưa tờ giấy cho lão viện trưởng."

"Cũng chỉ có thể như thế."

Ánh mắt Mạnh Trường An ảm đạm một chút, nhưng Thẩm Lãnh không phát hiện ra.

Lúc này Tịnh Hồ thấy thế tử vẫn chưa ra ngoài, bước nhanh đến hạ giọng nói với Mạnh Trường An: "Cầu tướng quân cứu mạng."

Mạnh Trường An nhíu mày, không nói một lời nào.

Thế tử đi ra, Tịnh Hồ giả vờ như đi bên cạnh nhìn cá bơi trong hồ, giống như là sợ hãi cực độ... Suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, hiện giờ bên cạnh Nguyệt Châu Minh Đài chỉ có một mình nàng ta, những hộ vệ Thổ Phiên kia đều bị cách ly, ở trong quân dịch, đến bây giờ cũng không có ai nói cách xử trí như thế nào. Hoàng đế một ngày trăm công ngàn việc tất nhiên không để ý tới những chuyện nhỏ thế này, nếu thế tử thật sự xấu xa như vậy, sợ là hai người Nguyệt Châu Minh Đài và Tịnh Hồ cũng không có biện pháp nào.

"Lão viện trưởng, ngài nên đi nhà vệ sinh rồi."

Thẩm Lãnh nhìn về phía lão viện trưởng, lão viện trưởng ngẩn ra: "Ta không muốn đi mà."

Thẩm Lãnh: "Không, ngài muốn đi."

Lão viện trưởng đột nhiên hiểu ra: "Phải phải phải, lớn tuổi rồi, luôn phiền người khác như vậy đó, Thẩm Lãnh ngươi đỡ ta đi nhà xí."

Thế tử đi về nhìn hai người kia đi lướt qua: "Đây là...?"

Mạnh Trường An nói: "Lớn tuổi rồi."

Thế tử quay người lại: "Ta cũng đi xem thử, mong không phải lão viện trưởng thân thể không thoải mái."

Mạnh Trường An bỗng nhiên nghĩ đến... Thế tử sợ bị người khác phát hiện như thế thì tại sao còn muốn đưa Nguyệt Châu Minh Đài ra ngoài? Chẳng lẽ cố ý thị uy với gã và Thẩm Lãnh, nhưng mà tại sao?

Chẳng lẽ công chúa có ý với Lãnh Tử?

Gã theo bản năng nhìn về phía Nguyệt Châu Minh Đài, phát hiện Nguyệt Châu Minh Đài cũng đang nhìn gã, mắt hơi đỏ.

Mạnh Trường An chuyển tầm mắt đi, thế mà lại có chút khiếp đảm.

Buổi chiều hôm đó, lão viện trưởng liền vào cung Vị Ương.

Đã giữa tháng mười một, thời tiết rét lạnh đến nỗi khiến người ta không thò tay ra được, bệ hạ đã không đến Tứ Mao Trai nữa, dù sao bên đó cây cối quá nhiều càng có vẻ lạnh hơn. Ở trong Đông Noãn Các, lão viện trưởng đưa tờ giấy cho hoàng đế, hoàng đế nhận lấy xem xong ánh mắt lập tức lạnh đi.

"Mất hết mặt mũi Lý gia ta."

"Nhưng mà bệ hạ, việc này quản như thế nào?" Lão viện trưởng thở dài: "Nguyệt Châu Minh Đài đã được gả vào phủ Lục Vương, không lâu sau đó sẽ trở về Sơn Nam đạo, cho dù là bây giờ quản, sau này quản như thế nào? Huống hồ này dù sao cũng là chuyện nhà mà..."

"Sao trẫm có thể có con cháu như thế?" Ông ta đứng lên: "Nhưng chính như lão viện trưởng nói, ngay cả đón Nguyệt Châu Minh Đài vào cung để cho thái y khám bệnh, Lý Tiêu Thiện cũng nhận rồi, trẫm có thể xử trí như thế nào? Mắng hắn một trận? Hắn cúi đầu nhận sai, trẫm cũng không thể thật sự làm gì hắn, ngược lại hắn sẽ càng ghi hận trong lòng."

Lão viện trưởng nói: "Chi bằng, cho hắn một chức quan nhất định? Điều khỏi Sơn Nam đạo, nhưng cũng không được mang theo gia quyến."

"Cũng tốt." Hoàng đế trầm ngâm một lát: "Nhưng tại sao, Lý Tiêu Thiện muốn dẫn Nguyệt Châu Minh Đài đi gặp Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An? Có phải giữa Thẩm Lãnh và Thổ Phiên công chúa kia có dính líu gì hay không!"

Giọng nói của ông ta lạnh lùng.

Lão viện trưởng: "Điều này sao có thể, phu thê tân hôn kia ân ái như thế."

Hoàng đế nghĩ thấy cũng đúng: "Mạnh Trường An?"

Lão viện trưởng: "Đó là một tên đầu gỗ, sẽ không có tâm tư nam - hoan - nữ - ái."

"Nếu như Nguyệt Châu Minh Đài thích một người trong số bọn họ thì sao?"

Hoàng đế lại hỏi một câu.

Lão viện trưởng nghĩ nghĩ: "Đó dường như cũng là chuyện rất bình thường."

Hoàng đế bất ngờ bị chọc vui vẻ: "Tiên sinh nói chuyện càng ngày càng càng không ăn nhập."

Lão viện trưởng thở dài: "Bệ hạ thì ăn nhập?"

Hoàng đế giật mình: "Trẫm và tiên sinh, bắt đầu quản những việc này từ khi nào?"

Lão viện trưởng lắc đầu: "Không biết."

Làm sao lại thật sự không biết được.

Bình Luận (0)
Comment