Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 349 - Chương 349: Bị Gài Bẫy

Chương 349: Bị gài bẫy Chương 349: Bị gài bẫy

Thẩm Lãnh ngồi ở trên nóc nhà nhìn ánh trăng, trong lòng nghĩ hóa ra Đại Ninh cũng không phải mọi sự đều đẹp, người bên cạnh mình hạnh phúc cỡ nào cũng không thể chứng tỏ rằng trong thiên hạ đều hạnh phúc hoàn mỹ.

Nghe thấy phía dưới có tiếng động, cúi đầu nhìn là Trà gia vào trong viện tìm hắn, Thẩm Lãnh nhẹ nhàng từ trên nóc nhà xuống: "Ta ở đây."

Trà gia đưa cho Thẩm Lãnh một cái khăn mặt: "Vừa mới luyện công xong đã chạy lên nóc nhà hứng gió lạnh, huynh còn tưởng là mình là tiểu tử mười tám tuổi?"

Thẩm Lãnh: "Ta..."

Trà gia vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Huynh đã mười chín rồi."

Nhìn ra Thẩm Lãnh có tâm sự, Trà gia cầm tay Thẩm Lãnh trở về phòng. Thẩm tiên sinh không ở nhà, có lẽ là cảm giác mình và vợ chồng trẻ ở cùng một chỗ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, kéo cũng không kéo được, cứ muốn đến Nghênh Tân Lâu phía trước tụ tập với ba nam nhân nói mạng khổ cũng không tính khổ kia, đánh mạt chược suốt buổi trưa, thế mà lại thua.

Hứa Doanh không đi kéo hàng nữa, ở lại Nghênh Tân Lâu làm việc, đó là ý chỉ của hoàng đế, tất nhiên ông ta không thể không nghe, nhưng người như ông ta cũng không chịu ngồi yên, phần lớn thời gian đều ở nhà bếp hỗ trợ. Thợ rèn và nông phu đã hồi phục khá nhiều, cũng dọn đến Nghênh Tân Lâu ở, Thẩm tiên sinh cũng không cô đơn.

Trong tiểu viện, Trà gia ngồi trên ghế bóc hạt dưa cho Thẩm Lãnh, bóc một hạt lại đặt trong lòng bàn tay Thẩm Lãnh một hạt, Thẩm Lãnh đợi đến khi trong lòng bàn tay có khoảng mười hạt dưa liền nhét vào miệng Trà gia, Trà gia cười, Thẩm Lãnh nhìn nàng cười, nghĩ Trà gia quả nhiên là đẹp nhất thiên hạ.

"Lúc nãy huynh ở trên nóc nhà nghĩ cái gì thế?"

"Nghĩ đến công chúa Thổ Phiên quốc kia."

"Hửm?"

"Không phải..."

Thẩm Lãnh thở dài, kể lại chuyện ngày hôm nay một lần, Trà gia lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao trên đời còn có nam nhân như vậy?"

"Trên thực tế, nam nhân như vậy cũng không ít." Thẩm Lãnh nhìn bầu trời đêm: "Ta nhớ lúc nhỏ ở trấn Ngư Lân đã phát hiện, nữ nhân đã gả vào nhà, thường đều là nhẫn nhục chịu đựng, nam nhân cũng không cảm thấy đánh vợ là chuyện không tốt cỡ nào, bọn họ cảm thấy hết sức bình thường, đương nhiên không phải toàn bộ, chuyện nữ nhân ức hiếp nam nhân cũng không hiếm thấy, không thể vơ đũa cả nắm."

Trà gia cúi đầu, những năm hành tẩu giang hồ ấy, những chuyện nàng thấy còn ít sao?

"Nếu như có thể thay đổi thì tốt rồi." Nàng nói một câu rất khẽ.

"Không có cách nào, quân vi thần cương, phu vi thê cương (1)... Cũng không biết câu này là ai nói sớm nhất. Nếu ta nói chuyện này ở trong triều đình, tất nhiên sẽ có không ít người nhảy ra chỉ vào mũi ta nói ta không giữ phận làm thần, điều bọn họ để ý đương nhiên là phu vi thê cương nhưng sẽ lấy quân vi thần cương để nói chuyện, nói ta muốn gây rối."

Trà gia: "Có thể cứu người nào hay người ấy."

"Nàng đừng có làm loạn." Thẩm Lãnh xoa xoa cái đầu nhỏ của Trà gia: "Để ta nghĩ cách giải quyết."

Trà gia: "Nhìn dáng vẻ của huynh đã biết rất khó rất khó."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Cũng không phải là nàng không biết bản lĩnh của ta, ta sẽ nghĩ được cách."

Trà gia hừ một tiếng: "Cũng không phải là ngươi không biết bản lĩnh của ta, làm sao huynh biết ta không giải quyết được?"

"Nàng bản lĩnh có lớn hơn nữa thì thế nào." Thẩm Lãnh hất cằm một cái: "Cản trở ta sủng nàng sao?"

Trà gia cười đến rụt cổ lại, mắt nhắm tịt, trên cái mũi xinh xắn cũng một nếp nhăn đáng yêu, sau đó chui đầu vào lòng Thẩm Lãnh: "Lâu rồi không nói những lời như thế này, còn nữa không?"

Thẩm Lãnh ngẩng đầu: "Nam tử hán đại trượng phu sao có thể ngày ngày chỉ nghĩ làm sao nói lời ngon tiếng ngọt dỗ vợ, ta nhiều nhất thì cách một ngày dỗ nàng một lần, tránh cho nàng quá mơ mộng."

Trà gia: "Ồ..."

Thẩm Lãnh cười, lại xoa xoa tóc Trà gia: "Bệ hạ đã biết chuyện này rồi, chỉ là bệ hạ sợ cũng không có cách gì thích hợp. Nàng nghĩ xem, cho dù là bệ hạ gọi Lý Tiêu Thiện vào cung chửi mắng một trận, Lý Tiêu Thiện chỉ cần ngoan ngoãn nhận sai hứa sẽ sửa đổi, bệ hạ còn có thể làm gì nữa? Đó căn bản cũng không phải là chuyện có thể định tội, huống hồ dù gì hắn cũng là chất nhi của bệ hạ, ít nhiều gì bệ hạ cũng sẽ nể tình cảm, sợ là cuối cùng Lý Tiêu Thiện trở về sẽ còn trầm trọng thêm."

Trà gia thở dài: "Mong nữ tử trên đời, người người đều hạnh phúc giống như ta."

Thẩm Lãnh: "Câu nịnh này của nàng rất có ý thơ."

Trà gia cười cười, đúng lúc này bên ngoài tiểu viện có người gõ cửa, âm thanh rất gấp gáp. Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trà gia một cái để nàng về trong phòng, sau đó đến gần sát cạnh cửa: "Ai?"

"Ta, Cổ Lạc."

Thẩm Lãnh ngẩn người, mở cửa ra: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cổ Lạc nhìn có vẻ rất gấp, sắc mặt hơi trắng bệch: "Mạnh tướng quân đã xảy ra chuyện rồi."

Tim Thẩm Lãnh giật thót một cái: "Nói!"

Cổ Lạc nói: "Tòng ngũ phẩm tướng quân biên quân Vương Vô Ba từ bắc cương tới đã chết trong tiểu viện của Mạnh tướng quân. Buổi tối hai người bọn họ còn đang uống rượu cùng nhau, người giữ cửa nói Mạnh tướng quân lúc trở lại sắc mặt rất kém, hẳn là trước khi về đã uống không ít rượu, rồi sau đó có người nghe thấy tiếng đánh nhau thì chạy qua, phát hiện Vương Vô Ba đã bị đánh chết..."

Thẩm Lãnh: "Không thể nào!"

Cổ Lạc nói: "Cũng biết là không thể, nhưng bây giờ không có cách nào chứng minh Mạnh tướng quân trong sạch. Chính ngũ phẩm tướng quân Ninh Hầu từ bắc cương tới chứng thực mình nghe thấy tiếng đánh nhau, trước lúc đó còn nghe thấy tiếng cãi vã, hắn nói hẳn là Vương Vô Ba đã uống rượu rồi xin Mạnh tướng quân nhường hắn một chút trong kỳ thi lớn các quân, Mạnh tướng quân giận dữ, hai người liền cãi vã, kết quả chắc hẳn là Vương Vô Ba động thủ trước, Mạnh tướng quân thất thủ đã đánh chết hắn."

"Không thể nào!"

Thẩm Lãnh nói liền hai câu không thể nào, trên đời này, không ai hiểu rõ Mạnh Trường An hơn hắn.

Một người có thể bình tĩnh dẫn người ra vào cảnh nội Hắc Vũ quốc chín lần, một người đối đãi với thám báo thủ hạ của mình như huynh đệ, một người coi chiến binh vinh quang còn nặng hơn sinh mệnh của chính mình, làm sao có thể uống rượu rồi đánh chết người?

"Mạnh tướng quân nói lúc ngài ấy trở lại thì Vương Vô Ba đã chết trong viện của ngài ấy rồi, nhưng mà.." Cổ Lạc nói: "Lúc trời tối binh sĩ tuần tra trong sơn trang Hạo Đình vừa khéo đã gặp Vương Vô Ba xách hai bình rượu với một ít đồ ăn vào tiểu viện của Mạnh tướng quân, lúc ấy binh sĩ tuần tra còn chào hỏi, hắn còn cười trả lời là tìm Mạnh tướng quân uống rượu, nói cách khác, Vương Vô Ba quả thật là chết ở trong tiểu viện của Mạnh tướng quân. Điều càng quan trọng hơn là, binh sĩ tuần tra trong sơn trang Hạo Đình cách nửa canh giờ mới đi một lần, trong nửa canh giờ này không ai tới gần tiểu viện kia, không thể có người chứng minh Mạnh tướng quân trong sạch."

"Khổ nỗi chính là tên Ninh Hầu đó, nói là mình vừa mới mua chút quả khô từ quầy hàng ở bên ngoài trở lại, đúng lúc nghe thấy tiếng đánh nhau. Chúng ta đã hỏi người giữ cửa của sơn trang Hạo Đình, chứng thực quả thật là Ninh Hầu trở về vào lúc đó. Hiện tại tất cả mọi người đều xác định Mạnh tướng quân sẽ không giết người, nhưng mà có nhân chứng, người lại còn chết ở trong nhà ngài ấy..."

Thẩm Lãnh hít sâu: "Nếu nhân chứng có vấn đề thì sao?"

"Nhân chứng, không tra ra vấn đề, lúc binh lính tuần tra đi qua không nhìn thấy Ninh Hầu cũng đi vào, nhưng lại có một điểm rất đáng tiếc, Ninh Hầu quả thật đã ra khỏi sơn trang, lúc ra vào đều có người giữ cửa nhìn thấy, có thể chứng minh."

"Chênh lệch thời gian." Thẩm Lãnh nói: "Hắn lừa Vương Vô Ba nói là Mạnh Trường An đã về, Vương Vô Ba liền đi tìm Mạnh Trường An uống rượu, mà Ninh Hầu đã tính toán thời gian, đúng lúc đó là binh lính tuần tra đi qua, cho nên nhìn thấy Vương Vô Ba vào viện. Nhất định là hắn nói với Vương Vô Ba rằng Mạnh Trường An ở nhà, cho nên Vương Vô Ba chỉ là trả lời một câu theo bản năng nói là tìm Mạnh Trường An uống rượu, mà binh lính tuần tra thì theo quán tính cho rằng Mạnh Trường An ở nhà."

Thẩm Lãnh trầm tư một chút: "Ninh Hầu cũng không có thể không có thời gian giết người. Sau khi lừa Vương Vô Ba vào trong nhà Mạnh Trường An, hắn hoàn toàn có thể trèo tường vào giết gã, đánh lén, hoặc là trực tiếp ra tay thì Vương Vô Ba cũng sẽ không có phòng bị, sau đó hắn lập tức rời khỏi sơn trang, người giữ cửa nhìn thấy hắn đi ra ngoài, lúc đó Vương Vô Ba đã chết rồi, sau đó hắn lại trở về..."

Cổ Lạc thở dài: "Tướng quân, ta biết ngài nóng lòng, nhưng những lời ngài nói, chúng ta đều đã nghĩ đến."

Gã nhìn Thẩm Lãnh: "Không có cách nào chứng minh."

"Hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy Mạnh Trường An đánh chết Vương Vô Ba?"

"Không có, hắn chỉ nói lúc trở lại nghe thấy tranh chấp từ rất xa, mau chóng chạy qua, lúc chạy đến cửa thì Vương Vô Ba đã chết rồi."

Cổ Lạc nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Còn có một tin không tốt."

"Cái gì?"

"Lúc Ninh Hầu từ bên ngoài sơn trang trở lại, đã kéo một người từ đông cương tới tham gia kỳ thi lớn các quân đến phòng của hắn uống rượu, người đó tên là Trương Hoa Lâm, một trong đông cương bát đao tướng... Hắn chứng thực, khi hắn và Ninh Hầu cùng trở về thì nghe thấy tiếng cãi vã, chạy tới thì nhìn thấy Mạnh Trường An ngồi xổm bên cạnh thi thể của Vương Vô Ba, tay còn ở trên cổ Vương Vô Ba."

"Vô liêm sỉ!" Thẩm Lãnh lập tức đỏ mắt: "Lời của đông cương bát đao tướng, cũng có thể làm chứng cớ? Bùi Đình Sơn muốn giết Mạnh Trường An, vẫn luôn muốn giết!"

Cổ Lạc kéo Thẩm Lãnh một cái: "Tướng quân ngài bình tĩnh một chút, cũng may phủ Đình Úy đã lập tức tiếp nhận vụ án này rồi, hiện tại Mạnh tướng quân đang ở trong phủ Đình Úy, ngài ấy bảo ta tới nói cho ngài biết một tiếng."

"Hắn còn nói gì?"

Cổ Lạc chậm rãi thở ra một hơi: "Mạnh tướng quân bảo ta nói với tướng quân... Ngài ấy bị người ta gài bẫy."

"Ta phải vào cung." Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Trà gia đã chạy tới phía sau: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi gặp bệ hạ."

"Ngài không vào cửa cung được đâu." Cổ Lạc nói: "Cửa cung đã đóng, không có chuyện tuyệt đối khẩn cấp, ai cũng vào không được."

"Ta có thể vào." Đúng lúc này Thẩm tiên sinh từ bên ngoài trở lại: "Bệ hạ cho phép ta tự do ra vào cung Vị Ương. Lãnh Tử, ta cùng ngươi vào cung, Trà Nhi ngươi cũng đi theo, một mình ngươi ở nhà ta cũng không yên tâm, không biết Diệp Lưu Vân đã đi đâu, ba người chúng ta đi."

Đúng lúc này bên ngoài lại truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, một tiểu thư đồng đỡ lão viện trưởng thư viện đi đến. Lão viện trưởng đi thất tha thất thểu: "Thẩm Lãnh đâu? Thẩm Lãnh ở đâu? Theo ta cùng vào cung gặp bệ hạ."

Phủ Đình Úy.

Ninh Hầu ngồi trong một gian phòng trống, nhìn những hình cụ treo trên vách tường trước mặt, mặt không đổi sắc.

Y biết mình có thể sẽ gặp phải một vài khó khăn, Hàn Hoán Chi là Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng, nhưng y đã không còn đường lui nữa. Lần này cho dù Mạnh Trường An không chết cũng có thể lột da, đến lúc đó gã sẽ không tham gia kỳ thi lớn các quân được, Vương Vô Ba đã chết rồi, chỉ còn một người y là đại diện cho bắc cương, hơn nữa y lên kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, y có rất nhiều chứng cứ cho thấy y là người vô tội, cho dù là Binh bộ, cho dù là bệ hạ cũng không thể tự dưng hủy bỏ tư cách tham gia kỳ thi lớn các quân của y.

Hàn Hoán Chi nhất định sẽ thiên vị Mạnh Trường An, nhưng ông ta có thiên vị đến mức nào thì cũng không dám trực tiếp thả Mạnh Trường An ra, cách kỳ thi lớn các quân chỉ còn một ngày, trong vòng một ngày, ai có thể chứng minh Mạnh Trường An là người trong sạch?

Có lẽ sẽ có chút đau đớn xác thịt, Hàn Hoán Chi sẽ muốn ép y nhận tội này.

Y lại nhớ lại một chút lời mình đã nói, không có bất cứ vấn đề gì, y cũng không nói là Mạnh Trường An bảo Vương Vô Ba nhường đường ở kỳ thi lớn các quân, không ai tin điều đó, không hợp lẽ thường. Y càng không nói đã nhìn thấy Mạnh Trường An ra tay đánh Vương Vô Ba trước, cũng không ai tin điều đó, cũng không hợp lẽ thường, cho nên y nói là, có thể là Vương Vô Ba động thủ trước.

Khóe miệng Ninh Hầu nhếch lên, giơ tay lên sờ sờ hình cụ treo trên tường.

Vì thành công, vì tương lai, vì trở thành người trên người khác, đau đớn xác thịt, có tính gì?

(1) Tam cương "quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương" có nghĩa là yêu cầu những người làm thần, làm cha, làm vợ nhất định phải tuyệt đối phục tùng vua, cha, chồng; đồng thời cũng yêu cầu vua, cha, chồng là gương cho thần, con, vợ. Nó thể hiện một kiểu quan hệ đạo đức đặc thù giữ quân thần, cha con, vợ chồng trong xã hội phong kiến. Đây là lý luận do Đổng Trọng Thư đề ra để duy trì chế độ đẳng cấp phong kiến.

Bình Luận (0)
Comment