Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 350 - Chương 350: Cảm Ơn Ngươi

Chương 350: Cảm ơn ngươi Chương 350: Cảm ơn ngươi

Hàn Hoán Chi ngồi xuống trước mặt Ninh Hầu, nhìn vào mắt Ninh Hầu, không nói câu nào, chỉ nhìn vào mắt y.

"Đại nhân có gì muốn hỏi?"

Ninh Hầu đợi chừng một nén nhang cũng không đợi được Hàn Hoán Chi mở miệng, đành phải chủ động hỏi một câu, đột nhiên sực tỉnh, mình hỏi câu này là đã thua về khí thế.

Hàn Hoán Chi vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn vào mắt Ninh Hầu.

Ninh Hầu bị nhìn mà hơi chột dạ, theo bản năng né người đi một chút, sau đó kịp phản ứng lại, ngẩng đầu đối mắt với Hàn Hoán Chi, nhưng mà chỉ nhìn nhau không quá ba tức mà thôi, lại một lần nữa tránh né theo bản năng.

"Ta không thích nói, trên đời này mọi chuyện đều có công lý, trông cậy vào công lý nhân tâm thiên đạo soi tỏ mà người khác nói, là chuyện rất vô nghĩa." Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Ngươi về đi."

Ninh Hầu sửng sốt: "Vậy là, vậy là về luôn?"

Hàn Hoán Chi đi ra ngoài, không trả lời.

"Đại nhân nói, không thích nói, trên đời mọi chuyện đều có công lý, vậy đại nhân không lấy công lý để nói chuyện thì lấy cái gì?" Ninh Hầu không phục mà hỏi một câu.

Hàn Hoán Chi dừng bước: "Ta chính là công lý."

Sau khi nói xong ông ta liền rời khỏi phòng, vai Ninh Hầu run lên một cái. Tuy rằng y không nhìn thấy khi nói câu này Hàn Hoán Chi có vẻ mặt gì, nhưng y nghe ra được hàn ý trong lời nói của Hàn Hoán Chi... So sáng mà nói, y lại càng muốn Hàn Hoán Chi gấp gáp dụng hình với y, như vậy ngược lại y còn kiên định một chút, dụng hình là chứng tỏ Hàn Hoán Chi không có biện pháp gì khác nữa, chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này.

Nhưng mà Hàn Hoán Chi lại dễ dàng thả y đi, trong lòng Ninh Hầu lập tức trở nên thấp thỏm không yên.

Sau khi ra khỏi phủ Đình Úy cũng không có bất cứ chuyện gì phát sinh, người của phủ Đình Úy thậm chí không liếc mắt nhìn y thêm một cái. Những người đó nên làm việc gì thì vẫn làm việc nấy, bước đi vun vút có vẻ vội vàng, chính là không có ai thèm để ý tới y.

Trên đường trở về sơn trang Hạo Đình, Ninh Hầu mua chút nhang nến tiền giấy, ngồi xổm trước cửa lầu gỗ đốt tiền giấy.

"Ngươi đừng trách ta, trên đời này rất nhiều điều tốt đẹp đều là tự mình truy cầu, với tính tình của ngươi, truy cầu cũng không truy cầu được cái gì, thứ ta mượn của ngươi, sau này sẽ trả cho ngươi, tương lai ta sẽ chăm sóc người nhà ngươi nhiều hơn một chút, sau này ta làm bắc cương đại tướng quân, ta thậm chí sẽ cho ngươi lập bia ở bắc cương, nếu ngươi không chịu an tâm, vậy thì cũng có thể thế nào?"

Sau khi đốt tiền giấy xong Ninh Hầu đứng dậy, trở lại trong phòng nằm trên giường của mình, cũng không biết tại sao, cứ cảm thấy có một người đang ngồi trên cái giường trống bên cạnh, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô với mình.

Ninh Hầu đâm bội đao của mình xuống mặt đất: "Ta còn sợ ngươi à?"

Dường như có một âm thanh đang nói... Ngươi sợ, bản thân ngươi.

Hoàng cung.

Hoàng đế liếc nhìn lão viện trưởng, lại liếc nhìn Thẩm Lãnh.

"Ngày kia chính là kỳ thi lớn các quân, trẫm đã căn dặn Hàn Hoán Chi bảo hắn mau chóng điều tra rõ, nhưng trẫm biết, trong vòng một ngày muốn có phát hiện gì không khác người si nói mộng. Trẫm cũng không tin Mạnh Trường An sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng mà cả triều văn võ đang nhìn vào, bách tính thành Trường An biết được tin tức đang nhìn vào, các khanh tới cầu trẫm, có thể cầu được cái gì?"

Hoàng đế khẽ thở dài: "Tiên sinh, Thẩm Tiểu Tùng, Thẩm Lãnh và Trà Nhi hai người trẻ tuổi suy nghĩ không chu toàn thì thôi, hai người các khanh cũng chạy đến tìm trẫm, là muốn để trẫm nói với các khanh, bởi vì trẫm cũng tin tưởng Mạnh Trường An vô tội giống như các khanh, là có thể tùy tiện nói hắn vô tội?"

Lão viện trưởng ngồi ở đó, sắc mặt hơi trắng bệch: "Thần biết cuối cùng bệ hạ cũng sẽ không thật sự làm gì Mạnh Trường An, nhưng mà, ngày kia chính là kỳ thi lớn các quân rồi, hắn... đã ở thành Trường An đợi gần một năm vì chuyện này."

"Trẫm, sẽ không để hắn tham gia kỳ thi lớn các quân nữa." Hoàng đế lắc đầu: "Các khanh đều trở về đi."

Lão viện trưởng run rẩy đứng dậy, còn muốn nói tiếp gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Thẩm Lãnh cũng muốn nói gì đó nhưng bị Trà gia kéo một cái.

Bệ hạ đã nói rất rõ ràng, ông ta tin Mạnh Trường An sẽ không vô cớ giết người, chẳng lẽ này thái độ còn không rõ ràng? Về phần không thể tham gia kỳ thi lớn các quân, đã thành kết cục đã định, nói nhiều vô ích... Hàn Hoán Chi không thể nào thật sự tra tấn bức cung, người của Binh bộ đang nhìn vào, người của Ngự sử đài đang nhìn vào.

Bốn người ra khỏi cung Vị Ương trở về, đều cảm thấy mùa đông trong thành Trường An này quả thật hơi quá lạnh.

Sơn trang Hạo Đình.

Đoàn Mị liếc nhìn Trương Hoa Lâm: "Chuyện Mạnh Trường An giết người, là ngươi và Ninh Hầu đã thương lượng trước phải không."

Trương Hoa Lâm nhướn mày: "Ngươi quên mình là ai rồi?"

Khóe miệng Đoàn Mị hơi nhếch lên, có vẻ khinh miệt.

"Ta không quên mình là ai, càng không quên mình có thể có ngày hôm nay đều là đại tướng quân bồi dưỡng. Chuyện các ngươi làm, tất nhiên ta sẽ không nói ra, nhưng các ngươi đã quá coi thường Hàn Hoán Chi, cũng coi thường Thẩm Lãnh, điều chính yếu nhất là, các ngươi tưởng là bệ hạ dễ bị lừa."

"Người xui xẻo sẽ không phải là ta." Trương Hoa Lâm cười cười: "Ninh Hầu chẳng qua là kẻ tiểu nhân mà thôi, nếu mượn tay hắn có thể giết Mạnh Trường An tất nhiên không còn gì tốt hơn, nếu không giết được, cũng có thể phế Mạnh Trường An đi... Vụ án kiểu này, phủ Đình Úy cũng tra không rõ ràng, Hàn Hoán Chi không chắc chắn bức cung Ninh Hầu, bức ra được còn đỡ, không bức ra được, bản thân ông ta cũng mất sạch thanh danh, danh dự công chính nghiêm minh mà phủ Đình Úy khó khăn lắm mới tạo ra được cũng sẽ bị phế đi. Nhưng mà, Ninh Hầu tưởng rằng mình giết Vương Vô Ba vu oan cho Mạnh Trường An rồi thì sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, quá ngốc?"

"Không nói đến Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh liệu có buông tha cho hắn hay không, trở lại bắc cương, Thiết Lưu Lê có thể buông tha cho hắn? Một người tầm nhìn thấp như thế thì làm được chuyện lớn gì, ta chỉ lợi dụng thời thế mà thôi. Trước đó ta cũng không có thương nghị cùng hắn, chỉ là hắn kéo ta đi cùng, ta đi với hắn, vừa khéo cảnh hắn để ta nhìn thấy, ta liền nhìn thấy, xét đến cùng, ta chỉ là nói thật mà thôi."

Đoàn Mị không nói gì nữa, nằm lên giường: "Ngươi có nghĩ tới không, quân nhân, nếu làm chuyện như vậy, sẽ không thuần túy."

Trương Hoa Lâm hừ lạnh: "Sao ngươi còn ấu trĩ như thế, ngươi nói cho ta biết trên thế giới này có ai thuần túy?"

Hắn ta liếc mắt nhìn Đoàn Mị một cái: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đừng quên, ngươi là người được đại tướng quân bồi dưỡng ra, là đại tướng quân nhặt ngươi về, chưa nói công danh lợi lộc hiện tại, nếu không có đại tướng quân, ngay cả mạng ngươi cũng không còn."

Đoàn Mị khẽ nhíu mày: "Ta không cần ngươi nhắc nhở ta."

Trương Hoa Lâm cười nói: "Ta biết ngươi không vừa mắt ta, cảm thấy ta quá công lợi, ta cũng xem thường ngươi, rõ ràng mình cũng có lòng công lợi nhưng lại xem thường người khác, đại tướng quân đánh giá ngươi, có sơ tâm mà quên sơ tâm, nói không sai."

Đoàn Mị xoay người đưa lưng về phía Trương Hoa Lâm, không nói gì nữa.

Trương Hoa Lâm cũng nằm xuống: "Suy nghĩ kỹ xem làm thế nào đối mặt với kỳ thi lớn các quân đi, ta thật sự muốn xem thử, sẽ có bao nhiêu trò hay."

Trong một gian phòng khác, Ninh Hầu vẫn chưa ngủ, đao ở bên người, vô dụng.

Có người nói, đao của tướng quân bách tà bất xâm, cầm đao trong tay, tà mà tránh lui, đó là bởi vì người làm tướng quân giết người quá nhiều, hồn ma cũng sợ, nhưng Ninh Hầu phát hiện đao có thể trừ tà, không thể trừ bỏ nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi trời sáng, Ninh Hầu không có ý định làm gì cả, rửa mặt ăn cơm, nằm ngẩn người ở trên giường, lại ăn cơm, lại ngẩn người, cứ như vậy cả ngày. Y tưởng là phủ Đình Úy sẽ còn tìm y để hỏi, nhưng Hàn Hoán Chi giống như đã từ bỏ, hoàn toàn không phái người đến.

Cung Vị Ương.

Hoàng đế liếc nhìn Mạnh Trường An quỳ gối trước mặt mình: "Khanh có lời gì muốn biện giải?"

Mạnh Trường An lắc đầu: "Thần không có."

"Về bắc cương đi." Hoàng đế ngồi xuống: "Phủ Đình Úy không có cách nào cho khanh một sự trong sạch, nhưng mà sẽ không tùy tiện định một cái tội cho khanh, sau khi đến bắc cương lập nhiều chiến công, kỳ thi lớn các quân lần sau, vẫn còn có thể tới."

Mạnh Trường An dập đầu: "Thần tạ bệ hạ tin thần vô tội."

Gã ngẩng đầu: "Thần biết không nên có hy vọng xa vời nữa, nhưng thần muốn xin bệ hạ chuẩn một chuyện."

Hoàng đế nói: "Nói."

Mạnh Trường An trầm mặc một lát: "Xin bệ hạ chấp thuận cho thần mang một người đi."

"Ai?!"

Hoàng đế nhướn mày, nếu Mạnh Trường An nói ra cái tên Nguyệt Châu Minh Đài này, ông ta tất sẽ giết người này.

"Thế tử điện hạ."

Hoàng đế ngây ra: "Ai?"

"Thế tử điện hạ, Lý Tiêu Thiện."

Hoàng đế đứng bật dậy: "Mạnh Trường An, khanh còn có sát tâm?!"

Mạnh Trường An dập đầu: "Thần không có."

"Vậy khanh muốn làm gì?"

"Muốn cho thế tử rèn luyện ở bắc cương, lột xác thành một nam nhân chân chính. Thần không thẹn với lương tâm, thần đối với bệ hạ, đối với Đại Ninh, đều không tàng tư, chỉ có ở trong băng thiên tuyết địa bắc cương, chỉ có ở trong đọ sức sinh tử với người Hắc Vũ, tầm nhìn của thế tử mới có thể rộng rãi, tâm cảnh thế tử mới có thể tăng lên."

Hoàng đế đi một vòng quanh Mạnh Trường An, Hàn Hoán Chi đứng ở bên cạnh cũng cảm nhận được trong Đông Noãn Các này dường như thoáng chốc đã không còn hơi ấm, giống như rơi vào hầm băng vậy... Tên Mạnh Trường An này thật sự ngốc mà, sao có thể nhắc đến yêu cầu như thế? Thế tử dù như thế nào cũng là thế tử, là huyết mạch hoàng tộc Đại Ninh, là chất nhi của bệ hạ.

"Chuẩn." Hoàng đế bỗng nhiên dừng lại: "Đại Phóng Chu, truyền ý chỉ... Thế tử đã trưởng thành, đến lúc kiến công lập nghiệp, trẫm mười sáu tuổi đã lãnh binh chinh chiến, nam nhi Lý gia nên rèn luyện sa trường, bảo hắn ngày mai thu xếp một chút, theo Mạnh Trường An đến bắc cương, cứ... thêm một hàm giáo úy chính lục phẩm, học tập đại tướng quân Thiết Lưu Lê thuật lãnh binh, đợi khi học thành, trẫm sẽ triệu hắn trở lại."

Hàn Hoán Chi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, dù thế nào ông ta cũng không ngờ được bệ hạ lại phê chuẩn.

Hơn nữa này chính lục phẩm rất có ý nghĩa, không đến tướng quân ngũ phẩm, không thể mang theo gia quyến.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Mạnh Trường An, đừng để trẫm thất vọng lần nữa."

Mạnh Trường An cúi đầu chạm đất: "Thần không dám."

"Đi cả đi." Hoàng đế xua tay: "Ngày mai đi ngay. Hàn Hoán Chi, bắc cương có chiến sự, khanh sắp xếp người theo Mạnh Trường An cùng đi bắc cương, cứ nói với bên ngoài là vừa chiến vừa điều tra."

Chiêu này, cũng không phải lần đầu tiên hoàng đế chơi, không cao minh, nhưng ông ta là hoàng đế.

"Vâng."

Hàn Hoán Chi cúi đầu, liếc nhìn sang Mạnh Trường An đang quỳ gối ở đó, nghĩ thiếu niên chính là thiếu niên, bởi vì ngây ngô nên lỗ mãng, bởi vì lỗ mãng cho nên không sợ.

Sau khi đám người này đi rồi, hoàng đế một mình ngồi ngẩn người ở trong Đông Noãn Các, bỗng nhiên cười cười, lẩm bẩm nói một câu: "Thiện ác thị phi trong lòng người trẻ tuổi, thật sự rất nông cạn mà, cũng thật sự rất đơn giản."

Ngày diễn ra kỳ thi lớn các quân, Mạnh Trường An thu dọn một chút hành lý rời khỏi thành Trường An. Bên ngoài thành Trường An đã có mười mấy người đang chờ, là hắc kỵ của phủ Đình Ú. Thế tử Lý Tiêu Thiện nhìn gã bằng ánh mắt đầy oán độc, dường như muốn một ngụm nuốt chửng gã, cái người khiêm tốn ở trong thư viện ngày đó, giờ này khắc này đã hoàn toàn không còn che giấu nữa.

"Ngươi xứng sao?" Lý Tiêu Thiện ngồi trên lưng ngựa nhìn Mạnh Trường An: "Ngươi có ý gì với phu nhân ta chứ, ngươi có từng hỏi bản thân không, ngươi xứng sao?"

Mạnh Trường An trầm mặc một lát, nhìn về phía Lý Tiêu Thiện: "Thế tử, xứng sao?"

Lý Tiêu Thiện đột nhiên nắm chuôi đao, người của phủ Đình Úy ho khan vài tiếng: "Thế tử điện hạ, Mạnh tướng quân, chúng ta nên xuất phát."

Mạnh Trường An lên ngựa, không hề lo lắng về Lý Tiêu Thiện phía sau lưng mình, gã có thể cảm nhận được sát ý của Lý Tiêu Thiện, nhưng gã cũng không liếc mắt nhìn một cái.

"Tư thế cầm đao của ngươi không đúng." Mạnh Trường An vẫn thanh lãnh như vậy: "Tới bắc cương, sau khi chém đầu mấy người Hắc Vũ rồi hãy uy hiếp ta, có lẽ còn có chút khí thế."

Lý Tiêu Thiện siết chặt tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Cổng thành, nhìn phương hướng bọn họ đi xa, Nguyệt Châu Minh Đài chậm rãi quỳ xuống.

"Cảm ơn ngươi."

Bình Luận (0)
Comment