Đối với mỗi một thiếu niên có thể tham gia kỳ thi lớn các quân mà nói, thật ra bọn họ đều đã thắng rồi, mỗi một người đều đã thắng rồi.
Phàm là người tham gia kỳ thi lớn các quân, tên của bọn họ đều sẽ được bệ hạ nhớ đến, đây chính là thành công lớn nhất của bọn họ, về phần dốc hết toàn lực đi thay đổi thứ tự cuối cùng của kỳ thi lớn các quân, là vì từ một ý nghĩa rất lớn mà nói thứ tự này cũng là trình tự bệ hạ nhớ đến bọn họ.
Ngày đầu tiên, Thẩm Lãnh mặt không cảm xúc ngồi trên ghế quan khán, ánh mắt như tĩnh lặng giếng nước.
Kỳ thi lớn các quân bắt đầu trước nhất chính là cuộc chiến thập đại tân tú, hiện giờ trong các vị tướng quân đang ngồi xem cuộc chiến, không ít người đều đã từng tham gia kỳ thi lớn các quân hai lần, lần trước là tham gia tranh thập đại tân tú, lần tiếp theo tham gia tranh thập đại chiến tướng, có vài người sẽ cố ý giấu công trận của mình không báo bởi sợ thăng nhiệm tướng quân trước kỳ thi lớn các quân, chính là để có thể khiến bệ hạ nhớ đến mình hai lần.
Thao tác loại này, thật ra cũng không thiệt một chút nào.
Một người trẻ tuổi ngồi đối diện với Thẩm Lãnh trên ghế quan khán tên là Ninh Hầu, từ đầu đến cuối đều không có nhìn cuộc tỷ thí của những người trong sân, y vẫn luôn nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An là mối quan hệ như thế nào, đừng nói là người ở thành Trường An, sợ là một nửa quân nhân của Đại Ninh cũng biết. Y đã gài bẫy Mạnh Trường An, người của bắc cương Thiết Kỵ tham gia kỳ thi lớn các quân cũng chỉ còn một mình y, nhưng y biết Mạnh Trường An không phải chướng ngại duy nhất của y.
Lúc nhìn Thẩm Lãnh y đang suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến cho Thẩm Lãnh cũng không có cách nào trở thành chướng ngại này.
Thật ra cũng không phải bây giờ y mới suy nghĩ, đồng thời khi đang suy nghĩ làm sao để khiến cho Mạnh Trường An không thể tham gia kỳ thi lớn các quân, y cũng đang suy nghĩ làm sao để khiến cho Thẩm Lãnh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, may mắn là ngày đầu tiên y đến thành Trường An đã tìm được đáp án, không may là đáp án này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Y biết Thẩm Lãnh rất yêu rất yêu thê tử của hắn, biện pháp đơn giản nhất chính là bắt thê tử của hắn để uy hiếp hắn rút khỏi kỳ thi lớn các quân. Y xoay sở thăm dò thế lực ám đạo thành Trường An, đã tốn một số bạc ủy thác người khác đi thử xem có người nào bằng lòng nhận việc này hay không, chỉ cần bắt được nữ nhân tên Thẩm Trà Nhan kia, Thẩm Lãnh còn có tâm trạng gì tham gia kỳ thi lớn các quân nữa?
Nhưng mà, tên cò mồi mà y ủy thác đã thất bại. Thời gian trước thế lực ám đạo thành Trường An đã bị Lưu Vân Hội và Hồng Tô Thủ san bằng, đương nhiên sẽ không san sạch sẽ, nhưng mà vừa nghe nói là phải hạ thủ với phu nhân của Thẩm Lãnh, kẻ nào kẻ nấy lập tức đi ngay sợ tránh không kịp.
Đến ngày thứ tư cuối cùng cũng có người hỏi thăm thủ ông chủ bằng lòng bỏ ra bao nhiêu bạc, tên cò mồi mà Ninh Hầu ủy thác kia nói ra con số ba ngàn lượng là hết mức có thể, người trên ám đạo kia nói ta cho ngươi sáu ngàn lượng, nếu ngươi có thể làm được, ta cho thêm bốn ngàn lượng.
Người do y ủy thác lại hỏi, bao nhiêu bạc thì ngươi có thể nhận việc này.
Người trên ám đạo nói hai mươi vạn lượng.
Thế là hai người đều thầm mắng đối phương một câu ngu vãi, buồn rầu giải tán.
Đây là một câu chuyện rất bi thương, có tiền không mua được sát thủ, đương nhiên tiền cũng không đủ.
Tỷ thí thập đại tân tú và tỷ thí thập đại chiến tướng hạng mục gần như nhất trí, nhưng người tham gia thập đại tân tú số nhiều hơn. Người trẻ tuổi đến từ Đại Ninh tứ cương tứ khố đến hai có không dưới ba trăm mươi vệ chiến binh, trong đó người đến từ tứ cương hổ lang đại khái có sáu mươi, bảy mươi người, cũng có chừng bốn mươi, năm mươi người do tứ khố chọn ra, hơn một trăm người khác đều đến từ các vệ chiến binh.
Vị trí bên cạnh Thẩm Lãnh trống không, đó vốn là chỗ Mạnh Trường An ngồi, vốn có người muốn qua đây ngồi cạnh Thẩm Lãnh, nhưng phát hiện trên ghế này đó để một tấm bảng, viết ba chữ "Mạnh Trường An", mọi người liền ý của hiểu Thẩm Lãnh.
Hoàng đế cũng biết chuyện này, lẩm bẩm hai từ... Ấu trĩ.
Đương nhiên Thẩm Lãnh ấu trĩ, trên đời này phàm là tình cảm chân thành đều có chút ấu trĩ, người thành thục nhất không có tình cảm chân thành nhất, vĩnh viễn cũng không có.
Quan tổng giám tài kỳ thi lớn các quân là nam cương Lang Viên đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, ngày đầu tiên của kỳ thi lớn các quân bệ hạ cũng sẽ xuất hiện, nhưng sau nghi thức khai mạc long trọng không lâu thì bệ hạ trở về cung Vị Ương xử lý chính vụ, Thạch Nguyên Hùng chính là chúa tể trên sân thi đấu này.
Thạch Nguyên Hùng không nhịn được cũng nhìn sang bên Thẩm Lãnh mấy lần, con trai ông đã viết thư nói, bản thân gã nợ Thẩm Lãnh không chỉ một một nhân tình, nếu phụ thân thuận tiện, phải chăm sóc nhiều một chút.
Vốn dĩ Thạch Nguyên Hùng cũng có dự định này, sau này sau khi thấy bệ hạ đi tham gia đại hôn của Thẩm Lãnh, ông ta thầm nghĩ người trẻ tuổi như vậy, cần đến ta chăm sóc ư?
Đương nhiên ông ta biết chuyện của Mạnh Trường An, loại người lão giang hồ lão luyện lão chính khách như ông ta thì có cái gì mà nhìn không thấu triệt? Cho nên ngay từ đầu đã phán đoán ra chuyện này tất nhiên có quan hệ cực lớn với Ninh Hầu, vì thế đánh giá của ông ta về Ninh Hầu cũng chỉ hai từ... ngu ngốc.
Sau khi thập đại tân tú tỷ thí liên tục sáu ngày, chỉ còn lại không tới bốn mươi người, mà lúc này tỷ thí thập đại chiến tướng cũng tuyên bố bắt đầu. Sau khi thập đại chiến tướng chỉ còn lại có hai mươi người, là tỷ thí loại bỏ cuối cùng của thập đại tân tú, sau đó là tỷ thí loại bỏ cuối cùng của thập đại chiến tướng.
Quá trình này diễn ra trong thời gian nửa tháng, nhưng đến nơi bước này cũng không có nghĩa là kỳ thi lớn các quân liền tuyên cáo kết thúc, sự phấn khích thật sự chỉ vừa mới bắt đầu, kế tiếp là cuộc chiến xếp hạng thập đại tân tú, thập đại chiến tướng.
Ngày thứ bảy của kỳ thi lớn các quân, Thẩm Lãnh từ trong tiểu viện nhà mình đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn quay đầu lại nói với Trà gia một tiếng: "Ta phải ở trường diễn võ vài ngày, dựa theo quy củ người tham gia kỳ thi lớn các quân đều phải ở đó, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày thứ sáu trở lại, buổi tối chuẩn bị chút rượu, để chúc mừng."
Trà gia: "Ừm, hôm đó ta đi mời đại sư phụ của Nghênh Tân Lâu nấu vài món ăn đưa vào trong viện."
Thẩm Lãnh: "Đừng đốt pháo, huyênh hoang quá không tốt."
Trà gia liếc nhìn qua số pháo nàng đã sớm chuẩn bị đặt ở cạnh cửa: "Ồ..."
Thẩm Lãnh đi ra ngoài: "Hôm đó có thể sẽ về muộn một chút."
Trà gia: "Ta nhờ Trần Nhiễm thuê một chiếc xe chờ ngươi ở ngoài cung Vị Ương."
"Được."
Trà gia nói là chờ ở ngoài cung Vị Ương, không phải trường diễn võ.
Thẩm Lãnh quay người lại muốn đóng cửa viện: "Về nghỉ ngơi đi, hôm qua ta mua cho tỷ một cái vòng ngọc, giấu đi rồi, xem thử tỷ có thể tìm được hay không."
Trà gia giơ tay phải lên quơ quơ, vòng ngọc ở trên cổ tay.
"Lần nào ngươi cũng đặt ở dưới gối."
Thẩm Lãnh cười: "Rõ ràng lần này ta đã đổi chỗ."
Trà gia: "Đúng thế, rất khó tìm, dưới gối của ngươi."
Thẩm Lãnh cười rời đi, vẫy tay.
Trà gia vẫy tay, sau khi Thẩm Lãnh đi rồi nụ cười trên mặt Trà gia từ từ biến mất, thở ra một hơi thật dài... Nhưng nàng biết, mình thở dài cũng vô dụng, cục tức đó của Lãnh Tử vẫn chưa trút ra.
Ngõ rất dài, có chừng ba mươi mấy trượng, Thẩm Lãnh không trực tiếp đi xuyên qua cửa sau của Nghênh Tân Lâu mà cố ý đi qua ngõ.
Hắc Nhãn lười biếng dựa vào đầu ngõ, nhìn thấy Thẩm Lãnh đi ra lập tức vẫy tay, thế là một chiếc xe ngựa đi đến chắn ngang ở đó, che khuất đầu ngõ.
Cửa xe ngựa bị mở ra, một nam nhân trung niên bị trói chặt cứng bị ném từ trên xe ngựa xuống, rơi xuống đất thật mạnh, phát ra một tiếng bịch, sau khi người ném ra xe ngựa vẫn không đi, vẫn chắn ở đầu ngõ, người đi qua bên ngoài không nhìn thấy cảnh trong ngõ.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Hắc Nhãn đứng lại, cúi đầu nhìn nhìn nam nhân trung niên nằm trên mặt đất.
"Cảm ơn."
Hắn nói.
Hắc Nhãn bĩu môi.
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống, nam nhân trung niên kia đã sợ đến mức mặt trắng không có một tia máu, răng va vào nhau cầm cập, giống như lạnh đến mức không chịu nổi vậy. Hắn ta nằm đó nhìn Thẩm Lãnh, người nhích về sau, chỉ muốn cách càng xa càng tốt.
"Bạc thật sự sẽ làm người ta điên cuồng." Thẩm Lãnh nhìn vào mắt nam nhân trung niên kia: "Nhưng mà tầm mắt của ngươi lại quá thấp, ít bạc khiến cho ngươi điên cuồng đó thật sự ít không đáng kể."
Hắn đứng lên nhìn về phía Hắc Nhãn: "Đừng để hắn chết."
Khóe miệng Hắc Nhãn hơi cong lên: "Hiểu... Còn phải giữ hắn lại dùng để định tội Ninh Hầu, tên kia cũng coi như một hảo hán, người ở trong thành Trường An còn dám tìm sát thủ trên ám đạo đều là hảo hán."
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không chết thì không chết, ngươi định muốn sống mấy phần?"
"Có thể nói chuyện là được."
Thẩm Lãnh cất bước rời khỏi ngõ vòng qua xe ngựa đi về phía trường diễn võ kỳ thi lớn các quân, Hắc Nhãn rút thiết thiên ra, trong vòng một tức liền đâm xuống bốn lần, nhanh đến mức làm cho mắt người ta cũng không kịp nhìn theo, một tức bốn nhất, tay chân của người này đều bị phế đi.
"Đừng kêu ra tiếng, nếu không ta không nhịn được sẽ giết người diệt khẩu."
Hắc Nhãn liếc mắt nhìn nam nhân trung niên kia một cái, người nọ thật sự cắn chặt môi không dám kêu thêm một tiếng nào.
"Muốn động đến Trà gia?" Hắc Nhãn lắc đầu: "Lừa cũng không đá đầu óc ngươi thành như vậy."
Đúng lúc này Thẩm Lãnh bỗng nhiên trở về, thò tay ra muốn lấy thiết thiên của Hắc Nhãn, đâm xuống ngực nam nhân trung niên kia, một thiên xuyên thấu, người nọ co giật vài cái liền mất mạng.
"Ta đổi ý rồi."
Thẩm Lãnh đưa thiết thiên cho Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn thở dài: "Ngươi không lý trí rồi, ngươi đã nói phải giữ lại người này để định tội cho Ninh Hầu."
"Ta không cần người khác định tội cho hắn."
Sau khi nói xong câu đó Thẩm Lãnh xoay người rời đi, Hắc Nhãn nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh, vẻ mặt lo lắng.
Trường diễn võ ở đại doanh cấm quân, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, Thẩm Lãnh tính toán thời gian lúc đến trường diễn võ sẽ không đã muộn cũng sẽ không quá sớm. Sở dĩ như thế là vì hắn lo mình sẽ không nhịn được, nhìn người tên là Ninh Hầu kia thêm một cái cũng có thể mất đi lý trí.
Dựa theo lệ thường, tất cả những người tham gia tranh thập đại chiến tướng đều phải trước tập hợp ở trường diễn võ, Thạch Nguyên Hùng là quan tổng giám tài sẽ nói chuyện, tuyên đọc quy tắc, chế độ thưởng phạt, cùng với các mục sắp xếp khác.
Thẩm Lãnh đứng yên trong đám người, nhắm mắt lại, dường như lời Thạch Nguyên Hùng nói hắn đều không nghe lọt một câu nào.
"Kỳ thi lớn các quân là việc thịnh đại nhất của chiến binh Đại Ninh, không tụt lại phía sau người khác là mục tiêu của mỗi người các ngươi, nhưng có mấy lời ta nhất định phải nói trước khi các ngươi bắt đầu tỷ thí. Chiến binh đều là huynh đệ, một điểm quan trọng nhất chính là không được cố ý đả thương người khác, dựa theo quy củ, người cố ý đả thương người khác, nhẹ thì bị hủy bỏ tư cách, nặng thì theo luật lệ Đại Ninh giao cho phủ Đình Úy xử trí, nếu người nào cố ý giết người thì tự nhiên là phải đền mạng."
Sau khi nghe Thạch Nguyên Hùng nói xong câu đó, khóe miệng Ninh Hầu hơi nhếch lên, đương nhiên y biết quy tắc của kỳ thi lớn các quân, nếu quan giám tài nhận định là cố ý đả thương người khác, lập tức hủy bỏ tư cách, sau đó giao cho phủ Đình Úy kiểm tra đối chiếu, nếu là giết người, vậy thì tất nhiên phải đền mạng.
Thẩm Lãnh muốn làm gì y trong kỳ thi lớn các quân, gần như là không thể, hơn nữa theo xác suất mà nói, Thẩm Lãnh không thể nào chạm trán y sớm như vậy được, cho dù có chạm trán thì cũng là chuyện của ba ngày sau. Sắp xếp ba ngày trước trong tranh thập đại chiến tướng lần lượt là thi viết về tổ hợp quân luật sách lược, thi võ tổ hợp bộ xạ kỵ xạ, ngày thứ ba thì là mỗi người đều sẽ nhận được một đề thi riêng, hoàn thành trong thời hạn, sau ba ngày khảo hạch này, mới là tỷ thí võ nghệ cá nhân giữa những người này bọn họ.
Hơn nữa, tỷ thí võ nghệ cá nhân không chỉ là đánh một trận đơn giản như vậy, hai người phải đồng thời tiến hành khảo hạch cùng hạng, cho nên chỉ một hạng này đã phải tiến hành trong ba ngày, nếu vận khí tốt, y có thể hoàn toàn không chạm trán với Thẩm Lãnh. Trước sau sáu ngày, y chỉ cần tránh né Thẩm Lãnh tiến vào tốp hai mươi, là có thể nghỉ ngơi mấy ngày, cho đến giai đoạn loại bỏ cuối cùng mới chạm mặt, nếu vận khí lại tốt, y vẫn sẽ không đụng phải Thẩm Lãnh đã có thể lọt vào thập đại chiến tướng.
Đang nghĩ ngợi những điều này, bỗng nhiên cảm giác thấy bên cạnh có chút khác thường, vội vàng nghiêng đầu, thế là Ninh Hầu liền thấy Thẩm Lãnh đang nhìn y, đã nhiều ngày như vậy rồi, lần đầu tiên Thẩm Lãnh trực tiếp nhìn y như vậy.
"Ta không có nhiều kiên nhẫn." Thẩm Lãnh nói.
Ninh Hầu chấn động trong lòng, nhưng không trả lời.
Thẩm Lãnh cũng chỉ nói một câu này, sau đó lại nhắm hai mắt lại.
"Đều nghe rõ quy tắc rồi chứ." Thạch Nguyên Hùng liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Bây giờ theo đội ngũ vào trường thi!"