Quân luật là thứ mỗi một quân nhân đều phải quen thuộc và nhớ kỹ. Quân luật Đại Ninh có mười hai điều bảy mươi hai khoản, mỗi một điều mỗi một khoản đều phải ghi nhớ trong lòng, cho nên hạng khảo hạch này đối với tất cả những người tham gia kỳ thi lớn các quân mà nói cũng không phải chuyện khó gì, bất kể là tranh thập đại tân tú hay là thập đại chiến tướng, mục thi đầu tiên đều là quân luật, đây là một kiểu chí kính, cũng là một kiểu thái độ.
Hạng này thật ra cũng không cần quá để ý, bởi vì mỗi người đều sẽ được điểm tuyệt đối.
Hạng mục sẽ tiến hành tiếp theo mới là kiểm tra năng lực tư duy của một người. Cứ mười người ở một trường thi, câu hỏi của mỗi trường thi đều không giống nhau, về hình thức cũng không tính mới mẻ độc đáo, quan giám tài ra đề, chọn ra một trận chiến điển hình, người tham gia khảo hạch căn cứ từ kinh nghiệm và tư duy của mình viết ra chi tiết nếu như đổi lại là mình thì trận chiến này sẽ đánh thế nào.
Thời hạn làm bài là một canh giờ, sau một canh giờ mọi người rời trường thi, cho dù là chưa viết xong cũng không thể nhân nhượng, hơn nữa số chữ không thể thấp hơn tám trăm chữ.
Thẩm Lãnh là người đầu tiên rời trường thi, dùng hết nửa canh giờ, thật ra nửa canh giờ này còn có gần một nửa thời gian hắn dùng để vẽ hai hình người nhỏ trên giấy thừa, hai người này vẽ đều rất xấu, hắn chọn người xấu hơn viết lên tên của Mạnh Trường An. So sánh mà nói người vẽ hơi đẹp một chút kia vốn định viết tên của mình, nhìn nhìn mặt của hình người nhỏ kia thì lại từ bỏ...
Hắn nộp bài thi sau đó rời khỏi trường thi, một mình đi sang phía trường diễn võ bổ sung phần huấn luyện hôm nay vẫn chưa làm, chạy hai vòng quanh trường diễn võ, đánh quyền một lượt, sau đó luyện thể lực ở trường diễn võ, dường như hắn căn bản không phải tới tham gia khảo hạch vậy, điều này làm cho mỗi một người nhìn thấy đều có chút cảm khái.
Trường diễn võ cấm quân cách cung Vị Ương cũng không xa, sau khi Thẩm Lãnh nộp bài không đến một nén nhang, bài thi đã đến tay đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng.
Thạch Nguyên Hùng nhìn thấy bài thi của Thẩm Lãnh liền lập tức không nhịn được kinh hô một tiếng: "Còn có chữ xấu như vậy?"
Đổi lại là người khác mà viết chữ xấu như vậy, ông ta ngay cả trên bài thi viết cái gì cũng có thể sẽ không xem, nhưng bởi vì đây là Thẩm Lãnh viết, cho nên ông ta ép mình xem tiếp, kết quả là sau khi xem một lúc thì ánh mắt càng ngày càng sáng lên, thêm một lúc nữa thì đã hoàn toàn quên chuyện chữ xấu hay không xấu, xem một mạch hết bài thi dài hơn ngàn chữ, trong lồng ngực tựa như có một luồng khí cuồn cuộn muốn phóng ra ngoài.
"Hay!"
Thạch Nguyên Hùng vỗ bàn bộp một tiếng, sai người dùng hộp gỗ cất bài thi của Thẩm Lãnh vào, sau đó gắn xi bên ngoài, Thạch Nguyên Hùng đích thân mang hộp gỗ này vào cung Vị Ương.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế cảm thấy hôm nay lòng có chút không ổn định, ngay cả việc đã thành thói quen như phê duyệt tấu chương cũng không thể tiếp tục làm, tính toán thời gian thì hạng mục đầu tiên thi quân luật cũng chỉ vừa mới kết thúc không lâu, hạng mục thứ hai đâu có thể kết thúc nhanh như vậy, vì thế hít sâu một hơi, mở tấu chương ra, ép mình tập trung tinh thần.
Vừa mới phê duyệt dăm ba bản, Đại Phóng Chu từ bên ngoài nhẹ bước đi vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng tới."
Hoàng đế ngẩng đầu: "Gọi vào."
Thạch Nguyên Hùng vào cửa rồi hành lễ, sau đó hai tay đưa hộp gỗ đựng bài thi của Thẩm Lãnh lên, hoàng đế nhận lấy không có vội mở ra: "Khanh đã xem qua?"
"Thần đã xem rồi."
"Như thế nào?"
"Bại nhứ kì ngoại, kim ngọc kì trung." (1)
"Hửm?"
Hoàng đế ngẩn ra, nghĩ lời bình tám chữ này là làm sao.
Mở xi, lấy bài thi của Thẩm Lãnh ra, mở ra, sắc mặt hoàng đế lập tức biến đổi: "Sao chữ có thể xấu như vậy?"
Thạch Nguyên Hùng cúi đầu, cố nhịn, tự nói với mình đây là đang ở trước mặt bệ hạ, phải nghiêm túc, không thể cười.
Hoàng đế thở dài: "Quả nhiên là bại nhứ kì ngoại."
Thạch Nguyên Hùng nói: "Thẩm tướng quân tuổi còn nhỏ, vẫn chưa tới hai mươi tuổi nữa, nếu như tìm một tiên sinh đứng đắn dạy một chút, chắc hẳn về chữ viết có thể ngay ngắn lại, hắn chỉ là viết một cách tùy tính, thần còn nhìn ra vài phần phong thái bất kham không chịu trói buộc."
"Cái rắm." Hoàng đế trừng mắt liếc ông ta một cái: "Chữ xấu chính là chữ xấu."
Nhưng cũng giống như Thạch Nguyên Hùng, hoàng đế xem một lát sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Nguyên Hùng: "Cách nghĩ rất không bình thường."
"Quả thật không bình thường, nhưng nhanh nhất, trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất."
Hoàng đế gật gật đầu, sau khi xem xong nghĩ mình đừng có sơ sót gì, vì thế lại xem lại một lần nữa, nhìn nhìn chữ viết kia, không nhịn được dụi dụi mắt: "Nếu là bình xét cuối cùng bài này của hắn vào tốp ba, nếu dán ở trường diễn võ để cho mọi người xem... Thôi vậy, lát nữa khanh tìm một người viết đẹp chép lại một phần."
"Vâng."
Lúc này vừa hay đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành vào cung, là hoàng đế gọi ông ta đến nói một chút về chuyện thời gian trước ông ta không ngừng tham tấu Thẩm Lãnh. Lại Thành là nhà thư pháp lớn, ngay cả lão viện trưởng thư viện cũng từng nói, nhìn chữ của Lại Thành, lão cũng phải vui lòng phục tùng nói một tiếng hổ thẹn. Nghe nói ông ta đang ở bên ngoài, hoàng đế sai Đại Phóng Chu gọi vào, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đưa bài thi kia cho Lại Thành: "Khanh xem thử chữ của người này như thế nào?"
Lại Thành nhận lấy xem qua: "Bệ hạ, thần có thể xé nó không?"
Hoàng đế phụt cười một tiếng, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng quay đầu đi nín cười, nín đến mức quai hàm cũng phồng lên.
"Nếu để khanh dạy người này, bao lâu khanh có thể dạy cho chữ người này đẹp hơn."
Lại Thành thật sự nghiêm túc suy ngẫm một hồi lâu, sau đó cúi đầu trả lời: "Thần có tội."
Hoàng đế thở dài: "Thôi bỏ đi, cũng không làm khó khanh nữa... Thạch Nguyên Hùng, khanh mang bài thi về đi, khanh là quan tổng giám tài, rời khỏi trường diễn võ quá lâu cũng không thích hợp."
"Thần tuân chỉ."
Thạch Nguyên Hùng giơ tay ra muốn lấy bài thi lại, phát hiện Lại Thành dường như là đang nhẫn nại cái gì đó, cố vẻ rất mâu thuẫn.
"Lại đại nhân?" Thạch Nguyên Hùng khẽ gọi một tiếng.
Lúc này Lại Thành mới định thần lại, lưu luyến đưa bài thi của Thẩm Lãnh cho Thạch Nguyên Hùng: "Thật sự... Không cần xé sao? Chữ viết thành như vậy, xé sẽ rất có cảm giác thành tựu nhỉ."
Trường diễn võ.
Thẩm Lãnh mồ hôi đầm đìa làm xong phần rèn luyện hàng ngày, sau đó đi tìm nước tắm rửa thay y phục, từ rất xa đã nhìn thấy Ninh Hầu và mấy người cười cười nói nói đi về phía bên này. Ninh Hầu cũng nhìn thấy Thẩm Lãnh, ngây người ra, nói xin lỗi với mấy người khác rồi xoay người đi sang chỗ khác.
Thẩm Lãnh cũng không quan tâm, trở lại chỗ ở của mình sau đó tắm rửa thay y phục, lúc ngồi ở cửa còn nghĩ nếu Mạnh Trường An ở đây, đề thi đó gã sẽ trả lời như thế nào?
Đúng lúc này một gã giáo úy cấm quân đến tìm hắn, nói là đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật cho mời.
Thẩm Lãnh theo giáo úy đi xuyên qua nửa đại doanh cấm quân tới chỗ ở của đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật. Đây là một tiểu viện đơn độc, không lớn nhưng trong viện rất chỉnh tề, dường như điều này phù hợp với tính cách của Đạm Đài Viên Thuật, bất luận chuyện gì cũng phải làm thật quy củ, cho dù là đặt những chậu cảnh trong viện, vị trí trồng cây, đều rất chỉnh tề.
Cho nên khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, người có chứng ám ảnh cưỡng chế vào viện tử này cũng sẽ rất thích.
Sau khi vào trong Thẩm Lãnh cũng giật mình, trong phòng này, lại đang tụ tập không ít đại nhân vật.
Người ngồi ở giữa là cấm quân đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật, người ngồi bên cạnh là nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, Hàn Hoán Chi cũng ở đây, sau đó là mấy quan văn, Thẩm Lãnh cũng biết người cầm đầu kia, là đô ngự sử Ngự sử đài Lại Thành.
Nhìn thấy Lại Thành Thẩm Lãnh liền không nhịn được có chút sợ hãi, ai cũng biết Lại Thành là tính cách gì, dùng lời của những đại nhân vật trong triều đình mà nói, Hàn Hoán Chi là khiến người ta sợ, Lại Thành là khiến người ta phiền, điểm giống nhau của hai người chính là đều hận không thể cách hai người bọn họ thật xa, cả đời không giao tiếp mới được.
"Bái kiến đại tướng quân, bái kiến các vị đại nhân."
Thẩm Lãnh nghiêm túc hành lễ, nghĩ thế này là làm sao, làm ra trận chiến lớn như vậy là muốn tam đường hội thẩm?
Chẳng lẽ chuyện lần trước từ cung Vị Ương đi ra, thuận tay hái quất ở bên ngoài Đông Noãn Các của hoàng đế chuyện bị người khác báo lên rồi? Vậy thì thiệt quá, quất đó khó ăn như vậy.
"Mấy người chúng ta đến đây, là phụng ý chỉ của bệ hạ." Đạm Đài Viên Thuật nói: "Bệ hạ đã xem qua bài thi của ngươi, mấy người chúng ta cũng đều đã xem qua, phân tích của ngươi rất có lý, sách lược của ngươi cũng rất mới lạ, nhìn từ hai điểm này, là đáp án xuất sắc, nhưng bệ hạ nói... Nhìn chữ của ngươi, khiến người ta có sự xung động muốn xé bài thi."
Lại Thành ngồi ở một bên gật đầu: "Rất mãnh liệt."
Đạm Đài Viên Thuật nhịn cười: "Bệ hạ nói, để mấy người chúng ta nghĩ biện pháp, xem thử làm sao có thể khiến ngươi luyện chữ đẹp một chút trong thời gian ngắn nhất. Thẩm tướng quân, ngươi giỏi cầm đao, tay cầm đao ổn định như vậy, sao chữ lại viết không tốt?"
Thẩm Lãnh cảm thấy có chút bi thương.
Lại Thành bỗng nhiên nói: "Ở đây có một bài thi đồng dạng, ngươi nhìn xem."
Người bên cạnh ông ta đưa tới một bài bài thi, Thẩm Lãnh nhận lấy nhìn nhìn phát hiện đây chính là bài giải của hắn, một chữ cũng không thiếu sau đó bừng tỉnh, đây là Lại đại nhân đã viết một bản sau khi xem qua bài thi của hắn. Không ngờ trí nhớ của Lại đại nhân siêu quần như vậy, hơn ngàn chữ, một chữ không thiếu, điều chính yếu nhất là lối viết chữ này quả thật đẹp đến mức khó tin. Thẩm Lãnh cảm thấy đó căn bản không phải là người viết, quá đẹp, quá tinh tế, mức độ tương đương với chữ của mình, một bản là không giống người viết, một bản là không giống người viết.
"Bản này tặng ngươi, bản kia của ngươi ta có thể xé rồi chứ?" Lại Thành rất nghiêm túc hỏi một câu.
Chấp niệm tận xương mà.
Đạm Đài Viên Thuật vội vàng giảng hòa: "Người trẻ tuổi không đủ hoàn mỹ mới chân thật, nếu mọi thứ đều hoàn mỹ, vậy thì giống người trong tranh rồi... Bệ hạ bảo mấy người chúng ta đến, là giải quyết vấn đề, mấy người khác còn có suy nghĩ gì?"
Binh bộ thị lang Lao Đức Lộc cũng là nhà thư pháp lớn, mối quan hệ riêng tư của ông ta và Lại Thành không tệ, hai người thường xuyên kết bạn xuất du, cũng thường xuyên uống rượu đọc sách, múa bút vẩy mực, tuy rằng là Binh bộ thị lang, nhưng trong xương tủy ông ta lại là một văn nhân nhiều hơn.
Lao Đức Lộc liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, có chút khó xử: "Nếu từ giờ trở đi nghiêm túc, viết từng nét từng chữ, cũng đừng cầu bút pháp tự thể gì, chỉ cầu viết ngay ngắn, một năm hẳn là cũng tương đối rồi, chỉ là... điều bệ hạ yêu cầu là mau chóng, cái này, thứ cho ta nói thẳng... chữ của Thẩm tướng quân, không phải một kiểu xấu, là hội tụ đủ cái xấu lại."
Hai người cũng quen biết, cho nên Lao Đức Lộc nói chuyện cũng không cố kỵ gì, Thẩm Lãnh nghe xong chỉ muốn che mặt.
Không phải chỉ là chữ sao?
Có thể nhận ra chẳng lẽ còn không được.
Hàn Hoán Chi vẫn ngồi ở bên cạnh mỉm cười không nói, không có mấy người biết chữ của Hàn Hoán Chi cũng rất đẹp, ngay cả Lại Thành cũng hết sức tôn sùng thư pháp của ông ta, nói thảo thư của Hàn Hoán Chi phóng đãng bất kham, có ý khí nghĩa hiệp.
So sáng mà nói, chữ của Thẩm Lãnh, đương nhiên cũng có thể gọi là thảo thư, thảo (2) dưới gió lớn cấp tám.
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Sau khi trở về ta sẽ khổ luyện."
Giống như một tiểu học sinh.
Lại Thành muốn nói ngươi đừng luyện nữa, nhưng hàm dưỡng khiến ông ta nhịn lại được.
"Ta tặng ngươi ba quyển chữ mẫu, ngươi chỉ cần viết ra cảm giác ngang bằng dọc thẳng là được, yêu cầu của bệ hạ đối với ngươi cũng không cao..." Lại Thành lấy ra ba quyển chữ mẫu đưa cho Thẩm Lãnh, sau đó thi lễ cáo từ: "Ta còn có chút chuyện gấp phải về xử lý, không ở lâu nữa."
Thẩm Lãnh xoay người chuẩn bị tiễn một chút, Lại Thành nói: "Đừng tiễn đừng tiễn, nghe các đại nhân khác nói nhiều hơn đi."
Sau khi ra khỏi cửa Lại Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, thầm nghĩ vẫn phải đi nhanh, thật sự là không nín cười được mà... Đường đường là đô ngự sử, phải tỏ ra nghiêm túc.
Trong phòng, Đạm Đài Viên Thuật nhìn Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Thẩm tướng quân, chắc ngươi biết, trước giờ chúng ta đều chưa từng khiến bệ hạ thất vọng."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát, hơi xấu hổ: "Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, có phải không?"
(1) Bại nhứ kì ngoại, kim ngọc kì trung: ngoài đẹp trong xấu.
(2) chữ thảo ở trường hợp này là cỏ.